*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gương mặt Bảo Bảo trầm xuống, hai mắt ướt sũng phủ sương mù, nhìn ông nội đem nửa cái bánh bao còn lại ăn, khịt khịt mũi, nhìn về phía ba mẹ
“Ba ba, em Bảo Bảo đâu?”
Kha Nguyệt đang khắp rau liền khựng lại, trước ánh mắt của bà Lục và Lục Trạch Khải, cô cười thản nhiên, dưới bàn dùng chân đá Lục Niên.
Trước vô số ánh mắt, Lục Niên chỉ cười bình thản, gắp chiếc bánh bao bỏ vào chén Bảo Bảo, trấn an nói: “Bảo Bảo đừng vội, cha sẽ cố gắng, giúp mẹ tạo ra em trai để Bảo Bảo chơi cùng” .
Kha Nguyệt nghe lời nói mập mờ không rõ của Lục Niên, gương mặt bối rối đỏ như máu, nghe lời nói ngây thơ của Bảo Bảo trên bàn cơm thì trong nháy mắt liền hoảng sợ hóa đó trên ghế
“Dạ, Bảo Bảo chờ, cha và mẹ cố gắng hôn nhau, tạo em trai cho Bảo Bảo chơi”
Sau khi xác định ngày kết hôn, ngày qua ngày trôi đi trong bình lặng và ấm áp, Kha Nguyệt vừa đưa Bảo Bảo về nhà liền nhìn thấy bà Lục và Lục Trạch Khải đều ở trong phòng khách.
“Gia gia, me!"
“Thái công, bà nội.”
Giọng nói của trẻ con vùng giọng phụ nữ đầy dịu dàng lễ phép vang lên, hai người đang bận rộn làm gì đó cũng quay lại nhìn, bà Lục mỉm cười gật nhẹ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lục Tranh nhíu đôi mắt già nua, chiếc bút trong tay quơ nhẹ, nhìn hai người vừa về rồi ra hiệu cho Kha
Nguyệt tới:“Tiểu Nguyệt, lại đây giúp ta một tay”
Kha Nguyệt nắm lấy tay Bảo Bảo, đi vào phòng khách, xung quanh chất đầy thiệp mời màu đỏ được thở thủ công trang trí hoàn mỹ không mất đi sự thanh lịch, bà Lục chịu trách nhiệm về số thiệp cưới, Lục Trạch Khải thì múa bút thành văn, ra sức viết.
Ánh mắt lại nhìn sang chiếc ghế bên cạnh bàn, phía trên đều là những tấm chằng chịt tên người, xem ra Lục gia mời khách chắc chắn không ít danh nhân trong giới thượng lưu. .
Nhìn hai vị trưởng bối vì hôn lễ của cô và Lục Niên bận tối mày tối mặt, Kha Nguyệt cảm động mím môi, để Bảo Bảo ngồi lên ghế sô pha, cô cũng tham gia viết thiệp mời.
“Tiểu Nguyệt , trên thiệp chỉ còn thiếu mỗi ảnh. cưới của con và Lục Niên, hai ngày nữa, Lục Niên xin nghỉ rồi cùng nhau đi chụp đi.”
Bà Lục sửa sang lại, khắp nơi đều là thiệp cưới, phía chỗ ảnh chụp của thiệp cưới bị thiếu, bà nhíu mày, như nhớ tới gì đó liền nghiêng đầu nói với Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt dịu dàng cười một tiếng, tán thành:“Mẹ, mẹ yên tâm đi, tối nay con và Lục Niên sẽ thương lượng, sẽ nhanh chóng làm xong”
Bà Lục hài lòng cong môi, đối với Kha Nguyệt hoàn toàn không có dáng vẻ của quý phu nhân, quay đầu nhìn Lục Trạch Khải đang viết thiệp cưới:“Cha, cha cũng mệt rồi, Số còn lại để Lục Niên về viết đi.”
Gương mặt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải trầm xuống, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua bà Lục và Kha
Nguyệt, hừ hừ chất vấn hỏi: “Mấy đứa đều cho rằng ta đã già, không còn làm gì được nữa phải không?”
“Cha, con không phải ý này”.
Bà Lục khó xử nhăn mặt, tính giải thích thì một giọng nói ôn tồn khiêm tốn lên tiếng trước: “Gia gia tuy tuổi đã cao nhưng chỉ chưa già, là ngôi sao sáng trong quân khu làm sao mà già được.”Trái tim Kha Nguyệt xáo động, xoay người nhìn về phía cửa, trên gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười kiều diễm ngay cả bản thân cô cũng không biết. Lúc nhìn thấy Lục Niên mặc đồ tây trang xuất hiện thì đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười hạnh phúc.
Lục Niên đưa cặp cho dì Mai, thong thả đi vào phòng khách, gương mặt ung dung cao quý khiến người ta có cảm giác như gió xuân thổi qua mặt, giữa hai hàng lông mày có vẻ rất thoải mái.
Đôi mắt đen trong sạch rung động khi nhìn về phía Kha Nguyệt đang ngồi bên cạnh bà Lục, trên môi nở nụ cười, giữa hai người không cần nhiều lời chỉ cần một cái nhìn cũng hiểu tâm ý đối phương.
“Hừ, miệng của cháu cũng ngọt quá!”
Lục Trạch Khải ngoài miệng không khen ngợi Lục Niên, nhưng trên gương mặt nghiêm nghị cũng không thể che dấu sự đắc ý, ở trên thiệp mừng có thể long phi phượng múa.
“Ba ba."
Bảo Bảo ngoan ngoãn gọi to, Lục Niên ngồi xuống bên Bảo Bảo, sờ sờ cái đầu nấm đáng yêu, ánh mắt nhìn đống thiệp cưới trên bàn
“Sao chưa gì đã viết thiệp cưới, ảnh cưới vẫn chưa chụp mà?”
Ánh mắt bà Lục liếc nhìn về phía Lục Tranh Manh mải mê viết, ý tứ rõ ràng, nhưng miệng lại dùng lí do khác để thoái thác.
“Hôn lễ cũng đã tới gần, sợ đến lúc đó không kịp, vừa hay gia gia con tính luyện thư pháp nên đem thiệp cưới ra viết”.
Kha Nguyệt ở Lục gia vài ngày, tính tình Lục Trạch Khải cô cũng biết đại khái, sĩ diện cũng không để mất vẻ uy nghiêm chính trực, không ai dám ý kiến, khi cô gả vào Lục gia, ông ngay cả một câu nặng lời cũng không nói.
Lúc trước khi bà Lục can thiệp vào chuyện hôn nhân giữ cô và Lục Niên, Lục Trạch Khải không hề biết, lão gia tử trời sinh hiếu động, mấy tháng trước cùng vài người bạn già đến quân khu diễn trò căn cứ, cắt đứt mọi liên hệ bên ngoài.
Sau khi về nhà, nghe đối thủ một mất một còn là Thẩm lão gia nói móc, ông không nhịn được, chuyện chỉ đơn giản thế cũng không bỏ qua, ép Lục Niên về nhà. Khi Lục Niên kiên quyết cùng cô sống bên ngoài, lão gia tử cảm thấy bị sỉ nhục, nên trên bàn ăn giận dữ.
“A Niên, anh tới giúp gia gia viết đi, tuy gia gia có thể một mình làm, nhưng anh cũng nên chia sẻ một chút.”
Kha Nguyệt lựa lời nói cho lão gia tử không bị hạ thấp, cũng thuận lý do để Lục Niên gia nhập đội ngũ viết thiệp, bà Lục quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa sự hài lòng.
Lục Niên nhíu mày cười, để Bảo Bảo lên ghế sô pha, ngồi xuống bên Kha Nguyệt, cánh tay dài ôm lấy eo Kha Nguyệt thân thiết ôm lấy cô, cô vì mất tự nhiên mà gương mặt đỏ bừng tiếp đó nụ hôn lại rớt xuống.
“Lời của bà xã đại nhiên, anh sao dám không nghe.”
Tiếng cười đùa bao hàm sự yêu thương, Kha Nguyệt hờn dỗi liếc nhìn anh, ánh mắt cũng quét về hai vị trưởng bối, đỏ mặt hối thúc.
“Còn không mau đi?”
Lục Niên làm hành động thân mật không kiêng dè ai khiến Kha Nguyệt không biết làm sao ngăn lại, khi anh cúi xuống tính hôn lên mặt cô, cô liền bối rối quay đầu đi, xấu hổ đá vào chân anh.
“Lục Niên”
Lục Trạch Khải đột nhiên nói, lời nhắc nhở khiến nụ cười Kha Nguyệt cứng đơ. Sau đó cười khổ, sao cô lại quên mất, cô vẫn còn người nhà, nhớ đến hai mẹ con Hồng Lam từ tâm trạng mừng rỡ lại biến mất, thay vào đó là cảm giác phiền muộn.
Trên mu bàn tay bao phủ bằng bàn tay trắng nõn, hai mắt Kha Nguyệt nhướng lên thấy rõ gò má của Lục Niên, anh tuấn mà nho nhã, ánh mắt nhìn bà Lục khiêm tốn nói: "Dạ, con biết mẹ."
Lục Niên bước vào cuộc sống của cô, trở thành một phần sinh mạng của cô, dù là thiên ý hay tình cờ, Kha Nguyệt cũng không muốn tìm hiểu, bởi vì mỗi một giây trong đầu cô đều hiểu, lấy Lục Niên cô thấy hạnh phúc.
Ánh mắt nhìn thiệp mừng, thanh lịch cao quý giống như anh mang cao sang mà không kiêu ngạo, dáng vẻ thanh nhã.
Nắm chặt tay trái Lục Niên, hai mắt Kha Nguyệt dịu dàng nhìn Lục Niên, vẻ mặt chăm chú, tưởng chừng như có một dãy cầu vồng lấp lánh khiến cô không thể rời mắt khỏi, trong lòng lại càng thêm tin tưởng.
Bên Kha Gia không thuận buồm xuôi gió cũng không sao, có Lục Niên bên cạnh, tất cả khó khăn sẽ hóa giải
“Em có tính đi tuần trăng mật ở đầu chưa?”.
Lục Niên đột nhiên hỏi khiến động tác trên tay Kha Nguyệt dừng lại, lông mày vừa nhíu, gương mặt khổ não, Lục Niên để bút xuống ngón tay thon dài nhéo lấy chóp mũi cô, thân mật cưng chìu.
“Masdives, Hy Lạp, Ý hay là Australia?”
Nghe Lục Niên nói liên tiếp tên các nước, Kha Nguyệt càng thêm rối rắm, hai mắt khó xử không ngừng nghĩ.
Bà Lục nhìn hai người gắn bó với nhau, như thấy được nỗi khổ Kha Nguyệt liền hảo tâm nhắc nhở:“A Niên lần này con cũng được nghỉ mười ngày, Tiểu
Nguyệt muốn đi đâu cũng không cần băn khoăn, chọn rồi để mẹ kêu người ở công ty đi sắp xếp.”
Kha Nguyệt luôn vì Lục Niên mà suy nghĩ, bà Lục trước mặt cũng thầm khen, chú ý đến vẻ dao động trên mặt Kha Nguyệt liền bổ sung:“Trong nhà mấy ngày qua có bận rộn, mẹ sẽ đưa Bảo Bảo về bên ngoại giúp chúng ta trông mấy ngày, các con lo chuẩn bị đám cưới là được.”
Đứa trẻ nhỏ bị xem nhẹ, nghe tin mình bị gửi đi, liền từ trên ghế nhảy xuống đất, hai chân đạp xuống sàn giấy về phía Kha Nguyệt, mỗi chu lên, khóc to:
“Bảo Bảo muốn ở với mẹ, Bảo Bảo không muốn về nhà ngoại.”
Cơ thể nhỏ mũm mĩm ở trong lòng Kha Nguyệt như con trùng nhỏ, Kha Nguyệt dùng ăn mắt trìu mến nhìn Bảo Bảo làm nũng, đầu ngón tay xoa đầu Bảo Bảo muốn an ủi, bên kia bà Lục tỏ vẻ toan tính, hù dọa Bảo Bảo nói:
“Bảo Bảo không phải muốn có em sao? Nếu không nghe lời, cha và mẹ sẽ không sinh em cho Bảo Bảo.”
Quả nhiên nghe từ em trai, Bảo Bảo liền im lặng, hai mắt to ướt lệ chớp chớp, đầu ngước lên, ủy khuất nhìn Kha Nguyệt, bình tĩnh nói: “Mẹ, có phải Bảo Bảo về nhà ngoại, thì em trai sẽ xuất hiện không?”
Khóe mắt Kha Nguyệt giật giật, quả nhiên em trai là sự hấp dẫn trí mạng của Bảo Bảo. Khóe miệng động đậy, nở nụ cười cứng ngắc, dụ dỗ nói:“Bảo Bảo, ngoan, về sau em trai ra đời rồi sẽ cho Bảo Bảo đi theo chơi”
Trên gương mặt vẻ ủy khuất mất đi, Bảo Bảo nhảy
cẫng lên, rời khỏi lòng Kha Nguyệt, trong lòng vui mừng ôm bà Lục, giọng nói non nớt mang theo lo lắng: “Bà nội, bà mau gọi bà ngoại tới đón Bảo Bảo đi, Bảo Bảo muốn đi ngay”.
Bà Lục hiền hậu sờ đầu Bảo Bảo, dịu dàng giải thích: “Tối hôm nay bà nội gọi bà ngoại sáng mai tới đón Bảo Bảo có được không?
“Dạ. vậy cháu đi xếp đồ đạc, đợi bà ngoại mai tới đón cháu”.Bảo Bảo nở nụ cười như hoa, trượt xuống khỏi người bà Lục, Cơ thể nhỏ bé chạy về phòng mình, dọc đường đi cười rất vui vẻ.
Kha Nguyệt nhìn theo bóng Bảo Bảo rời đi, ánh mắt hâm mộ ước ao, nếu như cô mang thai, thì đứa trẻ do cô sinh ra có đáng yêu như Bảo Bảo không? Nhớ tới bức ảnh trên bia mộ của đôi vợ chồng trẻ trong lòng Kha Nguyệt khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang Lục Niên càng thêm đau lòng.
“Sao vậy?”
Lục Niên thấy Kha Nguyệt vẫn không dời mắt đi, ngừng bút một chút, quay đầu, quay đầu thấy vẻ mặt thẫn thờ của Kha Nguyệt, ân cần hỏi.
Kha Nguyệt nhìn thấy được sự chân thành trong mắt Lục Niên, cô nở nụ cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền, đột nhiên tiếng chuông điện thoại phá vỡ khoảnh khắc bình yên này.
Bà Lục nhằn mày, để thiệp mời trong tay xuống, đứng dậy bắt điện thoại đặt bên ghế.
“Phải đây là Lục gia, đúng, cô ấy là con dâu tôi.”
Kha Nguyệt dĩ nhiên biết bà Lục ám chỉ con dâu là ai, chỉ biết mơ màng nhìn sang, gương mặt thanh nhã bình tĩnh của bà Lục có vẻ khó chịu, đôi mắt xáo động nhìn Kha Nguyệt, trong lòng Kha Nguyệt lộp bộp, cảm giác bất an trôi dậy.
“Được, tôi biết rồi, được, tạm biệt”.
Bà Lục cúp điện thoại, im lặng một lát, trước ánh mắt tò mò của Kha Nguyệt không giấu giếm nói: “Cảnh vệ bên ngoài nói có người tìm con, Kha Nguyệt”
Cửa đại viện, Kha Nguyệt mặc chiếc váy hạng sang, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu trắng nhỏ, chân mang giày cao gót, tự tin bước ra.
Khi Kha Nguyệt và Lục Niên nắm tay nhau xuất hiện cửa, Tử Nhiễm đang liên tục nhìn đồng hồ trên tay, lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Kha Nguyệt, gương mặt nhỏ xinh đẹp liền trở nên u ám.
“Kha Nguyệt, cô đã lấy Lục Niên rồi tại sao vẫn dây dưa Hằng mãi không buông? Cho dù Hằng đã không còn yêu cô, cô có cần phải ném đá xuống giống như thế?”
Giọng nói chỉ trích sắc bén cao vút của Tử Nhiễm cất lên, vang vọng thật lâu nơi cửa lớn an tịch, dù không có người qua lại nhưng Kha Nguyệt vẫn cảm thấy thật khó chịu, căng thẳng nắm tay Lục Niên, môi đỏ mọng hé mở, bên tai lại là giọng nói lạnh lùng không có chút ấm áp của Lục Niên.
“Kha tiểu thư, đối với lời bịa đặt miệt thị của cô, vợ tôi có thể truy tố có trách nhiệm dân sự?”.
Gương mặt lãnh đạm nghiêm nghị của Lục Niên Kha Nguyệt chưa từng nhìn thấy, khác với vẻ thanh nhã mọi
người, đôi mắt thâm sâu bắn vào người Tử Nhiễm, khiến cho Tử Nhiễm lạnh run, giống như bị đẩy xuống hố băng lạnh đến thấu xương
Lục Niên như người chồng bảo vệ lấy vợ mình, sự quan tâm ấy không để cho bất cứ ai mơ ước, lại càng không để cho bất cứ ai làm tổn thương vợ mình. Kha Nguyệt trong lòng rung động, nhìn vẻ mặt tái nhợt cứng đơ của Tử Nhiễm cằm dưới càng nâng cao đầy kiêu ngạo quật cường.
“Râu ria? Kha Nguyệt, cô không cảm thấy lời mình nói ra rất giả dối sao? Nếu không để tâm, sẽ không trùng hợp như thế gặp Triệt ở trên đường? Nếu không để tâm, cô cũng sẽ không ở bên Lục Niên nói bóng gió, khiến cho công việc của Triệt không thể tiến hành."
Tổn thất nghiêm trọng?
Vẻ mặt lãnh đạm của Kha Nguyệt thoáng sửng sốt, trước lời nói buộc tội thứ hai của Tử Nhiễm cô không biết gì cả, gì mà công việc Cố Minh Triệt không thể tiến hành là do cô giựt dây Lục Niên?
CỐ Minh Triệt đi rất nhanh, vội vàng đi tới cạnh Tử Nhiễm, thấy dáng vẻ chực khóc động lòng người của Tử Nhiễm, giữa hàng lông mày xuất hiện nếp uốn, không biết là vì mà Tử Nhiễm đau lòng hay giận Kha Nguyệt cô độc ác.
“Cô không phải vẫn mong chờ Triệt đến cầu xin cô sao? Muốn Triệt hạ thấp bản thân đến xin lỗi sao? Kha Nguyệt, hạnh phúc của chúng tôi khiến cô đỏ mắt ghen ghét đến vậy sao.”
Tử Nhiễm lớn tiếng trách cứ, trong mắt dần dần mọng nước, cánh tay mềm mại ở trong gió rét run rẩy, giống như bản thân bị người đàn bà ác độc ỷ thế uy hiếp.
Kha Nguyệt chế giễu cười, ánh mắt lạnh lùng hững hờ, nhìn đôi nam nữ giằng co đứng đối diện, lạnh giọng nói:“Hạnh phúc của các người? Các người đã hạnh phúc cần gì tới chỗ tôi la khóc om sòm, chị cũng không biết xấu hổ, lại còn muốn tiếp tục ở đây” .
Ai cho Tử Nhiễm quyền giẫm đạp lên tôn nghiêm Kha Nguyệt cô, ỷ Cố Minh Triệt yêu cô ta say đắm thì
có thể tác oai tác quái sỉ nhục cô sao? Chẳng lẽ cũng vì cô hèn mọn yêu đơn phương sao?
Lục Niên như làn gió mát bao lấy cô, cùng cô đối mặt với mọi lời hãm hại xấu xa, bàn tay to giữ lấy thắt lưng cô, trên gương mặt anh tuấn của Lục Niên lộ vẻ thản nhiên: Cố thị gặp vấn đề, hai người nếu cảm thấy tôi lấy công làm việc tư có thể đến việc kiểm soát tố cáo, tới nơi này cãi nhau còn ra thể thống gì” .
Dứt lời, Lục Niên cười nhạt, chẳng qua nụ cười so với mọi lần ít đi vẻ ấm áp dịu dàng, ngược lại giống như đêm đông lạnh lùng
“Bên ngoài lạnh lắm, lại mặc ít như thế, em đi vào trước đi.”
Lục Niên cúi đầu nhìn Kha Nguyệt mặc mỗi bộ đầm, trên gương mặt là sự che chở chân thành xuất phát từ nhiên, dù chỉ là một dòng suối êm đềm nhưng lại khiến cho người ta nhận thấy hạnh phúc của hai người.
Kha Nguyệt mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực chớp mắt, tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt chỉ vì bên cạnh cô có người đàn ông hết mực bảo vệ.
“Được”
Mọi cảm giác không phục, khi ở bên cạnh Lục Niên đều theo bay đi, khi anh kéo cô rời đi cảm giác so đo tính toán cũng biến mất giữa trời đêm.
“Kha Nguyệt, cô diễn trò như vậy làm gì? Tỏ vẻ như tình sâu biển nặng thì có thể tác động đến Triệt sao? Lục Niên , anh cũng thật đáng thương, bị một diễn viên đùa giỡn.”
Đối với năng lực nói chuyện thị phi đảo trắng thay
đen của Tử Nhiễm, Kha Nguyệt xem như bây giờ mới biết, bước chân dừng lại xoay người, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Tử Nhiễm chỉ thấy cô ta ủy khuất tựa vào trước ngực Cố Minh Triệt.