EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Sư tử trắng lớn dễ dàng bị cách này chọc giận, đuổi theo anh trai đi xa, hiện trường chỉ còn lại hai con sư tử Kiều Thất Tịch và Tử Điện. Hai con vật thể trạng cường tráng tắm rửa dưới ánh trăng sáng nhưng lại không con nào để ý tới nhau, giống như không phải xuất hiện cùng một chỗ vậy.  

Nếu như Kiều Thất Tịch biết nói chuyện thì chắc chắn trong khoảnh khắc lúng túng này sẽ nói một câu: Mặt trăng đêm nay tròn ghê, trông giống một cái chậu rửa mặt to.

Nhưng đáng tiếc cậu không biết nói chuyện nên chỉ có thể yên lặng mắng thầm thằng ba nhà mình trong lòng: Đứa nhỏ không có lương tâm! Nuôi con lâu như vậy! Không giống những con sư tử khác gần gũi với ta thì thôi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho, hừ!

Alexander tức giận, phát ra âm thanh giận dỗi, cậu muốn đi tìm Otis.

Không để ý đến con sư tử lạnh lùng vô tình kia nữa.

Tuy nhiên Otis đã đuổi theo Thanh Sương chạy xa, nếu muốn đi tìm thì phải chạy, hôm nay lượng vận động của Alexander đã vượt chỉ tiêu nên thôi quên đi.

Kiều Thất Tịch đứng tại chỗ nhìn quanh một lát, từ bỏ suy nghĩ đi tìm bạn trai.

Ngay cả con sư tử đang chăm chú tuần tra cũng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Kiều Thất Tịch, không đi tiếp nữa, còn mang theo biểu cảm nghi ngờ, cứ như đang hỏi: Sao không đi tiếp?

Nhưng Alexander đang hết nhìn đông lại nhìn tây, không kịp chú ý đến cử động của thằng ba vì vậy không đáp lại.

Sư tử bị ngó lơ cũng không giận, ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ chờ đợi.

Mãi đến khi ánh mắt của Kiều Thất Tịch một lần nữa rơi xuống người Tử Điện thì mới phát hiện đối phương đang đợi mình, không chỉ thế, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn mình, như thể không hề dời đi chỗ khác.

“…” Kiều Thất Tịch hơi sửng sốt, không ngờ tới Tử Điện sẽ cố ý chờ mình.

Đột nhiên cậu cảm giác rằng Tử Điện không phải là không thích mình, có lẽ cách biểu đạt không giống nhau thôi!

Nghĩ thông suốt, Kiều Thất Tịch cao hứng nhảy qua, nhào lên người Tử Điện, ngao ngao hai tiếng: Con đang chờ ba hả! Tiểu Điện Điện!

Tử Điện quả thật đang chờ Kiều Thất Tịch, nó đã sáu tuổi, so với tuổi dậy thì thì càng thêm thành thục ổn trọng, sẽ không dùng ánh mắt kháng cự để đáp lại hành động thân cận cọ qua cọ lại của con sư tử đực này nữa.

Thay vào đó, nó lộ ra ý tưởng suy nghĩ chân thật, nâng móng vuốt lên cùng chơi đùa với Alexander.

Vào giây phút bị phản công kia, Kiều Thất Tịch không kịp phản ứng, kinh ngạc! Tử Điện thế mà chơi đùa với mình, a a a! Hóa đá luôn! Vì vậy mới cho Tử Điện cơ hội phản công thành công, tuy nhiên sau đó thì không dễ vậy đâu.

Kiều Thất Tịch: Khá lắm, Tiểu Điện Điện ta đến đây! Ngaoooo!

“Rống…” Hai con sư tử thể trạng cường tráng lại còn đang bị thương lăn lộn đánh nhau trên đồng cỏ, thợ quay phim thật sự sợ bọn chúng sẽ làm nứt vết thương của nhau. Nhưng điều đó không tồn tại, hai con ra tay đều có mức độ, mặc dù nhìn dữ dằn nhưng một vết thương cũng không bị đụng phải.

Thợ quay phim quan sát trận chiến một lát là nhận ra, hóa ra chỉ đang chơi đùa thôi.

Boy sư tử cao lãnh lạnh lùng này vẫn là lần đầu tiên bằng lòng chơi đùa với Alexander, những lần trước toàn không thèm để ý tới Alexander giống như ghét bỏ cậu, thế nhưng hết lần này đến lần khác Alexander lại kiên nhẫn yêu thích trêu chọc đối phương.

Người ta nói rằng nhớ mãi không quên ắt có hồi đáp, dưới sự khiêu khích kiên trì của Alexander, rốt cuộc lạnh lùng boy cũng chịu chơi đùa với cậu.

Tất cả mọi người đều có mới nới cũ, mỗi con sư tử trong đàn đều đã bị Kiều Thất Tịch vuốt ve chán, đột nhiên không kịp chuẩn bị được vuốt ve con sư tử cao lãnh này, cậu cảm thấy thật sảng khoái.

Chỉ là lòng háo thắng của đối phương vẫn rất mạnh, không nhường cậu trên phương diện vũ lực.

Vì vậy không lâu sau, một chiêu sai lầm khiến cậu bị nhấn đến khóc chít chít, ô ô y y, hóa ra cảm giác bị nhấn lên đất mài mài là như thế này, ác quá đi mất.

Tử Điện đè lên Kiều Thất Tịch, thắng lợi nên tâm trạng nó rất vui, con mắt sáng ngời có thần, nó ở phía trên hưởng thụ thành tựu lật đổ “Thế lực tà ác”, sau đó cúi đầu liếm liếm lông bờm của Kiều Thất Tịch, cảm giác vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Bầu không khí thật tốt đẹp và hài hòa.

Kiều Thất Tịch cho rằng mình có cơ hội thoát khỏi áp bách đoạt lại tự do! Vì vậy cậu cố gắng vùng vẫy, kết quả Tử Điện phát hiện cậu phản kháng lại càng ra sức trấn áp!

Đột nhiên bị đè mạnh, Kiều Thất Tịch lo lắng cơm tối trong bụng mình sẽ bị ép ra mất!

“Ngao ô ô ô…” Otis, nếu anh còn không về thì tiểu bảo bối của anh sắp bị bắt nạt chết nè.

May là Otis giáo huấn Thanh Sương đã về đến gần đó, hắn nghe thấy gấu nhỏ gọi mình thì vội vàng gấp rút trở về, phát hiện Tử Điện đang bắt nạt Kiều Thất Tịch, hắn không nói hai lời xông về phía Tử Điện gầm thét đánh tới.

Tử Điện lập tức nhảy sang một bên, không chấp nhặt với Cục Bột giống như Thanh Sương, có thể tránh thì sẽ tránh. Nó đâu có ngốc, đánh nhau với Cục Bột á hả, có ngu đâu?

Nhìn mấy con sư tử đến báo thù to lớn đuổi theo nhau trên đồng cỏ….

Thợ quay phim: Thoải mái!

Nhưng anh em bọn chúng không phải chỉ lo chơi, chuyện chính thì vẫn phải làm.

Vừa mới trải qua một cuộc đại chiến lãnh thổ, tạm thời không còn con sư tử khác chen chân vào, phân cho thằng ba và thằng tư cai quản mảnh lãnh địa này là coi như yên bình.

Các động vật ăn thịt bên trong lãnh địa đều tránh bọn họ, chỉ dám bí mật quan sát từ một nơi gần đó.

Thằng ba với thằng tư đều rải nước tiểu lên biên giới của các con sư tử xung quanh, sau đó chờ Kiều Thất Tịch và Cục Bột cùng đến rải nước tiểu, nhưng hai chúng nó không làm thế.

Mặc dù rải lên cũng không việc gì, còn có thể uy hiếp càng nhiều đối thủ, nhưng Kiều Thất Tịch cảm thấy chia nhà rồi thì cần có dáng vẻ đã chia nhà, không thể không có quy củ như vậy được.

Đã nói nơi này là địa bàn của thằng ba thằng tư thì chính là địa bàn của chúng nó.

Đánh dấu xong, những con sư tử liền có cảm giác thân thuộc với nơi này, đó là bản năng trời sinh của chúng.

Đi ngang qua nguồn nước trong lãnh địa, bốn con sư tử đực xếp hàng uống nước cạnh bờ rồi mới hùng dũng nhấc chân về nhà đi ngủ.

Thằng ba với thằng tư ngủ cùng một chỗ với vợ con, gia đình nhỏ hòa thuận vui vẻ, Kiều Thất Tịch ngủ cùng một chỗ với bạn trai anh tuấn, cũng rất mỹ mãn.

Hai con sư tử liếm má nhau, con sư tử lắm lời nào đó đơn phương “Ngao” mấy câu thì thầm đầy vẻ kiêu ngạo rồi lăn ra ngủ mất.

Thấy rằng mảnh lãnh địa này không còn gì nguy hiểm, thời khắc chia ly lại một lần nữa đến rất nhanh, ngoài miệng Kiều Thất Tịch nói không ăn chực nhưng vẫn cọ người ta ba bữa cơm như cũ mới chịu rời đi.

Ba ngày qua đã đủ thời gian để Tử Điện và Thanh Sương sinh ra cảm giác thân thuộc với chỗ này. Sư tử cái và nhóm sư tử con cũng rất thích ứng với cuộc sống ở nơi đây, điều này cũng đúng. Dù sao cũng là động vật hoang dã, lãnh địa có con mồi và nguồn nước chính là nơi tốt với bọn chúng,

Lần chia ly này rất yên tĩnh, Kiều Thất Tịch liếm đủ sư tử con rồi vẫy đuôi cùng Otis chậm rãi chui vào trong lùm cỏ, gia đình thằng ba thằng tư, con nằm sấp con đứng đưa mắt tạm biệt bọn họ.

Không biết sư tử có cảm xúc thất vọng hay mất mát không nhỉ…

Kiều Thất Tịch nhìn con sư tử bên cạnh vẻ mặt bình thản, nghĩ thầm hẳn là không có đâu, nhưng đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng rống tiễn biệt của thằng ba với thằng tư, vì vậy trong lòng không còn dễ dàng cho rằng sư tử không cảm thấy nhớ nhung.

Bọn chúng có đấy.

Qua nửa ngày, Otis ngẩng đầu rống trở lại, chủ động giao lưu với anh em của mình.

Kiều Thất Tịch rất vui vẻ, đời này Otis chính thức có anh em của mình, hắn không còn là con gấu Bắc Cực một thân một mình ở vòng cực Bắc nữa mà đã hiểu được tình anh em của sư tử châu Phi.

Cảm xúc thỏa mãn và hạnh phúc tràn đầy trong lòng Kiều Thất Tịch.

Cậu thầm nghĩ, có phúc ba đời mới có thể quen biết bầy sư tử như thế này.

Đi ngang qua vùng đất chiến đấu trước đó, không ngạc nhiên chút nào khi cơ thể của bốn con sư tử thua trận bị động vật ăn thịt đến ăn sạch sẽ, chỉ để lại vài khúc xương trắng và lông mao.

Otis ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp đi qua chỗ đó, không giống như Kiều Thất Tịch vẫn còn nhớ chuyện này.

Bọn họ vừa đi vừa đánh dấu địa bàn, khi đã cảm giác đánh đấu đủ rồi thì dừng lại.

Hai con sư tử không cưới vợ thực sự không cần lãnh địa quá lớn.

Lúc này, đàn sư tử cái của liên minh phương Bắc phải đối mặt với lựa chọn khó khăn. Bọn chúng đã mất đi sư tử đực bảo vệ, sư tử đực lang thang bên ngoài và đàn sư tử khác đang nhìn chằm chằm mảnh lãnh địa này, mà trong bầy đàn còn đang nuôi nấng mười con sư tử con mới được mấy tháng tuổi.

Có lẽ bốn anh em liên minh phương Bắc đối nội quá hà khắc nên dẫn đến việc con của bọn chúng rất khó sống sót.

Những con sư tử sắp trưởng thành bị đuổi ra khỏi bầy trước đó đều chết cả rồi, chẳng ngạc nhiên khi không có con nào sống sót.

Có thể nói mười con sư tử con này chính là đời sau sót lại của Liên minh phương Bắc, tiếp theo thì dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết những con sư tử con đáng thương này rồi sẽ mất mạng trong miệng của con sư tử đực khác.

Sư tử cái có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có khả năng nhiều lần đánh lui sư tử đực, giống như năm đó đàn sư tử cái Norman không thể bảo vệ năm anh em, đây chính là thực tế.

Trên đồng cỏ khô héo, nhóm sư tử con cơ thể gầy yếu lo lắng hãi hùng trốn trong bụi cỏ, đợi sư tử cái đi săn trở về.

Mặc dù ba bọn chúng rất cường hãn nhưng luôn bận bịu nam chinh bắc chiến, cơ bản không quan tâm sư tử con sống chết, cho nên sư tử đực dũng mãnh cũng không có nghĩa là có thể nuôi dưỡng số lượng lớn đời sau.

Kiều Thất Tịch và Otis từ từ đi tới nơi này, đương nhiên nhìn thấy những con sư tử con gầy ốm. Thật là gầy với nhỏ bé quá, không phải sư tử phương Bắc ăn uống lớn lên cao to lắm sao? Làm sao mà lại nuôi sư tử con như dân chạy nạn thế này hả?

Alenxander, người bạn của trẻ em thế giới, ở trong lòng hùng hùng hổ hổ, tức quá đi.

Xem ra nơi này là chỗ nghỉ lại của sư tử cái và nhóm sư tử con, nhưng tại sao lại không có con sư tử cái nào canh giữ ở đây thế?

Hai con sư tử đực cũng không định đuổi chúng đi, chỉ là phân chia địa bàn chỗ này của mình ra, để mảnh đất kia cho sư tử cái và sư tử con sinh sống. Thế nhưng nếu có con sư tử đực nào không biết xấu hổ muốn chiếm lĩnh nơi này thì bọn họ sẽ không khách khí.

Không có con sư tử cái nào ở lại canh giữ là vì đàn sư tử cái đã bị tấn công mấy lần, sư tử cái chưa sinh sản đã từ bỏ việc bảo vệ sư tử con, tìm đường thoát khác, chỉ có sư tử mẹ liều chết ngoan cố chống đỡ.

May mắn là hôm nay bọn chúng thuận lợi mang con mồi về, đồng thời nhóm sư tử con cũng hoàn hảo không chút thương tổn.

Khứu giác nhạy cảm của sư tử cái vẫn ngửi được có sư tử đực đi ngang qua, chỉ là không biết sao lại không cắn chết sư tử con.

Quả nhiên bọn chúng ngửi thấy mùi hai con sư tử đực mạnh mẽ để lại ở gần đó, trong lòng chúng sinh ra sợ hãi, nhanh chóng mang theo sư tử con đi nơi khác.

Tuy nhiên, sư tử đực mạnh mẽ mỗi ngày tuần tra và thị uy, ngăn cản những con sư tử lang thang muốn xâm chiếm mảnh đất này, đoán chừng trong lòng bọn chúng đều đang mắng nhỉ? Nhanh như vậy đã bị tiểu tử khác chiếm lĩnh rồi hả?

Con sư tử đã lâu không gội đầu đụng đầu rồi gầm nhẹ với đồng bạn, tựa như đang hỏi: Anh trai, lên không?

Sư tử đực kia ngửi ngửi mùi nước tiểu trong đống cỏ, hai con, rất mạnh, nó quay người vẫy đuôi bỏ đi: Xông cái xẻng ấy, rút lui.

Sư tử đực không gội đầu không cam lòng đuổi theo.

Đàn sư tử cái thở phào nhẹ nhõm khi mang theo sư tử con trốn sang biên giới lãnh địa của chồng chồng Alexander, nếu đối phương lại tới thì bọn chúng cũng không còn cách nào.

Không chịu nổi mệt mỏi nữa, sư tử mẹ nằm xuống liếm liếm đám nhỏ lo lắng hãi hùng, dùng cách nguy hiểm như thế này để đầy lùi kẻ địch chắc hẳn là bọn chúng cũng bất đắc dĩ lắm rồi.

Tâm tình thợ quay phim cũng khá phức tạp.

Trước đó anh ta từng nghe truyền thuyết về Alexander và sư tử trắng, nới rằng bọn chúng anh dũng tốt bụng cỡ nào, được xưng là huyền thoại đồng cỏ. Anh ít nhiều có hơi không phục, dù sao cũng đã theo dõi đàn sư tử phương Bắc lâu như vậy, thế nào đi nữa cũng có chút cảm tình.

Hiện tại cả đàn đã bị diệt, không khỏi khiến người ta thương cảm.

Vốn tưởng rằng hai con sư tử đực kia một mạch chạy tới đây là để giết chết con cháu lưu lại của đàn phương Bắc, nhưng không ngờ tới rằng đối phương chỉ nhìn qua rồi quay đầu rời đi, cơ bản khinh thường việc giết chóc.

Thậm chí còn đem địa bàn dư ra nhường cho sư tử cái và sư tử con.

Việc Alexander và sư tử trắng không giết, còn nhường đất cho chiếm được sự tôn kính và bội phục của những người trên thế giới quan tâm đến sư tử châu Phi, bọn chúng xứng đáng nhận được danh hiệu huyền thoại đồng cỏ.

Những thợ quay phim ở phương Bắc biết, ảnh hưởng mà Alexander và sư tử trắng mang tới thật ra không chỉ chừng này, ở khía cạnh nào đó chúng còn che chở cho sư tử cái và sư tử con.

Trên thảo nguyên không có con sư tử đực nào khác có thể làm được đến mức này.

Huyền thoại sư tử Alexander được người ta tán dương và mến mộ đang đi săn với bạn đời của mình, cậu thật vui vẻ khi thấy trên mảnh lãnh địa này cũng có ngựa vằn. Lúc trông thấy ngựa vằn cậu hưng phấn đến hai mắt phát sáng, dùng cái đuôi quất Otis đứng cạnh, làm đối phương biết dục vọng muốn ăn ngựa vằn mãnh liệt của mình.

Otis đứng bất động trong bụi cỏ, nhìn hơi do dự, từ đầu đến cuối không có ý định đi săn.

Có lẽ hắn đang suy nghĩ hai điều, thứ nhất hai con sư tử thật sự không ăn hết một con ngựa vằn, mùa khô thịt lại dễ biến chất, có đồ ăn tươi mới thì ai muốn ăn thịt thối chứ.

Thứ hau, đi săn ngựa vằn rất tốn sức, hiện tại không thể tiến hành chiến thuật báo biển được.

Chỉ dựa vào một con sư tử như hắn, gấu nhỏ tính mệt chết hắn hả?

Kiều Thất Tịch phấn khích xong cũng nghĩ đến điều này, chia nhà rồi không thể dùng đại chiêu như vậy, vậy là không thể bắt ngựa vằn, sớm biết thế thì không chia nhà nữa, cậu vừa nghĩ thầm vừa thòm thèm liếm móng vuốt.

Không ăn được ngựa vằn thì ăn gì giờ?

Kiều Thất Tịch cũng không định buông thả dục vọng như vậy, tính mệt chết chồng của mình thật hả?

Cậu hết nhìn đông lại nhìn tây, dựa vào mũi ngửi mùi trong gió để tìm kiếm con mồi, nhưng tiếc là xung quanh ngoại trừ đám ngựa vằn này thì hình như không còn con mồi khác.

Otis cũng đang suy nghĩ, hắn híp híp đôi mắt xanh nước biển đứng dưới ánh mặt trời, làm cho con người thu nhỏ lại biến thành một cái khe hẹp, sau đó khẽ nhếch miệng tiếp cận đàn ngựa vằn từ một hướng khác.

Phát hiện Otis vẫn quyết định săn giết ngựa vằn, Kiều Thất Tịch vừa vui mừng vừa hơi lo lắng. Nếu như vậy thì cậu sẽ phụ trách xua đuổi đàn ngựa vằn, để Otis tự mình đi săn giết ngựa vằn.

Kiều Thất Tịch im lặng theo sau, liếm liếm miệng, muốn nói: hay là quên đi, chúng ta đi thôi.

Nhưng từ đầu đến cuối con mắt cậu cứ nhìn chằm chằm cơ thể mập mạp của ngựa vằn. Đã nhiều ngày không được ăn, gần đầy ăn linh dương nhiều đến mức sắp thành bóng ma tâm lý rồi…

Vậy nên là cố lên Otis anh yêu ơi?

Gấu nhỏ Kiều ưỡn ngực: Tôi chắn chắn là một lính yểm hộ hợp cách.

Tập trung chuyên chú nhìn chằm chằm từng cử động của chồng nhà mình, bắp thịt toàn thân Kiều Thất Tịch kéo căng, sẵn sàng chuẩn bị lao ra ngăn cản nguy hiểm cho đối phương.

Otis cực kỳ kiên nhẫn ẩn núp rất lâu, trong lúc đó còn quay đầu nhìn Alexander vội vã cuống quít, ung dung chậm rãi nháy nháy mắt, giống như đang nói: Đừng nóng vội, dục tốc bất đạt, chúng ta tiếp tục đợi.

Nhận thấy ánh mắt trêu chọc của đối phương, Kiều Thất Tịch phẫn nộ, ra sức trừng lại: Hừ hừ, trời nóng thế này, ở đây sắp nóng chết rồi, anh không lên thì em lên đấy!

Quả thật là rất nóng.

Khoảng hai phút sau, dưới sự thúc giục của Kiều gấu nhỏ, cuối cùng Otis cũng xông ra ngoài như một bóng tên, phi thường chuẩn xác nhào lên người ngựa vằn, há miệng cắn cổ.

Con ngựa vằn lập tức chạy nhảy một cách kịch liệt, gắng sức vứt bỏ thợ săn trên người xuống.

Nó tạo ra động tĩnh to lớn cũng lập tức thu hút đồng bọn nghĩ cách giải cứu.

Kiều Thất Tịch: Chó ngựa vằn, ông nội lính yểm hộ của ngươi tới đây!

Một con sư tử lông vàng to lớn lao ra, tiến hành quần nhau với những con ngựa vằn nghĩ cách cứu viện, không cho phép bọn chúng lại gần đồng bạn của mình một bước.

Phần còn lại giao cho Otis.

Quả không hổ là Otis. Kiều Thất Tịch ngẫu nhiên quay đầu lại xem trận chiến, phát hiện coi như chỉ có mình Otis tiến hành săn giết thì hắn cũng không hề chật vật, Otis khiến cho con ngựa vằn không có chỗ để trốn, máu chảy ồ ạt.

Trong cơn hoảng loạn giãy dụa, con ngựa vằn chỉ có thể đau xót cảm thụ sinh mệnh của nó đang dần trôi đi.

Thật trôi chảy, tuyệt kỹ lấy máu độc môn nhà họ Kiều cứ như vậy bị Otis trong chiếc áo bằng bột* lấy đi, ai nghĩ là dễ vậy?

*Otis với vẻ ngoài của sư tử trắng aka cục bột í.

Sau khi ngựa vằn ngã xuống, đồng bọn của nó dần dần tản đi bởi vì chúng biết đã không thể cứu vãn được nữa, sẽ không con nào mạo hiểm cứu nó nữa.

Kiều Thất Tịch đi tới, lập tức bổ thêm một đao, khà khà, nếu không làm vậy thì tí nữa sao cậu có mặt mũi tranh ăn ngon với Otis chứ.

Otis bị máu bắn tung tóe đầy mặt trong lúc đổ máu lúc này nới ngẩng đầu thở hồng hộc lấy hơi, thuận tiện nhìn xem bạn đời có bị thương không, phát hiện gấu nhỏ đang hoạt bát nhảy loạn tấn công ngựa vằn, con ngươi của hắn giãn ra một vòng lớn, tràn đầy vui vẻ.

Nơi này bị ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp, rất nóng rất nóng.

Hai con sư tử nghỉ ngơi một lát rồi hợp lực kéo ngựa vằn tới chỗ thoáng mát, tùy ý thưởng thức món ngon, ừm, thơm đấy, ăn ngon.

“Ngao.” Gan cho Otis ăn, không bị sư tử khác tranh thật tốt quá đi mà.

“Ô ô.” Trái tim cũng không có sư tử nào tranh, mình ngao ô ăn hết.

Đồ ngon trong bụng ngựa vằn đã ăn xong, bắt đầu gặm thịt, Otis thích ăn phần thịt bắp đùi săn chắc, còn Kiều Thất Tịch thích ăn thịt tươi non bên xương sườn.

Đôi chồng chồng, anh anh em em ăn no bụng, quả nhiên thịt ngựa vằn còn thừa lại rất nhiều, thật ra có thể ăn tới mấy bữa nữa…

Thoải mái thì thoải mái, nhưng lại hơi khó chịu.

Mặc dù hồi nãy lúc ăn thịt may mắn không có sư tử đến đoạt, nhưng bây giờ no bụng rồi, Kiều Thất Tịch thất vọng mất mát nhìn đồ ăn còn thừa lại, nếu là đàn sư tử lớn trước kia thì một con ngựa vằn còn chưa đủ cho anh em bọn họ ăn được mấy miếng đâu.

Ôi, Kiều Thất Tịch thừa nhận, cậu hơi meo meo nhớ mọi người.

Cậu vừa vệ sinh lông cho mình vừa nghĩ, trong hoàn cảnh sống riêng thế này, không biết mọi người trải qua thế nào? Có quen với sinh hoạt của đàn nhỏ không? Có nhớ đến cậu, con sư tử đẹp trai đáng yêu Alexander này hay không?

Hình như cảm nhận được cảm xúc mất mát của Kiều Thất Tịch, Otis vốn đang chăm chú vệ sinh khuôn mặt mình liền lập tức dừng lại, an ủi gấu nhỏ đang cảm thấy cô đơn, mà cách an ủi của hắn chính là ôm đối phương chơi đùa.

Dù Kiều Thất Tịch đã là một con sư tử tám tuổi, đoán chừng hai năm nữa thôi là lật một cái cậu bất động luôn.

“Rống…” Kiều Thất Tịch ở phía trên, giả bộ há mồm cắn cổ Otis.

“Rống…” Otis cũng giả mù sa mưa há mồm ngăn cản cậu.

Đôi vợ chồng chơi đùa, tâm tình Kiều Thất Tịch dần dần tốt lên, bỗng nhiên, cậu ôm lấy Otis khiến người đang làm đệm thịt cho mình dừng lại, ngửa đầu mình lùm cây bên kia.

Hiển nhiên, lãnh địa của bọn họ xuất hiện khách không mời mà đến.

Kiều Thất Tịch nhanh chóng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy bốn cái đầu to lớn đầy lông mượt mà, vẻ mặt ngượng ngùng, thở hổn hển dưới cái nắng chang chang đi về phía họ.

“???”

Nhìn thấy bốn cái mặt lông quen thuộc, Kiều Thất Tịch đơ người tại chỗ, bởi vì lãnh địa của bốn con trưởng thành này đều nằm ở phía nam, tại sao bọn nó lại tới đây?

“Ngao ngao?” Mấy đứa to gan ha! Cách xa vậy rồi mà cũng bị các ngươi tìm tới! Kiều Thất Tịch nhảy dựng lên rống một trận, tâm tình già nua phức tạp, mấy con sư tử này lặn lội đường xa tới dây, cậu nên hoan nghênh hay trở mặt đuôi trở về đây?

Khi nào thì trí nhớ của sư tử lại tốt như vậy, đi qua một cái là nhớ kỹ đường?

Quả thật không dễ dàng.

Mà bọn nó ai cũng không tìm, trực tiếp đi qua lãnh địa của hai con sư tử khác, đến nơi này…

“Rống…” Nghe thấy tiếng rống quen thuộc, bốn con sư tử đực sắp trưởng thành cũng thân thiết kêu ngao ngao, bọn nó đi thật lâu, cũng rất mệt nhưng vẫn chạy chậm tiến tới, biểu cảm như đang nói: Rốt cuộc tìm được ba rồi!

Mấy con sư tử trẻ chạy tới xem xét, trên mặt đất còn nửa con ngựa vằn chưa ăn xong, ánh mắt bọn nó lập tức bị hấp dẫn, không ngừng chảy nước miếng: Trùng hợp vậy, đang ăn cơm hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi