Chiếc khăn voan đội suốt một đường cuối cùng cũng được lấy xuống. Trình Tuyết Nhàn nhắm mắt lại rồi mới làm quen với ánh sáng. Sau đó nàng nhìn về phía tân lang trước tiên, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc sửng sốt.
Trình Tuyết Nhàn từng có may mắn được nhìn thấy trưởng công chúa từ xa, đó là một nữ tử có hào quang mạnh mẽ, khí chất độc đáo. Nhưng chỉ xét từ góc độ ngoại hình mà nói, trưởng công chúa lại không được coi là xinh đẹp, tuy nhiên bà cũng không nhất định phải có tướng mạo quá xinh đẹp. Khi ngồi trong kiệu hoa, Trình Tuyết Nhàn từng nghĩ về lý do vì sao tỷ tỷ phải đào hôn, có lẽ sau khi gặp qua trưởng công chúa, tỷ ấy cho rằng nhi tử của bà sẽ kế thừa tướng mạo không mấy xuất sắc của mẫu thân, nhưng ai ngờ--
Nhi tử Hạ Cẩn của trưởng công chúa, lại có dung mạo đặc biệt xuất sắc như thế, tựa như trích tiên hạ phàm.
Trình Tuyết Nhàn không khỏi nhìn thêm vài lần, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của hắn, nàng lặng lẽ thay đổi suy nghĩ của mình --
Ồ, sai rồi, không phải là trích tiên, sợ rằng đây chính là yêu quỷ trong truyền thuyết đi.
Bất kể là loại nào, tóm lại chỉ có một câu —— đẹp, quá đẹp.
Không hiểu sao, Trình Tuyết Nhàn có cảm giác rằng mình đã tìm thấy rồi. Mặc dù nàng biết, người thanh niên có diện mạo đặc biệt tuấn tú trước mắt này là tên ăn chơi trác táng, chè chén, kỹ nữ, cờ bạc, mọi thứ đều tinh thông. Thế cho nên mới không có ai thèm dòm ngó, cuối cùng chỉ có thể dựa Hoàng Thượng loạn điểm uyên ương (*).
(*): Nó được sử dụng giữa vợ chồng, tác hợp hai người không hợp nhau thành một cặp.
Hạ Cẩn nheo mắt, nhìn nữ tử xa lạ trước mắt càng ngày càng mất tập trung, trước sau không hề có ý định tỉnh táo lại. Hắn không nhịn được nữa, tiến lên bóp lấy quai hàm Trình Tuyết Nhàn, khiến nàng phải nghiêm túc nhìn mình: “Có phải nàng nên cho ta một lời giải thích hay không?”
Mới đầu, Trình Tuyết Nhàn sợ hãi trừng lớn đôi mắt hạnh, sau đó nàng bị sắc đẹp mê hoặc. Đã là người đẹp thì dù trong bộ dạng gì cũng đẹp được. Nàng vẫn luôn trầm mê tới khi sức lực trên má càng lúc càng lớn, nàng bắt đầu cảm thấy đau thì mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp, vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang bóp mặt mình.
--Ôi, bàn tay cũng rất đẹp…
“Nhìn phản ứng này của chàng, chắc hẳn chàng đã gặp qua tỷ tỷ của thiếp, cũng chính là Trình Tuyết Y, người vốn nên gả cho chàng? Đúng vậy, thiếp không phải tỷ ấy, thiếp là muội muội của tỷ ấy, Trình Tuyết Nhàn.”
Quai hàm bị bóp, Trình Tuyết Nhàn nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản việc nàng vẫn nói chuyện chậm chạp như cũ.
Đương nhiên, nó càng không cản trở được dáng vẻ bình tĩnh, cho dù ông trời có sụp xuống cũng không có gì ghê gớm của nàng.
Ngay từ lúc Trình Tuyết Nhàn nói chuyện, Hạ Cẩn đã cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, nhưng hiển nhiên Trình Tuyết Y mà hắn biết, tuyệt đối không thể nói ra lời như vậy trong trường hợp này. Sau khi gả cho hắn, nàng ta lại càng không thể đủ vững vàng, bình tĩnh ngồi trên hỉ giường chờ hắn trở về…
Tất cả những điều trên, khiến trong lòng hắn xuất hiện đủ loại suy đoán, tuy nhiên hắn vẫn muốn điều tra rõ ràng trước. Mặc dù không biết chân tướng, nhưng trong lòng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đáng lẽ trái tim không nên có bất kỳ sự dao động nào, cuối cùng -- hắn vẫn tức giận.
Không phải đối với Trình Tuyết Y đã đào hôn, mà đối với sự bình tĩnh của Trình Tuyết Nhàn.
Hạ Cẩn mím môi, đột nhiên nở nụ cười, hắn buông Trình Tuyết Nhàn ra, kéo một chiếc ghế dựa tới, vung ống tay áo lên ngồi đối diện nàng: “Cho ta một lời giải thích, nếu không --”
Trình Tuyết Nhàn hoàn toàn không sợ lời đe dọa còn chưa nói ra trong lời nói của hắn, nàng chưa từng làm sai điều gì, hơn nữa còn là người bị hại, nàng có gì phải sợ -- Cho dù trưởng công chúa nổi giận với toàn bộ Trình phủ, chắc chắn cũng phải tra hỏi tên đầu sỏ gây tội trước.
Nhưng điều đó chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi, thời đại này chú ý nhất là cùng vinh hoa chung tổn hại. Nói cách khác, mặc kệ nàng có phải là người bị hại hay không, nàng cũng phải tận lực giúp bọn họ giải quyết tốt hậu quả, cho dù không phải vì bọn họ, thì cũng vì người cha ruột yêu thương mình suốt mười mấy năm qua.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Hạ Cẩn, nghiêm túc nói: “Có thể vừa ăn vừa nói không? Thật sự là thiếp bị đánh thuốc mê từ tối qua, tới bây giờ vẫn chưa được chạm vào một giọt nước hay một hạt cơm nào, ngộ nhỡ lát nữa thiếp bị ngất xỉu thì phải làm sao?”
Tử tù trước khi chết còn có một bữa cơm chém đầu, đến lượt nàng dù thế nào cũng không thể thảm hại hơn tử tù chứ.