GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Thu Thu nhận lấy tờ giấy trong tay hắn, chỉ thấy mặt trên tờ giấy hắn đưa cô có một đoạn thơ, bên trên cũng viết: Như vậy vấn đề ở đây, mà biên tập cũng phi thường tò mò, là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như kiến bò đã khơi mào trận xung đột này, đến tột cùng xuất phát từ ai tay đây?

Ninh Thu Thu: "......"

Đây là tên nào dám đăng tin thiếu đạo đức như vậy! Có dám ra đây nói chuyện không.

Đúng là tiểu nghệ sĩ thấp cổ bé họng a, ngay cả truyền thông cũng dám nói bừa, đổi lại là một minh tinh có lưu lượng thử xem, nếu chúng dám viết như vậy thì đã sớm bị phun chết dưới mưa nước bọt của luật sư rồi.

"Tôi có thể giải thích!" Ninh Thu Thu thập phần oan uổng, rõ ràng là trước đây Triển Thanh Việt không hay chú ý tin tức giải trí gì đó mà, vì tự nhiên lại đọc cái này, còn in hẳn ra nữa chứ.

Triển Thanh Việt nhấc cằm, ý bảo cô nói.

"Người đại diện bảo tôi đăng Weibo, trong lúc nhất thời tôi không nghĩ ra nên đăng cái gì, vừa vặn anh tặng cho tôi cái này, tôi liền nghĩ nhân cơ hội kỷ niệm việc kia luôn, cần phải đăng lên chúc mừng, nên...... đã đăng, tôi cũng không ngờ việc này lại có ảnh hướng lớn như vậy."

Cô cũng là người bị hại đó chứ, tâm tình tràn đầy thưởng thức mà kết quả lại nhiều chuyện như vầy.

"Thơ, đưa tôi." Triển Thanh Việt nói.

"......" Đối phương đã công khai đòi lại đồ, Ninh Thu Thu giận mà không dám nói gì, lấy tờ giấy trong túi ra rồi đưa qua.

Triển Thanh Việt chậm rãi làm trò trước mặt cô, chia năm xẻ bảy tờ giấy, ngay khi Ninh Thu Thu cảm thấy đau lòng không thôi thì đối phương lại rút ra một tờ giấy khác: "Dùng cái này, đăng."

Tờ giấy Triển Thanh Việt đưa cho cô vẫn là bài thơ 《 Tĩnh dạ tứ 》như trước, thậm chí ngay cả biểu tình "—ω—" cùng từ "pi" kia cũng có, chẳng qua, chữ của hắn đã không còn xiêu xiêu vẹo vẹo giống kiến bò như trước, mà đã cứng cáp đĩnh đạc như nước chảy mây trôi.

"Đây là...... anh mới viết?" Ninh Thu Thu không thể tưởng tượng được, hắn như vậy cũng quá tích cực a, phải biết rằng với hiện trạng thân thể của hắn lúc này, viết được như thế cũng không dễ dàng gì, phỏng chừng viết hỏng cũng không ít đi.

Triển Thanh Việt không thừa nhận cũng không phủ nhận, xem như cam chịu.

"......" Không ngờ sĩ diện anh cũng nặng như vậy a Triển tiên sinh!

Cùng ngày, Weibo Ninh Thu Thu lại đăng bài mới.

Cô đăng bài viết Weibo: Đây là chữ của một người quan trọng tặng cho tôi, hắn xảy ra chuyện khiến đại não bị tổn thương, đây là chữ viết trong lần phục kiện viết thành, ở trong mắt tôi, khí thế nó cuồn cuộn tựa sông, tú lệ tựa núi, tuyệt đẹp ( hình ảnh).

Phía dưới lúc này rốt cuộc cũng không đánh nhau nữa mà là tràn đầy những lời chúc phúc, khen chữ viết kia khá đẹp.

Nhìn Triển Thanh Việt rốt cuộc cũng vừa lòng, Ninh Thu Thu lệ rơi đầy mặt, làm vợ một nam nhân phúc hắc còn hay mang thù, đã vậy còn sĩ diện cao ngất ngưởng, cô dễ dàng sao.

Không dễ dàng! Cô không chỉ phải ứng phó hắn kịch bản, còn phải thổi cầu vồng cho hắn nữa.

Nếu không phải Triển Thanh Việt tỏ vẻ nguyện ý ra tay viện trợ Ninh gia, cô nhất định sẽ hảo hảo suy xét lại lợi ích giữa sắc đẹp cùng bàn tay vàng và việc mỗi ngày sinh hoạt dưới phúc hắc cùng nước sôi lửa bỏng này có đáng giá hay không.

Đêm đó, Ninh Thu Thu nói chuyện với ba cô, rằng Triển Thanh Việt tỏ vẻ nguyện ý nhúng tay trợ giúp sự tình Ninh gia. Ninh phụ không muốn nói với Ninh Thu Thu sự tình công ty ông là vì có nói Ninh Thu Thu cũng không giúp gì được, ngược lại còn khiến cô gặp áp lực, nhưng tên con rể Triển Thanh Việt kia lại nguyện ý nhúng tay vào giúp ông, ông đương nhiên là phi thường cao hứng, lập tức tỏ vẻ không có vấn đề.

Vì vậy, Triển Thanh Việt lấy thân phận "cố vấn", viễn trình thao túng, cường thế tiến vào chiếm giữ bên trong Ninh Hòa.

Ninh Thu Thu chỉ là người truyền lời, đối với công việc làm ăn buôn bán không hiểu. Vốn dĩ cô muốn chờ Triển Thanh Việt khoẻ hơn một chút, thương lượng với hắn về chuyện mở công ty giải trí, xem có nên làm hay không, nhưng hiện tại hắn đã nhúng tay vào sự tình xí nghiệp nhà mình, chỉ sợ không còn tinh lực làm việc khác, Ninh Thu Thu tạm thời không làm phiền hắn đi.

......

《 Phiêu Diêu 》 trải qua hơn ba tháng quay chụp, suất diễn Ninh Thu Thu rốt cuộc cũng đóng máy.

Cảnh cuối bộ phim là cảnh nam chính thu phục Tây Kinh quốc, giam giữ vua nước họ, cứu cô thoát khỏi nhiều năm giam giữ cực khổ.

"Cảnh diễn này và cảnh lúc Vân Dao xuất giá kia phải tương hỗ lẫn nhau," Tôn đạo nói qua với bọn họ về cảnh diễn, "Bất quá Vân Dao đã sinh sống nơi man di biên cảnh nhiều năm, trải qua phong sương, tâm cảnh đã hoàn toàn thay đổi, không còn là người con gái phấn chấn ngượng ngùng như ánh mặt trời ngày trước, đối diện với người mình thích, phải thể hiện được tâm thái tang thương mà vẫn bình thản, hiểu chưa."

Ninh Thu Thu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tôn đạo diễn lại nói vài câu, sau đó hô mọi người vào vị trí.

Chờ khi hắn hô bắt đầu, Vân Dao cô cũng bắt đầu bước ra khỏi xe ngựa, từ biên cảnh trở về xa hoa, thời điểm gặp được nam chủ ngoài cửa thành, cô phong sương đầy người, đã hoàn toàn không còn là tiểu thư khuê các đoan trang mấy năm trước nữa, mà nam chủ khí phách hăng hái, đúng là phong nhã hào hoa bậc nhất thế nhân.

Vân Dao nhìn người mình vẫn luôn giấu ở trong lòng nhiều năm qua, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khi hành lễ với nam chủ thì hắn cũng hành lễ với Vân Dao, để thể hiện sự cảm kích cùng kính nể sâu sắc đối với Vân Dao, không màng thân phận vạn người tôn kính của mình.

Hai người cơ hồ cùng hành lễ một lúc, giống như đã trải qua nhiều năm ăn ý, lại nhìn nhau cười, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng nam chủ chỉ thốt được một câu "hoan nghênh về nhà", Vân Dao đóng máy.

Chờ sau khi đạo diễn kêu "qua" xong, mọi người sôi nổi đi lên chúc mừng Ninh Thu Thu, nhân duyên của cô ở trong đoàn phim lần này không tồi, rất nhiều người mang những món quà nhỏ được chuẩn bị tốt tặng cho cô.

Ngay cả người sắm vai "chồng" cô, diễn viên Giang Kiệt, cũng không màng người đầy đạo cụ dây xích mà qua đây cùng cô chụp ảnh chung, nghịch ngợm mà nói: "Chúc mừng Vương phi đóng máy a, bổn vương sẽ rất nhớ nàng."

Người Ninh Thu Thu phối diễn nhiều nhất chính là hắn, hai người sớm đã quen thuộc lẫn nhau, nói: "Vẫn là đừng nhớ, tôi sợ."

"Tôi còn sợ hơn ý," Giang Kiệt vẻ mặt đưa đám nói, "Sau này phim mà được công chiếu, khẳng định mọi người sẽ đòi đánh chết tôi mất, mong Vương phi ngược ta a!"

"Đừng, nói nữa là tôi ngược tra nam như anh luôn đấy, thời điểm diễn phân đoạn phu thê, tôi chỉ thiếu điều đạp anh hai cước cho bõ ghét."

Dứt lời mọi người đều nở nụ cười.

Lúc này, Phương Cẩn Nhiên cũng đi tới, hai người gần đây có chút xấu hổ sau sự việc fans hai bên đánh nhau, Phương Cẩn Nhiên nhìn cô, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Chúc mừng đóng máy, chúc cô về sau tiền đồ rộng mở, dọc đường đều có phu quân làm bạn."

Ninh Thu Thu bị bộ dáng nghiêm trang của hắn chọc cười, nói: "Cảm ơn a, xin nhận lời chúc phúc này, chờ các anh đóng máy rồi cùng nhau đi Hải Để Lao ăn bữa."

Hải Để Lao là địa phương ngày trước bọn họ đến quay phim. Trong núi hoang vu đến mức chim không thèm ỉa, điều kiện quay hết sức gian khổ, sau này đạo diễn cổ vũ bọn họ quay xong sẽ mời mọi người đi ăn ở Hải Để Lao, vì thế mọi người liền đem câu "đạo diễn mời ăn ở Hải Để Lao" trở thành câu nói để trêu chọc nhau, hễ có ai trạng thái quay phim gặp vấn đề thì mọi người liền mời "bữa cơm ở Hải Để Lao" để cổ vũ đối phương, dần dà Hải Để Lao thành "điểm liên hoan chính" của đoàn phim bọn họ.

Vốn tưởng rằng sau khi đóng máy bọn họ thật sự sẽ trở thành bằng hữu chỉ ngày tết mới đến thăm hỏi tình nghĩa, Phương Cẩn Nhiên nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên lộng lẫy: "Vậy một lời đã định."

Ninh Thu Thu mỉm cười: "Đương nhiên một lời đã định."

Bởi vì diễn viên chính còn phải diễn thêm mấy ngày nữa, cho nên Ninh Thu Thu đóng máy đoàn phim chỉ chuẩn bị cho cô một cái bánh kem, mời cô cắt bánh rồi mọi người cùng nhau ăn. Ăn xong cũng là lúc Cù Hoa vừa vặn qua đây đón nàng, Cù Hoa dựa theo những gì cô phân phó, chuẩn bị cho mọi người trong đoàn phim một món quà nhỏ, tâm ý tràn đầy.

"Trước kia anh thật không dám tưởng tượng, nhân duyên của em ở đoàn phim lại có thể tốt như vậy ~" sau khi từ biệt mọi người, ngồi trên xe, Cù Hoa nhìn đến đống quà cô thu được đằng sau, cảm khái nói.

Ngày trước khi Ninh Thu Thu vào đoàn phim, hắn cho rằng cô sẽ giống hồi vẫn còn ở trong nhóm, trở thành người bị ghét nhất, 7 người còn lại, không một người nào có thể hợp với cô cả.

"Không còn cách nào, ai bảo em được người gặp người thích chứ." Ninh Thu Thu ngồi bốc phét, không biết xấu hổ mà nói.

"Đúng đúng, Thu Thu nhà chúng ta được mọi người yêu quý nhất," Cù Hoa cười tủm tỉm mà nói, "Đúng rồi, em muốn thể nghiệm một chút cảm giác sống ở nông thôn không tiểu Thu Thu ~"

"...... Cái gì mà sống ở nông thôn?" Ninh Thu Thu sinh ra nồng đậm dự cảm xấu, cảnh giác mà nhìn Cù Hoa, "Em nói cho anh biết, tay chân em không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nếu bị vứt ở nông thôn sinh sống khẳng định em sẽ bị chửi chết đấy."

Gần đây Cù Hoa rất thích nhận show thực tế cho cô, Ninh Thu Thu cực lực nghi ngờ Cù Hoa muốn đưa cô một show như thế để "lột xác", nhưng rốt cuộc cô đã từng tự nhận mình là phú tam đại, nếu tham gia những cái game show thực tế đó, loại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân như cô này chắc chắn sẽ bị chửi chết mất, tự làm xấu mặt mình.

"Nghĩ đi đâu vậy, anh mà là người như thế sao, ô ô ô, tiểu Thu Thu như vậy khiến anh thật là thương tâm a~"

"...... Biến đi!" Ninh Thu Thu mặt vô biểu tình.

"Được rồi, em thật là hung dữ nha ~" Cù Hoa nói, thấy đôi mắt hình viên đạn của Ninh Thu Thu lia lại đây, hắn vội nhấc tay đầu hàng, đứng đắn nói, "Năm nay không phải mấy con chuột tre kia rất hot sao, em hiểu không, sau đó liền xuất hiện cái show thực tế, chính là đi nông thôn nuôi chuột tre, tên là 《 Tôi cùng với chuột tre xinh đẹp hằng ngày 》, tuy đây chỉ là chương trình nhỏ, nhưng anh thấy chủ đề này khá hay, khẳng định sẽ sớm hot thôi ~"

"......"

Ninh Thu Thu thật bội phục đầu óc người này mà, nhiệt nào cũng có thể cọ được, nuôi chuột tre cũng có thể nghĩ ra, Ninh Thu Thu thậm chí còn có thể tưởng tượng cảnh "Chú chuột tre này bị cảm nắng", "Chú chuột tre này thật xinh đẹp", "Chú chuột tre này đánh nhau bị thương" linh tinh xuất hiện ở trong tiết mục.

Dưới ánh mắt chờ mong của Cù Hoa, Ninh Thu Thu căng da đầu, nói: "Có thể đi."

Gameshow chung quy cũng không giống quay phim, nó cần lượng thời gian cùng nhân lực lớn, gameshow chỉ cần không phải danh tiếng quá lạn, giống bọn họ loại này tiểu nghệ sĩ đều sẽ vâng chịu có thể nhiều cho hấp thụ ánh sáng liền cho hấp thụ ánh sáng nguyên tắc tiếp.

Hiện giờ show thực tế này, nghe nói quy mô khá nhỏ, ngay cả cơ hội để được quảng cáo chính thức trên tivi còn không có, chỉ có thể quảng cáo trên mạng, với cả hiện tại cô đã già, có thể làm khách quý thường trú cho chương trình cũng không quá tồi, không đến nỗi nào.

"Vậy được," Cù Hoa thấy cô đáp ứng, quyến rũ vỗ tay một cái, nói, "Lịch trình tiết mục tương đối gấp, ngay cuối tuần này, địa điểm là thành phố G, anh biết như vậy đối với em mà nói tương đối vất vả, nhưng trong khoảng thời gian này anh cũng chưa xếp lịch công tác khác cho em, em quay xong thì nghỉ ngơi một lúc, được chứ?"

"......" Này còn dò hỏi ý kiến cô sao, rõ ràng lịch trình của cô đều đã an bài từ lâu, rõ ràng là cố tình bắt cô đi mà.

Ninh Thu Thu khinh bỉ, hận không thể giơ ngón giữa với đối phương để xả giận. Ninh Thu Thu cùng Cù Hoa đến công ty một chuyến trước, đem kinh nghiệm tích lũy lần này ký ít hợp đồng, rồi bàn bạc lịch trình công tác tiếp theo.

Chờ khi xong việc, Ninh Thu Thu kéo được cái eo cùng chân đau đến bệnh viện thì Triển Thanh Việt ngủ rồi.

Gần đây hắn làm việc cùng nghỉ ngơi tương đối giống một người bình thường, việc trị liệu cũng được thực hiện rất cẩn thận, bây giờ hắn chẳng những có thể nói, tay còn có thể viết chữ thuần thục, đương nhiên thân thể cũng bắt đầu khôi phục, hắn có thể ngồi trên giường trong chốc lát, dần dần từ trạng thái toàn thân bất động trở thành nửa người bất động.

Triển lão gia đang chuẩn bị đi về, thấy vẻ mặt cô mỏi mệt, cũng bảo cô đừng ở chỗ này trông nữa, cùng ông về nhà nghỉ ngơi một lát, thuận tiện còn có chuyện muốn nói với cô.

Kỳ thật Ninh Thu Thu toàn thân đều rất mệt, nhưng vì phòng ngừa kẻ địch nhân cơ hội trạng thái phòng bị của cô tụt xuống thấp nhất mà kịch bản mình nên mới phải chạy tới đây, lúc này cô vui sướng mà chạy theo Triển lão gia, trực tiếp ném Triển Thanh Việt lại bệnh viện một mình.

"Thu Thu gần đây vất vả." Triển lão gia thấy vẻ mặt Ninh Thu Thu mệt mỏi, đau lòng nói.

"Không vất vả đâu ông," Ninh Thu Thu cười cười với ông, "Cháu quay chụp xong hết rồi, khoảng thời gian kế tiếp đều nghỉ ngơi thôi."

"Ừ, cháu cũng không nên quá sức, Triển gia ta cái khác không nói, nhưng để nuôi cháu được thì không thành vấn đề." Triển lão gia đối với người cháu dâu này chính là càng nhìn càng vừa mắt, hơn nữa sau khi Triển Thanh Việt biết quan hệ của bọn hắn xong cũng không có phản đối, trong lòng ông càng thêm vừa lòng.

Ninh Thu Thu đỡ cánh tay ông: "Cảm ơn ông a."

"Thân thể Thanh Việt gần đây khôi phục rất khá, bác sĩ nói ở phương diện trị liệu không cần luyện tập quá nhiều nữa, ông chuẩn bị đem hắn chuyển tới viện điều dưỡng để hồi phục."

"À? Có thể ạ," Ninh Thu Thu biết Triển lão gia mà đã an bài thì khẳng định sẽ thỏa đáng, "Ông an bài là tốt rồi."

"Ông tính toán an bài hắn đến viện điều dưỡng của một lão bằng hữu của ông, nhưng viện điều dưỡng kia không ở thành phố này, thành phố A bên này điều kiện quá kém,"

Triển lão gia nói tới đây, nhìn cô mới nói tiếp, "Mọi chuyện khác đều tốt, chỉ là ông lo cháu bên này bận công tác, không có biện pháp ở cùng hắn."

Công ty Ninh Thu Thu tuy rằng làm việc khắp cả nước, nhưng nơi cắm rễ cuối cùng vẫn là thành phố A, chợt đổi nơi làm việc, với cô mà nói có rất chuyện nhiều không tiện.

Nhưng thành phố A là thành phố lớn, ngựa xe như nước, non xanh nước biếc gì đó cơ bản đã không còn, xác thật không thích hợp để an dưỡng, viện điều dưỡng của bằng hữu Triển lão gia, vô luận là hoàn cảnh, hay là thiết bị y tế, so với viện điều dưỡng thành phố A bên này mà nói chắc chắn không thể tốt bằng, nhưng Triển Thanh Việt ở bên kia, lại có thể hồi phục tốt nhất.

Cho nên khi ông dời Triển Thanh Việt đi nơi khác, điều đầu tiên ông cần suy xét chính là Ninh Thu Thu.

"À? Ở nơi nào ạ." Ninh Thu Thu sửng sốt, đổi địa điểm thì cô đã liệu đến rồi, các bệnh viện tư nhân phương diện nào điều kiện cũng tốt, nhưng dù sao bệnh viện cũng chỉ là bệnh viện, mỗi ngày đều xảy ra sinh lão bệnh tử, ở đây lâu dài chỉ sợ sức khoẻ còn đi xuống, thân thể còn chưa kịp khôi phục thì tinh thần đã xảy ra vấn đề trước.

Nhưng đồi thành phố khác lại là ngoài dự kiến của cô.

Triển lão gia tử: "Thành phố G."

"......" Đây không phải quá trùng hợp rồi sao, "Địa điểm công tác tiếp theo của cháu vừa vặn cũng ở thành phố G, cháu sẽ chăm sóc hắn một đoạn thời gian ở bên đó."

Ninh Thu Thu bên này không ý kiến, Triển lão gia nhanh chóng gióng trống khua chiêng phái người đi chuẩn bị đồ, đem dồ cần vận chuyển thì đem qua trước, bên kia cũng phải chuẩn bị tốt người chiếu cố, thuê người giúp việc giúp đỡ sinh hoạt hàng ngày.

Rốt cuộc cũng phải sống một đoạn thời gian dài bên kia, cái gì cũng cần phải an bài thỏa đáng.

Ninh Thu Thu mới vừa đóng máy, Cù Hoa "hào phóng" thả cô tự do một thời gian, không an bài bất kỳ show gì hết, vừa vặn bùa Ninh Thu Thu dưỡng bên người Triển Thanh Việt cũng đến thời điểm "thu hoạch". Ninh Thu Thu căn thời điểm Triển lão gia không qua, Triển Thanh Viễn khẳng định không tới, Tinh Tinh Trần Nghị đều phải đi làm việc khác, khoá cửa lại, lấy những tấm bùa kia ra.

Vẫn như trước, phần lớn bùa dưỡng hỏng, chỉ có ba bốn tấm thành công.

"Tôi cho rằng sau khi anh tỉnh lại, lượng bùa dưỡng hỏng sẽ giảm đi chứ." Ninh Thu Thu buồn bực xé đống bùa hỏng rồi nhét vào trong túi, nội tâm tức muốn hộc máu.

Từng tấm bùa đều do cô tự tay vẽ từng nét mà thành, kể cả cô có vẽ thuần thục như thế nào thì vẽ một tấm cũng phải mất vài phút, vẽ nhiều như vậy, tay đau cổ đau, kết quả chúng nó bảo hỏng liền hỏng.

Chán.jpg.



Triển Thanh Việt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đều nhăn thành một đoàn, nội tâm đương nhiên không chút đồng tình, hắn đạm đạm cười, chủ động bối tội: "Trách tôi."

"Không không không, không trách anh!" Ninh Thu Thu nào dám bắt hắn bối tội, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ, "Trách tôi không đủ nỗ lực!"

Triển Thanh Việt không cùng cô đoạt tôi, chỉ hỏi: "Dưỡng bùa, phải làm gì?"

Cái này...... Ninh Thu Thu tròng mắt xoay chuyển, nói: "Đây là điều đặc biệt, thân thể của anh thuộc loại chính dương, yêu ma quỷ quái bốn phía không dám lại gần, mà một lá bùa bình thường sẽ không tự có uy lực, cho nên cần phải đặt bên người có loại thể chất đặc biệt như anh, người dưỡng bùa bùa dưỡng người, sau một khoảng thời gian, dương khí trên người anh sẽ thẩm thấu vào trong lá bùa, khiến chúng mang hơi thở anh, đương nhiên, không phải tấm bùa nào cũng có thể nhận loại dương khí mãnh liệt này, cho nên, tình huống dưỡng hỏng sẽ thường xuyên xuất hiện."

Triển Thanh Việt: "......"

Đúng là nói bừa.

Bất quá hắn cũng không vạch trần đối phương, mà làm bộ như suy tư gì đó, gật gật đầu, nói: "Bát tự tôi, không giống, thuộc loại mạnh mẽ kiên cường."

"......" Ninh Thu Thu quên mất đối phương là người tin tưởng khoa học bài trừ mê tín, đương nhiên hắn sẽ không bát tự của mình có thuộc tính gì, vội nói, "Thể chất! Thể chất là cái khác, không quan hệ với bát tự!"

Nó đoạn, vì ngăn ngừa Triển Thanh Việt tiếp tục miệt mài theo đuổi vấn đề này, Ninh Thu Thu lấy chiếc bật lửa mang theo trong túi ra, đốt một tấm Thiên Cương bùa đã được dưỡng tốt hoà vào với nước, đưa tới bên miệng hắn: "Uống đi Triển tiên sinh."

Triển Thanh Việt: "......"

Hắn đối với việc này, thật sự có bóng ma tâm lý mà.

Đặc biệt là với phần đáy cốc, lắng đọng lại một tầng giấy hôi......

Ninh Thu Thu thấy hắn hơi nhíu mi, giống như mấy đứa trẻ không muốn uống thuốc, tức khắc cảm thấy nhân gian rốt cuộc cũng có thể bắn pháo hoa thở phào, hắn chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, cơ thể còn chưa thể động đậy, thế mà đã giống đại ma vương ăn cô đến không còn khúc xương.

Nghĩ nghĩ, cô lấy từ trong túi của mình một viên chocolate, rụt rè đưa qua, nói: "Uống xong ăn viên kẹo, tâm tình vô cùng sảng khoái."

Triển Thanh Việt lại lần nữa: "......"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Ninh Thu Thu ngẩn ra, chạy nhanh ba chân bốn cẳng mà thu dọn lá bùa ném hết vào trong túi kéo lên khóa lại, lại nhìn Triển Thanh Việt nhanh tay uống hết cốc nước, đem bí mật nhỏ giữa hai người giấu kín, lúc này mới nhẹ thở một hơi, chạy ra mở cửa.

Người đến là mẹ cô.

"Mẹ, không phải mẹ nói buổi chiều mới qua đây sao?" Ninh Thu Thu tránh sang bên để bà đi vào, thấy bà tay xách bao lớn bao nhỏ, dở khóc dở cười, "Mẹ lại mua cái gì thế?"

"Đồ giúp phục kiện thôi, đều là đồ người khác dùng thử có tác dụng mẹ mới mua, tuyệt đối đáng tin cậy!"

"...... Người khác là người nào a?"

"Bằng hữu đáng tin cậy a, còn có, mẹ mua thứ này ở tiệm thuốc lớn mà...... Ánh mắt con là sao vậy, mẹ mua đều đồ tốt đó, còn có đồ nhờ người mang từ nước ngoài về, không phải là loại thực phẩm chức năng lừa đảo bọn bán hàng đa cấp vẫn hay bán đâu, không vớ vẩn được."

Ninh Thu Thu dở khóc dở cười, nghĩ đến Ôn Linh kỳ thật cũng là vì Triển Thanh Việt hảo, cũng liền không có làm đánh giá, chỉ là nói: "Hiện tại đồ anh Thanh Việt ăn đều được bác sĩ dùng thiết bị nghiêm khắc kiểm tra qua mà, bây giờ mẹ mua cho anh ấy đồ cũng không dùng được."

"Hiện tại không cần về sau sẽ cần, đây không phải tâm ý mẹ sao, mua cho con rể mẹ vui là được." Ôn Linh không sao cả nói.

Ninh Thu Thu: "......"

Ai, thôi, Ninh Thu Thu cũng không có cách nào thay đổi tính cách này của Ôn Linh.

Bà vui vẻ là được rồi.

Ôn Linh biết Triển Thanh Việt tỉnh, vui vẻ mà vào phòng tìm hắn nói chuyện phiếm.

Ở trước mặt Ôn Linh, Triển Thanh Việt lại bày ra bộ dạng đứng đắn của hắn, bất quá thái độ đối đãi với bà có vài phần khác biệt so với thái độ với Quý Vi Lương ngày trước, thêm chút khách khí, vài phần khiêm tốn.

"Mẹ," Triển Thanh Việt mặt không đổi sắc mà gọi bà, "Mời ngồi."

Ôn Linh tuy biết bọn họ đã nói ra, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà nghe hắn gọi mình như vậy, tức khắc cười đến đôi mắt đều híp lại thành một đường thẳng: "Ai, gần đây thân thể tốt lên nhiều chứ, mẹ nghe Thu Thu nói con khôi phục rất khá, có thể ngồi dậy rồi."

"Vâng," Triển Thanh Việt nói, "Khiến mẹ phiền lòng."

"Người quan tâm nhất vẫn là Thu Thu nhà chúng ta thôi," Ôn Linh nhân cơ hội tăng hảo cảm cho con gái mình, "Thời điểm con vẫn hôn mê, nó hết sức tận tâm mà chiếu cố con đấy, đứa con gái này, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cơm tới há mồm, chưa từng chiếu cố người khác, nó đối với con, trời đất chứng giám."

Ninh Thu Thu: "......"

Mẹ yêu à, mẹ khoác lác như vậy mặt cũng không thèm đỏ sao?

"Đúng không," Triển Thanh Việt nhìn Ninh Thu Thu ngồi im như tượng Phật một bên, cười khẽ, "Vậy cảm ơn, Thu Thu."

Ninh Thu Thu mặt vô cảm: "Không cần cảm tạ."

Ôn Linh mặt mày hớn hở mà hàn huyên cùng Triển Thanh Việt hồi lâu, đại khái là lần trước khi Ninh Thu Thu không ở đây, Triển Thanh Việt đã lừa Ôn Linh nói hết mọi chuyện cần nói, cho nên lần này nói chuyện phiếm đương nhiên hắn chỉ quy quy củ củ mà nói, nửa cái bẫy cũng không đào hộ Ôn Linh, cứ như vậy tiếp bà nói mấy lời tạp nham nhàm chán.

Hàn huyên non nửa ngày, Ninh Thu Thu thấy Triển Thanh Việt lộ vẻ mệt mỏi, biết hắn ngồi lâu không thoải mái, liền nói với Ôn Linh: "Mẹ, thời gian cũng không còn sớm, mẹ sớm về nghỉ ngơi đi, anh Thanh Việt phải nghỉ rồi."

"Ai, được, vậy con hảo hảo nghỉ ngơi đi Thanh Việt, mẹ cùng bố nó lúc sau lại qua thăm con."

"Được," Triển Thanh Việt không dấu vết mà nịnh Ôn Linh một chút, nói, "Được nói chuyện phiếm với mẹ, rất vui, Thu Thu thú vị, như vậy, là nhờ từ nhỏ, được mẹ dưỡng bên người, đúng không?"

Ôn Linh được nịnh như vậy, thập phần cao hứng, nói: "Đúng đúng, từ nhỏ Thu Thu được chính tay mẹ nuôi, chịu ảnh hưởng lớn từ mẹ đấy."

Ninh Thu Thu nhịn không phun trào, cô giúp Ôn Linh cầm lấy túi, chuẩn bị đưa bà ra ngoài.

"Thu Thu rất lợi hại," Triển Thanh Việt nói, "Khi còn nhỏ, được cao nhân chỉ điểm, đúng không?"

Ninh Thu Thu: "???"

Cô đang định ngăn cản Ôn Linh thì không còn kịp nữa rồi, Ôn Linh cười nói nói: "Nào có cái cao nhân gì đâu, nó lúc còn rất nhỏ, thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc, thế nên mẹ cũng bị bóng ma tâm lý, không dám để nó tiếp xúc cùng bất kỳ người lạ nào, ài dà, tự nhiên nói cái này làm gì, mẹ đi trước a, con nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị mệt."

Triển Thanh Việt nhìn Ninh Thu Thu, cười nói: "Vâng."

Ninh Thu Thu hoàn toàn thăng thiên, dựa vào thế giao giữa Triển gia cùng Ninh gia, chuyện Ninh Thu Thu thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc lớn như vậy, Triển Thanh Việt khẳng định cũng nghe nói qua, cho nên ngày trước khi cô luyên thuyên với Triển Thanh Việt rằng cô vẽ được bùa là nhờ cao nhân chỉ điểm lúc còn nhỏ kỳ thật có rất nhiều lỗ hổng. Hắn cố tình không vạch trần cô ngay lúc đấy mà chờ đến hiện tại khiến Ninh phu nhân nói ra, bằng chứng như núi, cô muốn cãi cũng khó.

Nam nhân này thật đáng sợ a, Ninh Thu Thu đột nhiên cảm thấy, nói không chừng hắn còn cho rằng cô lừa dối hắn, ngọt ngọt ngào ngào bắt Triển Thanh Việt dưỡng bùa uống nước bùa.

Chờ lát nữa khi bà trở về, Triển Thanh Việt khẳng định sẽ chất vấn cô lần nữa, một hai phải đào tận gốc gác cô ra mới dừng lại a.

Hơn nữa gốc gác, Triển Thanh Việt xem ra, phỏng chừng cũng là nói dối.

Rốt cuộc hết thảy đều không dùng khoa học để giải thích.

Nghĩ đến đây, Ninh Thu Thu trong lòng một trận lạnh lẽo.

Triển Thanh Việt người này, tâm tư quá sâu, cô căn bản không đấu lại được.

Triển Thanh Việt thấy Ninh Thu Thu tiễn Ôn Linh xong trở lại phòng bệnh, liền bắt đầu động tác nặng nề đem đồ của hắn dùng ở bệnh viện ném qua cái túi của cô, hơi nhíu mi hỏi: "Như thế nào?"

"Tôi không chơi với anh nữa!" Ninh Thu Thu lung tung lôi kéo khóa ba lô, hung tợn nói, "Tôi muốn ly hôn!"

———————

Ly hôn không đây??? ?

Một chút xàm xí của editor: tuần vừa rồi quả là bận ngập đầu luôn á:(( vốn tính toán ôn thi 3 ngày ròi thi 2 ngày thì sẽ có chương mới cho mọi ngừi, nhưng chẳng hiểu sao thi xong vẫn bận ngập cổ:)) thế nên vừa vặn 1 tuần không có gì mới ? hehe nói linh tinh một xíu, bận thì bất khả kháng rồi đúng không mọi ngừi:))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi