Edit: Carrot – Beta: Cún
Đường cao tốc ở Sisby rất ít, cho dù là con đường nối liền Cavô và thành phố lớn thứ hai là Sheep Hill cũng chỉ có một đoạn nhỏ là đường cao tốc, còn lại là đường đất. Quãng đường hơn hai trăm cây số, phải lái xe bốn năm tiếng đồng hồ. Lúc này đang là mười giờ sáng, Tô Giang nói: “Khoảnh 3 giờ chiều là đến Sheep Hill.”
“Cố gắng lái nhanh một chút.” Thang Lâm nói.
“Ok!” Tô Giang đáp.
Ở đoạn đường cao tốc, xe chạy rất nhanh và êm, đến đoạn đường đất thì xe xóc nảy rất dữ dội. Cộng thêm việc Thang Lâm trước đó đã nói muốn Tô Giang lái nhanh một chút, cho nên ở đường đất Tô Giang cũng lái rất nhanh, Thang Lâm bị xóc nảy đến chóng mặt, vội vàng kêu lên: “Tô Giang, Tô Giang, vẫn là đừng quá nhanh!”
Tô Giang quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, sắc mặt Thang Lâm rất khó coi, anh lập tức đạp phanh, giảm tốc độ. Tuy nhiên cho dù như vậy, ở đường đất xe vẫn rất xóc nảy, Thang Lâm vẫn rất khó chịu.
Sau hơn năm tiếng đồng hồ, Thang Lâm và Tô Giang đã đến Sheep Hill. Tuy nói Sheep Hill là thành phố lớn thứ hai của Sisby, nhưng Thang Lâm cảm thấy nơi đây giống như một huyện nhỏ hơn, có một số nơi thậm chí giống một trấn nhỏ vậy.
“Cho dù Jovan đến Lãnh sự quán của Yimu, nhưng ông ta sẽ luôn ở trong lãnh sự quán à?” Thang Lâm vừa nhìn tòa nhà nhỏ hai tầng trước mắt, vừa nói. Nước Yimu này ở Sisby không có đại sứ quán, chỉ có lãnh sự quán. Tòa nhà nhỏ trước mắt chính là lãnh sự quán Imu tại Sisby. Tòa nhà nhỏ được sơn màu vàng bên ngoài, nhìn không có gì khác biệt so với các kiến trúc xung quanh. Chỉ có lá cờ của Yimu trước tòa nhà là cho thấy nơi này khác biệt so với những nơi khác.
Tô Giang nghĩ một chút, nói: “Vào trong xem đã rồi tính. Chỉ cần anh ta đã đến lãnh sự quán Imu, cho dù bây giờ đã rời đi, nhưng ở nơi này cũng rất dễ tìm được.”
Thành phố lớn thứ hai của Sisby này không lớn, Thang Lâm cười nói: “Đúng vậy.”
“Nhưng, chúng ta phải nghĩ cách nói gì khi đến đây, dù sao nơi này cũng là cơ quan ngoại giao của một nước, mà tốt nhất là đừng nói là cố tình đến tìm Jovan.” Tô Giang lại nói.
Thang Lâm hiểu ý Tô Giang, chuyện hàng của đại sứ quán bị giữ càng ít người biết càng tốt; cho dù có người ngoài biết, vậy thì tốt nhất cũng đừng để người ngoài biết họ cố tình đến tìm Jovan để giải quyết vấn đề. Đầu óc Thang Lâm xoay chuyển rất nhanh, cô liền nghĩ ra một ý kiến hay: “Cứ nói chúng ta đến đây mang lời nhắn, hy vọng lãnh sự quán Yimu có thể tham gia hoạt động của đại sứ quán sau hai ngày đúng thời hạn.”
Mặc dù bên Imu là lãnh sự quán, nhưng hoạt động của đại sứ quán lần này vẫn mời họ. Nhưng, từ Sheep Hill đến Cavô bình thường phải lái xe bốn năm tiếng, hoạt động của đại sứ quán bắt đầu lúc mười giờ sáng, nếu như ngày đó mới đi thì phải xuất phát từ rất sớm.
Phản ứng của Thang Lâm luôn rất nhanh, ý tưởng cũng rất nhiều, Tô Giang từ lâu đã cảm thấy cô rất thông minh. Tô Giang khen ngợi: “Ý kiến hay! Lý do này hay đấy!”
“Còn việc để Jovan lập tức phối hợp với hải quan của họ cho thông quan thì giao cho người có kinh nghiệm phong phú là Bí thư Tô đây là được.” Thang Lâm cười nói.
Tô Giang ở trước mặt Thang Lâm quả thật có thể nói là kinh nghiệm phong phú, anh sảng khoái nói: “Được! Giao cho tôi không thành vấn đề!”
Thang Lâm lại nhìn tòa nhà nhỏ màu vàng kia một cái, cô nói: “Tống Dịch, anh nhất định phải đúng đấy, nhất định đừng để chúng tôi chạy một chuyến vô ích.” Một đoạn đường xóc nảy này, cô đã chịu khổ không ít rồi.
Thang Lâm và Tô Giang đẩy cửa xe bước xuống. Vẫn là Thang Lâm dùng tiếng Anh đi giao thiệp với nhân viên bảo vệ: “Chúng tôi là người của đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby, đến tìm lãnh sự của các anh.”
Nhân viên bảo vệ xin chỉ thị. Mà lúc này lãnh sự của Yimu đang nói chuyện với Jovan, trợ lý kiêm phiên dịch của Jovan đang ngồi bên cạnh ông ta. Nhưng người đến xin chỉ thị của lãnh sự Yimu nói chuyện rất nhỏ, Jovan và trợ lý đều không nghe được người đến đang nói gì. Đợi đến khi lãnh sự Yimu ra hiệu mời Thang Lâm và Tô Giang vào, mới nói với Jovan là người của đại sứ quán Trung Quốc đã đến. Jovan lập tức giật mình, nhìn trợ lý một cái, ông ta liền nhìn xung quanh như muốn tìm chỗ để trốn đi.
Mà Jovan cũng không tiện trực tiếp nói không cho Thang Lâm bọn họ vào, cho nên anh ta tìm một lý do nói: “Lần này tôi đến đây là bí mật thăm viếng.”
Lãnh sự Yimu lập tức hiểu ý Jovan, ông ta nói: “Xin ngài Bộ trưởng yên tâm, tôi sẽ ra phòng nghỉ gặp bọn họ.”
Jovan cười gật đầu. Nhìn lãnh sự Yimu từ phòng tiếp khách đi ra, ông ta có thể yên tâm rồi. Nhưng ông ta không ngờ người của đại sứ quán Trung Quốc lại đột nhiên đến lãnh sự quán của Yimu, chỉ đơn giản là trùng hợp hay là đã thật sự tìm đến được đây.
“Bọn họ chắc là không biết chúng ta ở đây đâu.” Trợ lý nói.
“Hy vọng là vậy.” Jovan suy nghĩ rồi nói.
*
Thang Lâm và Tô Giang đã vào được Lãnh sự quán Yimu và được dẫn đến phòng chờ. Lãnh sự quán này rất nhỏ, chỉ có một phòng tiếp tân và một phòng nghỉ của nhân viên.
Khi Thang Lâm vào phòng nghỉ, cô ngước lên nhìn bảng tên trên cửa một cái, sau đó cùng Tô Giang vào phòng ngồi xuống.
“Ngài lãnh sự sẽ đến ngay, xin hai vị chờ một lát.” Nhân viên dẫn đường nói.
Thang Lâm và Tô Giang nói: “Cảm ơn.”
Vừa ngồi xuống, khóe miệng Thang Lâm liền khẽ nhếch lên. Tô Giang nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Thang Lâm hạ thấp giọng nói: “Anh có nhìn thấy bảng tên trên cửa không? Đây là phòng nghỉ là nơi nghỉ ngơi của nhân viên, chứ không phải là phòng tiếp khách. Thông thường, cho dù là đại sứ quán hoặc lãnh sự quán nhỏ, thì nhân viên ngoại giao gặp nhau cũng nên tiếp đón tại phòng tiếp khách, chứ không phải ở phòng nghỉ dành cho nhân viên. Cho nên, tại sao ngài lãnh sự của Yimu lại ra đây gặp chúng ta? Chắc hẳn là trong phòng tiếp khách còn có người khác.”
“Người đó chính là Jovan.” Tô Giang tiếp lời.
“Chắc chắn đến 80-90%.” Thang Lâm gật đầu. Cô đã tin vào suy đoán của Tống Dịch rồi. Nếu như Jovan ở lãnh sự quán Yimu, vậy thì lãnh sự Yimu nhất định là đang tiếp đãi Jovan ở phòng tiếp khách, bây giờ ông ta đang ở đó và không muốn đụng mặt cô và Tô Giang, nên lãnh sự Yimu mới cho người dẫn họ đến cái phòng nghỉ nhỏ xíu này.
Đầu óc Tô Giang cũng nhanh chóng xoay chuyển, anh gật đầu, rất tán đồng với những gì Thang Lâm nói. Biết Jovan ở đây là tốt rồi.
*
Lãnh sự Yimu nhanh chóng đến phòng chờ và Tô Giang giải thích mục đích của chuyến thăm của mình, hy vọng họ có thể tham dự hoạt động đại sứ quán do Đại sứ quán Trung Quốc tổ chức theo đúng lịch trình. Lãnh sự Yimu đã đưa ra câu trả lời là đồng ý. Tô Giang muốn nhanh chóng đi gặp Jovan nên nói vài câu với lãnh sự Yimu rồi tạm biệt. Tô Giang vừa đi ra ngoài, vừa suy nghĩ làm sao đến phòng tiếp khách tìm Jovan, thì Thang Lâm đột nhiên nảy ra một ý, cô kêu lên: “Hả?”, kinh ngạc nói: “Ngài Bộ trưởng Jovan!”
Lãnh sự Yimu nhìn theo hướng mắt của Thang Lâm, hướng mà Thang Lâm nhìn chính là phòng tiếp khách. Ông ta giật mình, khoảng cách vài chục mét, phòng tiếp khách lại ở trên lầu, bọn họ đang ở dưới lầu mà cô ta cũng có thể nhìn thấy? Mắt tốt vậy sao?
Mà Thang Lâm đương nhiên không phải là thật sự nhìn thấy Jovan, cô cố ý nói như vậy, hơn nữa còn nói với giọng điệu khẳng định. Điều này khiến người ta tưởng rằng cô thật sự đã nhìn thấy Jovan ở phòng tiếp khách.
“Nếu như ngài Bộ trưởng Jovan cũng ở đây, có phải chúng ta nên đến chào hỏi một tiếng không.” Tô Giang thuận theo lời Thang Lâm nói.
Mặc dù Jovan nói ông ta đến đây là bí mật thăm viếng, tốt nhất là không để ai biết, nhưng bây giờ đã bị Thang Lâm và Tô Giang phát hiện rồi, lãnh sự Imu không có gì để phản bác, đành phải dẫn Thang Lâm và Tô Giang đến phòng tiếp khách.
Jovan và trợ lý trong phòng tiếp khách đang cười nói chuyện phiếm. Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối đi, có người đứng chắn ở cửa, hai người ngước mắt nhìn về phía cửa, là lãnh sự Imu. Kiều Vạn đang định cười hỏi người của đại sứ quán Trung Quốc đã đi chưa thì thấy phía sau lãnh sự Yimu còn có hai người. Nhìn rõ hai người đó là ai rồi, Jovan cả kinh.
*
“Thưa ngài Bộ trưởng!” Tô Giang đi theo phía sau lãnh sự Yimu vào phòng tiếp khách.
Thang Lâm thì đi theo sau Tô Giang.
Tô Giang thành công khiến Jovan lập tức phối hợp với các nhân viên, cho thông quan chuyến máy bay chở hàng có vật tư cần thiết cho hoạt động của đại sứ quán Trung Quốc.
Tô Giang hết lời khen ngợi Thang Lâm cơ trí hơn người. Thang Lâm nhướng mày: “Vô, cùng, hoàn, hảo.”
Hai người trở lại xe vừa cười vừa nói chuyện.
Tô Giang lại cảm thán: “Tham tán Tống thật là lợi hại, Jovan quả nhiên ở lãnh sự quán Yimu. Không biết anh ấy đoán kiểu gì mà, vừa nghĩ liền nghĩ ra. Nếu không có Tham tán Tống, chúng ta khẳng định vẫn đang như ruồi không đầu, không biết phải tìm người theo hướng nào.”
Khóe miệng Thang Lâm khẽ nhếch lên, anh đã không để cô và Tô Giang chạy công cốc một chuyến. Bất quá, cô cũng tò mò không biết anh đã suy đoán như thế nào mà lại suy đoán chính xác đến vậy.
Tô Giang lấy điện thoại ra gọi cho Tống Dịch báo cáo: “Tham tán Tống, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.”
“Rất tốt.” Tống Dịch nói.
Ngay sau đó, Tống Dịch lại nói: “Mau chóng quay về.”
“Chúng tôi có thể ngày mai mới về đại sứ quán được không?”
Tống Dịch và Tô Giang cùng lúc lên tiếng câu thứ hai này.
Tô Giang vừa nghe, vội vàng giải thích: “Đường giữa Cavô và Sheep Hill rất khó đi, chỉ có một đoạn đường rất ngắn là đường cao tốc, còn lại đều là đường đất, xóc nảy vô cùng. Nếu xóc nảy thêm mấy tiếng nữa, tôi sợ Thang Lâm sẽ không chịu nổi.”
“Muốn ở lại Sheep Hill một đêm?” Giọng Tống Dịch truyền đến.
Tô Giang đáp: “Ừ, bọn tôi tính như vậy.”
Tô Giang nhất thời không nhận được câu trả lời của Tống Dịch.
【Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ có sự cạnh tranh~】