EM SẼ KHÔNG CHỜ ANH

Chiếc Posche màu xám bạc lao như bay trên đường cao tốc. 20 phút sau dừng lại trước căn biệt thự màu trắng mang phong cách á-âu vừa cổ điển vừa xa hoa hiện đại.

«Mau vào nhà đi Nhật Nhi» Sau khi xuống xe anh nói với cậu.«Có gì cần anh giúp không?»

«Được, anh cầm giùm em cái va li đi»

Trong nhà lấy màu chủ đạo là trắng và xám. Tạo cảm giác vừa thanh cao vừa sạch sẽ rất thoải mái. Bên ngoài là một vườn hoa với rất nhiều loại khác nhau xinh đẹp rực rỡ, một đài phun nước nhỏ tạo nên khung cảnh thiên nhiên tươi mát.

«Phòng của em ở đâu chắc em biết rồi. Lên phòng cất đồ rồi nghỉ ngơi đi anh đến công ty giải quyết một số việc »

« Chiều anh có về ăn cơm không để em chuẩn bị»

«Đương nhiên rồi, cơm em làm ngon như vậy sao không về. Được rồi anh đi đây.» Nói rồi anh bước lại hôn lên trán cậu sau đó lên xe đi mất. Còn cậu thì đang ngơ ngẫn vì nụ hôn. Hai má đỏ bừng ôm lấy trái tim«oa thích thật nha».

Vương Bạch Nhật sau khi ngủ một giấc dậy thì trời cũng xế chiều nên cậu xuống nhà xem có gì để làm cơm chờ Đông Phương Liệt về. Mở tủ lạnh ra, trời, toàn là bia và đồ đóng hộp đã hết hạn. Haizz, đúng là không biết tự chăm sóc mình mà. Cậu đem hết những thứ trong tủ lạnh vứt đi rồi ra chợ mua đồ ăn.

.......

Lúc Đông Phương Liệt về đến nhà thấy cậu đang bận rộn trong bếp trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua.

« Anh về rồi»

« Em đang làm cơm, sắp xong rồi anh lên rửa tay đi để em dọn cơm ra» cậu từ trong bếp nói vọng ra.

«ừ. Mà này Nhật Nhi anh thấy em còn giống vợ anh hơn cả vợ anh đấy. Em mà là con gái thì anh đã rước em về nhà rồi»

«hừ đừng có mà nói nhảm đi mau đi » anh có biết lòng em đau lắm không là nam thì không thể yêu được hả.

....

« hu đồ ăn em làm ngon thật nha » trên bàn ăn Đông Phương Liệt ra sức chiến đấu với mấy món ăn.

Dù đang hăng say nhưng vẫn không hề mất đi vẻ cao quý nhã nhặn là dạng trong ngoài bất đồng nha.

«ăn từ từ sau này ngày nào em cũng nấu cho anh»

«cảm ơn em nha Nhật Nhi»

Vừa ăn vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã hết sạch. Sau đó cùng nhau dọn dẹp, cậu thì rửa bát còn anh thì lau khô. Lúc cậu quay sang nhìn anh thì anh cũng đang nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau lan ra một sự ấm áp khó cưỡng. Bất chợt anh cúi người hôn lên môi cậu chỉ nhẹ nhàng như lướt qua nhưng lại như sóng gầm mãnh liệt. Nụ hôn bất ngờ khiến hai người bối rối.

Sao anh ấy lại hôn mình? Có phải là anh ấy cũng có chút thích mình mà không xem mình là em trai không?

Sao mình lại hôn Nhật Nhi chứ? Cảm giác này là gì đây thật khó chịu? Tại sao mình lại không khống chế được cảm xúc này, Nhật Nhi chỉ nên là em trai.

Hai người mang theo hài suy nghĩ khác nhau.

Hai căn phòng đối diện nhau chỉ  cách nhau có hai cánh cửa liệu người bên trong có tìm được nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi