EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Một đêm này, tiếng ngáy của đàn sư tử nổi lên khắp nơi trong lãnh địa. Anh hát xong đến lượt tôi lên sân khấu, ngay cả Kiều Thất Tịch ngày thường rất ghét bỏ tiếng ngáy của mấy con sư tử khác cũng phải phát ra tiếng khò khè nho nhỏ, hơn nữa còn không bị đánh thức trong lúc ngủ.

Sau khi bọn họ tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, ngoại trừ miệng vết thương không thoải mái ra thì các mặt khác đều không có vấn đề gì.

Bốn con sư tử con sắp trưởng thành tỉnh dậy đầu tiên, ở trên mặt đất ngáp một cái, duỗi người xong, phát hiện trong lãnh địa có đồ ăn, liền tung ta tung tăng bò dậy ăn cơm.

Một màn này không qua được mắt của đám sư tử cái, chúng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bọn hắn.

Đoán chừng là ghét bỏ bọn nó đã không làm lại còn ăn nhiều, khó hầu hạ. Nhưng tạm thời cũng không có con sư tử cái nào đi xua đuổi bọn nó bởi vì đám sư tử đực trưởng thành trong lãnh địa còn chưa có ý kiến gì, sư tử cái cũng sẽ không ra mặt đuổi đi sư tử con trước.

Sau khi các con sư tử dực khác tỉnh lại, trong lãnh địa lại có thức ăn mới, bọn nó cũng bình thản mà hưởng, dù sao cũng đã ngủ lâu như vậy, bụng đói lắm rồi.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào sư tử cái đi săn, trong đám bọn họ cũng có ba con sư tử đực vẫn có khả năng ra ngoài săn thú.

Ba anh em Otis, thằng cả và thằng tư ăn vài con mồi do sư tử cái mang về xong thì không hề ăn không uống không nữa, bắt đầu dẫn theo đám nhóc ra ngoài săn thú.

Đầu mùa khô, con mồi vẫn còn dễ dàng bắt được, bởi vì mấy anh em đoàn kết một lòng mà thời gian dưỡng thương tính ra vẫn rất thuận lợi.

Có lẽ là do đã chiến đấu với Liên minh Bắc Cảnh tạo thành hiệu ứng dây chuyền, dạo gần đây xung quanh lãnh địa rất yên bình, ngay cả sư tử lưu lạc cũng không dám bước vào nơi ở của bọn chúng ra oai.

Linh cẩu với chó hoang cũng càng thêm không dám lỗ mãng, chỉ cần có hai con sư tử trở lên là chúng đều sẽ cụp đuôi.

Bởi có Otis dẫn dắt đội ngũ săn thú cho nên lâu lâu Kiều Thất Tịch chắc chắn sẽ có thể ăn được ngựa vằn, vui vẻ ghê.

Mỗi lần Kiều gấu con nghiêng đầu thỏa mãn ăn ngựa vằn, Otis liền sẽ ở bên cạnh liếm miệng vết thương của cậu để kiểm tra, ánh mắt nghiêm túc như đang dặn dò cậu: Em ăn chậm một chút, đừng dùng quá nhiều lực, miệng vết thương sẽ lại vỡ ra mất.

Kiều Thất Tịch bị thương ở vai, lúc dùng sức cắn xé con mồi đúng là sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, chỉ có cách ăn đoan trang văn nhã mới thích hợp với người đang dưỡng thương là cậu.

Nhưng đã làm dã thú lâu như vậy, ai còn có thể đoan trang văn nhã được.

Cho nên thỉnh thoảng vẫn sẽ làm đau miệng vết thương, lúc này cậu sẽ kêu lên ngao ngao, nhìn Otis khóc chít chít.

Từ từ, vì sao Kiều Thất Tịch lại cảm thấy thần kinh cảm giác đau của mình lại khác với đám mèo lớn như vậy?

Cậu chưa từng gặp được con sư tử bị thương nào bày ra biểu cảm đau đớn, chỉ có con cầy vòi mốc như cậu mới thường xuyên bởi vì đau mà nhe răng trợn mắt.

Quả thật Otis thoạt nhìn cũng không hề để ý đến vết thương nhỏ trên người hắn, vẻ mặt của hắn chưa từng bộc lộ sự đau đớn.

Chẳng sợ Kiều Thất Tịch liếm láp miệng vết thương của hắn, mà cũng không hề có phản ứng.

Đến lượt Alexander bị liếm miệng vết thương, cậu lại nước mắt lưng tròng. Mẹ nó chứ, đầu lưỡi sư tử thật sự có gai ngược.

Mà hình ảnh này ở trong mắt người đứng xem lại cảm thấy sự thân thiết giữa bọn họ thật khiến người ta hâm mộ. Không thể tin được sẽ có hai con sư tử đực yêu nhau sâu sắc đến như vậy, hơn nữa lại còn là hai con sư tử đực có sức chiến đấu siêu mạnh nổi tiếng đó.

A, tình yêu giữa hai kẻ mạnh với nhau thật là tốt đẹp quá đi.

Đợi tới khi miệng vết thương đã tốt hơn một chút, Tử Điện và Thừa Phong liền tiếp tục đảm nhiệm công tác tuần tra, giảm bớt gánh nặng cho đàn sư tử, dù sao cũng đã đến mùa khô, hai đứa cũng không muốn làm sư tử ăn bám rảnh rỗi.

Mắt thấy mọi người đều tự tìm việc làm, Kiều Thất Tịch cũng cảm thấy bản thân cũng không thể tiếp tục nằm trong lãnh địa ngủ ngon được nữa nhỉ?

Tuy rằng có ngủ cũng không có con sư tử nào dám mắng cậu.

Đàn sư tử của bọn họ là đàn kính già yêu trẻ mười phần, thủ lĩnh của sư tử cái bên kia vì tuổi tác quá lớn, sức chiến đấu suy giảm nên hiện tại chỉ đảm nhận trách nhiệm chăm sóc sư tử con, nhưng đám sư tử cái vẫn nghe theo nó.

Nói cách khác, bây giờ chính là thời kì mới cũ thay phiên, có rất nhiều thứ đã chậm rãi chuyể dời tới người vị thủ lĩnh mới.

Bởi vậy từ trước đến nay, sư tử cái với lòng bao dung lớn lao đều có tuổi già tương đối an ổn thuận lợi.

Về phương diện này, sư tử đực lúc nào cũng cạnh tranh với con cùng giới quả thật không thể so bì được, nhưng Kiều Thất Tịch tự tin rằng sư tử được cậu nuôi dưỡng đều là sư tử có lương tâm, chờ tới khi bản thân mình già rồi tới tống tiền, ít nhiều cũng sẽ được cho chút đồ ăn mà nhỉ?

Dám không cho á, cắn luôn!

Ba con sư tử bị thương cùng nhau ra ngoài tuần tra, tránh khỏi tầm mắt của bạn trai cùng với vợ một cái là bầu không khí quả nhiên vô cùng nhẹ nhàng, ngẩng đầu hít vào một cái, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị của tự do.

Đám bệnh nhân biểu cảm lười biếng nhẹ nhàng, bước chậm trên mặt cỏ khô vàng, thỉnh thoảng ngáp một cái, duỗi người.

Nghĩ tới không lâu sau sẽ không có cơ hội cùng nhau đi tuần tra nữa, trong lòng Kiều Thất Tịch không tránh khỏi có chút thương cảm. Cậu tới gần Tử Điện, liếm láp vết thương trên lưng đối phương, nhưng cũng không vì thế mà lo lắng!

Bởi vì mọi người đều có thể một mình đảm đương một phía, chỉ là có chút không nỡ mà thôi.

Tử Điện chậm rãi quay đầu lại nhìn Alexander, trong ánh nhìn thoáng qua ấy không hề có sự lạnh lùng và kháng cự một cách cố ý như trong quá khứ, khả năng là bởi vì Cục Bột không có ở đây cho nên sẽ không có ai đánh nó cả.

Hôm nay nó còn đi rất gần Kiều Thất Tịch.

Ba con sư tử lớn đi sóng vai nhau, cái đuôi quét tới quét lui trong không trung, giao lưu cảm tình thật thân thiết.

Bởi vì đã từng trải qua một cuộc chiến sinh tử, cho nên ở gần lãnh địa có ‘gặp thoáng qua’ đàn sư tử hàng xóm, bọn họ không hề có chút căng thẳng nào, tự nhiên rải nước tiểu ở khắp nơi, nói cho đối phương nơi nào là giới hạn, dám lại đây thử xem.

Ông đây sẽ dạy các ngươi làm sư tử một lần nữa.

Sư tử đực ở đối diện ngẩng đầu lên, vốn định chuẩn bị chửi đổng, nhưng vừa thấy ba con sư tử to béo, cường tráng, trên người còn ẩn hiện sát khí, ai mà chịu cho được?!

Vậy nên con sư tử đực phía bên kia chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi tè, nhìn bọn họ quay lưng về phía mình mà đào đất, giống như không phải là chôn phân, mà là chính chúng nó vậy..

Bọn họ đang bắt nạt sư tử hay sao?

Không sai, bọn họ đang bắt nạt sư tử đó!

Ba tên lưu manh thị uy xong liền lắc lắc móng vuốt, vui sướng về nhà.

“Ngao ô ô ô……” hôm nay ra ngoài tuần tra, Kiều gấu con lại thấy được hươu cao cổ, vậy nên vừa trở về cậu liền không biết xấu hổ dán lên người sư tử trắng như không có xương cốt, kêu ngao ngao, bởi vì cậu muốn ăn hươu cao cổ, muốn ăn muốn ăn muốn ăn, nhưng lại không ăn được.

Otis không hề biết con sư tử này bị làm sao, chỉ thấy hắn ngẩn người, ngơ ngác, sau đó ngậm tới một khối thịt ngựa vằn đưa cho Kiều Thất Tịch ăn.

Là thịt ngựa vằn à, vậy ăn trước rồi nói sau.

Kiều Thất Tịch ăn hết thịt ngựa vằn liền tiếp tục làm phiền bạn trai: “Ô ô y y.” Muốn ăn hươu cao cổ, Otis đi săn hươu cao cổ nha, nếu không cậu sẽ nằm lăn trên mặt đất ăn vạ không đứng dậy.

Thằng cả, thằng hai, thằng bam thằng tư: Chó ngốc trừng mắt.jpg

Con sư tử này có cần mặt mũi không vậy?

Tuy rằng bọn nó cũng muốn ăn hươu cao cổ bởi vì nhiều năm qua hươu cao cổ trong lãnh địa không hề bị sư tử săn bắt cho nên số lượng hiện tại rất nhiều, mỗi lần ra ngoài tuần tra đều có thể thấy. Đừng nói Alexander không chịu được dụ hoặc, ngay cả bọn nó cũng không chịu được.

Otis rất bất đắc dĩ, qua một lát, hắn lại ngậm tới một cái chân khác của ngựa vằn đưa cho Kiều Thất Tịch.

Đùa thì đùa thế thôi, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, Kiều Thất Tịch nằm trên mặt đất ăn một lại liền nhận ra cái chân này hẳn là bị ai đó gặm rồi, không biết Otis cướp khỏi miệng của ai.

Cậu mặc kệ!

Chân nằm trong lồng ngực của ai thì chính là của người đó.

Đại Viên Tử nằm ở cuối chuỗi đồ ăn: Cái quỷ gì đó?

Đám cục bông nhỏ thích chơi đùa cùng với Alexander cũng xúm lại ‘chơi’ kéo tới kéo đi cái chân này cùng cậu, quả thật có thể chơi cả đêm không chán, bởi vì bọn họ chính là đám động vật họ mèo ham chơi.

Đại Viên Tử sợ lại bị cướp đi đồ ăn lần nữa, liền ngậm một cục xương có thịt chạy chậm đến nơi xa lén lút ăn, lại còn cố tình quay mông về phía đàn sư tử để thể hiện sự bất mãn đối với bầy đàn của mình.

Cục Bột: Ha ha, làm như tôi sẽ để ý vậy.

Chẳng qua hắn không thích thịt có xương mà thôi, nếu không rất có khả năng hắn sẽ cướp lại đấy.

Những con sư tử khác sẽ không nhiều chuyện như bọn họ, tất cả đều là sư tử trưởng thành ăn cơm bình thường.

Đây là đàn sư tư tử ăn cơm hòa bình nhất, bình đẳng nhất mà đàn nhiếp ảnh gia từng gặp qua, mặc dù là mùa khô thiếu thốn đồ ăn nhưng đám sư tử đực cũng không chỉ lo lấp đầy bụng của mình.

Khán giả bày tỏ, nhìn cuộc sống bình yên dưỡng thương của đàn sư tử Alexander thế này, bọn họ có thể xem đến già.

Nhưng họ không hề biết Alexander cũng có tính toán của riêng mình.

Cả thế giới lúc vào giữa mùa khô phảng phất đều khô cằn cả, động vật ăn cỏ tụ tập bên dòng sông lớn để đi tới bờ sông bên kia tìm kiếm càng nhiều cỏ khô, đám sư tử nếu muốn ăn no chỉ có thể di chuyển theo chúng nó.

Nhưng mà dìu già dắt trẻ cũng không dễ.

Lặn lội đường xa vất vả như vậy, hay là thôi?

Chủ yếu là ở nhà no một miếng đói một miếng thì dường như cũng có thể miễn cưỡng vượt qua mùa khô.

Hiện tại miệng vết thương của đám sư tử bị thương kia gần như đã khôi phục hoàn toàn, có thể tham dự đi săn bình thường.

Sáng sớm hôm nay, thừa dịp mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc lên, thời tiết vẫn còn tương đối mát mẻ, sau khi Alexander tỉnh ngủ, ở trong lãnh địa ngao một tiếng, liền dẫn theo mọi người ra ngoài.

Đám sư tử đực có lẽ không biết cậu muốn đi làm gì nhưng vẫn rất vui lòng nghe theo lời triệu tập của cậu, lên đường tập thể.

Lí do một phần là bởi sư tử vốn dĩ chính là động vật quần cư, đi chỗ nào cũng thích tụ tập, nói trắng ra chính là dễ bị dắt mũi, không có quan niệm tự lập mạnh.

Otis:?

Hắn đi theo Kiều Thất Tịch là bởi vì không có suy nghĩ của mình sao? Không, hoàn toàn ngược lại, bởi vì hắn quá có ý nghĩ của chính mình, cho nên mới tìm một con sư tử như vậy làm bạn đời.

Mười con sư tử lại một lần nữa cùng nhau lên đường, thật ra cũng phải là đi tìm ai để khiêu khích, đơn giản chỉ là vì… bắt hươu cao cổ.

Nhiếp ảnh gia: Các ngươi thật có tiền đồ!

Vừa nãy còn tưởng mười con sư tử mới vừa dưỡng thương xong này lại muốn đi ra ngoài trừ gian diệt ác cơ đấy, thật là cảm ơn trời đất, không nghĩ tới chúng nó chỉ đi săn hươu cao cổ thôi.

Lúc đầu đám sư tử còn chưa có mục tiêu chính xác, từng con đi trên đường đều rất mơ hồ, nhìn không hề có tinh thần. Nhưng mà sau khi bọn nó nhìn thấy hươu cao cổ, nháy mắt tất cả đều đồng lòng xác định con mồi ngon miệng lần này, dựng đứng lỗ tai lên!

Thật tốt quá, đã muốn ăn hươu cao cổ từ lâu nhưng Alexander vẫn luôn không dạy bọn nó săn hươu cao cổ, phỏng chừng không ít sư tử đều cho rằng hươu cao cổ quá lợi hại, không thể săn được.

Kiều Thất Tịch: Ta đây không phải là chờ mấy đứa lớn lên rồi bắt cho ta ăn hay sao!

Hừ, năm đó cậu đơn độc một mình, lại còn phải nuôi năm đứa nhóc tì, ai cho cậu dũng khí đi bắt hươu cao cổ, chẳng lẽ là Lương Tĩnh Như hay sao? Đám sư tử nhìn chằm chằm vào nơi xa, giống như đang tự hỏi chiến lược, đến bước này rồi thì Alexander cũng nhàn rỗi, bởi bạn trai cậu sẽ xử lý việc còn lại.

Con sư tử trắng khổng lồ chọn một hướng chậm rãi tới gần mục tiêu, các con sư tử khác cũng tản ra, chậm rãi hình thành vòng vây với hươu cao cổ.

Đám mèo lớn rất cảnh giác, đi một lát liền sẽ ngẩng đầu quan sát một chút động tĩnh của con mồi, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.

Thật ra săn hươu cao cổ cũng có một lợi thế, đó là hươu cao cổ bình thường sẽ không để ý đến mặt đất, cho nên sư tử đực dễ bị bại lộ sẽ không cần lo lắng bị phát hiện.

Lực công kích phía sau của hươu cao cổ rất mạnh, mặc dù là sư tử đực nặng năm, sáu trăm cân cũng khó treo lên, nhưng bọn họ có tận mười con lận.

Hai con hươu cao cổ đang ăn lá cây không hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề, chỉ đến khi có một con sư tử vọt ra định công kích, nó lập tức chọc giận con hươu cao cổ có bề ngoài thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng tính cách thật sự vô cùng bạo lực, nó nhanh chóng đuổi theo công kích con sư tử đực to gan lớn mật này.

Chỉ có một con sư tử cũng khó làm nên chuyện gì, hươu cao cổ căn bản là không để mắt đến nó.

Không nghĩ tới rằng lúc nó rời đi vừa lúc trúng vào quỷ kế của sư tử, chờ tới khi một con hươu cao cổ khác chỉ còn một mình, chín con sư tử mai phục bốn phía lập tức cùng nhau xông tới.

Nếu Kiều Thất Tịch có thể nói, mà còn có loa ấy, cậu nhất định sẽ hô to: Kéo chân sau! Kéo chân sau! Các đồng chí ơi kéo chân sau!

Nhưng cậu vừa không thể nói, mà cũng chẳng có loa, chỉ có thể làm mẫu cắn vào đùi hươu cao cổ, sau đó liều mạng ôm lấy vũ khí chiến đấu duy nhất của đối phương—— chiếc đùi to thon dài.

Otis tựa hồ nhận ra điều gì, cũng nhào lên cắn vào cái chân ấy, sư tử đơn độc khó đuổi đi, chân sau cũng khó đá ra, dưới tình huống chỉ còn một chân có thể đá, con hươu cao cổ đáng thương ấy cũng khó có thể phát huy.

Theo sau đó, càng nhiều sư tử nhào lên, tốc độ chạy trốn của hươu cao cổ cũng nhanh chóng bị kéo chậm, sau đó ngay cả muốn đá chân cũng không thể đá được nữa, nó chỉ có thể bại bởi sự vây công của chín con sư tử, trở thành bữa ngon khó có được của đám sư tử trong mùa khô.

Lúc này, con sư tử đang bị truy đuổi tới thở hổn hển bởi một con hươu cao cổ khác cuối cùng cũng không thể chịu được mà chạy về.

Con hươu cao cổ kia vốn dĩ còn đang đuổi theo sư tử chạy rất dũng mãnh, định thị uy đá sư tử một cái, cho nó nếm thử kết cục khi chọc giận hươu cao cổ, kết quả chạy tới lại thấy chín con sư tử đực ngồi thành một hàng, bên cạnh còn nằm thi thể của đồng bạn, tạm biệt!

Nó tức khắc xoay người chạy.

Đám sư tử nhìn con mồi khác của mình chạy, sau đó tiếp tục ‘bộ mặt dữ tợn’ cúi đầu ăn hươu cao cổ, thật ra bộ mặt hộ cũng không hề dữ tợn, chỉ là máu dính lên mặt nên mới trông đáng sợ mà thôi.

Trong mắt Kiều Thất Tịch, bọn nó đều là đám quỷ đáng yêu.

Cuối cùng cũng được ăn hươu cao cổ, hương vị quả nhiên là rất ngon, thịt hơi giống thịt hươu nhưng vị lại tươi ngon, cao cấp hơn!

Alexander chép miệng, phát ra âm thanh hưởng thụ: Hít hà hít hà, ăn ngon ăn ngon.

Nói thế nào thì đây cũng coi như là bữa cơm chia tay, sư tử trong đàn nhiều như vậy, sư tử sắp trưởng thành cũng đã được gần ba tuổi, sống một mình bên ngoài tại hoàn cảnh an ổn như vậy hoàn toàn không thành vấn đề.

Kiều Thất Tịch tính toán thế này, trong ba mảnh lãnh địa, lãnh địa của đàn sư tử Melissa sẽ đưa cho bốn con sư tử nhỏ sắp trưởng thành, nơi đó cũng coi như địa bàn mà bậc cha chú chú của bọn nó từng bảo hộ, vậy nên để lại cho bọn chúng sinh sống cũng không có gì đáng trách.

Mảnh đất trung tâm sẽ giao cho Đại Viên Tử cùng thằng hai chăm sóc, bởi vì vợ của hai đứa nó là nhiều nhất, sư tử cái già cũng ở lại nơi này vượt qua tuổi xế chiều.

Về phía Bắc sẽ giao cho hai anh em Tử Điện và Thanh Sương, còn Kiều Thất Tịch và Otis sẽ chiếm cứ vùng tận cùng phía Bắc, nơi đó lãnh địa rộng lớn lại dễ biến động, hẳn sẽ có nhiều sư tử mẹ và sư tử con sống ở đó, yêu cầu cậu và Otis mới có thể xử lí.

Nhường ra một phần lãnh địa cho sư tử mẹ và sư tử con, Kiều Thất Tịch cũng rất vui lòng, dù sao ranh giới mở mang, cậu và Otis thật sự ăn không hết khối bánh kem lớn như vậy.

Hơn nữa lãnh địa lớn cũng không dễ quản lý, chỉ riêng việc tuần tra mỗi ngày đã là cả một vấn đề.

Tiết kiệm được thời gian tuần tra để đi ngủ không phải rất tốt hay sao?

Sau khi ăn no, đám sư tử đực kéo hươu cao cổ mãi mới săn được trở về lãnh địa, cho sư tử cái và sư tử con cũng nếm thử hương vị, thuận tiện thừa dịp mọi người đều ở, tổ chức họp gia đình.

Tất nhiến Kiều Thất Tịch biết bọn họ nghe không hiểu gì, nhưng cũng không trở ngại việc cậu gào lên mãnh liệt bốn phía cả đêm, tiếng hô từ phấn khởi trào dâng, đến lưu luyến không rời, dặn dò mọi chuyện, âm điệu cùng tâm tình đều trải qua chút biến hóa, hô đến mức chính cậu cũng sắp khóc.

Chia tay gia đình thật buồn quá đi, ô ô y y.

Nhưng ở bên nhau thì lại ăn không đủ no.

Otis nghe thấy bạn đời của mình ngao ngao loạn cả lên, cũng bắt chước kêu ngao ngao lên, giống như đang đáp lại cảm xúc kích động của đối phương.

Mà khi Kiều Thất Tịch ngao đến đoạn thương cảm, hốc mắt cũng tràn ra nước mắt, Otis dùng đôi mắt lam u buồn của mình lo lắng nhìn về đối phương, giống như đã nhận ra điều gì.

Dưới tiếng kêu ngao ngao của hai người bọn họ, các con sư tử khác cũng đều bắt chước kêu ngao ngao, vì thế cả đàn sư tử lộn xộn ngao cả đêm, khiến nhiếp ảnh gia cảm thấy rất kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?

Không biết.

Nhưng đây chắc chắn không phải biểu hiện bình thường.

Chỉ có thể nói, tiếng kêu chia tay đầy lưu luyến cuối cùng cũng truyền vào lòng mỗi con sư tử.

Tới sáng hôm sau, thủ lĩnh đàn sư tử đã đem bốn con sư tử đực nhỏ sắp trưởng thành xua đuổi tới cách vách. Chúng nó đã sắp được ba tuổi, thể trạng cùng sức chiến đấu đều ở trình độ bình thường trở lên.

Huống hồ lại còn chia địa bàn ngay trong nhà mình, đây làm gì được coi là tự lập, rõ ràng là đám nhà giàu đời hai làm bộ một mình đi làm mà thôi.

Bốn con sư tử đực con còn rất tủi thân, kêu ngao ngao, lưu luyến không chịu đi một bước, nhưng sư tử đực trưởng thành vẫn luôn mắng chúng. Cứ hung dữ thế mãi, cuối cùng bốn anh em cũng đành phải lưu luyến rời đi tập thể.

May mà cách vách cũng không xa, có thể thường xuyên trở về đi nhờ cửa.

Sau đó, Alexander lại gọi hai anh em Tử Điện và Thanh Sương, dặn dò bọn họ dẫn theo vợ và con mình đi theo.

Đại Viên Tử cùng Thừa Phong không được gọi có hơi ngơ ngác mà nhìn Alexander, đôi mắt mở tròn xoe giống như đang nói: Mọi người đi chơi không dẫn theo bọn mình sao?

Alexander đi đến trước mặt bọn họ, cọ cọ từng đứa một, thật sự vô cùng luyến tiếc, từ khi bọn họ 9 tháng tuổi cho đến bây giờ đã trải qua biết bao nhiêu năm đây?

Đây là lần đầu tiên trải qua việc sống riêng, ô ô ô.

Cũng may là không xa, sau này muốn đi nhờ cửa còn không phải là chuyện một giây hay sao?

Kiều Thất Tịch kêu ngao ngao hai tiếng với hai anh em, giống như đang nói: Chăm sóc tốt cho vợ con mấy đứa, có thời gian thì chúng ta gặp nhau, không có thời gian thì rút ra thời gian gặp nhau, nói tóm lại, sinh hoạt trong tập thể lớn đến đây là chấm dứt, cảm ơn.

Mấy con sư tử đực ngóng nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng chấp nhận sự sắp xếp đường ai nấy đi.

Có lẽ bọn họ cũng biết, có lãnh địa rộng lớn phải bảo vệ, cũng có vợ con phải nuôi sống, tách ra là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng bọn nó vẫn không nỡ, tiếng gầm lớn vẫn luôn đi theo bước chân của anh em, đưa bọn họ đến… cách vách.

Tử Điện và Thanh Sương mang đi bảy con sư tử cái, sáu con sư tử con, quy mô đàn sư tử như vậy không lớn cũng không nhỏ, là số lượng tương đối có lợi để sinh tồn.

Đám sư tử ở lại lãnh địa cũ còn có khoảng hai mươi con, vì thế một đàn sư tử khổng lồ hơn bốn mươi con hiện tại lại tách ra thành ba phần, khiến đàn nhiếp ảnh gia xem tới sửng sốt.

Thì ra đám sư tử muốn sống riêng à.

Cũng đúng thôi, bọn họ chắc chắn sẽ chiếm lấy phần lãnh thổ của Liên minh Bắc Cảnh bên kia.

Nhìn thấy năm anh em Norman bước lên thổ địa chảy đầy máu tươi của bậc cha chú, hoàn thành quá trình trở về thời đại huy hoàng đầy gian khổ qua video, những fan đã theo dõi năm đời ấy không còn gì phải tiếc nuối nữa cả.

Vô cùng thỏa mãn!

Chỉ hy vọng đời thứ tư sinh được nhiều sư tử con hơn một chút, không phải sợ nuôi không nổi, Alexander cùng sư tử trắng nhất định sẽ nuôi giúp.

Cho dù sư tử trắng không chịu, Alexander cũng sẽ có cách khiến hắn phải chịu.

Đám sư tử đi một ngày mới tới được nơi dừng chân của thằng ba với thằng tư. Trời đã tối rồi, bụng đám sư tử con cũng đã đói kêu vang, làm nũng bên người sư tử cái đòi ăn.

Đám sư tử cái an ủi con một lát, liền ném sư tử con cho đám sư tử đực cùng nhau trông coi, sau đó kết bạn ra ngoài đi săn.

Đối với việc đám sư tử cái thuộc đàn Melissa chịu tách khỏi đàn theo sư tử đực, đàn nhiếp ảnh gia thực chất củng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Melissa là đàn sư tử vô cùng đoàn kết, chưa từng có chuyện sư tử cái bị sư tử đực mang đi, tuy rằng lúc này đây chỉ là chia nhà, còn chưa tính là ra khỏi đàn.

Bởi vì một khi phát sinh biến cố, bọn họ tùy thời đều có thể tập hợp lại lần nữa để cùng nhau đối phó.

Thấy sư tửu mẹ đi ra ngoài săn thú, Kiều Thất Tịch lặng lẽ cắn cắn lỗ tai Otis: Hay là chúng ta ở đây ăn chực một bữa rồi đi nhỉ?

Otis cũng cắn cắn lỗ tai gấu con, giống như đang đáp lại: Được thôi.

Tử Điện và Thanh Sương bị lợi dụng có lẽ cũng không nghĩ tới Cục Bột và Alexander cũng phải đi.

Thật ra cũng không phải vì luyến tiếc, chủ yếu là hai người bọn họ đi rồi thì ai dẫn sư tử con đi chơi?

Vậy nên mới nói sống cùng nhau, ai thật sự lợi dụng ai còn không biết đâu.

Dù sao bọn họ cũng rất muốn sống cùng Cục Bột và Alexander, bởi vì làm gì đều không cần tự mình động não.

Kiều Thất Tịch: Nói cứ như là mấy đứa có đầu óc vậy, xì.

Đây là một lãnh thổ xa lạ, Alexander quyết định ở lại chỗ này mấy ngày, xác định chung quanh không có uy hiếp khác mới có thể yên tâm rời đi.

“Ngao ngao.” Kiều Thất Tịch vừa đi vừa dặn dò bọn họ, sau này lãnh địa này chính là của mấy nhóc, phải chăm chỉ tuần tra, bảo vệ tốt biên cảnh, làm tốt công tác ngoại giao với đàn sư tử láng giềng, không có việc gì thì không đánh nhau, nên nhường một chút thì nhường một chút, nhưng nếu dám ngồi lên đầu chúng ta thì cũng không phải sợ, anh liền ở cách vách, nhóc gầm một tiếng anh tới liền.

Mấy anh em đứa thì nhìn trời, đứa thì nhìn cây, có đứa thì lại nhìn chằm chằm vào cỏ khô, tựa hồ muốn nói: Sao con sư tử này lảm nhảm nhiều thế?

Tối hôm qua ngao ngao một đêm còn không mệt à?

Nhưng khi Alexander yên lặng, bọn họ tựa hồ lại có nhớ âm thanh của Alexander.

Thanh Sương ở phía sau liều chết túm một chút cái đuôi của đối phương, chỉ nghe Kiều Thất Tịch kêu ngao lên một tiếng, âm thanh cắt qua bầu trời đêm ở thảo nguyên.

Không lâu sau, Thanh Sương liền bị em trai đuổi theo chạy đầy đất.

Tử Điện chưa bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này chỉ lạnh lùng nhìn, giống như đang nói: Ngu ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi