EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lưng, một bàn tay nhẹ vỖ, giọng nói ân cần thăm hỏi vang lên từ bên cạnh.

Kha Nguyệt ho khan, len lén trừng mắt nhìn người đầu sỏ gây ra chuyện đó, Lục Niên bàn quang xem như

không thấy cô xấu hổ, vẻ mặt chân thành quan tâm cô, lần lượt rút lấy khăn giấy.

“Nếu không uống nước đi.”

Kha Nguyệt thẹn đỏ mặt, đỡ lấy ly nước uống một ngụm, miễn cưỡng không họ nữa, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Bảo Bảo, chuyện đái dầm không nên kể cho người khác nghe, nếu không trên mông Bảo Bảo sẽ mọc ra đuôi heo a!”

“Bảo Bảo không muốn có đuôi heo, Bảo Bảo không muốn thành trư bát giới.”

Nghe Lục Niên chỉ dạy Bảo Bảo từng bước, khóe miệng Kha Nguyệt kéo lên vẻ mặt đồng tình nhìn gương mặt tội nghiệp bụ bẫm của Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thán vô cùng: Ngay cả trẻ con cũng không tha.

“Chủ tịch Tưởng cũng từng nói, nhiều người lực lượng đông đảo, hai đứa nếu đã kết hôn thì sớm sinh con đi.”

Lục Trạch Khải đột nhiên để đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị quét qua Lục Niên và Kha Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói giống như hạ lệnh.

Kha Nguyệt cúi đầu đủ thấp, hôm nay mặt mũi cô coi như vứt sạch, mà người khởi đầu tất cả những chuyện này trước sau vẫn duy trì dáng vẻ bình thản không hề sợ sét đánh.

“Đừng nói với ông gì mà thế giới của hai người trẻ tuổi, tất cả đều là nói bậy!”.

Lục lão gia vẻ mặt răn dạy hậu bối cực kì nghiêm

khắc, uy nghiêm mười phần khiến cho Kha Nguyệt không biết nên nói gì để đỡ lấy, chẳng lẽ thật sự nói: “Được, gia gia, bọn cháu sẽ sinh ngay” .

Tối qua hai người họ cũng không thực thi biện pháp an toàn, mồ hôi Kha Nguyệt túa ra, không phải tất thế chứ thật sự trúng thưởng sao!

“Thật ra thì, cháu vẫn tò mò, gia gia lúc mấy tuổi thì có chú út Lam Tư”

Lục Niên tò mò hỏi, cũng thành công khơi dậy sự tò mò của Kha Nguyệt, không khỏi ngừng tay nghi hoặc nhìn Lục Trạch Khải, lại chỉ thấy sự cứng ngắc và bối rối hiện ra, nhưng ngay tức khắc trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đôi vợ chồng lạnh lùng nói: “Đây là việc cơ mật, không thể trả lời” .

Kha Nguyệt bị cơn giận của Lục lão gia làm cho hoảng hốt, không dám một mình đối đầu với ông ấy, ngoan ngoãn cúi đầu dùng cơm.

“Mọi người ăn đi, ta no rồi!”

Lục Trạch Khải buông đũa, sau đó đẩy ghế đứng lên, vẻ mặt kín bưng, thẳng lưng hai tay chắp đằng sau, uy nghiêm vạn phần đi về thư phòng.

Chẳng lẽ ông ấy xấu hổ?

Kha Nguyệt từ từ nuốt bánh bao, đôi mắt nghi vấn nhìn Lục Niên, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô liền cười nhẹ, không hề có lời giải đáp cho sự nghi hoặc của cô.

“Gia gia nói cũng đúng, hai đứa con trẻ thì mau sinh một đứa, Bảo Bảo cũng sẽ có bạn.”

Kha Nguyệt không ngờ ngay cả bà Lục cũng có ý này,

vừa ngẩng đầu liền nhận lấy đôi mắt mong mỏi của bà Lục, hiền từ đến mức có thể nhìn thấy đứa cháu đích tôn tương lai.

“Mẹ, những chuyện này nên thuận theo tự nhiên, muốn cũng không được.”Lục Niên dùng xong cơm, vừa lau miệng vừa từ từ đánh thái cực quyền với bà Lục, đem chuyện không muốn sinh con sớm đổ lên đầu thiên mệnh.

Bà Lục lau sạch vết bẩn trên mặt Bảo Bảo, bất đắc dĩ nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên: “Hai đứa không muốn sinh con bây giờ, mẹ cũng không ép, đánh thuận theo tự nhiên vậy” .

Hôm qua Kha Nguyệt đã hứa với Bảo Bảo sẽ đưa nó đi nhà trẻ, Lục Niên thì phải đi làm nên tiện thể chở hai người đi.

Sau khi rời khỏi cửa, bà Lục dặn Kha Nguyệt nói: “Sau khi đưa Bảo Bảo tới nhà trẻ thì tới căn hộ của con sắp xếp đồ đạc, hai đứa bàn bạc với nhau về nhà ở đi.”

Không thể phủ nhận, bà Lục là người mẹ thấu tình đạt lý, vì Lục Niên kiên trì nên bà cũng đã chấp nhận cô, không phải như ai đó trước mặt thì thế này sau thì thế kia, điểm này nếu đem so sánh với bà Kỷ thì thật khác nhau một trời một vực.

Kha Nguyệt lễ phép cười gật đầu, đem cặp của Bảo Bảo để vào xe, sau đó mới ngồi qua, lúc đóng cửa xe không quên chào bà Lục: “Mẹ con đi.”

“Đi đường cẩn thận.”- Bà Lục cười nhã nhặn, đứng ở cửa, nhìn họ rời đi.

Lục Niên thắt dây an toàn, mở động cơ nhìn vợ và

con ngồi cạnh, trong mắt bao phủ một vầng sáng ấm áp.

Đột nhiên Kha Nguyệt nhíu lông mày, nghiêng tai giống như lắng nghe gì đó, Bảo Bảo cũng tò mò vểnh tai lên, đôi mắt đen lay chuyển.

“Sao thế?”

Kha Nguyệt nhìn Lục Niên hỏi thăm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ nghi ngờ nhỏ: “Hình như có người gọi, nhưng lại như không phải.”

Lục Niên chợt nhíu mày, đạp ga, xe thể thao bay đi rời khỏi Lục gia, khóe mắt liếc nhìn qua kính chiếc hậu đang phản chiếu bóng người mặc đồ xanh, bên mỗi không kiềm được nở nụ cười quỷ dị.

“Cha, cha cẩn thận một chút!”

Lúc bà Lục quay người lại thấy Lục Trạch Khải nổi giận đùng đùng chạy tới, trong tay cầm quân côn, tức sùi bọt mép, hai lỗ mũi thở phì phò, đôi mắt tóe lửa nhìn chiếc xe thể thao xa dần.

“Thằng cháu bất hiếu, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, ngay cả gia gia mà cũng dám nói dối!” .

Gương mặt Lục Trạch Khải thoáng lên nét già nua ngại ngùng, buồn bực nói: “Nó biết rõ ta mấy tuổi, Lam Tư mấy tuổi còn cố hỏi, thằng cháu bất hiếu”.

Xe đi vào khu trung tâm tấp nập, Kha Nguyệt nhìn mọi thứ liền thấy một số căn nhà màu hồng phía trên vẽ nhân vật hoạt hình, có lẽ là chỗ học của Bảo Bảo.

“Để em đưa Bảo Bảo vào, anh đi làm đi.”

Kha Nguyệt chỉnh sửa quần áo giúp Bảo Bảo, ôm vào lòng, chuẩn bị xuống xe thì bị cánh tay Lục Niên kéo lại, lúc quay đầu lại trên trán đã có nụ hôn đáp xuống.

Hai gò má trắng nõn của Kha Nguyệt lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn về phía Lục Niên, anh chỉ thản nhiên cười, ánh mắt lưu luyến yêu thương để lên người cô.

“Bảo Bảo cũng muốn được hồn”

Bảo Bảo ngẩng gương mặt bụ bẫm của mình lên, chu cái miệng nhỏ, bất mãn la lên.

Lục Niên kéo khóe miệng nghiêng người, giữ lấy gương mặt tròn của Bảo Bảo, yêu thương hôn lên đầu Bảo Bảo: “Bảo Bảo đến trường ngoan biết không?”

"Dạ."Bởi vì có Bảo Bảo nên không khí trong xe hết sức ấm áp và thoải mái, Kha Nguyệt im lặng nhìn Bảo Bảo gật đầu, rồi nói với Lục Niên:“Mẹ lúc nãy nói chúng ta dọn về nhà, ý anh thế nào?

Lục Niên nhìn vào mắt cô, vẫn là cảm giác dịu dàng quen thuộc, giống như nụ cười của anh đã in vào lòng cô, trước câu hỏi của cô anh không hề gia trưởng, chỉ dịu dàng nói: “Em muốn ở đâu thì chúng ta ở đó” .

TRong đầu Kha Nguyệt nhớ tới căn phòng ngủ tinh tế được trang trí hoành tráng, Kha Nguyệt hiểu, tuy rằng Lục Niên không miễn cưỡng cô, nhưng anh chắc hẳn hi vọng cô sẽ cùng với Lục gia sống chung.

Kha Nguyệt dời mắt đi, tựa như đang suy tư lại như đanh tính toán gì đó, sau đó giảo hoạt cười một tiếng: “Em thích ở trong phòng ngủ lớn làm bằng gỗ Ngọc Đàn”

Lục Niên cười khẽ, vươn tay xoa nhẹ tóc dài cô, giữa hàng lông mày biểu hiện vẻ cưng chiều cô.

“Đi đi.”

Kha Nguyệt hai mắt thẹn thùng, ôm Bảo Bảo mở cửa xe bước xuống, gió lạnh nhất qua gương mặt nhưng cô không hề thấy khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực nở nụ cười hạnh phúc.

“Mẹ, để Bảo Bảo xuống, con có thể tự đi mà.” “Được, vậy mẹ dắt Bảo Bảo đi”.

Bên lề đường, một cô gái xinh đẹp dắt theo một đứa bé trai xinh xắn như tiên đồng, chầm chậm bước đi, giọng nói non nớt thỉnh thoảng thu hút sự chú ý của người đi đường, cùng ánh mắt hâm mộ của họ.

“Mẹ, Sâu Nhỏ nói cha và mẹ bạn ấy đều dẫn bạn ấy đến khi vui chơi, Bảo Bảo cũng muốn đi.”

“Được a, khi cha rảnh rỗi chúng ta sẽ đi.”

“Mẹ, Sâu Nhỏ nói mẹ của bạn ấy mỗi ngày đều làm đồ ăn cho bạn ấy, Bảo Bảo cũng thích.”

“Vậy để hôm nay mẹ về nhà nấu cho Bảo Bảo ăn được không?”

“Được ạ, được ạ”.

Cúi đầu nhìn dáng vẻ hân hoan của Bảo Bảo, Kha Nguyệt vui mừng cong môi, ánh mắt quay lại nhìn, chiếc xe Lamborghini quen thuộc vẫn dừng tại chỗ, cô tuy không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông nhưng có thể đoán được, trong mắt anh đầy sự dịu dàng.

Hít thở luồng không khí trong lành, trên mặt Kha Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, dắt Bảo Bảo đi, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.

Vừa vào nhà trẻ, Bảo Bảo liền kéo Kha Nguyệt vào phòng học, đôi chân nhỏ nhắn bước nhanh, Kha Nguyệt

có thể nhìn thấy sự đắc ý và vui vẻ trên mặt Bảo Bảo.

Bên trong phòng học, xung quanh đều những đứa trẻ trạc tuổi Bảo Bảo, cũng đang chơi đồ chơi, một cô giáo trẻ tuổi cũng ngồi trong những đứa trẻ.

Kha Nguyệt bị Bảo Bảo kéo vào phòng, rõ ràng cô giáo thấy Kha Nguyệt, hơi ngẩn người, nhưng lúc nhìn thấy Bảo Bảo đi bên cạnh Kha Nguyệt, hiểu rõ cười

“Đây là mẹ của mình.”

Âm Thanh non nớt vang dội trong phòng học, thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác, Bảo Bảo như tìm được vật quý kéo Kha Nguyệt đến trước mặt cô, cười híp mắt:“Cô Mai, đây là mẹ của Bảo Bảo.”

1638170247562.png


"Dạ."

Bảo Bảo ôm lấy cổ Kha Nguyệt, cười khanh khách, hai môi mũm mĩm hôn mạnh lên má Kha Nguyệt.

“Bảo Bảo, Sâu Nhỏ đang đợi con đó, mau đi đi.”

Cô giáo Mai thúc giục để cho Bảo Bảo buông Kha Nguyệt ra, cẩn thận đi về phía một người bạn nhỏ mũm mĩm

Kha Nguyệt yêu thương nhìn Bảo Bảo, đứng dậy bỏ đi, nhưng cô giáo Mai lại gọi lại, do dự không biết mở

miệng thế nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Cô Mai, có chuyện gì sao?”

Kha Nguyệt cười một tiếng, lịch sự hỏi, gương mặt cô Mai thoáng đỏ cẩn trọng nhìn cô, ngượng ngập nói: “Tôi chỉ thấy mẹ của Bảo Bảo rất giống một nữ diễn viên, có thể nói là giống như đúc.”

Trước sự suy đoán của cô Mai

Kha Nguyệt bật cười, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc:“Cô Mai cũng thấy vậy sao?Tôi cũng cảm thấy mình và người tên Kha Nguyệt gì đó quả thật giống nhau, mấy hôm trước chồng tôi còn tưởng tôi được lên tivi”

Cô Mai lúng túng kéo miệng, không đến gần Kha Nguyệt nữa, Kha Nguyệt mừng rỡ cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi tạm biệt Bảo Bảo thì ra khỏi nhà trẻ.

Buổi sáng tám giờ làm giờ cao điểm, bất luận là lòng đường hay vỉa hè đều hối hả, từng chiếc xe đi qua như nước, người đến người đi.

Kha Nguyệt đeo túi lên, mang mắt kính vào, chiếc giày cao gót thong thả bước đi, một mình đi giữa đường phố náo nhiệt.

“Bên kia điện thoại vẫn là giọng nói lạnh lùng của anh. Em không dám mở miệng, vẫn cẩn trọng dù không phải không biết kết cục”

Giai điệu quen thuộc vang lên, Kha Nguyệt dừng chân ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đang phát hình của bộ phim “Nhiễm Hối” cùng với nhạc nền quen thuộc, nhớ tới lời bà Lục nói tối qua, Kha Nguyệt cho tay vào túi nắm chặt lấy điện thoại.

“Đan Đan mình có việc muốn cùng cậu thương lượng”

Kha Nguyệt gọi Tô Đan Đan khiến Tô Đan Đan sửng sốt, dù sao cô cảm thấy Tô Đan Đan cũng có quyền biết quyết định của cô.

“Nguyệt Nguyệt , mấy ngày qua cậu và Lục Niên thuận lợi không? Bên công ty có rất nhiều hoạt động đề xuất cậu tham gia, cậu mau chọn lấy một cái.”

Giọng nói đầy hưng phấn tha thiết của Tô Đan Đan khiến Kha Nguyệt không thể mở miệng nói quyết định của mình, ba năm qua Tô Đan Đan đều quan tâm chăm sóc cô, bây giờ chính miệng nói bản thân muốn rút khỏi làng giải trí chẳng khác nào khiến Tô Đan Đan mất việc

"Đan Đan..."

Trù trừ mở miệng, bên tai Kha Nguyệt vang lên tiếng còi xe chói tai, theo bản năng quay đầu lại, ánh đèn sáng lóa đập vào mắt, tầm nhìn mơ hồ, tín hiệu báo nguy hiểm không ngừng tới gần.

Cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, bên trong là giọng nói lo lắng của Tô Đan Đan nhưng cô lại không nghe thấy, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe lao thẳng về phía mình, tiếng còi xe cảnh sát như một tiếng sét nổ tung khiến cho cát bụi bay tứ tung còn cô chìm đắm trong thế giới mờ mịt.

Thắt lưng cảm giác nặng nề, một lực đạo mạnh mẽ khiến cô thoát khỏi đường, xoay tròn đầu đập xuống đường, không nhịn được kêu đau một tiếng.

Những chiếc xe vội vàng chạy qua sát cô, hai mắt Kha Nguyệt bắt đầu rõ ràng lại, hít thở một mùi nước

hoa thoang thoảng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, mặc đồ tây mèo đen càng làm tôn thêm dáng người cao lớn. Kha Nguyệt nghênh đón đôi mắt lạnh lùng kia mà không hề suy nghĩ, nhanh chóng thoát khỏi ngực anh ta như tránh dịch bệnh, động tác nhanh chóng dứt khoát.

Ba năm ngày ngày khẩn cầu nhận được cái ôm, bây giờ cô mới nhận ra cảm giác mừng rỡ khôn xiết đã chết đi tất cả chỉ như nước chảy qua, bình tĩnh nhớ tới lúc trẻ mình ngu ngốc thế nào chỉ vì thứ tình cảm đơn phương.

Điện thoại vẫn mở, Kha Nguyệt nghe tiếng kêu của Tô Đan Đan lại vang lên nên liền hướng về điện thoại trấn an nói: “Tô Đan Đan, mình không sao, chỉ là bất cẩn đụng phải người khác, cậu ở công ti đi lát nữa mình sẽ tới tìm.”

Cúp điện thoại Kha Nguyệt có thể cảm thấy ánh mắt lãnh đạm mà nghiêm nghị, nếu là trước kia trái tim cô sẽ đập loạn, bây giờ bình thản bỏ điện thoại vào túi, chú ý nhìn đèn đường, Kha Nguyệt tính bỏ đi.

“Triệt, sao anh lại chạy nhanh như vậy!”

Giọng nói oán trách dịu dàng vang lên đằng sau, Kha Nguyệt dĩ nhiên nghe ra là ai, nhưng cô cũng không có tâm trạng quan tâm đến chị gái, lãnh đạm nhìn đèn đỏ ở trước, chờ đèn xanh bật lên.

“Triệt, sau khi đi kiểm tra các trung tâm mua sắm xong chúng ta đi Hoan Loan ăn cơm Tây hay đồ ăn Macao?"

Giọng nói nũng nịu chứng tỏ niềm hạnh phúc ngọt ngào của cô gái, Kha Nguyệt đứng kế bên những ánh mắt xa xăm, nổi bật lên chỉ còn niềm thương cảm cảnh còn người mất.

Nhìn những tòa nhà cao ốc, thì niềm kiêu ngạo tự hào hai năm qua đã tan thành mây khói, những tòa cao ốc quen thuộc chỉ khiến cô nhớ lại đêm rét lạnh đó, đau đớn chờ đợi chỉ vì một dấu ấn màu đỏ.

Khi tất cả đều trở thành mây khói, cô mới nhận ra ba năm ở bên Cố Minh Triệt không hề có chút kỷ niệm ngọt ngào nào để gợi nhớ, chỉ còn sót lại nỗi chua xót thất vọng

Đèn xanh sáng lên, trên vằn vạch lũ lượt người đi bộ qua lại, Kha Nguyệt tính nhấc chân đi thì Tử Nhiễm kinh ngạc kêu lên: “Kha Nguyệt? Triệt, cô ta sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp cận anh sao? Không biết đầu óc Lục Niên thế nào mà lại cưới cô ta làm vợ!!

Vốn tính không để ý, nhưng vừa nghe ba chữ Lục Niên thì liền sừng biết, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sa sầm xuống, xoay người khinh bỉ nhìn Tử Nhiễm, lạnh lùng nói:“Lục Niên lấy tôi không có lấy chị, chuyện của Lục Niên thì có có vấn đề gì với chị sao, nếu ngầm hiểu, Tử Nhiễm chị cứ tiếp tục sỉ nhục thì tôi sẽ tố cáo chị tội phỉ báng”

Trên gương mặt Kha Nguyệt bộc lộ sự nghiêm túc và kiên quyết, hai lưng thẳng đối mặt với Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt, không hề chịu thua,

“Phỉ báng? Hừ, hôm nay Triệt tới đây tuần tra, cô cũng xuất hiện ở đây, đừng nói với tôi, cô cũng tới đây tham gia hoạt động gì đó, không cần coi đầu óc của người khác như kẻ ngu” .

Kha Nguyệt quả thật bội phục sức tưởng tượng của Tử Nhiễm, dường như bất cứ khi nào lúc nào đều có thể gán ghép cô và Cố Minh Triệt, thái độ cũng không thay đổi: Kha Nguyệt liều chết theo đuổi Cố Minh Triệt không buông.Kha Nguyệt bực bội ánh mắt vừa động, trùng hợp ánh mắt Cố Minh Triệt và cô nhìn nhau, cảm giác lạnh như băng mang theo sự chế giễu ngầm khiến cô giận quá mà cười, khóe miệng cười cợt, chỉ nhìn lướt quay Cố Minh Triệt, cằm dưới nâng lên, nghênh đón ánh mắt mỉa mai của Tử Nhiễm.

“Cho dù tôi với người đàn ông đi sau cố tình chưa dứt thì sao, bằng thủ đoạn của cô, ba năm sau có thể không cần tốn sức mà đem anh ta từ tay tôi đoạt lấy chẳng lẽ, chị cho rằng một người con gái chưa từng được anh ta để vào mắt lại có thể cướp anh ta từ tay chị sao?”

Kha Nguyệt không để ý đến một luồng hàn khí bao lấy mình, cô trút đi cơn giận tích tụ bấy lâu, tất cả đều do người con gái trước mặt ban ân

Sắc mặt Tử Nhiễm không ngừng trắng xanh, gương mặt như nắng của Kha Nguyệt lộ ra nụ cười chế giễu, Cố Minh Triệt thì sao, một khi anh ta không còn trở thành nhược điểm trí mạng của cô thì họ nghĩ còn có thể tổn thương cô sao?

“Cô nói vậy là chỉ trích tôi phá vỡ hạnh phúc của hai người sao?”


Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tử Nhiễm đầy vẻ không dám tin, đôi mắt đen xinh đẹp long lanh yếu ớt giống như bị ủy khuất.

Nhìn đôi bàn tay to ôm lấy gương mặt lê hoa vũ đái của Tử Nhiễm vào lòng, Kha Nguyệt tự giễu cợt nhướng mày:“Cô không phá hủy hạnh phúc của chúng tôi, vì nhiều năm qua chúng tôi chưa từng có cái gọi là hạnh phúc.”

Hai mắt Kha Nguyệt cay đắng nghênh đón đôi mắt gợn sóng của Cố Minh Triệt, không còn như trước đây đầy lo lắng suy tính, khi đã bước đi thì sẽ không quay lại nhìn.

Bởi vì quá yêu nên lúc nhớ lại cũng mang theo sự coi thường.

Kha Nguyệt lãnh cảm nhìn Tử Nhiễm nói: “Những gì Lục Niên cho tôi, suốt nhiều năm, dù chỉ một phần ngàn Cố Minh Triệt cũng không thể cho được, chị nghĩ tôi có thể quay lại sao?”

Không để ý đến vẻ sững sờ trên mặt Tử Nhiễm, Kha Nguyệt hờ hững xoay người tựa như không thấy Cố Minh Triệt, không hề lưu luyến kiên quyết rời đi.

Giữa hai người chỉ có nỗi hận, vĩnh viễn không cần nói lời tạm biệt, gặp nhau một lần chỉ càng làm tăng thêm sự ghét vỏ. Bóng lưng Kha Nguyệt quật cường đầy tự tin, đầu đường vắng lặng không còn phủ lên một bầu không khí cô đơn.

Rời Cố Minh Triệt, cô cũng đau đớn, cũng từng tuyệt vọng, cũng từng phí hoài bản thân, nhưng những nỗi đau đớn đến không muốn sống nữa lại vì một người

đàn ông tuyệt vời mà lắng dịu xuống, cũng từ đó cuộc đời cô lại nở hoa.

Khi Lục Niên quay về Lục gia thì bị tiếng cười trẻ con vui vẻ hấp dẫn, đuôi lông mày nhướng lên, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, để cặp lên ghế sô pha đi về phòng bếp.

“Mẹ, muốn làm thỏ con như thế nào? Bảo Bảo muốn nặn hình a!”

Ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào bếp ...

Sàn nhà bóng loáng phản xạ hai dáng người một lớn một nhỏ hòa vào nhau thật ấm áp.

1638170292679.png


Đôi môi đỏ của Bảo Bảo đang cười toe toét bỗng nhiên khép chặt, hai mắt từ từ phủ màn sương, đem cục bột giơ cao, bất mãn nói: “Bảo Bảo muốn làm thỏ con, không phải đầu heo”

Cô gái xinh đẹp lại dịu giọng dỗ dành:“Là mắt mẹ không tốt nhìn lầm rồi, con thỏ của Bảo Bảo làm rất đẹp.”


Trái tim Lục Niên run lên, rút tay khỏi túi quần, đem bộ tẩy trang cởi ra để lên ghế dựa, ngón tay thon dài mở nút áo sơ mi kéo ống tay áo lên.

“Em đang làm gì vậy?”

Giọng nam quanh quẩn bên tai, Kha Nguyệt hơi chút quay đầu lại liền thấy Lục Niên đang cuốn ống tay áo. Đứng bên kia Bảo Bảo là gương mặt tuấn nhã, vẻ dịu dàng yêu thương mà Kha Nguyệt đã quen, nó dành cho cô và Bảo Bảo.

“Ba ba, Bảo Bảo và mẹ làm bánh bao động vật a!”


Lục Niên bước tới Kha Nguyệt hơi có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu hai mắt Bảo Bảo hướng về anh làm nũng, gương mặt mịn màn nhỏ nhắn mong chờ.

“Phải, Bảo Bảo của cha rất giỏi, nếu có thể nặn được một đứa em trai thì càng giỏi”

Bảo Bảo vừa nghe Lục Niên đề nghị, hai mắt lóe sáng như sao, cơ thể nhỏ quay sang Kha Nguyệt, hưng phấn nói:“Mẹ, Bảo Bảo muốn nặn em trai

Kha Nguyệt liếc mắt nhìn sang thấy Lục Niên đang đùa giỡn với bột mì, anh đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú nở nụ cười thản nhiên, ôn văn nhĩ nhàng, dịu dàng lễ độ, hồn nhiên như không biết mình vừa nói gì.

Gương mặt Kha Nguyệt như bị thiêu, bối rối ho khan. Khom lưng lau đi bột trên mặt Bảo Bảo, dịu dàng nói:“Cha gạt con đó Bảo Bảo, em trai không thể nặn là ra được.”

“Ai nói Bảo Bảo không thể nặn ra nào?”. Lúc Bảo Bảo cúi đầu thất vọng thì giọng nói bình thản lại vang lên trong bếp, giọng nam thanh Nguyệt ân đầy sức hấp dẫn mang theo vẻ tự tin tuyệt đối khiến người ta bội phục.

“Bảo Bảo đi qua chỗ bà nội đi, để ba và mẹ ở đây giúp Bảo Bảo nặn, nặn đẹp rồi sẽ cho Bảo Bảo được không?”

Lục Niên năng nổ dụ dỗ Bảo Bảo, người bạn nhỏ hoàn toàn tin tưởng liền quay đầu bỏ chạy, hai chân đặt xuống khỏi khế, chạy ra ngoài, không quên quay lại nhắc. “Lát nữa con sẽ tới bắt em trai a!”

“Lục Niên, sao anh có thể lừa gạt trẻ con như thế, lát nữa lấy đâu ra một đứa em trai chứ?”

Đáp lại sự bất mãn của cô, là lồng ngực đầy mùi thơm bạc hà mát mẻ của Lục Niên, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vòng trước ngực, cằm dưới tựa vào vai cô, dịu giọng thì thầm: “Chỉ cần chúng ta cố gắng, trong tương lai có thể giúp Bảo Bảo có thêm em trai”

Cảm giác nhồn nhột khiến cô co Cổ lại, thân thể khẽ run lên, thế nhưng anh vẫn không hề buông cô ràng, đôi bàn tay gầy gò phủ lên đầu ngón tay cô, giúp cô làm bột mình.

Lồng ngực Lục Niên không hề có nhiệt độ như những người đàn ông khác mà mang theo mùi hương bạc hà thanh khiết. Sau này lại trở thành thói quen khiến cô không bỏ được, mỗi một ngày đều bồn chồn vì không nhìn thấy anh

“Bà xã, chúng ta sinh một tiểu Bảo Bảo đi.”

Âm thanh nhỏ nhẹ của Lục Niên khiến cho lòng Kha Nguyệt chậm lại, cô còn nghĩ Lục Niên cũng như cô, không hi vọng có con sớm, thì ra là, lúc sáng nói vậy với bà Lục cũng chỉ là thay cô giải vây.

Anh vì cô suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ lo cho bản thân, trong cuộc hôn nhân của hai người, cô vĩnh viễn không thể hi sinh nhiều bằng anh.

Lông mi cụp xuống, trong đôi mắt hiện lên chút u

ám, trong lòng Kha Nguyệt vừa xấu hổ vừa khổ sở.

Cô vẫn chỉ trích Cố Minh Triệt đối với cô có mắt không trồng, vậy còn cô chẳng lẽ trực tiếp nói thẳng với Lục Niên.

"Nếu– cũng không sao, dù sao còn trẻ."

Giọng nói an ủi của Lục Niên vang lên bên tai, khiến cho cô cảm thấy rất áy náy và tự trách, trong lòng lo lắng muốn giải thích thái độ của bản thân, bàn tay vội vàng giữ lấy đôi bàn tay anh chuẩn bị rút đi: “Em không phải không muốn sinh, chỉ là sợ đau.”

Phía trên là giọng cười của Lục Niên, Kha Nguyệt cúi đầu, hai gò má như phủ son, đỏ bừng lên thẹn thùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi