GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triển Thanh Việt không ngờ mới hỏi như vậy đã chọc Ninh Thu Thu tức khí.

Đối với hắn, người nói dối, trừ phi anh ta có biện pháp chắc chắn bảo đảm bản thân nói dối không bị nhìn thấu, bằng không ngay từ đầu anh ta phải chuẩn bị tốt trường hợp bị phát hiện, cô thẹn quá hoá giận như vậy, thật ra có điểm ngoài dự kiến của hắn.

Hắn đang nghĩ, nếu lúc này hắn nói chúng ta căn bản không kết hôn, thì không biết đối phương sẽ phản ứng gì đây......

Nhất định phản ứng này sẽ còn uy lực hơn cả vũ khí hạt nhân mất, hiện tại hắn nửa người bất động, vẫn là không nên đắc tội với sư tử, cho nên Triển Thanh Việt biết nghe lời phải nói: "Xin lỗi, là tôi không đúng."

Ninh Thu Thu thật sự sinh khí, bộ dáng ngọt nhạt không ăn: "Xin lỗi cũng vô dụng, anh dù có biết tôi nói dối cũng đừng xé toạc ra chứ, Triển tiên sinh!"

Xem này đúng lý hợp tình, Triển Thanh Việt nhướng mày: "Ninh Hòa, không cần tôi giúp, nữa?"

"Không cần," Ninh Thu Thu giận dỗi mà nói, "Thiềm thừ* tìm không khó, nam nhân có hai đùi còn rất nhiều, bằng điều kiện của tôi, tìm một người đàn ông có thể cứu nhà chúng tôi mà gả cho còn không dễ dàng sao?"

(*) Thiềm thừ (cóc ba đồng - cóc ba chân): là tượng cóc ngậm đồng vàng thường được đặt trên bàn thờ, dựa theo truyền thuyết có thật trong Đạo giáo. Tương truyền cóc vàng 3 chân có khả năng chuyên đi nhả tiền để cứu giúp nhân gian, vì thế nó được coi là biểu tượng của sự may mắn, sự phát tài, là cóc chiêu tài lộc.



"......"

Triển Thanh Việt bị nghẹn một chút, lại nghe được Ninh Thu Thu nói: "Anh người này tâm cơ quá nặng, thủ đoạn hiểm độc, chơi với anh giống như mèo vờn chuột vậy, rất không công bằng!"

Triển Thanh Việt: "......"

Lời nói này khiến Triển Thanh Việt hảo hảo mà tỉnh lại một chút, thân thể ba hắn không tốt, các bác đối với xí nghiệp nhà bọn họ như hổ rình mồi, khi hắn còn rất trẻ đã bắt đầu được bồi dưỡng làm người thừa kế, cho nên mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cứ sờ bò mãi ở thương trường, tự nhiên hắn sẽ am hiểu rõ quy tắc sinh tồn, biết rõ quy luật nếu đánh người khác ngã thì phải khiến họ ngã hoàn toàn.

Hiện giờ, hắn không cẩn thận đem mấy thói quen này vạch trần Ninh Thu Thu, hình như không ổn thật.

Rốt cuộc thân phận đối phương khác biệt, hơn nữa cô còn là con gái, phương thức đối xử cũng phải khác nhau, dùng thái độ này đối xử với cô, cô khẳng định không xuống đài được.

Vì thế Triển Thanh Việt nói: "Tôi sẽ, sửa."

Vẻ mặt Ninh Thu Thu hiện rõ mấy từ: tôi xem anh sửa như thế nào.

"Việc này, không đề cập tới." Triển Thanh Việt tung ra một quả táo ngọt.

"......" Có thể.

"Về sau, tùy cô dưỡng, bùa."

Rốt cuộc chỉ số thông minh của Triển Thanh Việt cũng online, trước đây Ninh Thu Thu đã nói với hắn, cô vẽ bùa, chỉ cần để bên người hắn mấy ngày, liền có thể dính linh khí trên người hắn, đã khiến hắn sinh nghi.

Nhưng sau này khi Ninh Thu Thu thuần thục đem bùa nhét chung quanh giường hắn, loại động tĩnh này, thời điểm hắn hôn mê nhưng vẫn có ý thức đã xuất hiện qua vài lần, lại kết hợp với mấy thứ chí dương lung tung gì đó Ninh Thu Thu mới vừa nói, Triển Thanh Việt nhanh chóng đưa ra kết luận: những tấm bùa Ninh Thu Thu vẽ đó, sợ là phải đặt bên người hắn mấy ngày mới có tác dụng.

Tuy rằng hết thảy mọi việc đều không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có thể coi là hão huyền mê tín, nhưng mà làm sao đây, thứ này, hắn đã tự mình thể nghiệm qua tác dụng của nó, tự nhiên liền tồn tại đạo lý này.

Cho nên, kể cả bây giờ Ninh Thu Thu nói bản thân cô là một yêu tinh hay là đại nữ quỷ gì đó, đại khái hắn cũng không kinh ngạc.

Lý do Ninh Thu Thu nguyện ý gả cho hắn là vì trong nhà có chuyện thực vô nghĩa, rốt cuộc theo như lời cô nới, với điều kiện của cô, muốn gả cho ai để có thể giúp mình là việc dễ như trở bàn tay, kể cả đối phương có kém như thế nào, so ra vẫn hơn là cưới người thực vật.

Cho nên Ninh Thu Thu gả cho hắn, phỏng chừng là có quan hệ với thể chất của hắn đi.

Hắn giương mắt nhìn ánh mắt Ninh Thu Thu sáng lên ngay khi nghe hắn nói thế, đã chứng minh suy đoán vừa rồi của hắn, quả nhiên......

Nhưng nếu đối phương không phải vì hại hắn, loại chuyện "dưỡng bùa" không thể tưởng tượng này, trước mắt xem ra cứ tuỳ cô đi, một đám lại một đám bùa dưỡng bên người hắn lâu như vậy cũng không xuất hiện tình huống hắn bị hút nhân khí đến chết mà.

Triển Thanh Việt hạ quyết tâm, ngoài miệng càng thêm ngọt như lau mật, nói: "Thu Thu, đừng tức giận,."

Ninh Thu Thu: "!!!"

Sao đột nhiên nói tiếng người thế này.

"Ngoan." Hoả lực của địch nhân lại lần nữa tăng mạnh.

Tức khắc, Ninh Thu Thu được nịnh đến sảng khoái, cô giữ lại một tí ngạo kiều cuối cùng, nói: "Vậy anh phải bảo đảm."

"Tôi bảo đảm, một lời đã, định."

Ninh Thu Thu được đáp ứng, nội tâm sảng khoái lâng lâng, nhưng ngoài mặt vẫn như tâm bất cam tình bất nguyện "miễn cưỡng" nói: "Xem như anh có lòng thành, tha thứ cho anh một lần."

Triển Thanh Việt cười: "Đa tạ Triển phu nhân, đại nhân đại, lượng."

Ninh Thu Thu: "......"

Chết tiệt...... Sao anh ta biết mình thích nghe những lời bùi tai như vậy mà nói chứ!

Lần đầu tiên hai người xảy ra "cãi nhau", hai bên lập tức nhượng bộ mà đình chiến, xong việc Ninh Thu Thu mới nhận ra, cảm thấy hành vi của mình dường như ấu trĩ đến quá phận, giống như trẻ con ba tuổi nháo loạn đòi đồ chơi vậy, mấu chốt là Triển Thanh Việt cư nhiên nguyện ý bồi cô nháo.

Cô còn cho rằng, khi cô đưa ra đề nghị ly hôn linh tinh, Triển Thanh Việt sẽ không chút do dự mà đồng ý, thậm chí còn khinh phiêu phiêu mà nói một câu "chúng ta kết hôn lúc nào" rồi kết thúc đoạn quan hệ này.

Rốt cuộc hắn không thích, nhìn bộ dáng tuyệt tình của hắn đối với Giả Tình kia, liền biết hắn sẽ không tự miễn cưỡng bản thâm.

Nhưng mà, hắn không những không do dự mà đồng ý, còn nhượng bộ dỗ cô, đây không phải đại biểu cho......

Chính là, dường như cô, không cảm nhận được tình cảm của đối phương.

Hơn nữa là, Triển Thanh Việt còn "tham luyến" bùa của cô, rốt cuộc nửa người hắn hiện tại còn đang bất động mà, bác sĩ nói nếu tích cực phục kiện thì nhanh nhất cũng phải mất khoảng nửa năm, thậm chí hơn, nếu có thể đi lối tắt, Triển Thanh Việt đương nhiên sẽ chọn bớt nằm trên giường một ngày.

Bất quá không liên quan, Ninh Thu Thu nắm tay, sớm hay muộn tôi cũng khiến anh yêu tôi đến chết đi sống lại thôi, hừ, nam nhân.

......

Bởi vì phải đi nơi khác ở một đoạn thời gian, trước đó, Triển Thanh Việt muốn được đưa ra về nhà ở vài ngày, tuy rằng cơ thể hắn đã nằm ở nhà một năm, nhưng trong trí nhớ hắn, đã thật lâu hắn chưa trở về.

Bây giờ trên người hắn không cần cắm bất luận dây ống dụng cụ gì, trở về cũng không quá phiền phức, cho nên monh muốn của hắn rất dễ thực hiện.

Triển Thanh Việt tỉnh lại xong đến bệnh viện hồi phục, trừ bỏ người thân chính thống, còn những "người không liên quan" khác không một ai biết, chủ yếu là sợ khách đến thăm quá nhiều ảnh hưởng Triển Thanh Việt nghỉ ngơi.

Lần này xuất viện, bỗng nhiên lại gióng trống khua chiêng, đêm đó liền mời tất cả thân thích liên can tới nhà ăn cơm.

Thân thích của Triển gia...... nhà ngoại tương đối thân, mẹ Triển bên kia cơ bản đã không còn, còn lại chính là chú bác anh em của Triển gia bên này, từ anh em của Triển lão gia tới cháu chắt, linh tinh vụn vặt tính lên, cũng có tới sáu gia đình.

Thân thích của Triển gia bên này, trừ bỏ hai nhà theo chân bọn họ quan hệ tốt, mặt khác những người còn lại đều không phải đèn cạn dầu*.

(*) "不是省油的灯" là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tínn toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.

Vô luận là ngày trước khi ba Triển qua đời, hay là lúc Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, đám thân thích này đều tặng cho bọn hắn không ít áp lực, may mắn là Triển gia vô luận là lão đại ổn trọng, hay là lão nhị lang thang, vẫn có đủ khả năng tranh đua, thì sự nghiệp bọn họ mới không bị gia tộc chia năm xẻ bảy.

Cháu của anh trai Triển lão gia Triển Minh Lãng, cùng bác trai Triển Thanh Phong là người đầu tiên đến, hai người vừa vặn chạm mặt ngoài cửa.

Sau khi hai người khách sáo một phen, Triển Minh Lãng nói: "Sao nhà bọn họ đột nhiên mời khách, sinh nhật ông cũng chưa tới, tự nhiên lại làm Hồng Môn Yến*?"

(*) Hồng Môn Yến: là sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN, trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Triển Thanh Phong hừ nhẹ một tiếng nói: "Ai biết, nhà bọn họ không phải từ trước đến nay đều khinh thường anh em chúng ta "nghèo túng" sao, nói không chừng là bây giờ nghèo túng nên tìm chúng ta học hỏi một chút đạo lý sinh tồn đâu."

Triển Minh Lãng nói: "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà bọn họ tuy nghèo túng, nhưng vẫn còn uy phong."

"Bác hai, bác nói vậy sai rồi, đừng nhìn hiện tại bọn họ uy phong, kỳ thật là đèn đã cạn dầu, chỉ cần một ngày Triển Thanh Việt chưa tỉnh, tên oắt con Triển Thanh Viễn kia, sớm hay muộn cũng khiến nhà bọn chúng phá sản."

Hình tượng nhị thế tổ Triển Thanh Viễn thập phần tâm cơ, hơn nữa mới "đăng cơ" hai năm, trước tiên hắn phải giải quyết giặc ngoại xâm, không còn có nhiều tinh lực mà "tấn công" trong nhà mình, chỉ cho giáo huấn bọn họ một chút, đủ khiến cho bọn họ không dám ra tay với nhà hắn nữa.

Cho nên bọn họ liền cảm thấy Triển Thanh Viễn không có khả năng, Triển Minh Lãng nghe vậy cười nói: "Nhà bọn họ lợi hại, bệnh chết một tên phế phẩm một tên, cũng là trời muốn diệt bọn chúng, quá thảm."

Hai người đem Triển Thanh Việt nhà bọn họ nhạo báng chế nhạo một phen, thẳng đến khi nội tâm hai người đều vui sướng thỏa mãn mới gõ cửa tiến vào, nhưng ngay khi nhìn thấy Triển Thanh Việt đang đường đường chính chính ngồi xe lăn ở phòng khách, họ thiếu chút nữa sợ tới mức trực tiếp ngất tại chỗ.

WTF ← đây là tiếng lòng chung của hai người.

Nhất định là bọn họ vào cửa sai cách rồi.

"Thanh thanh thanh thanh...... Thanh Việt?" Triển Minh Lãng thậm chí còn xoa xoa hai mắt mình, "Cháu sao lại tỉnh?"

Triển Thanh Việt ngước mắt: "Ý tứ bác hai, cháu không thể tỉnh?"

—— lần trước Ninh Thu Thu cho hắn uống nước bùa, hiệu quả rõ ràng, Triển Thanh Việt nói chuyện đã nhanh nhẹn rất nhiều, chỉ cần không phải nói câu dài, thì khi nói chuyện sẽ không xuất hiện dấu châm ma quỷ nữa.

Cho nên hắn tận lực nói câu đơn, lại càng có vẻ cao lãnh ít lời.

"Không đúng không đúng, bác không phải ý tứ này!" Triển Minh Lãng tự biện giả cho mình biện giải, "Bác đây không phải thấy cháu tỉnh, bị kích động sao!"

"Đúng vậy, đại ca, anh tỉnh cũng không thông tri mọi người một tiếng, mới vừa rồi đột nhiên nhìn thấy anh, em còn cho rằng mình bị hoa mắt đâu." Triển Thanh Phong nói.

"À, đã quên." Triển Thanh Việt nói.

"......" Đây là cái lý do quỷ quái gì.

Nhưng bác cháu hai người không dám tỏ vẻ gì.

Triển Thanh Việt nhấc cằm: "Ngồi."

Hai người trao đổi ánh mắt, nhưng không đọc ra suy nghĩ của đối phương qua thần sắc, hiện tại chạy đã không còn kịp rồi.

Sau Triển Minh Lãng Triển Thanh Phong, những người khác cũng lục tục đến đông đủ, nhìn thấy Triển Thanh Việt, đều là biểu tình như gặp quỷ.

Triển Thanh Việt tuy hôn mê hai năm nhưng dư uy hãy còn. Những người từng "được" hắn thu thập, đều nhớ rõ vị này ngoài mặt đứng đắn có vẻ dễ ở chung, nhưng bên trong lại rất nguy hiểm.

Ninh Thu Thu vây quanh nhìn một vòng biểu tình mọi người, nội tâm được an ủi rất lớn, nguyên lai không phải một mình cô sợ Triển Thanh Việt a, là mọi người đều có bóng ma tâm lý với hắn, xem ra tất cả đều là người tùng bị hắn hố qua.

"Có phải đang cảm thấy anh trai của em thực uy phong không." Lâm Tịch Điềm đứng cùng Ninh Thu Thu trên lầu hai nhìn một vòng người dưới lầu, nhỏ giọng hỏi cô.

Ninh Thu Thu mặt vô biểu tình: "Uy phong đã chết."

"Sao bộ dáng chị như có ý kiến với anh trai em vậy?," Lâm Tịch Điềm nhìn biểu tình Ninh Thu Thu, "Chị không phải...... đã bị anh trai em chỉnh qua đi."

"Sao có thể!" Có đánh chết Ninh Thu Thu cũng không thừa nhận cô bị hố mỗi ngày, "Hắn hố chị làm cái gì."

"Vậy cũng có lý," Lâm Tịch Điềm gật gật đầu, "Trừ bỏ chị em bọn em ra, anh ấy sẽ không hố con gái, đặc biệt là người con gái xinh đẹp như chị a."

"......" Lời này đã đánh một phát thật mạnh vào nội tâm yếu ớt của Ninh Thu Thu, cô lệ rơi đầy mặt, là cô lớn lên rất giống chị em của hắn, hay là cô lớn lên rất giống nữ anh hùng.

Triển Thanh Việt, đừng nói là vẫn luôn coi cô như em gái đi...... Phim truyền hình lúc 8 giờ, cũng không cẩu huyết như vậy.

Nhưng mà, càng sợ càng cẩu huyết, Triển Thanh Việt vẫn luôn coi cô như huynh đệ à.

Gặp mặt chính là một cái vỗ vai: "Người anh em"

"......" Ninh Thu Thu một trận rùng mình.

Giả Tình vừa mới cùng ba hắn qua đây, Lâm Tịch Điềm đã bị Giả Tình gọi đi rồi.

Sau khi Giả Tình biết Triển Thanh Việt tỉnh lại, cũng tương đương toàn bộ Giả gia đã biết chuyện, Giả gia đã tặng đại lễ, cho nên hôm nay tuy không mời khách, nhưng nhà họ vẫn được mời để đáp lễ.

Dùng lời Triển Thanh Việt mà nói, nên náo nhiệt một chút, hắn đã lâu không thể nghiệm qua náo nhiệt.

Khi ấy lời này còn lừa được Ninh Thu Thu vài phần cảm động cùng đồng tình, hiện tại nhìn thế cục xem ra, chỉ sợ náo nhiệt trong mắt hắn, không phải là náo nhiệt mà cô nghĩ kia.

Thật là cẩu nam nhân a!

Cha mẹ Ninh Thu Thu đương nhiên cũng được mời, thời điểm Ninh phu nhân lên xe đã gọi điểm qua cho Ninh Thu Thu, Ninh Thu Thu ước lượng thời gian đi ra cửa chờ bọn họ.

"Ninh Thu Thu." Khi Ninh Thu Thu hẵng còn cúi đầu chơi di động chờ thì nghe được thanh âm hơi khàn khàn vài phần giống giọng nam gọi tên cô.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua người tới, là người cô biết, con của chú Triển Thanh Việt, Triển Thanh Trạch.

Triển Thanh Trạch ít tuổi hơn, còn đang tuổi đọc sách, đại khái lúc này đang thời kỳ phản nghịch chưa ổn định, mặc bộ quần áo còn không mặc tử tế, cái áo sơmi màu đen rất có cá tính để mở ba nút áo trên cùng, lộ ra mảng lớn ngực.

Đối phương đút một tay ở túi quần, dùng phương thức bản thân cho là thực ngầu thực phong cách mà đi đến trước mặt Ninh Thu Thu, nói: "Đã lâu không gặp nha tiểu Thu Thu, cô cư nhiên cũng tới, như thế nào, đây là nhớ mãi không quên tứ ca của tôi sao, tôi nghe nói hắn đã có bạn gái rồi mà."

Theo vai vế thì Triển Thanh Viễn là anh trai đứng thứ tư trong họ, cho nên hắn phải gọi Triển Thanh Viễn là tứ ca.

"......" Ninh Thu Thu không biết tại sao mọi người đều thích gọi mình là tiểu Thu Thu, nhưng đối mặt với nam nhân loè loẹt như khổng tước này, cô vẻ mặt hờ hững, "Nếu không cần mắt thì có thể lấy ra tặng cho ai có nhu cầu."

Triển Thanh Trạch sửng sốt một lúc mới phản ứng, đây là đối phương đang nói hắn mắt mù, cười khẽ: "Được rồi, là tôi nhìn lầm, nếu cô không phải nhớ mãi không quên, thì có nghĩa là trái tim cô hiện tại không thuộc về ai, không bằng suy xét theo tôi, hửm?"

Đối phương hơi cúi đầu, cái trán hắn cơ hồ chạm vào với trán cô, khi nói lời này còn cố tình hạ giọng, khàn khàn mà gợi cảm, rất có cảm giác tổng tài bá đạo đang đùa giỡn con mồi nhỏ trong tiểu thuyết.

Ninh Thu Thu: "......"

Con mồi nhỏ trong tiểu thuyết Ninh Thu Thu không nhịn được mà bật cười, nói: "Theo anh, có chỗ gì tốt?"

"Cô không chiếm được cái gì bên Triển Thanh Viễn, thì tôi hoàn toàn có thể cho cô cái đó, bao gồm......" Đối phương đang duỗi tay định nâng cằm cô, thì Ninh Thu Thu lui về phía sau một bước trốn, cái tay bắt phải không trung cũng không khiến hắn để bụng, nhanh chóng làm động tác hôn gió, ghé sát bên người cô thổi khí, tiếp tục nói, "Thân thể."

Ninh Thu Thu rất nhanh bị sặc chết.

Tuổi nhỏ mà không chịu đọc sách, học đòi mấy lời cợt nhả như vậy, khó trách ngay cả vị trí pháo hôi trong sách cũng không được làm.

Ngay khi cô định mở miệng nói chuyện, Tinh Tinh không biết từ góc nào nhảy ra: "Ninh tiểu thư, nguyên lai chị ở chỗ này a, em tìm chị đã lâu!"

Ninh Thu Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Làm sao vậy, Tinh Tinh?"

"Em bấm tay tính toán, hôm nay chị sẽ khai vận đào hoa, cho nên muốn ngăn chị tiếp xúc với bất kỳ giống đực khác, bao gồm cả mèo đực mà bác quản gia nuôi kia!"

Bị đánh đồng với mèo đực Triển Thanh Trạch: "???"

Ninh Thu Thu bị Tinh Tinh chọc cười, bất quá Tinh Tinh đây là có ý tốt, cho nên cô liền thuận theo ý cô nàng, mặc kệ Triển Thanh Trạch không có ý tứ, đi vào nhà.

Hắn đương nhiên không biết, qua cửa sẽ có chuyện kinh hỉ lớn đang chờ hắn.

Ninh Thu Thu cùng Tinh Tinh vừa rời khỏi tầm mắt Triển Thanh Trạch, vẻ mặt Tinh Tinh như cầu khích lệ nói: "Ninh tiểu thư, có phải em rất cơ trí hay không."

"Đặc biệt cơ trí," Ninh Thu Thu khen ngợi nói, "Cho em thêm tiền thưởng."

"Đừng đừng đừng đừng đừng!" Tinh Tinh nghe được hai chữ tiền thưởng, liền run bần bật nhớ tới lần Triển Thanh Việt hỏi cô là người của ai, loại sai lầm này được liệt vào hàng sai lầm chí mạng có thể phải cắt cổ trả giá đó, cô không bao giờ dám mạo hiểm đâu, "Chúng ta không thể lấy thêm vào tiền lương! Phải bị trừ bớt."

"Như vậy a," Ninh Thu Thu lại không nghĩ quá nhiều, chế độ quản lý người làm Triển gia khá là nghiêm ngặt, trừ bỏ Tinh Tinh này xuất sắc, những người khác mồm miệng đều phải quản nghiêm, "Trước đây chị...... không hại em đi?"

"Không có, đều trừ hết." Tinh Tinh khóc chít chít.

Ninh Thu Thu: "......"

Sao giống đang khóc vậy, tự cô cho, cũng là tự cô cầm lại à.

Thôi, lần sau mua bộ trang điểm cho cô ấy đi, cái này chung quy cũng không thể xem như thêm vào tiền lương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi