GẶP LẠI SAU LY HÔN

Sau khi Cố Thừa Minh về đến khách sạn, anh gọi điện cho Phương Tuấn, Phương Tuấn có lẽ đang đợi nên liền đến đón ông chủ.

"Cố tổng."

"Kiểm tra Thẩm Diễm đã liên lạcvới ai trong năm tôi kết hôn, thu thập luôn nhật ký cuộc điện thoại của cô ấy."

"Vâng"

"Giao cho tôi càng sớm càng tốt."

"Vâng, tôi biết."

Sau khi cúp máy, Cố Thừa Minh ngồi thật lâu không nhúc nhích, một lúc sau mới lấy trong ví ra tấm ảnh chụp Bánh Đậu, cậu bé trong tấm ảnh, đôi mắt to đẹp, khóe miệng mỉm cười, người phụ nữ bên cạnh nắm chặt tay cậu, đây chắc chắn là một bức tranh rất hạnh phúc.

Nhưng trong mắt Cố Thừa Minh rất là mỉa mai, thật là mỉa mai.

Cố Thừa Minh hít một hơi thật sâu, có ý muốn xé nát bức ảnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt và đôi lông mày của cậu bé, trái tim lại dịu đi.


Cố Thừa Minh nhéo lông mày, anh thực sự rất mệt mỏi, vừa rồi Cận Diệc Hàng liên tục gọi điện thoại, Cố Thừa Minh lấy lý do đang có tâm trạng không tốt nên lần này đến thành phố Hoài Nam không phải vì công việc.

Cố Thừa Minh chỉ nghỉ ngơi nửa giờ liền gọi tài xế qua, yêu cầu anh ta lái xe đi nơi khác.

Người lái xe ngạc nhiên, ông chủ đi gặp một người phụ nữ ngay sau khi anh ta đến thành phố Hoài Nam, không lẽ bây giờ anh ta đi đến chỗ của một người phụ nữ khác?

Người lái xe mới đến năm ngoái nên không biết nhiều về Cố Thừa Minh, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng nơi Cố Thừa Minh nhờ anh lái xe đến lại là một khu dân cư cao cấp, khu biệt thự của một gia đình.

Cố Thừa Minh mở cửa đi thẳng ra ngoài, tài xế cũng nhanh chóng đi theo.

Cố Thừa Minh đang nhìn từng tấm ảnh, thật ra lúc này anh rất lo lắng nhưng anh không muốn làm Thẩm Diễm phát hiện, Cố Thừa Minh rất kiên nhẫn, anh muốn tìm hiểu Thẩm Diễm. Anh muốn biết vì sao sáu năm trước cô nhất quyết muốn ly hôn khi đang mang trong bụng đứa con của anh.


Cố Thừa Minh tâm tình thật sự không tốt, chín giờ tối, Phương Tuấn gọi điện thoại nói hồ sơ đã gửi vào hộp thư của anh.

Cố Thừa Minh mở hộp thư, hai mắt hơi nheo lại, Phương Tuấn ở đầu bên kia điện thoại nói: "Cố tổng, Thẩm tiểu thư sau khi kết hôn với anh thì những hoạt động bên ngoài cũng không nhiều, chủ yếu ở trong Cố gia... "

"Ở trong Cố gia?" Cố Thừa Minh nhíu mày ngắt lời.

Phương Tuấn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đúng vậy, Thẩm tiểu thư không có việc gì, căn bản chỉ ở nhà."

Cố Thừa Minh lạnh lùng nói: "Cô ấy không phải làm việc trong dàn nhạc sao? Tại sao mỗi ngày đều ở nhà?"

Phương Tuấn đổ mồ hôi lạnh, nói thật: "Chẳng lẽ Thẩm tiểu thư không nói cho anh biết cô ấy đã từ chức?"

Cố Thừa Minh đột nhiên nhớ tới Thẩm Diễm lúc trước khó chịu nói cái gì, cô nói: "Không phải anh đã làm chuyện này trước đây sao?"


Lúc đó anh yêu cầu Thẩm Diễm nghỉ việc, ích kỷ yêu cầu cô đừng làm việc ở Hoàng Đình.

Cố Thừa Minh tiếp xúc câu này, rất nhanh liền hiểu được là cái gì, liền sửng sốt, liếc mắt một cái: "Nói tiếp đi."

"Thẩm tiểu thư phần lớn thời gian ở nhà, hiếm khi ra ngoài, cũng không có nhiều bạn bè, gần như có thể nói là không có giao tiếp xã hội."

Cố Thừa Minh nhíu mày, kỳ lạ, đương nhiên là kỳ lạ, một người phụ nữ cho dù một mình đến thành phố khác làm việc, cũng không thể không có bạn bè, lúc không đi làm thì ở nhà cả ngày không ra ngoài, đây là điều không thể tin được.

Nếu Thẩm Diễm vốn dĩ tính tình bất cần, Cố Thừa Minh sẽ không thấy kỳ quái, ngược lại, Thẩm Diễm không chỉ có tính cách kín kẽ, ôn hòa, cô ấy rất ấm áp và hướng ngoại, nếu không có sự nhiệt tình dai dẳng này, Cố Thừa Minh và cô có lẽ đã không gặp nhau và đi chung một đoạn đường, anh cũng sẽ không bao giờ bị cô lừa dối hết lần này đến lần khác.
Cố Thừa Minh lại lạnh lùng nói: "Gia đình cô ấy thì sao? Chưa từng liên lạc?"

Phương Tuấn dừng lại vài giây, nói nhỏ: "Không có, Cố tổng."

Sau một năm kết hôn, Thẩm Diễm chưa từng nói chuyện về cha mẹ với anh, bởi vì mọi việc quá vội vàng, không có hôn lễ, không có khách khứa, không lâu sau Cố gia có vấn đề trong kinh doanh, Cố Thừa Minh đều ở công ty nên cũng không tổ chức tiệc cướ. Trước kia không để ý đến những thứ này, ngẫm lại, hình như Thẩm Diễm có rất nhiều chuyện không bình thường.

 Khi công việc kinh doanh của Cố gia gặp khó khăn, chưa đầy một tuần sau khi anh kết hôn với Thẩm Diễm, Cố Thừa Minh cho rằng anh chỉ bận rộn mấy tháng, cho đến khi mọi việc ổn định trở lại, Cố Thừa Minh yêu cầu thư ký chuẩn bị quà, bữa tối dưới ánh nến trong nhà hàng nhân dịp kỷ niệm một năm kết hôn, thì Thẩm Diễm lại đưa cho anh giấy tờ ly hôn.
Cố Thừa Minh cầm điện thoại nghe Phương Tuấn báo cáo chi tiết, trong đầu nhớ lại vẻ mặt của Thẩm Diễm lúc đó.

Rất mơ hồ ... Cô cúi đầu, Cố Thừa Minh thì sửng sốt nên không để ý đến vẻ mặt, giọng nói của cô. Bây giờ nghĩ lại, anh thậm chí không nhớ nổi chi tiết, đầu óc anh chỉ toàn câu nói "ly hôn" của người kia. Đối với giọng điệu và vẻ mặt nói chuyện ly hôn với anh, Cố Thừa Minh không nhớ nổi.

Lông mày lạnh lùng, anh nghĩ, anh thực sự đã bỏ qua quá nhiều thứ.

Sau khi ly hôn, trí nhớ của Cố Thừa Minh không cho phép sự tồn tại của Thẩm Diễm, anh không muốn dính dáng gì đến người phụ nữ này, về gia đình Thẩm Diễm, anh không biết gì về họ cho dù trước hay sau kết hôn.

Thẩm Diễm khi kết hôn không hề nhắc tới cha mẹ, Cố Thừa Minh cũng không hỏi, người của Cố gia không thích cô nên cũng không hề đả động tới.
Không biết vì sao, Cố Thừa Minh trong lòng lại có chút cảm xúc kỳ quái nhưng anh nhanh chóng đè nén, không cho phép mình hiện tại có cảm xúc như vậy.

Thẩm Diễm giống như một người phụ nữ đột nhiên xông vào cuộc đời anh, đốt lên một ngọn lửa, rồi rời đi không chút lưu tình.

Chợt, Cố Thừa Minh nhận ra mình không biết rõ về người phụ nữ này.

"Cố tổng?" Phương Tuấn nói một hồi, nhưng phát hiện bên kia không có giọng nói.

Cố Thừa Minh nói: "Ừ"

"Tuy nhiên, nhật ký cuộc gọi của Thẩm tiểu thư cho thấy cô ấy thường xuyên liên lạc với một số."

Cố Thừa Minh nói: "Số mấy?"

"Số từ một thị trấn phía nam, xa lắm."

"Có thể tìm ra là ai không?"

Phương Tuấn sau khi do dự một lúc mới nói: "Đã lâu quá rồi, số đã không còn sử dụng."

"Số ở đâu?"

Phương Tuấn nói ra một cái tên, thật ra không phải đến từ thành phố lớn, Cố Thừa Minh còn chưa từng nghe qua, nhưng lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc ... Anh nhíu mày, thầm nghĩ, quen thuộc ... sao lại quen thuộc?
Bây giờ xem ra hôn sự giữa Thẩm Diễm và anh có thể không đơn giản như vậy, Cố Thừa Minh từng rất tin tưởng người phụ nữ này thật sự yêu, cũng thật sự không muốn thân phận của Cố gia.

Nhưng hiện tại Cố Thừa Minh có chút không rõ.

Anh thở dài một hơi đầy mệt mỏi, nói vài câu với Phương Tuấn rồi cúp điện thoại. Anh dựa vào sô pha, nhìn chiếc đèn chùm đẹp đẽ phức tạp, nghĩa đến địa danh mà Phương Tuấn nhắc đến trong đầu.

Từng nghe thấy ở đâu? Cố Thừa Minh châm một điếu thuốc, liếc mắt một cái rồi phun ra.

"Nhà em ở Hưng Yên, anh nghe chưa? Ở đó đẹp lắm, dịp nghỉ lễ anh có thể đến chơi với em " Cô gái cười nói trong trẻo ngọt ngào.

"Này, Harris, đừng độc ác như vậy."

"Tên tôi là Fanny, bạn cũng có thể gọi tên tiếng Trung của tôi ..."

Hai tay Cố Thừa Minh dừng lại, tàn thuốc rơi xuống trên bàn cà phê, vẻ mặt cứng đờ, vừa rồi anh nghĩ đến hai chữ này, nhưng có lẽ là do đã lâu quá rồi, anh không nhớ rõ ai đó đã nói cái gì.
Cố Thừa Minh ấn trán, có chút buồn bực.

Cận Diệc Hàng cũng khó chịu, anh ta yêu cầu Mạn Phỉ mang điện thoại di động đến và đích thân liên lạc với Cố Thừa Minh. Rốt cuộc Cố Thừa Minh trả lời cuộc gọi của anh ta.

Cận Diệc Hàng tươi cười rủ anh đi ăn tối, nhưng Cố Thừa Minh lại từ chối, lần này anh mới nói lý do.

"Xin lỗi, Cận tổng, tôi có một số việc riêng cần xử lý." Cố Thừa Minh thẳng thừng nói.

Cận Diệc Hàng nheo mắ: "À, chuyện riêng? Hoài Nam là địa bàn của tôi. Cố tổng có cần giúp gì không? Có thể trực tiếp nói cho tôi biết được không? Ví dụ như đang tìm người?"

Cố Thừa Minh cười nói: "Cảm ơn Cận tổng, nhưng không có, tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian."

Cận Diệc Hàng nói thêm vài câu đạo đức giả mang tính xã giao.

Cố Thừa Minh không phản ứng.

Cận Diệc Hàng cảm thấy rất buồn chán, hai người kết thúc cuộc trò chuyện giả tạo, Mạn Phỉ thì thào nói: "Cố tổng mua một ít tài sản ở đây."
Đương nhiên Cận Diệc Hàng biết chuyện này: "Ừm, giá đất ở đó không thấp, còn lâu mới có thể xem được 'chuyện riêng' của Cố tổng."

Mạn Phỉ gật đầu.

Cận Diệc Hàng nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng cong lên cười.

Mấy ngày sau Cố Thừa Minh không tìm Thẩm Diễm, thông tin Phương Tuấn kiểm tra liên tục ập đến, hình ảnh hai người hẹn hò và sau khi kết hôn sáu năm trước cũng từng chút một lặp lại trong đầu Cố Thừa Minh. .

Anh im lặng ngồi trong phòng xem Phương Tuấn đã kiểm tra những gì - anh ra vào bệnh viện ba ngày trước kỷ niệm ngày cưới, thử thai và ba ngày sau thì đệ đơn ly hôn.

Cố Thừa Minh không muốn nghĩ xấu về Thẩm Diễm, nhưng đủ thứ chuyện khiến anh cảm thấy cáu kỉnh đến mức gần như mất hết kiên nhẫn.

Phương Tuấn là người hiểu rõ nhất vấn đề, cậu ta cũng biết Cố Thừa Minh lúc này đang trong tâm trạng cực kỳ cáu kỉnh, cậu ta là người ngoài cuộc đương nhiên thấy rõ hơn bọn họ.
Phương Tuấn nói qua điện thoại: "Cố tổng...... Tôi nghĩ ngài không nên vội, dù sao..."

Lời của anh còn chưa nói xong, Cố Thừa Minh đã đoán được.

Rốt cuộc mọi chuyện chỉ là suy đoán, Bánh Đậu cũng chưa từng làm xét nghiệm DNA, Cố Thừa Minh nói "ừm", biểu thị đã biết.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thừa Minh yêu cầu tài xế lái xe đi đón Thẩm Diễm.

Đến dưới lầu, Cố Thừa Minh kêu tài xế lên lầu mang theo quà.

Tài xế lên lầu mang theo một món quà lớn được đóng gói đẹp đẽ gõ cửa, Thẩm Diễm mở cửa, nhìn thấy người lạ, ngạc nhiên hỏi: "Anh tìm ai vậy?"

Lái xe nói: "Xin hỏi, cô là Thẩm Diễm,Thẩm tiểu thư?"

Thẩm Diễm nói: "Là tôi."

Tài xế đưa quà cho cô, cười nói: "Cố tổng cho tôi mời cô xuống."

"Cố tổng? Cố Thừa Minh?"

Cô bàng hoàng cầm lấy món quà, to và không hề nhẹ.

Thẩm Diễm khó hiểu, tài xế chỉ gật đầu, không nói nữa.
Thẩm Diễm nói: "Tôi có khách nên thôi đi. Chuyện gì thế này? Có phải cho tôi không?"

"Vâng, quà cho Thẩm tiểu thư."

Thẩm Diễm nói: "Cám ơn."

"Vậy thì Thẩm tiểu thư có thể đi cùng tôi xuống gặp Cố tổng không?"

Thẩm Diễm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không tiếp tục được, tô có bạn ở trong nhà."

Tài xế cũng có chút ngượng ngùng nói: "Cái này..."

Thẩm Diễm rối rít đứng ở cửa, Tần Tiêu từ trong bếp quát: "Cậu làm sao vậy? Cháy nồi rồi!"

Thẩm Diễm thở dài, đặt quà xuống đất vội vàng đi tới, Tần Tiêu đặt Bánh Đậu xuống đất, chậm rãi đi tới, một lớn một nhỏ vẫn đang nhai, trợn mắt ngoác mồm nhìn tài xế.

Người lái xe đổ mồ hôi không thể giải thích được, anh ta nhìn xuống đứa trẻ, nghĩ rằng đứa trẻ này khi lớn lên thật đáng yêu.
Bánh Đậu ngẩng đầu nhìn anh, Tần Tiêu nói: "Anh đang tìm Thẩm Diễm? Có chuyện gì sao?"

Cô cũng nhìn thấy món quà trong góc.

Lái xe nói: "Vâng Cố tổng, mời Thẩm tiểu thư ra ngoài ăn tối."

Tần Tiêu kêu một tiếng, "Cố tổng? Chồng cũ Thẩm Diễm?"

Tài xế: "..."

Người lái xe vẻ mặt thẳng thắn nói: "Vâng."

Tần Tiêu cười nói nhẹ nhàng: "Thực xin lỗi, tối nay Thẩm Diễm thật sự không có thời gian. Sao anh không xuống mời Cố tiên sinh lên? Hôm nay Thẩm Diễm nấu cơm, tuy rằng tài nấu nướng của cô ấy chỉ ở mức trung bình, nhưng may mắn thay đã được thực hành trong nhiều năm nên hương vị vẫn có thể ăn được. "

Người lái xe tròn mắt, anh ta không thể tin được.

Là một phóng viên, Tần Tiêu không sợ chướng mắt, cô bình tĩnh mỉm cười, Bánh Đậu nghiêng đầu tò mò lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Tài xế cuối cùng cũng phải xuống lầu liên lạc, trong vòng hai phút, Cố Thừa Minh một mình đi lên. Tần Tiêu đã đợi ở cửa, cửa vẫn luôn mở, lúc Thẩm Diễm bưng bát đĩa ra liền nhìn thấy Cố Thừa Minh ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha.

Bánh Đậu ngồ ở dưới chân anh, nằm trên tấm thảm để mở món quà, hóa ra là một bộ phiên bản giới hạn của Transformers.

Tuy còn nhỏ nhưng con trai vốn dĩ rất thích những thứ này, Thẩm Diễm dừng tay cầm canh, sững sờ đứng nhìn.

Đầu ngón tay đột nhiên đau nhói, Thẩm Diễm thút thít suýt làm đổ canh, Tần Tiêu vội vàng chạy tới giúp cô cầm lấy, nói nhỏ: "Cẩn thận một chút, đừng làm phỏng chính mình."

Ánh mắt Thẩm Diễm vẫn nhìn về phía Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh nghe thấy động tĩnh, cả người đều ngẩng đầu.

Không hiểu vì sao, nhìn thấy cảnh này, Thẩm Diễm đột nhiên cảm thấy mũi nhức nhối, vội vàng cúi đầu che giấu tâm tình thay đổi, chạy về phòng bếp dọn cơm.
Tần Tiêu theo sau không thể giải thích được nói: "Cậu sao vậy? Sao mắt lại đỏ?"

Tần Tiêu nghiêng người nhìn, Thẩm Diễm quay đầu đẩy cô ra, khàn giọng nói: "Không phải, khói bay vào mắt."

Tần Tiêu không muốn làm bạn khó xử: "Món ăn chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Diễm gật đầu nói: "Được rồi"

Tần Tiêu cầm lấy bát đũa đi ra ngoài, Thẩm Diễm loay hoay ở trong phòng bếp hồi lâu Tần Tiêu mới âm thầm kéo c ra, lúc này Cố Thừa Minh đã bế Bánh Đậu ngồi xuống bàn ăn.

Vị trí cũng khác với Thẩm Diễm và bọn họ lúc trước, lần này Bánh Đậu đang ngồi cùng Cố Thừa Minh, trên tay cầm một viên Đại Hoàng Phong (Bumblebee).

Thẩm Diễm nói: "Bánh Đậu, mau ăn cơm, lát nữa lại chơi."

"Mẹ ơi, con muốn vừa cầm người máy vừa ăn."

Thẩm Diễm nói: "Không được"

"Thật ra vì nó thích quá nên mới thế. Chỉ là ăn cơm thôi, không thành vấn đề." Cố Thừa Minh đột ngột ngắt lời cô.
Thẩm Diễm vừa mở miệng liền phát hiện chính mình không nói được lời nào.

Tần Tiêu nhìn bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diễm, Thẩm Diễm vẫn là nhìn chằm chằm Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh cúi đầu nói chuyện với Bánh Đậu.

Tần Tiêu chọc Thẩm Diễm, thì thào nói: "Ngồi đi."

Thẩm Diễm mím môi ngồi xuống, cô muốn cố gắng hết sức bỏ qua, nhưng hai người đối diện làm tâm tư của Thẩm Diễm đau lòng nhưng cũng rất hy vọng.

Cố Thừa Minh đang kể cho Bánh Đậ nghe câu chuyện về Autobots, thằng bé nghe với vẻ thích thú, ôm chặt lấy cánh tay và chớp chớp mắt dường như muốn trèo lên đùi Cố Thừa Minh, quàng tay qua cổ anh để lắng nghe rõ hơn.

Thẩm Diễm không dám nhìn lên, nhưng Tần Tiêu thì kinh ngạc nói nhỏ: "Thẩm Diễm, con trai của cậu rất thích chồng cũ của cậu, ừm, nên gọi chồng cũ của cậu là gì? Bố dượng? Không, dù sao cùng đã ly hôn rồi... "
Thẩm Diễm mồ hôi trên trán chảy xuống, trầm mặc không nói.

Tần Tiêu đột nhiên kêu lên: "Sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Thẩm Diễm, cậu không khỏe sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Thẩm Diễm đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ: "Hơi nóng một chút, không sao đâu, đừng làm ồn, mau ăn đi."

Tần Tiêu ồ lên hai lần, Cố Thừa Minh ở phía đối diện nhìn sang. Bánh Đậu thấy mẹ cứ cúi đầu, thằng nhỏ có chút kỳ quái, nhảy khỏi người Cố Thừa Minh Cố Thừa Minh lần đầu tiên nhận ra thân phận làm cha của anh, nhìn từng cử động của con trai đều làm anh lo lắng, vội vàng đưa tay đỡ lấy đứa nhỏ, Bánh Đậu ngẩng đầu ngọt ngào nói: "Cám ơn chú."

Cố Thừa Minh nhẹ giọng: "Không có khách khí."

Bánh Đậu lon ton chạy đến bên cạnh Thẩm Diễm, kiễng chân đặt tay lên trán Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm cảm thấy nhẹ nhõm khi bàn tay nhỏ bé mềm mại như sữa của đứa trẻ áp lên trán.

"Mẹ, mẹ có bị bệnh không? Trán hơi nóng? Cô giáo nói vậy là bị sốt."

Thẩm Diễm mỉm cười, áp trán vào bàn tay nhỏ bé của cậu, nhẹ nhàng nói: "Không sao, chỉ là đêm nay nhiệt độ hình như hơi cao."

Bánh Đậu "ồ" một tiếng rồi bỏ tay ra, nhưng một bóng người cao lớn đã đi tới bên cạnh cậu, trước khi hai mẹ con kịp nhìn rõ, một bàn tay dày rộng chạm vào trán Thẩm Diễm.

"Chụp nhiệt kế ở đâ, em có thể bị sốt rồi." Giọng nói lạnh lùng của Cố Thừa Minh vang lên trên đầu.

Thẩm Diễm sững sờ, Bánh Đậu ngẩng đầu nhìn, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Cố Thừa Minh nhanh chóng bỏ tay ra, thay vào đó xoa xoa cái đầu nhỏ của Bánh Đậu. Bánh Đậu đắc ý lắc lư từ bên này sang bên kia, cười khúc khích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi