EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


“Em hèm!”
Tình Phong ho lên một tiếng mới có thể khiến cho cặp đôi này ngừng lại việc bày tỏ tình cảm của mình, cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng.
Suốt cả dọc đường đi, Thương Âu mặt đỏ bừng, chỉ có thể ngại ngùng mà vuốt vuốt tóc xuống để che mặt mình đi, nhưng hành động lúng túng ấy của anh càng khiến cho anh trở nên dễ thương hơn thôi.
Nhìn Miên Lễ mấy lần li3m li3m mép miệng, Tình Phong nghĩ đã đến lúc cậu phải tách hai kẻ này ra trước khi họ lại bắt đầu đi phát tán tình yêu sang mọi người xung quanh rồi.
Mãi sau khi dây dưa với nhau một hồi lâu, Thương Âu nhận được một cuộc gọi điện đến chỗ chụp hình.

Anh đáp lại cuộc điện thoại rồi luyến tiếc tạm biệt Miên Lễ, bắt một chuyến xe taxi rời đi.
Địa điểm chụp hình là ở một vườn hoa trong thành phố, chụp poster cho một cô ca sĩ mới.

Có hơi lạ một chút khi địa diểm mà cô gái đó chọn lại là một nơi công cộng có đông người qua lại thay vì những nơi có dàn dựng như thông thường.
Khoảng ba giờ sau, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa.
Thương Âu Nhận lấy hộp cơm trưa từ những người cùng đoàn chụp hình, nhưng anh đặt nó xuống ghế chứ không ăn vội, lấy điện thoại từ trong túi áo ra để nhắn tin cho Miên Lễ.
Nhưng màn hình còn chưa kịp mở thì cô ca sĩ đó từ đâu đi đến trước mặt anh, lấy một bên tay vén tóc ra sau mang tai, mỉm cười để tỏ ra đáng yêu.

Cô ta rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh anh, vừa dựa sát người vào anh.
Ngay lập tức Thương Âu nhíu mày mà dịch sang một bên khác.

Nhưng cô ca sĩ đó vẫn không chịu buông tha mà sấn sổ ép sát vào người của anh, quàng lấy tay anh mà ôm lấy.
Nhưng còn chưa được hai giây thì đã bị Thương Âu không thương hoa tiếc ngọc gì mà giật mạnh tay ra, nhíu mày nhìn cô ta đầy lạnh lùng.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Cô ca sĩ kia rất đáng yêu với hai con mắt to tròn long lanh, nhưng với Thương Âu, nhan sắc của cô ta đại trà chẳng khác nào những người khác.
Thấy trai đẹp bài xích với mình như vậy, cô ta tỏ ra vẻ mặt tủi thân, lúng túng nói với anh.
“Tôi nghe danh Thương tiên sinh đã lâu nên rất ngưỡng mộ anh, muốn được làm quen với anh thôi mà.”
“Vậy sao.”
Thương Âu thả lại đúng câu nói đó rồi xoay lưng rời đi, nhưng cô ca sĩ kia đã vội vã mà đứng bật dậy, chạy đến kéo lấy áo anh.
“Thương tiên sinh! Tôi muốn nhờ anh chụp cho tôi một bức hình được không?”
Thấy Thương Âu nhướng mày nhìn mình, cô ta bổ sung thêm.
“Tôi sẽ trả thêm tiền công cho anh!”
Thương Âu nhà anh chẳng thiếu tiền, thậm trí còn nhiều hơn cô ta gấp trăm lần nên chẳng thương tiếc gì cô ta mà thẳng thừng từ chối.
Người quản lí của cô ca sĩ kia thấy cô ta mặt trương lên như chuẩn bị khóc, nhìn thấy tương lai sắp tới thế nào cô ta cũng quay sang phát ti3t lên người mình nên đành phải dè dặt mà đi tới nhờ vả Thương Âu.
“Anh cứ chụp cho chị ấy một bức hình đi ạ.

Chỉ một bức thôi cũng được.

Chị ấy rất ngưỡng mộ anh và muốn có một bức hình chụp riêng đấy ạ.”
Sau một lúc thuyết phục, Thương Âu cuối cùng cũng đành phải bất đắc dĩ chấp nhận.


Anh bị cô ca sĩ kia kéo đi đến một chiếc xe Rolls-Royce đang dừng ở bên cạnh một vỉa hè.
Cô ca sĩ đó tạo dáng, rồi bảo Thương Âu mau chóng chụp hình cho mình.
Có mấy người qua đường đều dừng lại mà trầm trồ trước con xe xa xỉ và cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh nó, điều ấy càng khiến cho cô ca sĩ kia đắc ý hơn.

Nghĩ rằng Thương Âu chắc chắn sẽ đổ gục trước sự sang chảnh của cô ta.
Nhưng khi Thương Âu vừa mới chỉ nhấc máy ảnh lên mà chụp một tấm, từ đâu xuất hiện một người đàn ông mặc đồ màu đen, đi đến vỗ vai của cô ca sĩ rồi mỉm cười thương hiệu.
“Xin lỗi thưa cô, đây là xe của chúng tôi đang bày bán, xin phép cô đừng dựa người làm bẩn thành xe ạ.”
Cô gái đó suýt phụt cả nước miếng, mở trừng mắt nhìn nhân viên tiếp thị xe hơi đang nhìn mình mà cười, lập tức cả khuôn mặt đỏ như muốn bốc cả hơi lên.
Cô ta lén nhìn ra xung quanh rồi xấu hổ vội vã kéo Thương Âu rời đi, nhưng có kéo thế nào thì anh cũng không đi, không những vậy gạt tay cô ta ra rồi đi đến ngắm nghía con xe ấy.
“Xe này để bán sao? Nó thuộc dòng gì vậy?”
Người nhân viên kia có đôi chút bất ngờ vì anh không rời đi, dù trong đầu nghĩ rằng anh không thể mua nổi được dù chỉ là một cái bánh xe đâu nhưng vẫn lịch sự trả lời.
“Nó là con Phantom ạ.

Mức giá hiện tại là gần năm trăm nghìn đô la Mỹ.”
“Đẹp quá.”
Cô ca sĩ kia đã không còn kiên nhẫn nữa, gấp gáp quay trở lại chỗ đứng của hai người đó, muốn kéo Thương Âu rời đi.
Nhưng chỉ vừa mới tới gần, đã nghe thấy một câu nói như sét đánh của Thương Âu.

“Tôi muốn mua nó!”
Cậu nhân viên kia há mồm, lắp bắp chỉ vào khuôn mặt không có lấy một chút chần chừ của anh, nuốt một ngụm nước bọt rồi vội vàng lấy máy tính bảng ở trong túi áo trong ra.
“Thưa ngài, Phantom là biểu tượng của hãng xe Rolls-Royce, với thiết kế tinh tế, nội thất sang trọng.

Giá niêm yết tính đến hiện tại là…”
“Không cần nói nhiều đâu, số tài khoản là gì, tôi sẽ chuyển tiền sang.”
Cậu nhân viên kia như mất hồn mà đọc số ngân hàng, một lúc sau thấy máy tính bảng của mình tinh tinh mấy cái, nhìn anh đã thanh toán hết tất cả các khoản tiền cần trả.

Mấy nhân viên khác ở trong đại lý bán xe đều ngó hết ra bên ngoài, cực kì sốc với sự thản nhiên của anh.
“Giúp tôi đăng kí biển số xe.”
Nói rồi Thương Âu mỉm cười, nhận lấy chìa khóa xe từ cậu nhân viên mà phóng xe rời đi trước mặt của cô ca sĩ nào đó đã méo xệ cả đi.
Có xe rồi nên anh không cần phải bắt xe buýt nữa, có thể đi đến nơi làm việc, về nhà, qua chỗ của Miên Lễ nhanh hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi