GẢ CHO ANH TRAI NGƯỜI THỰC VẬT CỦA NAM CHÍNH

Tuy nhiên, khi phải đối mặt với súng đạn thật, sự đỏ mặt đáng xấu hổ của Ninh Thu Thu, không phải là đỏ bình thường, mà là đỏ đến nỗi cô không thể ngẩng mặt lên.

Ninh Thu Thu trong tiềm thức muốn rút tay lại, nhưng Triển Thanh Việt giữ tay cô để ngăn cô rút lại, cô không đeo bùa sức mạnh trên cơ thể, nên yếu đến nỗi cô không thể phá vỡ sự kiềm chế của anh.

Triển Thanh Việt thấy rằng cô gái mạnh mẽ, miệng lưỡi lưu manh hằng ngày, đột nhiên lúc này lại giống như một nữ sinh mới lớn, trong lòng vui thích.

" Anh có thể không? "

Triển Thanh Việt cười, giọng trêu chọc nói khẽ bên tai cô.

Ninh Thu Thu: "... "

Người này đúng là xấu xa mà, đồ chó!

Cho đến khi trợ lý mang bữa tối tới, mặt của Ninh Thu Thu vẫn còn đỏ, đồng thời cô cũng có chút bực mình, thật là ngại ngùng?

Là một cô gái đọc truyện người lớn, cô nên mạnh dạn bắt lấy nó, sau đó trêu chọc: " Ồ, tăm xỉa răng nhỏ. "

"... "

Đoản chừng, Triển Thanh Việt sẽ thù dai cho tới năm sau.

Tiểu Trì mang cơm tới cho bọn họ ăn tối, thấy Ninh Thu Thu đã tỉnh dậy, cô ấy vừa khóc vừa cười, ba ngày qua cô ấy bị cô hù cho sợ chết khiếp, hôm đó cô ấy và trợ lý của Cổ Hàm Như đứng ở bên ngoài, chờ Ninh Thu Thu và Cổ Hàm Nhà tập thoại, kết quả là đột nhiên có người bịt miệng từ phía sau, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh dậy, cô ấy đã ở trong bệnh viện, sau đó cô ấy nghe người khác kể lại, mới biết được chuyện gì đã xảy ra với Ninh Thu Thu.

Ninh Thu Thu đã hôn mê suốt ba ngày, cô ấy cũng sợ hãi suốt ba ngày, vì sợ Ninh Thu Thu xảy ra bất kỳ chuyện không hay nào, cô ấy sẽ tự trách mình tới chết.

May mắn thay, Ninh Thu Thu đã tỉnh lại.

Ngày hôm sau, vì muốn Ninh Thu Thu an tâm tịnh dưỡng, đoàn làm phim chỉ cử một mình đạo diễn Tiếu là người đại diện tới thăm, tiếp theo Tổng Sở cũng đến, khi anh ấy đến, Triển Thanh Việt cũng vừa ra khỏi phòng.

Tống Sở hiếm khi cất đi dáng vẻ kiêu ngạo, tự cao của mình, tự trách nói: " Tôi xin lỗi, Thu Thu, tôi không nên để cậu một mình ở đó với cô ta, tôi thấy tinh thần cô ta hôm đó không được bình thường cho lắm, nên mơ hồ tôi cũng đoán được cô ta có âm mưu. "

Ninh Thu Thu buộc tóc cô lại, rồi nói, " Không sao đâu, vấn đề này không liên quan gì đến cậu, không ai là nhà tiên tri hết, là do tôi không đủ cẩn thận, đã quá chủ quan trong chuyện này. "

Tống Sở nói, " Con đàn bà chết bầm đó, không biết đã trốn đi nơi nào, tôi đã cho người lùng sụt hết tất cả hang cùng ngõ hẹp, nhất định phải tìm gặp cô ta cho bằng được. "

" Cậu không cần phải lãng phí nhân lực như vậy đâu ", Ninh Thu Thu nói, “ Chỉ cần chúng ta bắt được chủ nhân đứng đằng sau cô ta, tự nhiên cô ta sẽ hiện thân. "

Tống Sở giật mình: " Chủ nhân đứng đằng sau, ai? "

Ninh Thu Thu đại khái kể về cảnh tượng ngày hôm đó cho anh ấy nghe.

Tống Sở ngay lập tức dậm chân, sau khi nghe cô kể hết: " Con mẹ nó, lại là người đàn ông xấu xa đó, tôi phải giết chết anh ta, đừng nghĩ anh ta không để lại chứng cứ gì, thì không cần lo nghĩ, lão tử nhất định sẽ giết chết anh ta, con chó. "

" Trước hết, cậu khoan hãy dính vào "

Ninh Thu Thu vô thức nhìn ra cánh cửa phòng bệnh, sợ phóng viên nghe lén được cuộc hội thoại của hai người.

Ninh Thu Thu nói tiếp: " Bây giờ khẳng định một việc là, anh ta nhất định sẽ tăng tuyến phòng thủ để ngăn chặn sự trả thù từ phía của chúng ta, chúng ta không nên bứt dây động rừng, anh ta chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng phạt, bây giờ chúng ta không được vội, cần phải bày thiên la địa võng, bắt anh ta! "

Những câu này phát ra từ miệng của Ninh Thu Thu, anh ấy cũng không tin tưởng cho lắm đâu, nhưng nghĩ về người đàn ông của Ninh Thu Thu.

Tống Sở cảm thấy đáng tin cậy hơn một chút, hỏi, " Cậu có cách nào không? "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi