GẢ CHO HOÀNG TỬ DỄ DÀNG SAO

Tang lễ của Uy quốc công thật sự có một nửa dáng dấp của quốc trượng, quan tài dùng gỗ thông chạm trổ thành, về phần ai biếu tặng thì không biết, hoàng thượng đã hạ chỉ do Đậu đại gia kế tục phong hào Uy quốc công, số người muốn tới nịnh bợ đều đếm không xuể.

Từ cống vật trước linh đường đến xe ngựa giấy đều được phô bày ra để thế hiện hoàng ân cuồn cuộn. Quốc công hạ táng tất có lễ nghi nên có, hoàng thượng lại hạ chỉ tăng thêm ngoài danh ngạch rất nhiều, mọi vật dụng được sử dụng tại đám tang bất kể là số lượng hay chất lượng cũng vượt hẳn quy cách vốn có.

Việc này xem như lần đầu tiên Tiền Lạc Cẩn xuyên không mở mang kiến thức quyền quý có tài phú là dạng gì, có một số thứ tuy nàng có tiền cũng chẳng dùng được, một số quy định nàng có tiền cũng chẳng thể có, một số trọng đãi tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không mua nổi, không biết sau này khi nàng trở về quê cũ, nàng sẽ được an táng thế nào? Chỉ có thể xem nàng tìm phu quân ra sao thôi, hóa ra không thể tìm đại một người để gả, chẳng may tìm đúng một kẻ không biết phấn đấu, trong tay nàng có nhiều tiền cỡ nào cũng không thể mua được cổ quan tài tốt… Hơi mệt ấy.

Các vương hầu tướng lĩnh đều đến cúng viếng, chi phí đám tang toàn vượt quy cách, lễ tang long trọng này thật khiến người ta hâm mộ, đội ngũ đưa tang đứng tràn nửa con phố, nữ nhân cả sảnh đường khóc lóc thảm thiết, bất kể có thật tình hay không, vẫn phải làm đến nơi đến chốn.

Đậu nhị phu nhân lau khô nước mắt, phân phó quản gia: “Tới giờ rồi, thỉnh đạo trưởng tới đốt độ văn đi.”

Ngày ấy Lạc Cẩn đoán không lầm, Tam Thanh quán chính là đạo quan được hoàng gia cung phụng, tất nhiên quan chủ Tam Thanh quán các đời cũng phải do hoàng gia sai khiến. Đông Lưu – tiểu quan chủ còn quá nhỏ khiến Lạc Cẩn ngạc nhiên hôm đó chính là hậu nhân của đích tỷ tiên hoàng Ngụy Nga công chúa.

Thân thể nho nhỏ của Đông Lưu được bọc trong đạo bào xám, dưới sự hướng dẫn của một đám lão đạo sĩ đi tới trước bàn thờ, xung quanh theo đó bắt đầu xầm xì. Đông Lưu vừa nhậm chức ngay trước đêm trung thu, nên vẫn có rất nhiều người chưa từng gặp hắn.

“Nghe nói là chắt trai của Ngụy Nga công chúa?”

“Chắc chắn rồi, nếu không còn nhỏ vậy sao có thể làm quan chủ Tam Thanh quán.”

“Ta nghe An Quảng hầu phu nhân nói, lúc hắn ra đời đã yếu ớt, nhập đạo xong lập tức khỏe hẳn, lão đạo sĩ nói hắn là Tử Vi tinh hạ phàm, có thể đảm bảo thiên hạ thái bình.”

“Ngươi chưa nghe toàn bộ rồi, ta cũng nghe An Quảng hầu phu nhân nói rằng, vị Đông Lưu đạo trưởng này lúc mới ra đời áng mây trên trời đều trở màu đỏ tía, là dấu hiệu sắp có điềm lành.”

Nghe các nàng nói về Đông Lưu đạo trưởng một cách vô cùng kỳ diệu, trong lòng Lạc Cẩn chỉ có một suy nghĩ: Vị An Quảng hầu phu nhân này thật sự thích buôn chuyện.

Sau khi Đông Lưu đạo trưởng đốt xong độ văn bèn sai người lấy nước bùa đặt trước thần, trẻ con bát tự mỏng, đều phải dính chút nước bùa để áp chế.

Mạnh tam nương như tỷ tỷ dẫn bọn nhỏ Tạ gia đi điểm nước bùa, Đông Lưu đạo trưởng không chút đổi sắc cầm cành liễu một cách cứng nhắc, vẫy nước bùa lên từng đứa trẻ tới trước mặt mình, mãi đến khi Tiền Lạc Cẩn tới trước mặt hắn.

Tiền Lạc Cẩn vươn tay nhỏ bé, chờ đón nước bùa, lại thấy tay cầm cành liễu của Đông Lưu cứng đờ trong không trung.

“Ngươi là tiểu thư phủ Trấn quốc công?”

Lạc Cẩn lúng túng gật đầu, không ngờ lại gặp hắn ở đây, sau khi đút lót nhận hối lộ luôn phải cố gắng tránh gặp mặt một khoảng thời gian, đâu nghĩ tới mới qua một tháng đã chạm mặt hắn rồi.

Đông Lưu đạo trưởng khôi phục tự nhiên, vẫy cành liễu dính nước lên tay Lạc Cẩn, khẽ nói: “Một giọt nước bùa năm mươi lượng, ta ghi sổ trước.”

Mọe, vị xuất gia này thật sự chẳng biết xấu hổ mà! Đuổi tới đây kêu hối lộ, rõ ràng phải gọi là cướp tiền được chưa, hơn nữa người khác đều miễn phí, sao cứ đòi tiền của nàng, quá bắt nạt người ta rồi.

Tuy Đông Lưu đạo trưởng còn nhỏ, song nghiệp vụ rất thuần thục, bộ dạng tiến hành pháp sự không kém chút nào, Sau tất cả là đến màn nhập liệm vào quan tài, Lệ quý phi ở hàng trên, đội ngũ đưa linh cữu mênh mông cuồn cuộn, tiếng khóc rung trời.

Lạc Cẩn từ xa xa nhìn một hàng ngũ mặc tang phục trắng xóa ngày càng nhỏ đi, sự rối loạn trong lòng không thể dừng lại. Từ quê hương Vệ Lăng đến phủ Trấn quốc công, nàng cho rằng nàng đã gặp được cái gì gọi là hào môn, so với phủ Uy quốc công, phủ Trấn quốc công hôm nay chỉ là yếu trâu hơn khỏe bò thôi.

Không có sự ân sủng như phủ Uy quốc công, cũng không có căn cơ như phủ Bình quốc công, phủ Trấn quốc công hiện giờ đang ở trạng thái bấp bênh, toàn dựa vào một mình lão quốc công chống đỡ.

Tạ đại gia hoang đường không có tài cán gì, nhờ có mặt mũi Trấn quốc công mới được quan tứ phẩm, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi uống rượu với bạn xấu. Tạ nhị gia trái lại là một nhân tài, hơn mười tuổi đã dựa vào bản lĩnh của minh nhậm chức tá lĩnh trong quân doanh, tài năng và học vấn từ sớm đã làm đế sư Quản đại nhân khen ngợi, nhưng trời ghen ghét anh tài, chưa tới hai mươi tuổi lại đổ bệnh không dậy nổi.

Tạ nhị gia hơn một năm không bước ra khỏi cổng lớn phủ Trấn quốc công rồi, lần này xuất hiện tại phủ Uy quốc công khiến bao nhiêu người tiếc hận. Tạ nhị gia mặc trường bào bạch ngọc, vì không có chức quan nên chỉ dùng dây buộc tóc màu xanh, bên hông treo ngọc bội mà Lạc Cẩn tặng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ công tử phong lưu.

“Thật đáng tiếc, ta nghe An Quảng hầu phu nhân nói trước đây thái hậu còn định gả công chúa nữa.”

“Sao ta lại nghe An Quảng hầu phu nhân nói rằng bản thân công chúa coi trọng nhị công tử Tạ gia, giống như… giống như Gia Dụ trưởng công chúa năm đó vậy.”

“Suỵt, ngươi nói nhỏ một chút.”

Một số phu nhân trẻ tuổi nhìn Tạ nhị gia đều đỏ mặt xấu hổ, năm đó khi các nàng đang đợi gả đều coi trọng Tạ nhị gia, song hắn hạ quyết tâm không lập gia thất, từng người một chờ đợi không nổi nữa chỉ đành gả cho người khác. Hôm nay đã làm mẹ người ta rồi, gặp lại Tạ nhị gia trái tim vẫn rộn ràng.

“Đại tẩu, xe ngựa chuẩn bị xong rồi, chúng ta hồi phủ thôi.” Tạ nhị gia đến trước mặt Tạ phu nhân nói.

“Tắc Nguyên ở chung với phụ thân nó à?”

“Nó cứ muốn cùng đại ca cưỡi ngựa trở về.”

Tạ phu nhân lắc đầu: “Thằng bé này, thật khiến người ta hết cách.”

Nghe được hai chữ cưỡi ngựa, ánh mắt Lạc Cẩn sáng lên, mấy tỷ muội đều đi theo Tạ phu nhân đi, chứ nàng không đi đâu, kéo y phục Tạ nhị gia nhỏ giọng nói: “Nhị cữu cữu ơi, con có thể cưỡi ngựa chung với người không?”

“Không thể,” thấy dáng vẻ mất mát của Lạc Cẩn, Tạ nhị gia khom lưng nói bên tai nàng: “Ta dạy con một diệu kế, muốn cưỡi ngựa, tìm lục hoàng tử.”

Ngày thứ ba sau khi Tạ nhị gia ném phiền phức cho Mộ Tòng Cẩm, Mộ Tòng Cẩm tới phủ Trấn quốc công, đúng lúc đụng vào lưỡi thương.

“Dẫn ta đi cưỡi ngựa!” Lạc Cẩn nói một cách hùng hồn, giống như Mộ Tòng Cẩm mắc nợ nàng.

Hắn đặt tay lên trán Tiền Lạc Cẩn: “Đâu có sốt ta.”

“Ta không bị bệnh! Ta chỉ… muốn cưỡi ngựa thôi.” Lạc Cẩn đổi một cách khác, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Mộ Tòng Cẩm, hiện tại nếu cho nàng một cái đuôi, thì nàng có thể vẫy đuôi lên tận trời.

Dáng vẻ của Lạc Cẩn khiến Mộ Tòng Cẩm nhớ tới bộ dạng chết thảm thương vì ung thư ruột già của con chó Pug mà hắn từng nuôi trước khi xuyên không, bèn xoa đầu nàng nói: “Đừng để ta nhìn thấy bộ dạng này nữa, ta nghĩ cách là được.”

Về mặt không biết xấu hổ, Tiền Lạc Cẩn luôn có thể thắng Mộ Tòng Cẩm một bậc.

Đẩy công việc cho Mộ Tòng Cẩm rốt cuộc vẫn là Phúc Lý làm. Mộ Tòng Cẩm chỉ cần mở miệng phân phó một câu, Phúc Lý sẽ vì tìm ngựa mà chạy đến gãy chân. Lạc Cẩn cũng không nghĩ xem thân thể mình nhỏ nhắn như thế, chân ngắn như thế sao cưỡi ngựa được. Phúc Lý tìm một con ngựa nhỏ nhất ở trạm dịch gần đó, ngay cả ngựa mới sinh cũng quá cao với Lạc Cẩn rồi.

Trong lúc Lạc Cẩn liều mạng giày vò con ngựa nhỏ, Mộ Tòng Cẩm lầm bầm hai câu bên tai Phúc Lý, Phúc Lý lập tức hiểu ý rời đi, chốc lát sau kéo một con chó vàng trở về: “Tìm thấy ở chợ, đặc biệt ngoan ngoãn, không cắn người.”

“Kéo con chó trở về làm chi? Ta đâu muốn nuôi chó.”

“Điện hạ bảo ngài cưỡi con này hợp hơn, chó chạy cũng nhanh giống như ngựa vậy.” Hắn nói xong nhấc Lạc Cẩn lên, đặt thẳng lên lưng chó.

Tiểu thái giám thuộc hạ của Phúc Lý đang đứng cách đó 100 mét thả khúc xương thịt ra, con chó vàng thấy thế liều mạng chạy qua đấy.

“Mẹ ơi! Á á á á!”

“Tiểu thư!”

Tú Hỉ gấp đến độ muốn khóc, lại chẳng dám ngăn lục hoàng tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn con chó vàng cõng Lạc Cẩn chạy như điên trên đường một mạch đến chỗ khúc xương thịt, chân sau cố sức đạp xuống để phanh gấp.

Lạc Cẩn thở hổn hển đặt mông ngã trên mặt đất, vẻ mặt vẫn hết sức ngỡ ngàng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hình như nàng mới bị ngược đãi? Nàng là tiểu thư khuê các mà, ma ma giáo dưỡng dạy nàng giữ hình tượng thục nữ lâu như vậy, có thục nữ nào cưỡi chó không?

Mộ Tòng Cẩm cười gập cả thắt lưng không thẳng nổi, khi một người có quyền lực nảy ra ý xấu, mọi người chung quanh đều sẽ trở thành con dê chờ bị làm thịt.

Lạc Cẩn được Tú Hỉ đỡ dậy, để Tú Hỉ lau bùn đất trên người, nàng đau lòng thật, tình đồng hương như thế đó.

Thấy Lạc Cẩn chẳng nói câu nào, Mộ Tòng Cẩm hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

“Ta đang nghĩ, nếu ta có cơ hội gặp hoàng hậu, thì chắc chắn sẽ khuyên bà tìm nhiều giáo viên cho ngươi, tốt nhất mỗi ngày học không dưới mười canh giờ.”

“Tiểu thư à, là hoàng hậu nương nương ạ!” Tú Hỉ vội vàng sửa lại vấn đề xưng hô với Lạc Cẩn.

Mộ Tòng Cẩm không chút để bụng việc Lạc Cẩn gọi mẹ hắn ra sao: “Cách ngươi đối phó với Tạ Tắc Nguyên chẳng có tác dụng trên người ta, đừng nóng, nếu không ta cưỡi chó với ngươi nhé.”

Đường đường hoàng tử đích xuất đi cưỡi chó? Phúc Lý hung tợn nói với tiểu thái giám đáng thương vô tội bên cạnh: “Dám nói ra một chữ, coi chừng cái đầu của ngươi.”

Mộ Tòng Cẩm kéo tay Lạc Cẩn, dẫn nàng đến chỗ con chó vàng, nói: “Đừng sợ, ngươi ở trước mặt, ta ở phía sau, thật ra như cưỡi ngựa thôi.” Nói xong dịu dàng nửa ôm nửa đẩy giúp Lạc Cẩn leo lên lưng chó, bản thân hắn thì không ngồi lên mà dùng sức ném quả cầu mây trong tay ra ngoài.

Con chó vàng điên cuồng đuổi theo quả cầu, Lạc Cẩn ở trên lưng chó gào khóc: “Mộ Tòng Cẩm! Ta phải từ mặt ngươi!”

Tú Hỉ còn đuổi theo sau kêu gọi nàng: “Tiểu thư, không thể gọi thẳng tục danh của hoàng tử!”

Lạc Cẩn uất ức lắm, tình nghĩa đồng hương người ta nói đâu, tình hữu nghị xuyên không người ta nói đâu, toàn gạt người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi