Trình Tuyết Nhàn chưa bao giờ nghĩ tới, mẫu thân và tỷ tỷ ruột thịt của mình lại đối xử với mình như thế.
Ngồi bên trong chiếc kiệu đung đưa, Trình Tuyết Nhàn muốn đợi hoàn thành buổi hôn lễ, sau đó nàng nhất định phải hỏi cha một chút, liệu mình có thật sự do mẫu thân sinh ra, mà không phải được nhận nuôi hay không. Tốt nhất là vế sau, nếu không nàng quả thật quá thảm.
Không đợi nàng nghĩ ra tí sửu dần mẹo gì cả, kiệu hoa lạch cạch hạ xuống đất. Ngay sau đó là ba tiếng “phập” liên tiếp, ba mũi tên nhọn cắm trên khung kiệu, sức lực lớn tới mức kiệu hoa lung lay vài cái.
“Tân nương xuống kiệu --”
Tại khoảng trống nhỏ dưới lớp khăn voan, đột nhiên xuất hiện một bàn tay to đang nắm lấy đầu dải lụa đỏ. Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, trở nên cực kỳ đẹp đẽ dưới sự phụ trợ của sắc tơ lụa đứng đắn. Trình Tuyết Nhàn nhìn tới mức sửng sốt, sau đó vươn tay tiếp nhận dải lụa đỏ kia.
Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ, nếu đã bị đưa lên kiệu hoa, cũng bị nâng tới trước cửa phủ trưởng công chúa rồi, chỉ còn thiếu một bước bái đường, hoàn toàn không có chỗ cho sự hối hận, chi bằng dứt khoát giải quyết xong chuyện hôn sự, có gì nói sau.
Suy cho cùng, dù là vì bản thân mình hay vì Trình gia, nàng tuyệt đối không thể ngu ngốc tới mức làm lớn chuyện tân nương bị đánh tráo ngay bây giờ-- Nói thật, trong nhà có hai kẻ ngu dốt gây trở ngại là đủ rồi.
Đầu dải lụa đỏ hơi ngắn, Trình Tuyết Nhàn dù có cẩn thận cũng vẫn đụng phải tay đối phương, xúc cảm hơi lạnh kia khiến ngón tay nàng không khỏi cuộn tròn lại một chút.
“A.”
Trình Tuyết Nhàn: “…”
Hắn đang cười sao?
Trình Tuyết Nhàn nghĩ, nhất định là tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tan hết, nếu không vì sao mình lại xuất hiện ảo giác.
…
Các nghi thức rườm rà phía sau khiến Trình Tuyết Nhàn không rảnh nghĩ đến hắn. Tới khi ngồi lên giường hỉ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng không đợi nàng thả lỏng xong, dưới tầm nhìn hạn hẹp đã xuất hiện một đôi chân, nhìn hình thức của đôi giày thì chắc hẳn đó là tân lang --
“Nương tử, ngoan ngoãn chờ ta trở lại nha ~”
Lời nói thật sự ngả ngớn, Trình Tuyết Nhàn không xấu hổ, không bực, cũng không giận, thậm chí nàng còn gật đầu, chậm rãi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với tân lang một câu: “Thiếp rất đói.”
Tân lang Hạ Cẩn nhướng mày, ánh mắt chợt lóe qua sự sắc bén, nói: “Ta biết rồi.”
Nghe tiếng bước chân cà lơ phất phơ kia dần dần đi xa, cho tới khi biến mất, Trình Tuyết Nhàn vẫn dựng thẳng sống lưng, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, trong đầu chỉ có một suy nghĩ --
Hy vọng tân lang sớm trở về, nàng thật sự rất đói.
Có lẽ mẫu thân và tỷ tỷ thật sự không phải người thân ruột thịt của mình, nếu không tại sao bọn họ không chỉ muốn hố nàng, mà còn không cho nàng ăn cơm?
Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ câu được câu không. Trong lúc nhất thời, phòng tân hôn rộng lớn như vậy, chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt và tiếng ngọn nến cháy lộp độp, dưới hoàn cảnh yên tĩnh như thế lại khiến người ta có chút đứng ngồi không yên.
Có lẽ để trái tim tân nương tử bớt sợ hãi và thẹn thùng, trong phòng tân hôn không có người của phủ trưởng công chúa, chỉ có của hồi môn từ Trình phủ-- Trình lão ma ma và bốn nha hoàn.
Lão ma ma và đám nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, bà ta đi đến mép giường, hành lễ nói: “Vừa rồi nhị tiểu thư sao có thể nói chuyện với cô gia như vậy?”
Nhìn thì có vẻ cung kính, nhưng kỳ thật lại mơ hồ mang theo ý giáo huấn, hơn nữa đây chỉ là một cuộc trò chuyện, lão ma ma lại cố làm ra vẻ, dừng một chút, sau đó định nói tiếp, không ngờ lại bị Trình Tuyết Nhàn ngắt lời --