GẶP LẠI SAU LY HÔN

Cố Thừa Minh không cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng không thay đổi, yên lặng đứng ở nơi đó, hai tay đút túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Thẩm Diễm đứng ở phía sau, nhìn từ góc độ này, cô suýt nữa có ảo giác rằng Cố Thừa Minh thật sự đang đợi Bánh Đậu tan học.

Cho dù là ảo giác, cô cũng muốn tận hưởng giây phút cảm giác "làm mẹ và làm bố".

Thẩm Diễm biết mình ích kỷ và xấu xa, nhưng khi cô nhìn người đàn ông đó,cô vẫn ước gì thời gian trôi chậm lại.

Hơn mười phút sau, giáo viên dẫn bọn trẻ ra khỏi lớp, bắt đầu từ Tiểu Bân, Bánh Đậu học trung cấp, cuối năm nay mới vào học cao cấp. Thẩm Diễm đứng sau Cố Thừa Minh, cô không nhìn thấy vẻ mặt khi anh nhìn Bánh Đậu lúc này, chẳng qua là mấy vị phụ huynh không quen Thẩm Diễm đang đứng bên cạnh thì thào.


Thẩm Diễm đã ở một mình kể từ khi chuyển đến thành phố này,trước nay các bậc phụ huynh kia chư từng gặp mặt cha của Bánh Đậu hay bất kỳ người đàn ông nào khác.

Bây giờ, người đàn ông đẹp trai và cao quý này đứng cùng Thẩm Diễm, có vẻ là vợ chồng.

Mọi người đang bàn luận xem có phải đã kết hôn hay không, thậm chí có người còn cho rằng Thẩm Điềm là tình nhân của Cố Thừa Minh.

Đương nhiên cả anh và cô đều không nghe thấy lời bàn tán này, hoặc có nghe họ cũng chẳng để tâm.

Doubao lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thừa Minh, đương nhiên cậu nhớ tới ông chú đẹp trai này đã từng gặp mấy lần, nhưng những lần "trò chuyện" trước đó với mẹ cậu khiến cậu nhóc có chút sợ hãi, chần chừ không biết có nên chào hỏi hay không, cũng may là Thẩm Diễm. Từ phía sau Cố Thừa Minh đi ra, vẫy tay với con trai.


Bánh Đậu ngẩng đầu lên, lại lén lút liếc nhìn Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh chỉ nghĩ mỗi động tác của đứa trẻ này đều rất đáng yêu, điều này khiến anh bất giác mỉm cười.

Nhìn thấy anh cười, Bánh Đậu cũng theo đó mà nở nụ cười ngốc nghếch, Cố Thừa Minh kiềm chế xúc động muốn ôm thằng bé vào lòng.

Bánh Đậu khẽ kêu: "Mẹ!"

Thẩm Diễm cười đáp: "Mẹ đây."

Thẩm Diễm bế con lên, hai tay cậu vòng qua cổ Thẩm Diễm, nghiêng đầu nhỏ nhìn trộm Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh cũng đang từ khóe mắt quan sát cậu.

Bánh Đậu rất tò mò nhưng không dám hỏi thêm vì sợ mẹ giận.

Thẩm Diễm do dự nhìn Cố Thừa Minh, hai người một lớn một trẻ đứng ngồi không yên.

Thẩm Diễm không nói, nhưng Bánh Đậu thu hết can đảm lặng lẽ nhìn mẹ, nói nhỏ: "Chào chú."

Khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Cố Thừa Minh rạng rỡ đến mức Thẩm Diễm suýt nữa ngẩn người.


Cố Thừa Minh biết mình làm sai, nhưng là không nhịn được, đây là con của anh, là con của Cố Thừa Minh, cho dù không cần xét nghiệm máu, anh cũng biết thằng bé là con anh.

Cố Thừa Minh cong khóe miệng: "Xin chào Bánh Đậu."

"Hả? Chú biết tên con sao?"

Cố Thừa Minh cười gật đầu không lên tiếng.

Thẩm Diễm đứng giữa hai người, xấu hổ.

Đúng lúc này các bạn học của Bánh Đậu tan trường, mấy cậu bé cô bé tròn mắt tò mò nhìn gia đình Thẩm Diễm. Cố Thừa Minh bất động thanh sắc, một cậu nhóc tròn trịa hỏi: "Bánh Đậu, đây là cha của cậu sao?"

Bánh Đậu sững sờ, lập tức lo lắng nói: "Không được, không được nói nhảm! Cha mình là một người rất quyền thế, rất đẹp trai."

Cố Thừa Minh: "..." Nói vậy tức là anh không đẹp trai, không quyền thế sao? Mặc dù biết đứa nhỏ là vô ý, Cố Thừa Minh vẫn là có chút chột dạ.
Cậu bé mập mạp nói với cô gái nhỏ bên cạnh: "Tiểu Thi, nhìn đi, Bánh Đậu không có cha, sau này cậu lấy cậu ấy nhé"

Cha mẹ của người đứa nhỏ này ngay lập tức ngăn cản đứa trẻ, vỗ nhẹ vào đầu nó rồi nói lời xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, đứa trẻ không biết gì, xin đừng để lòng".

Thẩm Diễm sững sờ, lắc đầu nói: "Không sao."

Cố Thừa Minh sắc mặt nhất thời lạnh đi, cha mẹ tiểu mập mạp liền kéo đứa nhỏ đi, chỉ còn lại có mẹ con Tiểu Thi.

Mẹ cô đang nghe điện thoại, thỉnh thoảng nhìn lại con gái, mỉm cười thân thiện với Thẩm Diễm.

Lời nói của đứa trẻ là vô tình, nhưng Thẩm Diễm cảm thấy rất khó chịu, nắm lấy tay Bánh Đậu muốn rời đi, nhưng Bánh Đậu lại cố chấp không nhúc nhích, cố chấp mở to mắt nhìn Tiểu Thi.

Tiểu Thi nói: "Bánh Đậu, cậu thật sự không có cha sao?"
Bánh Đậu hai mắt đỏ hoe, Thẩm Diễm đau lòng không nói nên lời.

"Mình có! Mẹ mình nói rằng cha mình rất tốt, ông ấy có thể kiếm tiền và ông ấy rất đẹp trai! Ông ấy rất bận rộn nên không thể đến gặp mình và mẹ mình"

Cố Thừa Minh sững người, Tiểu Thi trợn to hai mắt, nói: "Ồ, Cố Tráng Tráng lại nói dối mình, không sao đâu, mình tin tưởng cậu, cho dù cậu không có ba, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau. Ba của mình cũng có thể là ba của cậu. "

Thẩm Diễm bật cười, nhưng sắc mặt Cố Thừa Minh tối sầm lại, mẹ Tiểu Thi lại nghe điện thoại, nói chuyện với Thẩm Diễm vài câu rồi rời đi.

Còn lại ba người...

Thẩm Diễm không biết muốn giới thiệu Cố Thừa Minh ở nơi nào, vừa mở miệng, Cố Thừa Minh đã nói: "Chú họ Cố, con có thể gọi là Cố thúc thúc, là bạn thân của mẹ con."
Bạn bè à? Bánh Đậu ngơ ngác nghĩ.

Doubao nói: "Xin chào Cố thúc thúc, chú cũng đến đón con sao?"

Cố Thừa Minh nhẹ nhàng nói: "Ừ, con có vui không?"

Bánh Đậu khẽ "vâng"

Trong lòng cậu rất vui, cảm giác như cả ba và mẹ đều đến đón cậu tan học.

Cố Thừa Minh thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn.

Lòng Thẩm Diễm rối bời, cô thậm chí không để ý đoạn hội thoại của hai người.

Cố Thừa Minh cũng muốn nắm tay Bánh Đậ, anh lẳng lặng nhìn thằng bé.

Thẩm Diễm nói: "Bánh Đậ, con có đói bụng không?"

"Con vừa ăn trái cây."

Thẩm Diễm nói: "Vậy à..."

Cô có chút lơ đễnh, Bánh Đậu bắt tay cô, ý bảo có muốn ăn cơm hay không, không về nhà sao?

Thẩm Diễm ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh nói: "Mẹ và chú đưa con đi ăn tối được không?"

Bánh Đậu suy nghĩ một chút, Cố Thừa Minh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu, càng nhìn càng yêu.
Bánh Đậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Mẹ ... mẹ đi được không?"

Thẩm Diễm "Hả?", Mất vài giây cô mới có phản ứng, sững sờ nói: "Ừ, được."

Bánh Đậu cười phá lên, Cố Thừa Minh dẫn đầu bước vào trong xe, Thẩm Diễm dẫn con trai lẳng lặng đi theo sau.

Bánh Đậu nhận thấy tâm trạng không bình thường của Thẩm Diễm, khi lên xe, cậu nói nhỏ vào tai Thẩm Diễm: "Mẹ, mẹ không vui sao?"

"Làm sao? Không có."

"Dạ"

Dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ, sự tò mò về Cố Thừa Minh đã chiếm toàn bộ cái đầu nhỏ của cậu.

Cố Thừa Minh đưa bọn họ đến một nhà hàng rất sang trọng, Thẩm Diễm do dự ở cửa, sau đó Cố Thừa Minh nhìn về phía cô, Thẩm Diễm cũng đi theo.

Thẩm Diễm hoa mắt cả buổi sáng, vừa ăn vừa lơ đãng suy nghĩ đủ thứ. Cố Thừa Minh đưa bát cho Bánh Đậu, cậu nhóc bưng bát cười ngốc nghếch, Thẩm Diễm ở bên cạnh dường nhu choáng váng vì hành động của hai người.
Sau bữa cơm, Bánh Đậu đã biết rất nhiều về Cố Thừa Minh, thậm chí cậu nghĩ, ông chú đẹp trai này đa mời mẹ con cậu ăn ngon như vậy, nhất định phải là người tốt.

Sau bữa tối, Cố Thừa Minh tiễn bọn họ về nhà. Ở dưới lầu, Thẩm Diễm nghĩ ngợi lung tung, quyết định bế Bánh Đậu lên lầu trước, sau đó thở hổn hển chạy xuống.

Cố Thừa Minh hơi kinh ngạc, anh đứng ở bên xe chờ cô nói.

Thẩm Diễm dường như đã hạ quyết tâm, cô nói: "Anh nói, anh tới đây là vì chuyện cá nhân đúng không?"

Cố Thừa Minh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ừ."

Thẩm Diễm nhìn vào mắt anh: "Vậy anh có thể nói cho em biết chuyện riêng tư là gì không?"

Cố Thừa Minh hơi sững sờ, nhìn vẻ mặt rõ ràng là lo lắng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh của người phụ nữ, trong lòng anh có vài phần dao động, nhưng những dao động đó nhanh chóng bị thay thế bởi sự do dự và tức giận trong lòng, nói: "Em thực sự muốn biết?"
Thẩm Diễm nói: "Đúng vậy."

"Chỉ là một số chuyện nhỏ không thành vấn đề."

Thẩm Diễm nhìn anh, "Vậy... còn bao lâu nữa?"

"Không chắc lắm"

" Vậy chúc anh may mắn."

Cố Thừa Minh nói: "Hy vọng là vậy"

Thẩm Diễm xoay người đi lên lầu, từng bước từng bước rất chậm.

Về đến nhà, Thẩm Diễm thả người trên sô pha, Bánh Đậu chạy tới, leo lên đùi cô ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Thẩm Diễm trầm mặc nhìn vẻ mặt vô tội của con trai: "Mẹ đang suy nghĩ một chuyện."

"Người lớn thật kỳ lạ, tại sao lúc nào cũng nghĩ lung tung."

Bánh Đậu không thích Thẩm Diễm suy nghĩ lung tung, bởi vì khi đó Thẩm Diễm sẽ mặc kệ suy nghĩ của cậu, mặt có chút hờn dỗi.

"Mẹ đi chấm nước tương, con yêu, đi làm một hũ tương cho mẹ. "

Bánh Đậu tức giận nói: "Mẹ bắt nạt người ta!"
"Làm sao?"

Bánh Đậu hôn lên khuôn mặt của Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm cười che giấu chiến lược đánh lạc hướng của đứa trẻ.

Thẩm Diễm bật cười xin tha, Bánh Đậu để cô đi với vẻ mặt ậm ừ và tự hào.

Ngồi một lúc, Thẩm Diễm đưa Bánh Đậu đi ngủ trưa, hai mẹ con chơi đùa một lúc trên giường rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Diễm một mình đến phòng khách, không nhịn được đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, dưới lầu đã trống trơn rồi, Thẩm Diễm không biết tại sao lại có cảm giác mình đang đi lạc.

Thẩm Diễm lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Tiêut.

Thẩm Diễm chán nản nói: "Tiêu Tiêu, anh ấy lại đến đây."

Tần Tiêu bị cơn buồn ngủ làm cho mù mắt, hỏ: "Anh ta là ai?"

Thẩm Diễm ngồi phịch xuống sô pha, vòng tay phải qua đầu gối nói: "Chồng cũ của mình, anh ấy đnag ở đây."
Con bọ buồn ngủ của Tần Tiêu đồng loạt chạy đi, ném cây bút trong miệng xuống, nói: "Chồng cũ của cậu? A, anh ta sao lại ở đây, không phải anh nói anh ta ở thành phố bên kia sao?"

Thẩm Diễm thở dài nói: "Ừ, ở một thành phố khác rất xa. Anh ấy nói ... là vì chuyện riêng, mình không hiểu ... Tiêu Tiêu, hiện tại mình đang rất rối..."

Thẩm Diễm nói, trong giọng nói bất giác có chút nghẹn ngào, Tần Tiêu lập tức hoảng sợ an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, là tình cờ gặp được hay anh ta tìm đến cậu?"

Thẩm Diễm dụi dụi mắt nói: "Đến mời ta cùng Bánh Đậu ăn cơm."

"Ba người cùng nhau đi?"

"Ừ, thật là mỉa mai phải không?"

Tần Tiêu lắc đầu: "Không có."

Thẩm Diễm nói: "Mình phải làm sao? Mình..."

"Nghe mìn nói, đừng căng thẳng, đừng hoảng sợ. Cứ để như vậy, hiểu không? Có thể cậu đang suy nghĩ quá nhiều, anh ta tới đây là vì việc riêng, cũng không liên quan gì đến cậu."
Thẩm Diễm ngẩn ra: "Mình không có."

Tần Tiêu trêu chọc cô, "Oái oăm, lúc trước còn khóc lóc với mình, nói chồng cũ sẽ trả thù cô, trái tim cô sẽ tan nát."

Thẩm Diễm: "... cậu đichết đi."

Tần Tiêu bật cười, "Mình mà chết sẽ không có người nghe cậu than thở."

Thẩm Diễm cười cười, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn, nói: "Thắng thì thắng, hôm khác đến nhà ăn cơm, mình sẽ nấu một bữa cơm thịnh soạn tiếp đãi cậu."

Tần Tiêu nịnh nọt, "Được! Tiểu bảo bối."

"Cậu cũng nên chú ý thân thể, buổi trưa nghỉ ngơi một chút, đừng viết nữa."

Tần Tiêu chua xót nói: "Mình cũng không muốn viết, chết tiệt, mẹ mình hôm qua bảo mình cút ra ngoài"

Thẩm Diễm rất thương cảm nói: "Đứa nhỏ đáng thương."

Hai người cúp điện thoại, Tần Tiêu tiếp tục viết bản thảo, Thẩm Diễm tâm tình thoải mái, trở về phòng nằm trên giường cùng Bánh Đậ, Beanbag thằng bé mềm nhũn, lăn qua lăn lại trên người Thẩm Diễm. Cánh tay Thẩm Diễm ôm sau lưng cậu, cúi đầu hôn lên trán con trai, nhẹ giọng nói: "Con yêu, mơ một giấc mộng đẹp."
Bánh Đậu nói gì đó Thẩm Diễm không hiểu, nhếch miệng, ôm bảo bối quý giá nhất trên đời rồi ngủ thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi