EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Bởi vì là một người quá mức bình thản với mọi thứ nên hầu như vụ náo động ở trong ngân hàng kia chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống ngày thường của Miên Lễ cả.

Ngay trong buổi chiều hôm từ ngân hàng trở về Lyubov, cô vẫn làm việc như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sáng ngày hôm sau thì đi đến khách sạn thăm Tình Phong vẫn chưa hết sốc sau vụ làm anh hùng bất đắc dĩ đó.
“Cô chủ Hạ, từ Hạ gia có gửi lại lời nói rằng cụ lớn vẫn một mực muốn cô tham gia đại tiệc mừng thọ tối hôm nay.

Họ muốn cô suy nghĩ lại bởi vì cụ lớn cũng có tuổi rồi, chưa chắc sẽ sống được bao lâu nữa.”
“Vậy thì tôi về thì ông sẽ sống thêm vài năm nữa sao? Kết quả sau cùng thì vẫn chết vì tuổi già đấy thôi.

Bỏ đi, đừng nhắc với tôi về đám người đó nữa.”
A Mặc gật đầu rồi giữ nguyên khoảng cách với cô chủ Hạ, lúc đi đến phòng khách sạn mà Tình Phong đang thuê, cậu ta thay cô nhấn chuông cửa phòng của Tình Phong rồi đứng sang một bên.
Một lúc sau, cánh cửa phòng lạch cạch mở ra từ bên trong, một cái đầu bông xù ló ra bên ngoài.
“Chị hai…”
Miên Lễ nhìn Tình Phong vừa mới lăn từ dưới giường xuống, quần áo cho đến tóc tai đều lộn xộn, biểu cảm trên khuôn mặt không kìm được mà tỏ ý không hài lòng.
“Tám giờ rồi mà còn ngủ sao? Đi vệ sinh cá nhân đi rồi chị dẫn em đi ăn sáng.


Tưởng đã ăn rồi chứ, đến đây chỉ để dặn em mấy thứ.”
“Ai bảo ngày hôm qua mệt quá, em còn chưa hết mệt vì cái vụ lệch múi giờ đâu.”
Tình Phong ngáp ngắn ngáp dài rồi gãi lưng bỏ vào trong phòng tắm.

Miên Lễ bước vào trong căn phòng khách sạn rồi ngồi lên ghế sô pha.
A Mặc gọi điện báo lại về bên phía Hạ gia, đến bây giờ vẫ đang đứng ngoài cửa chưa vào.
Bản thân Miên Lễ cũng có một cuộc gọi khác được nối đến.
“Miên Lễ.”
“Thương Âu? Anh gọi em à?”
“Thế chẳng lẽ đây là số điện thoại của người khác? Tại sao em có vẻ bất ngờ vậy?”
Bất ngờ sao? Bất ngờ chứ sao không? Bình thường, người luôn chủ động gọi cho anh chỉ có cô bởi vì Thương Âu đều bận suốt ngày.

Trong tuần nghỉ phép ở trên công ty, anh có nhận một vài công việc ngoài giờ khác.
Nhưng thật sự rất may mắn, dù anh có bận thế nào thì đều trả lời điện thoại của cô, chưa từng có một cuộc gọi trễ.
“Em đang làm gì đấy?”
Miên Lễ không hiểu tại sao Thương Âu lại có vẻ ấp úng ngại ngùng khi hỏi ra câu này.
“Ở cùng với Tình Phong, định dắt nhóc này đi ăn sáng.”
“Ồ, vậy anh cũng đến.

Gửi địa chỉ cho anh.”
Chưa kịp để cho Miên Lễ kịp hỏi vì sao anh lại nổi hứng muốn đi đến chỗ của cô, Thương Âu đã tắt phụt điện thoại đi rồi.

Miên Lễ chỉ có thể há mồm không cam phục mà nhắn gửi địa chỉ căn phòng khách sạn của Tình Phong.
Như là phóng như bay đến, chỉ sau vài phút đã thấy Thương Âu chạy đến bên cửa phòng khách sạn, dựa tay lên tường mà th ở dốc, mồ hôi nhễ nhại chảy ở trên trán, ướt một mảng trên cổ áo của anh.
Ở trên cổ vẫn luôn treo lủng lẳng một cái máy chụp hình và sau lưng đeo một chiếc ba lô đen đựng dụng cụ làm việc của anh.
Thương Âu lấy tay gạt đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm ở trên trán, chạy mệt khiến cho hai má anh đỏ lên, đôi mắt mê hồn trông thật dễ thương.
A Mặc đã biết Thương Âu từ trước nên lịch sự mở cửa mời anh vào.


Hình như vì bắt đầu quen dần với việc ở bên cô nên Thương Âu chẳng còn e ngại bất cứ thứ gì cả, càng lúc càng bạo dạn còn hơn cả hồi trẻ người non dạ trước kia khi còn đang yêu cô.
Thương Âu vạch lớp áo thun dưới bụng lên lau cổ, thở phù ra một hơi.

Bất chợt anh để ý thấy Miên Lễ đang ngồi ở trên ghế đang nhướng mày nhìn anh bằng một biểu cảm rất kì lạ.
“Có gì hả? Trên người anh có dính gì lạ hả?”
Thương Âu cũng nhìn xuống người mình nhưng có thấy gì đâu, ngẩng đầu lên vẫn chỉ thấy Miên Lễ đang thẫn thờ nhìn vào bụng mình.
“Ồ…”
Miên Lễ trong vô thức đưa tay gạt đi khóe miệng khô khốc của mình, trong đầu vẫn còn đang tua đi tua lại cảnh tượng đẹp mê người mà cô vừa mới nhìn thấy.
Chết tiệt.

Tám múi sao?
Thương Âu dù khó hiểu nhưng anh cũng lười chẳng muốn để tâm, tự nhiên mà đi đến ngồi xuống bên cạnh Miên Lễ, còn ngồi rất gần cô.

Sau một lúc lưỡng lự, bỗng dưng anh dùng một tay chọc chọc vào eo của cô.
“Miên Lễ.”
“Chuyện gì?”
“Có cái này.”
Thương Âu lấy từ trong túi áo ra một tuýp thuốc mỡ bôi ngoài da, thấy Miên Lễ nhìn chằm chằm vào mình, anh xấu hổ vội quay mặt đi, chỉ dám chỉ chỉ vào cánh tay và ở trên cổ cô nơi có mất vết tím bầm do hôm qua bị tên cướp siết chặt lấy.
Cô yếu ớt quá nên chỉ cần dùng một lực nhẹ lên da cũng đã để lại dấu vết, da của Miên Lễ còn rất trắng, mấy dấu thâm tím đó càng nổi bật lên gai mắt.

Miên Lễ nhìn Thương Âu cất công chạy đến tận đây chỉ để đưa cho mình thứ này, còn ngại ngại ngùng ngùng mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng bỗng nổi lên hứng thú, muốn trêu chọc người thanh niên đáng yêu này.
Cô huýt sáo rồi dựa hẳn người lên người anh, chà ngực lên cánh tay của anh, yểu điệu mà như một con rắn õng ẹo, đổ hết vào người anh, quấn lấy anh không một chỗ hở.
“Chết thật, làm sao đây? Em không nhấc nổi tay lên để bôi thuốc được.

Thương Âu à, anh bôi hộ em đi.”
“Á! Kh, không! Em tự bôi đi!”
“Còn phải bôi ở ngực nữa, cởi áo ra được không?”
“Miên Lễ!”
Miên Lễ trèo tót lên người của Thương Âu, cười hà hà rồi dồn Thương Âu đã mặt đỏ như quả cà chua lên trên lưng ghế, cả người nghiêng hẳn về đằng sau.
Cô ngồi ở trên đùi anh, đổ cả người dán lên trên thân anh, lấy hai tay của anh úp lên ngực mình, nhỏ giọng mời gọi.
“Thương Âu, anh sờ vào đây xem, ở đây của em đang bị đau này.”
Tình Phong vừa mới bước ra từ trong nhà vệ sinh và A Mặc còn đang đứng ở cửa đều đưa mắt nhìn hai người họ hú hí với nhau như thể đây là chốn không người, chỉ biết nhìn nhau rồi khoác vai nhau bước ra bên ngoài.
Cẩu độc thân thì không nên xem mấy cảnh này.

Hại tim lắm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi