Hai người ngủ thiếp đi cho đến tối, Triển Thanh Việt tỉnh dậy, cảm thấy mặt hơi nhột nhột, anh dần ý thức trở lại, biết rằng cô bạn gái nhỏ của mình đang bí mật lợi dụng anh.
Triển Thanh Việt không mở mắt ra, Ninh Thu Thu nhẹ nhàng lợi dụng anh cho đến khi... bàn tay bồn chồn của ai đó bắt đầu chọc vào mặt anh.
Triển Thanh Việt nắm lấy tay cô và mở mắt ra: " Cô Ninh, chính cô đã đánh thức tội dậy. "
" Anh đừng tưởng rằng em không biết anh đang giả vờ ", Ninh Thu Thu cười toe toét, " Đừng quên, về mặt diễn xuất, em rất chuyên nghiệp. "
Triển Thanh Việt nhìn vào dáng vẻ đắc ý của cô, may mắn thay, cô không bị ảnh hưởng bởi sự cố này, cô vẫn dễ thương và hài hước, cười nhẹ: " Cơ thể của em khỏe hơn chút nào chưa? "
" Em ổn rồi. " Ninh Thu Thu lăn và nói, " Anh nhìn em đi, sinh khí dồi dào "
" Cái đó, anh có chuyện muốn hỏi em. "
Ninh Thu Thu đột nhiên trở nên nghiêm túc khi nghe giọng nói của anh, hơi lo lắng nói: “ Anh hỏi đi. "
" Khi em gặp rắc rối, bởi vì điều tra nên anh cần xem WeChat của em, nhìn thấy chú thích của em dành cho ai đó, hình như gọi là cấm cửa nửa năm. "
Ninh Thu Thu: "... "
" Vì vậy, xin hỏi cô Triển, " Triển Thanh Việt với ánh mắt mang nụ cười, nhìn cô hỏi, " Cho nên thời hạn nửa năm trôi qua, anh có chuẩn bị. "
Ninh Thu Thu: "... "
“ Anh không... " Ninh Thu Thu liếc nhìn trong chăn, " Không được? "
Triển Thanh Việt: "??? "
Triển Thanh Việt tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở khâu nào, lại cho Ninh Thu Thu cái ảo tưởng là anh không thể.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nhớ mình chưa từng biểu hiện là " không được " khi nào cả, chắc hẳn là cô gái nhỏ này rất không hiểu đàn ông.
Triển Thanh Việt mỉm cười nhìn Ninh Thu Thu.
" Sao... sao vậy? "
Ninh Thu Thu bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, ngay lập tức cảm giác lần đầu tiên gặp Triển Thanh Việt trở lại, lúc đó Triển Thanh Việt cũng nhìn cô như thế này, cô không có nơi nào để trốn, hận không có cái lỗ nào cho cô chui vào.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng quần của Triển Thanh Việt căng phồng lên, không làm được chắc cũng khó chịu lắm.
Vì vậy, Ninh Thu Thu giơ tay lên, đảm bảo rằng: " Em sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ đợi anh. "
"... "
Vậy không phải anh nên cảm ơn cô sao.
Nếu Triển Thanh Việt kém văn minh, câu tiếp theo của anh chắc chắn sẽ chửi thề.
Mặc dù Triển Thanh Việt không làm vậy, nhưng anh có thể trải nghiệm một chút... nếu đây không phải là bệnh viện, và Ninh Thu Thu không phải là bệnh nhân.
Nhưng điều này không ngăn cản Triển Thanh Việt " chứng minh " mình.
Anh quay lại, ôm Ninh Thu Thu vào trong lòng mình, trước khi cô kịp thốt lên, anh hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, sau khi người trong vòng tay anh hoàn toàn dịu lại, anh hôn lên má của Ninh Thu Thu, rồi ghé sát tại cô.
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, làm cô có chút ngứa ngáy, khiến Ninh Thu Thu không thể không rụt cổ, đưa cái tay không bằng bó lên, muốn bịt tai lại, nhưng tay cô lại bị Triển Thanh Việt nắm lấy.
" Ai nói với em là anh không thể? "
Cô nghe thấy Triển Thanh Việt thì thầm vào tai cô.
" Không cần ai khác nói, em cũng biết mà! "
Ninh Thu Thu vừa nói xong, nghe Triển Thanh Việt cười một tiếng nói: " Vậy để xem em có biết hay không? "
" Cái gì? "
Triển Thanh Việt không nói lời nào, nắm lấy tay cô, sau đó dò xuống, khi Ninh Thu Thu nhận ra ý định của anh, thì đã quá muộn rồi, bàn tay anh chạm vào khiến cả cơ thể cô cứng đờ.
Mặc dù Ninh Thu Thu đã đọc khá nhiều truyện người lớn, cô có kiến thức lý thuyết rất phong phú, khuôn mặt của cô cũng được tu luyện ở mức độ rất phong phú, ngay cả khi đối mặt với " Anh Triển bá đạo của Thu gia ", mặc dù bên trong đó cũng là tên của cô và Triển Thanh Việt, cảm giác ướt át thay thế, cũng không biến đổi sắc mặt.