GẢ CHO HOÀNG TỬ DỄ DÀNG SAO

Tiểu thư thế gia mà trưởng tử phủ Uy quốc công cưới, người ta gọi là Đậu đại phu nhân. Đậu đại phu nhân thân thiết đỡ tay Tạ phu nhân, sau đó oán giận một trận: “Xem ta bận bịu quá này, mới vừa đáp lời Nam Thành hầu phu nhân, mấy thái phi lại sai người tới đưa phật châu, ta bận rộn một mình ngược lại không rảnh ra ngoài đón tiếp ngươi.”

Tạ phu nhân vỗ vỗ tay Đậu đại phu nhân: “Biết ngươi bận bịu rồi, sao ta có thể chọn lúc này bới móc chứ? Đừng để ý ta, hôm nay ngươi nhiều việc mà.”

“Ngươi vào trong nghỉ một chút đi, chốc nữa nhị hoàng tử muốn đích thân tới bái ngoại tổ phụ của hắn, ta phải đi chuẩn bị thỏa đáng.”

Tạ phu nhân khẽ gật đầu, buông tay Đậu đại phu nhân ra, một lần gặp mặt của quý phụ tao nhã thân thiệt cỡ nào, tràn đầy không biết xấu hổ một cách huyền diệu. Lạc Cẩn nhìn Đậu đại phu nhân bước đi cũng cảm thấy hệt như một con gà trống kiêu ngạo dựng thẳng mào gà của mình, Tạ Mộng Hoa không nói một tiếng, Tạ Mộng Hi thì đang ngáp, chỉ có mỗi Lạc Cẩn và Tạ Mộng Dao có thể nghe hiểu mùi thuốc súng trong đó.

Tạ Mộng Dao giành nói trước: “Mẫu thân, nhị hoàng tử tới, Đậu đại phu nhân chắc chắn bận rộn rất nhiều việc. Đậu đại phu nhân nói đúng, ngài vào trong trước đi, Đậu nhị phu nhân nhất định biết ngài đang châm chước cho bà ấy mà.”

Đậu đại phu nhân còn chưa đi xa chợt rùng mình, rõ ràng bà ta không thích nghe lời này. Trước đây Đậu đại gia cưới vợ, phủ Uy quốc công vẫn chưa được sủng ái như thế, lúc đó cưới Đậu đại phu nhân là môn đăng hộ đối, đến khi Đậu nhị gia cưới vợ, phủ Uy quốc công đã bay lên đầu cành, người ông ta cưới tất nhiên cũng là phượng hoàng, dòng dõi nhà mẹ đẻ áp chế người tẩu tử Đậu đại phu nhân này không ngóc đầu lên được.

Thời điểm quan trọng, Đậu lão phu nhân còn bỏ đá xuống giếng, giao thẳng quyền lực quản gia cho Đậu nhị phu nhân. Đậu đại phu nhân ngoài miệng nói mình bận bịu cỡ nào, thực tế chỉ là trợ thủ thôi.

Tạ Mộng Dao lập công! Vừa mở miệng đã chọc đúng tử huyệt của Đậu đại phu nhân, sờ trúng mạch cho Tạ phu nhân, Tạ phu nhân từ ái nói với Tạ Mộng Dao: “Con ngoan.”

Tiền Lạc Cẩn khiếp sợ, Tạ phu nhân bà không cảm thấy đứa con ngoan nhà bà rất dọa người hả? Như Lạc Cẩn lớn tuổi nghe hiểu cuộc đối thoại gay gắt của hai nữ nhân thì thôi, nhưng Tạ Mộng Dao còn rất nhỏ, đã biết đạo lý miệng nam mô bụng một bồ dao găm rồi, đứa trẻ này không đi cung đấu thì đáng tiếc lắm. Lạc Cẩn tấm tắc nghĩ, nếu Tạ Mộng Dao vào cung chắc chắn có thể diễn ra một bộ <Mộng Dao truyện>.

Mạnh tam nương cũng tới, cao hứng tìm tỷ muội Tạ gia: “Biết ngay các muội cũng tới mà, thật tốt quá, chúng ta cùng nhau trò chuyện có thể giết thời gian.” Mạnh tam nương chênh lệch rất nhiều tuổi với hai tỷ tỷ ruột, trái lại xem mấy cô nương Tạ gia như tỷ muội ruột, điểm danh từng người nhưng bị thiếu một: “Mộng Hoa muội muội đâu?”

“Bị mấy phu nhân hầu gia kéo đi nói chuyện rồi ạ, đâu giống chúng ta, bị gió thổi đi cũng chẳng ai để ý.” Tạ Mộng Dao nói xong làm động tác thổi hơi, lời nói tự oán từ trong miệng nàng cũng làm người ta thương tiếc.

Mạnh tam nương nghe xong nở nụ cười, nàng ấy đang tuổi xuất giá, đương nhiên hiểu nội tình bên trong, mấy phu nhân hầu gia muốn trò chuyện tìm ra một cô con dâu thôi, lại nghĩ đến hôn sự trong nhà đã thu xếp cho mình, nét mặt không khỏi ửng đỏ.

“Mạnh tam tỷ tỷ lạnh đến đỏ mặt, chúng ta mau tìm một nơi tránh gió đi!” Tạ Mộng Hi ân cần thay Mạnh tam nương suy nghĩ.

Tiền Lạc Cẩn suýt bật cười, ý đồ xấu xa phụ họa theo Tạ Mộng Hi: “Da dẻ Mạnh tam tỷ tỷ mềm mại, gió thổi qua liền đỏ, mau tìm chỗ trốn nào ~”

Mạnh tam nương thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào, thẹn thùng bị Lạc Cẩn và Tạ Mộng Hi một trái một phải kéo đi.

Bốn cô nương vừa đi vừa nói chuyện.

“Nghe nói nhị hoàng tử sẽ tới, Mạnh tam tỷ tỷ từng gặp nhị hoàng tử chưa?”

“Hồi cung yến có trông thấy từ xa.”

“Lục hoàng tử đẹp vậy, nhị hoàng tử là ca ca của lục hoàng tử, chắc chắn cũng rất đẹp nhỉ?”

Tạ Mộng Dao chọc ngón tay lên ót Tạ Mộng Hi: “Nhị hoàng tử và lục hoàng tử đâu phải cùng một mẹ.”

“Không giống không giống, nhị hoàng tử giống hoàng thượng, lục hoàng tử và tam hoàng tử lại giống hoàng hậu nương nương.”

“Thế hoàng thượng có dáng vẻ ra sao?”

Mạnh tam nương nghẹn hồi lâu cũng nghĩ không ra nên hình dung thế nào: “Hoàng thượng… hoàng thượng giống thái hậu, ai da, ta cũng chẳng biết nói sao nữa.”

Mấy kim lan đang đi, lại đối diện với một nhóm kim lan khác đang đi tới, từng người trong nhóm đó khá đặc biệt, hai cao thì một béo một gầy, ở giữa còn chen lẫn một bé gái thấp bé.

Trông thấy tiểu cô nương ở trung tâm vênh váo tự đắc bước đi, Lạc Cẩn thoáng hồi hộp, đúng là oan gia ngõ hẹp, nàng bước chậm muốn trốn sau lưng Mạnh tam nương, lại bị tiểu cô nương đó nhìn chòng chọc: “Ngươi!”

Tiểu cô nương này là Chu Thành Bích – thiên kim tướng phủ bị Lạc Cẩn lừa thảm hại khi ở Tam Thanh quán, Chu Thành Bích vừa trông thấy Lạc Cẩn lập tức trợn mắt, rất giống con gà chọi, nếu miệng nàng ta nhọn thêm tí, chắc chắn sẽ tới mổ Lạc Cẩn hai cái.

Thấy vẻ mặt Chu Thành Bích và sự tránh né của Lạc Cẩn, Tạ Mộng Dao suy đoán: “Biểu muội Lạc Cẩn, muội quen Chu tiểu thư hả?”

“Hóa ra ngươi chính là Tiền tiểu thư mới tới phủ Trấn quốc công.” Chu Thành Bích nhướng mày một cách khinh miệt, mặc dù nàng ta không biết người hãm hại mình ngày đó là Tiền Lạc Cẩn, song cái tên Tiền Lạc Cẩn này nàng ta đã nghe qua từ lâu.

Bản thân Lạc Cẩn cũng chẳng biết tên nàng được đám phụ nữ gia đình rảnh rỗi đến phát chán miệng truyền miệng tại Đô Trung, “Cháu gái ngoại phủ Trấn quốc công rất giống Thục Mẫn khi còn bé, dáng vẻ chắc chắn như mẹ nàng là một mỹ nhân.” “Đừng thấy đứa bé ấy lớn lên ở Vệ Lăng, không khác gì các tiểu thư Đô Trung cả.” “Ta thấy phân nửa tiểu thư Đô Trung không biết lễ như nàng.”

Mẹ Chu Thành Bích cũng nghe được những lời này, về nhà vô số lần quở trách con gái đào hố cho cha mình: “Con nhìn Tiền tiểu thư người ta đi, đến từ Vệ Lăng, so ra tiểu thư như con lớn lên tại Đô Trung thế nào? Người ta cho mẹ mình thể diện, con thì cho ta mất mặt!”

Dưới tình huống chẳng biết chuyện chi, Lạc Cẩn còn sắm vai ‘con nhà người ta’, điểm oán hận trong lòng Chu Thành Bích càng tăng lên.

Lạc Cẩn lộ đầu từ phía sau Mạnh tam nương: “Lần trước kiến thức được oai phong của thiên kim tướng phủ, thấy Chu tiểu thư liền không khỏi sợ hãi.”

“Hừ, coi như ngươi thức thời, giờ mới biết sự oai phong của ta hả?”

Mạnh tam nương và Tạ Mộng Dao đưa mắt nhìn nhau, hai nàng đều cảm thấy Lạc Cẩn đang châm chọc Chu Thành Bích, ngay cả Tạ Mộng Hi nhỏ tuổi nhất cũng nghe ra được thâm ý của Lạc Cẩn, một thiếu nữ cao sau lưng Chu Thành Bích nhìn không nổi, cúi đầu nói bên tai nàng ta: “Nàng ta đang châm chọc ngươi đó.”

Chu Thành Bích tức đến đỏ bừng mặt: “Ngươi dám châm chọc ta!”

Tạ Mộng Dao vội bước ra khuyên giải: “Chu tiểu thư, Lạc Cẩn còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt nàng.”

“Ngươi là ai? Ta chỉ biết Tạ phu nhân phủ Trấn quốc công chỉ sinh một đứa con gái, từ lúc nào lại có thêm ngươi?”

Lúc này đến phiên Tạ Mộng Dao đỏ mặt, thứ xuất là tử huyệt của nàng, bị Chu Thành Bích đem ra làm trò cười. Hai thiếu nữ sau lưng Chu Thành Bích đều nhìn nàng cười trộm, càng khiến Tạ Mộng Dao bối rối.

Thiếu nữ cao gầy là tứ tiểu thư nhà Ngụy đại nhân Tả đô ngự sử, còn người béo cao là nhị tiểu thư nhà Khương thị lang, phụ thân hai người đều đang nịnh bợ Chu tể tướng, hai nàng thừa kế nghiệp cha, cùng nhau nịnh bợ Chu Thành Bích.

Mạnh tam nương nhìn không nổi Tạ Mộng Dao bị vũ nhục ngay trước mặt, mở miệng nói: “Chu tiểu thư đi đường êm đẹp, cần gì đả thương người ta như vậy?”

Ngụy tứ tiểu thư liếc mắt nhìn Mạnh tam nương: “Không phải chỉ là con gái một thái y à, tỷ muội các ngươi rất thú vị, liên tục qua lại phủ Trấn quốc công, Mạnh thái y bao nhiêu năm không được thăng cấp, làm con gái ông ta lo chết.” Nói xong cùng cười với Khương nhị tiểu thư.

Mạnh tam nương tức đến choáng váng, nhị tỷ nàng ấy có quan hệ thân thiết với Tạ nhị gia, thường xuyên tới phủ Trấn quốc công xem bệnh cho Tạ nhị gia. Bản thân nàng ấy thì hợp ý với các cô nương Tạ gia, không chút liên quan đến dòng dõi phủ Trấn quốc công, qua miệng các nàng ta lại thành ra thế.

Có hai cái miệng với uy lực mạnh mẽ tiếp viện, Chu Thành Bích cũng lên tinh thần, chỉ vào ba tỷ muội Tạ gia lần lượt xác định: “Một đứa con gái thương nhân, hai đứa con gái di nương, ba đứa các ngươi cũng có thể mặt dày tới đây.”

Bị gọi là con gái thương nhân không có chút sát thương nào với Tiền Lạc Cẩn, nàng có tiền nàng tự phóng khoáng, trước giờ nàng cũng không thấy hai biểu tỷ muội thứ xuất có cái gì đê tiện cả, song giọng điệu Chu Thành Bích làm nàng rất khó chịu.

“Các ngươi đều có thể tới, sao nào, con gái phủ Trấn quốc công bọn ta không thể tới hả?” Tạ Mộng Hoa bước ra, từng câu từng chữ trong miệng không hờn không giận, lại nói một cách khí phách.

Ngụy tứ tiểu thư và Khương nhị tiểu thư thấy Tạ Mộng Hoa, bèn cúi đầu ngượng ngùng, nhưng Chu Thành Bích chống lại Tạ Mộng Hoa cũng không đủ sức, tuy Chu tể tướng cha nàng ta có quan phẩm cao, song chẳng có phong vị, không cách nào sánh được phủ Trấn quốc công.

“Bọn ta, bọn ta chỉ nói đùa thôi.” Ngụy tứ tiểu thư chột dạ nói, lời này ngay cả bản thân nàng ta còn lừa không được nữa.

Hiện giờ Lạc Cẩn nhìn chằm chằm Tạ Mộng Hoa, luôn cảm thấy xung quanh tỷ ấy có một khung hình, mà toàn bộ khung hình lại sáng lấp lánh. Bình thường xem nhẹ đám thứ muội nhất chính là Tạ Mộng Hoa, nhưng bị người ta bắt nạt thì tỷ ấy lập tức chạy ra làm chỗ dựa, cô gái à, bệnh này của ngươi gọi là kiêu ngạo, ngươi biết không?

“Nhị hoàng tử và lục hoàng tử tới rồi, mẫu thân sai ta tới gọi các muội vào chào hỏi.”

“Mộ Tòng Cẩm tới à?” Lạc Cẩn vui vẻ lộ ra mặt, nhất là mới bị Chu Thành Bích bắt nạt, nàng rất muốn lập tức lau một đống nước mắt nước mũi lên người Mộ Tòng Cẩm, tố cáo với hắn mình sinh hoạt tại cổ đại khó khăn cỡ nào.

Chu Thành Bích cau mày nhìn Lạc Cẩn, quả nhiên là đồ nhà quê, gọi thẳng tục danh hoàng tử, mẫu thân còn nói nàng biết lễ nghĩa nữa.

Lạc Cẩn nhiệt tình muốn nắm tay Tạ Mộng Hoa cùng đi, Tạ Mộng Hoa nhìn nàng một cái, đoan trang rút tay về, một mình đi đằng trước. Lạc Cẩn thấy thế muốn cười, rõ ràng là một người cuồng muội muội, cứ giả vờ làm đích tỷ bá đạo.

Thật ra Mộ Tòng Cẩm thay tam hoàng tử tới, hoàng thượng muốn lấy lễ quốc trượng hạ táng Uy quốc công, tam hoàng tử thân là đích hoàng tử đương nhiên phải ra mặt, sao hoàng hậu có thể nuốt trôi cục tức này, cha bà mới là quốc trượng, cha bà còn chưa chết đó, nếu thật sự cho phủ Uy quốc công mặt mũi, chẳng khác nào thừa nhận Lệ quý phi đạp lên đầu bà? Hoàng hậu lại không thể quá không nể nang mặt mũi hoàng thượng, đành phái con trai nhỏ lục hoàng tử thay tam hoàng tử tới phủ Uy quốc công, làm vậy đã cho Lệ quý phi thể diện rồi, lại không đến mức làm mình mất mặt.

Lạc Cẩn tìm đúng cơ hội nháy mắt mấy cái với Mộ Tòng Cẩm, Mộ Tòng Cẩm cực kỳ không tình nguyện chớp mắt lại với nàng, hắn rất khổ mà, phối hợp với nàng đi, quá ngây thơ, không để ý tới nàng thì sợ nàng tan nát cõi lòng trở về Vệ Lăng dưỡng lão chờ chết.

Mộ Tòng Cẩm quyết định ổn định Lạc Cẩn trước, để nàng cam tâm tình nguyện ở lại Đô Trung, chờ tới khi người nhà tìm được nhà chồng cho nàng rồi, nàng có muốn chạy cũng chạy không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi