GẶP DỊP THÌ CHƠI



Edit: Yan
——
Không nên chạy xuống nhỉ, hắn nghĩ.

Nhưng đến lúc hoàn hồn lại hắn đã chân trần chạy xuống hai tầng lầu.

Một chân toàn bụi bẩn, cửa sổ nhỏ trên hành lang như cái động sâu hoắm chỉ rơi xuống một chùm sáng xíu xiu lên mu bàn chân hắn.

Chu quân vịn tường nhìn ánh sáng trên mu bàn chân, sửng sốt hồi lâu mới thở dài một cái rồi quay người trở về nhà.

Đỡ tường bước từng bước trên mặt đất, ký ức cũng kèn kẹt lật ra từng cái một.

Hắn nghĩ hắn biết Ung Tấn khi nào, có lẽ là ở một bữa tiệc nào đó lúc hắn cầm ly rượu đùa giỡn với người khác, người khác lại chỉ tay về phía Ung Tấn như nói chuyện bí mật mà nói với hắn rằng, vị kia đó con cả của đô đốc Ung, Ung Tấn.

Có lẽ khi ấy hắn nghe xong lời giới thiệu kia liền cứ vậy lăn qua lộn lại cái tên Ung Tấn trong miệng.

Cũng nhìn người nọ vài lần nhưng lại không để bụng.

Giống như nhìn một bức tranh quý, mặc cho họa sĩ để lại trên giấy nét bút kinh tâm động phách, dù mỹ lệ cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thưởng thức mà nhìn nhiều thêm vài lần rồi lén lút để trong lòng.

Chỉ khi ngày sau gặp lại, bức họa cuốn theo kinh diễm nồng hậu va vào đáy mắt mới biết được lợi hại trong đó.

Về đến nhà, hắn rửa sạch chân tự mình bôi thuốc.

Đèn bên cạnh sô pha còn chưa tắt quyển sách bị Ung Tấn lật mấy tờ còn đặt ở trên, hắn trầm mặc ngồi vào chỗ Ung Tấn từng ngồi, phía trên dường như còn còn sót lại chút nhiệt độ.

Hắn khép sách để về vị trí cũ, tắt đèn đóng cửa sổ.


Giống như người nọ chưa từng tới, hắn trở lại trên giường không hề suy nghĩ.

Mộng rất dài cũng rất vụn vặt.

Trong mộng Ung Tấn đẩy hắn xuống cửa sổ, hắn rơi từ chỗ cao xuống nhưng lại không chỉ mình hắn mà Ung Tấn cũng nhảy xuống cùng hắn.

Trong tiếng gió lạnh thấu xương hắn nghe thấy người nọ cười nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.

Bọn họ không ngừng rơi, lại không rơi xuống đất rổi nổ thành một đóa hoa máu mà lọt vào trong chiếc xe quen thuộc.

Ung Tấn nắm mắt cá chân hắn bàn tay như có lửa làm bỏng hắn: "Là em trêu trọc tôi trước." Vì thế hắn đè Ung Tấn dưới thân, thiếu tướng Ung trong mộng không hề cường thế chẳng hề lạnh lùng.

Chỉ an tĩnh tùy ý hắn mở cúc áo mình lộ ra lồng ngực bóng loáng, cơ bụng săn chắc.

Ánh mắt Chu Quân hơi mê mang, da thịt này quá sạch sẽ nên có sẹo mới đúng.

Tay hắn dán lên chỗ da thịt kia, xúc cảm làm hắn thấp giọng thở dài.

Hắn rủ mắt tựa như sùng kính mà hôn để lại trên đó hơi thở của mình.

Ngay sau đó trời đất quay cuồng hắn rơi vào một tầng khăn trải giường màu trắng, như bị rất nhiều vải dệt che lên mặt chỉ mơ hồ có ánh sáng theo khe hở vải dệt chui vào mặt hắn, chiếu lên mắt hắn.

Chu Quân ở trong mộng đá chân, rất hoảng hốt rất đau đớn.

Đúng rồi, là đau, như có thứ gì mặc kệ ý nguyện của hắn mạnh mẽ cạy mở thân thể hắn, như một con rắn nhiệt tình chặt chẽ dây dưa, từng chút một xâm nhập vào sâu bên trong chỗ riêng tư nhất kia.

Chu Quân cảm thấy lúc ấy mình đang khóc, khóc lóc không ngừng.

Từng tầng vải dệt bị xốc lên như mở ra cửa sổ khiến hắn liếc thấy gương mặt kia ở nơi sâu nhất.


Vẫn là Ung Tấn nhưng là khuôn mặt vương đầy tình dục, nhíu mày mím môi, mí mắt phiếm hồng.

Giọt mồ hôi ở giữa trán y rơi xuống má hắn lẫn lộn một chỗ với nước mắt loang lổ trên mặt rồi trượt xuống bả vai.

Hắn nhìn Ung Tấn bày ra nhu tình chưa bao giờ thể hiện, hôn hôn lên thái dương lên mặt mày hắn, thấp giọng nói: " Đừng khóc, tôi không làm nữa."
Cảm giác không trọng lực truyền khắp toàn thân, Chu Quân đang nằm trên giường đột nhiên tỉnh lại.

Mặt trời nóng rực theo bức màn rơi trên tấm thảm, thanh âm ồn ào náo động ngoài phố lẻn vào phòng.

Bên ngoài phòng ngủ là tiếng bước chân của a mụ, trời đã sáng choang.

Chu Quân hốt hoảng, dường như còn chưa thoát khỏi giấc mộng kiều diễm kia.

Cổ họng hắn khô khốc, thân dưới ướt dính một mảng, từng hơi thở ra đều nóng rực.

Cơn đau đầu nặng nề như có chùy đụng vào đầup khiến hắn khàn giọng gọi a mụ vào phòng.

Đúng là hắn phát sốt, hắn rất ít khi sinh bệnh,l có một lần bị bệnh nhưng không nhớ là bệnh từ khi nào, hình như cũng vào mùa này sốt đến độ mơ màng bất tỉnh nhân sự.

Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.

Ngày ngày nằm mơ thế mà vẫn là mộng xuân, mấy trận như vậy khiến bệnh Chu Quân càng nặng, Chu thiếu gia nằm trên giường vì cảm nặng không tự giác mà yếu ớt.

Lôi kéo tay a mụ, hai mắt hăn ướt át hổn hà hổn hển dặn dò lúc hắn không được a mụ nhất định phải phát hiện kịp thời đưa đi bệnh viện.

Thuốc đã chuẩn bị hết chưa, có cần phải thêm chăn nữa không.


Hắn muốn cho a mụ thêm tiền để a mụ ở lại qua đêm phòng khi nửa đêm muốn uống miếng nước lại té xỉu ở phòng bếp.

A mụ cũng coi như từng phụng dưỡng rất nhiều ông lớn, bà biết rõ đàn ông toàn là cái đức hạnh cảm cúm tức bệnh nan y, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt cố chủ thêm tiền, con gái còn đang ở cữ bà phải về chăm sóc cháu ngoại, thật sự không ở lại được.

Chu thiếu gia một mình lẻ loi hiu quạnh bệnh tật nằm trên giường, cảm thấy bị toàn thế giới vứt bỏ.

Đời người bị bệnh dễ tủi thân, tủi thân lại dễ suy nghĩ linh tinh.

Nghĩ đến nhiều nhất vẫn là đầu sỏ gây tội khiến hắn mộng xuân.

Đêm đó quả nhiên là đầu sỏ đi luôn lại còn không thèm tìm hắn.

Chu Quân nằm trên giường vừa đau đầu vừa khó chịu, trong lòng đã lăn qua lộn lại mắng người kia vài trận.

Lại không biết thực ra đầu sỏ gây tội đã tới mấy lần nhưng chỉ dừng xe dưới lầu, hút vài điếu thuốc rồi đi.

Hôm nay Chu Quân mãi mới tốt hơn một chút bèn pha cho mình một ly cà phê, hắn bưng ly cà phê đẩy cửa sổ muốn nhìn cảnh đêm, liếc mắt một cái lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia dưới lầu.

Đôi mắt Chu Quân hơi mở lớn, vội vàng chạy vào phòng lấy kính viễn vọng.

Thứ đồ kia vừa nặng vừa khó di chuyển, lúc dọn đến cửa sổ nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy tay thiếu tướng Ung vươn ra noài cửa sổ gẩy tàn thuốc.

Găng tay trắng quen thuộc, đúng là thiếu tướng Ung không sai.

Đến khi Chu Quân chạy xuống dưới lầu lại chỉ đuổi tới đuôi xe, chiếc xe kia lại vuột khỏi bàn tay hắn, đã chạy mất quá nhiều lần nên lần này hắn cũng không có gì ảo não.

Chu Quân cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người đều đều đang đổ mồ hôi, vận động kịch liệt làm cái mũi tắc nghẽn đã lâu của hắn cũng thông thoáng.

Tựa như uống được thuốc tiên ngày hôm sau Chu Quân lập tức tốt hơn, rõ ràng trước đó một ngày hắn bệnh đến độ không xuống nổi giường.

A mụ dùng cốc sứ pha trà nhài nhìn tiên sinh như mặt trời nhỏ ngồi bên cạnh bàn lại lần nữa lấp lánh ánh sáng, trong lòng âm thầm thở dài.


Văn tiểu thư đã nhiều ngày chưa liên lạc lại bỗng nảy sinh xúc động không gọi điện thoại nữa mà chuyển sang gửi thư.

Giấy viết thư mang theo mùi nước hoa của Văn tiểu thư, còn có chữ viết tay xinh đẹp.

Chu Quân nhận được thư nhân lúc ngồi phơi nắng tiện thể viết thư trả lời, thư từ qua lại còn tặng cho cô một cái vòng cổ.

Không tới mấy ngày Chu thiếu gia bỗng nhận được điện thoại từ Văn tiểu thư, cô ở bên đầu kia điện thoại trách hắn nhẫn tâm, cô gửi thư mấy ngày liên tiếp cho hắn, thế mà Steison không thèm trả lời một phong nào.

Chu Quân cảm thấy oan uổng rõ ràng hắn có trả lời, huống chi những bức thư sau quả thực hắn không nhận được.

Hai người nói chuyện qua lại mới hiểu ra là do thư bị thất lạc.

Văn tiểu thư thở dài: "Steison, em còn gửi thiệp mời cho anh.

Kẹp trong bức thư thứ ba, muốn anh làm bạn nhảy với em." (kiểu partner dự tiệc ý mọi ngừi.)
Đến khi Chu Quân đồng ý xong rồi các nhận thời gian Văn tiểu thư lại ảo não nói: "Em sẽ không bao giờ gửi thư nữa, không bằng dùng điện thoại nói với anh, nếu như có hiểu lầm gì với anh rồi lại không nói lời nào thì thật sự quá oan uổng."
Hai người cũng không quan tâm rốt cục thư từ thất lạc đi đâu, việc này cũng không nhắc lại nữa.

Đợi đến khi Chu Quân đi đón Văn tiểu thư rồi bước vào phòng khiêu vũ, không ngờ lại gặp một người.

Nói đúng ra là Văn tiểu thư không ngờ tới, bữa tiệc này không chỉ có người cười cười nói nói muốn khiêu vũ còn có vũ nữ tới biểu diễn.

Cũng có nữ sĩ lớn gan thấy nam sĩ mình ái mộ liền bước lên mời khiêu vũ.

Rượu và thuốc lá, trai thanh gái lịch, trong không khí xa hoa lãng phí còn mơ hồ lộ ra một cỗ tình sắc mịt mờ.

Lúc uống say có lẽ có thể lập tức phát sinh gì đó với người xa lạ hợp mắt.

Văn tiểu thư mở cây quạt nhỏ tinh xảo trên tay che nửa mặt, che miệng nói nhỏ với Chu Quân: "Kia không phải thiếu tướng Ung sao, nghe nói anh ta vẫn chướng mắt những nơi như thế này sao lại xuất hiện ở đây."
????????????????
Quân quân bẻ cong thiếu tướng Ung trong vô thức r đó bà con =)))
Mà quả thư thất lạc về tay ai thì chắc mn cũng biết rồi đó ????????????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi