Tần Tiêu vội vàng chạy vào nhà xem qua nhiệt kế.
Cố Thừa Minh trên mặt không chút biểu tình, đưa tay cầm nhiệt kế.
Thẩm Diễm nhận lấy, im lặng nói: "Anh ăn trước đi, tôi đi đo nhiệt độ."
Tần Tiêu nói: "Tớ đi cùng cậu. Cố tiên sinh và Bánh Đậu ăn cơm trước."
Bánh Đậu ngẩn người, muốn đi theo, Tần Tiêu sờ sờ đầu nhỏ của cậu, nói: "Nhóc con, có khách ở đây, con nên nghe lời một chút."
Bánh Đậu nói: "Dì có về sớm không?"
Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, Thẩm Diễm đã vào phòng rồi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tần Tiêu luôn cảm thấy có gì đó không ổn liền vội vàng đi tới.
Bánh Đậu trịnh trọng gật đầu, đối với Cố Thừa Minh giống như người lớn: "Thực xin lỗi, Cố thúc thúc, mẹ của cháu có thể bị bệnh, một lát nữa sẽ ra ngoài, thúc đừng nóng giận. Cảm ơn thú về món quà ... à, cháu, cháu rất thích nó. "
"Không có gì đâu, chỉ cần con thích là được. Bánh Đậu còn thích gì nữa? Lần sau chú có thể mang đến cho con."
Bánh Đậu mắt sáng lên, nhưng ngay lập tức tối sầm lại, nói: "Ồ, không cần đâu. Mẹ nói con không được nhận quà của người khác ... Cám ơn."
Cố Thừa Minh nói: "Chú không phải 'người khác', chú là ... bạn của mẹ con, vậy chúng ta cũng là bạn, không phải sao?"
Bánh Đậu ngẫm lại cũng cho là đúng, nở nụ cười thật tươi nói: "Cái đó không cần, rất đắt, chú không cần tốn tiền."
Đây là một đứa trẻ rất nhạy cảm, Cố Thừa Minh lại càng cảm thấy đau lòng.
Cố Thừa Minh rốt cuộc không nhịn được đưa tay sờ lên má, da thịt trên mặt đứa trẻ mềm mại, rất đàn hồi, có mùi thơm nhàn nhạt.
Cố Thừa Minh trong lòng khẽ động, cúi người nhéo nhéo cái mũi nhỏ của thằng bé, cười nói: "Không sao đâu, chú giàu mà."
Bánh Đậu cười: "Cháu cũng có tiền!"
Hai người nhìn nhau cười, Bánh Đậu thật sự rất quan tâm đến Thẩm Diễm, cùng Cố Thừa Minh nói chuyện một hồi liền nhíu mày, không cần biết Cố Thừa Minh trêu chọc như thế nào, thằng bé đều cau mày tỏ vẻ lo lắng.
Cửa phòng ngủ được mở ra, Tần Tiêu và Thẩm Diễm bước ra.
Bánh Đậu chạy đến ngay lập tức: "Mẹ, mẹ!"
Thẩm Diễm sờ sờ đầu con trai: "Không sao, mẹ uống thuốc rồi."
Bánh Đậu kéo cô ngồi xuống, Thẩm Diễm không dám nhìn vào mắt Cố Thừa Minh, lặp lại: "Thật sự không sao, ở nhà không có điều hòa, mẹ hơi nóng. "
Cố Thừa Minh nhìn Thẩm Diễm một cái, đối phương cúi đầu ăn cơm bình tĩnh nhìn lại, cầm lấy tay Bánh Đậu, vừa kể chuyện vừa nhẹ nhàng chọn món cho nhóc con.
Tần Tiêu gắp thức ăn vào miệng, ghé vào tai Thẩm Diễm nói: "Chồng cũ của cậu rất dịu dàng với trẻ con, có phải anh ấy rất thích trẻ con không? Nhìn ra được mà."
Thẩm Diễm vội vàng gật đầu, "ừ" một tiếng.
Tần Tiêu có chút kỳ quái, Thẩm Diễm đã nói với cô về Cố Thừa Minh mấy lần, không ngờ hai người lại hòa hợp như thế này?
Trong bữa ăn, Thẩm Diễm không hề nhìn lên Cố Thừa Minh đang nói chuyện cười đùa với Bánh Đậu, thằng bé này hiển nhiên rất thích ông chú này.
Bữa cơm này giống Hồng Môn Yến, không phải bởi vì bầu không khí quá nguy hiểm, mà là luôn khiến Tần Tiêu cảm thấy khó chịu, có lẽ là vì hành vi của Thẩm Diễm không bình thường.
Tần Tiêu nhún vai, không để ý nữa. Cố Thừa Minh ăn cơm tối xong liền từ biệt, Thẩm Diễm cũng không có đi ra khỏi phòng bếp, Tần Tiêu gọi cô hai lần, Thẩm Diễm dường như đang trốn ở bên trong.
Tần Tiêu xin lỗi nói: "Chuyện đó ... cô ấy có thể không được khỏe, để tôi tiễn anh."
Cố Thừa Minh gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Bánh Đậu, thằng bé cười toe toét với anh.
Cố Thừa Minh dùng sức xoa xoa nhẹ nhàng tóc của đứa nhỏ, Tần Tiêu kéo Bánh Đậu, thản nhiên nói: "Đi tiễn khách cùng mẹ nuôi."
Trên mặt Cố Thừa Minh nở một nụ cười, Tần Tiêu không nhận ra cô đã làm gì, hét vào phòng bếp, "Cố tiên sinh, tôi xuống lầu mang theo Bánh Đậu tiễn anh"
Thẩm Diễm vội vàng chạy ra ngoài, bóng dáng của bọn họ đâu rồi.
Thẩm Diễm: "..."
Cô thở phào nhẹ nhõm và nhíu mày.
Lúc đi xuống lầu, Tần Tiêu co ro, Cố Thừa Minh thỉnh thoảng nhìn lại.
Khi xuống lầu, tài xế đã đợi sẵn ở đó, Cố Thừa Minh đang tạm biệt Bánh Đậu: "Chú đi đây, con không tạm biệt chú sao?"
Doubao cười nói: "Tạm biệt chú, chú là người tốt, làm người tốt sẽ được đền đáp, Thượng Đế phù hộ cho chú."
Cố Thừa Minh: "..."
Tài xế không nhịn được cười, Cố Thừa Minh quay đầu lại liếc hắn một cái, tài xế liền ngậm miệng lại, nhưng vai vẫn giật giật, làm cho hắn nghẹn chết, đứa nhỏ này thật là buồn cười.
Tài xế không nhịn được cười, Cố Thừa Minh cũng nghĩ rất đáng yêu, cười nói: "Chú là người tốt? Tại sao lại nói như vậy? Hơn nữa, cho dù chú là người tốt, tại sao Thượng Đế lại phải ban phước cho chú? "
Bánh Đậu mím miệng nói: "Con không biết ..."
Cố Thừa Minh buồn cười, khóe miệng cong lên nói: "Là bởi vì con thích chú, cho nên con mong Thượng Đế phù hộ chú, phải không?"
Bánh Đậu sững sờ, vội vàng gật đầu, không biết có đúng hay không.
Cố Thừa Minh nói: "Thật là một cậu bé ngoan, chú cũng rất thích con."
Bánh Đậu lặng lẽ đỏ mặt, che đôi bàn tay nhỏ bé của mình và nói "ngượng ngùng."
Cố Thừa Minh lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ mịn của thằng bé: "Tuy nhiên, kẻ mạnh không cần Thượng Đế cầu nguyện, chúng ta cần thực lực của chính mình để bảo vệ những người muốn bảo vệ, con hiểu không?"
Chà, không hiểu ... Khuôn mặt Bánh Đậu cay đắng, cậu cảm thấy chú Cố thật sâu sắc.
Cố Thừa Minh không nhịn được cười cười, cảm thấy bản thân còn non kinh nghiệm lại ham muốn nhanh chóng thành công, sao có thể đột ngột dạy nhiều thứ như vậy khi đứa nhỏ mới vài tuổi. ... Anh thực sự có rất nhiều điều muốn nói với Bánh đậu, muốn chậm rãi dạy dỗ thằng bé.
Đứa con của Cố Thừa Minh anh không thể trông cậy vào ý trời.
Sau khi Cố Thừa Minh nói xong, Tần Tiêu đã "chui" ra khỏi thế giới của chính mình, xấu hổ vò đầu bứt tóc, đi tới nói: "Buổi tối hôm nay chiêu đãi không tốt, mong Cố tiên sinh không phiền. "
Cố Thừa Minh cười: "Được."
Anh cúi đầu nói: "Bánh Đậu, tạm biệt."
Thằng bé vẫy tay: "Tạm biệt."
Cố Thừa Minh lên xe, xe liền chạy đi, Bánh Đậu vẫn nhìn chằm chằm vào sau xe, Tần Tiêu bóp chặt gò má nhỏ của anh cười: "Bánh Đậu, con có thích Cố thúc thúc không? Có muốn chú ấy làm cha nuôi của con không? Dù sao cũng nên nhận chú ấy là phụ cha nuôi để hai mẹ con không phải lo lắng, ngày nào con cũng có quà đắt tiền như Transformers. . "
Cô đang trêu đùa đứa trẻ, nghĩ rằng Doubao không hiểu, hoặc cô ấy chỉ đơn giản gật đầu và nói đồng ý, nhưng Doubao hiểu và hiểu ý nghĩa của nó.
Đứa nhỏ kiên quyết, nghiêm nghị nói: "Con không thể nhận chú ấy là cha. Khi nào chú ấy gả cho mẹ thì mới trở thành cha của con, nhưng mẹ con sẽ không đồng ý đâu... Hơn nữa, mẹ con cũng không nhất định thích chú ấy, giáo viên nói rằng chỉ những người thích nhau mới có thể kết hôn "
Lần này Tần Tiêu bị lừa, Tần Tiêu: "... =="
"Ừm, con nói đúng, có gì sai sót mong con bỏ qua." Tần Tiêu nhếch mép nói.
Bánh đậu khịt mũi trả lời, ngạo nghễ đi lên lầu, để lại Tần Tiêu trong lòng rối bời.
Sau khi đi lên, bọn họ phát hiện Thẩm Diễm đang dọn dẹp phòng bếp nhưng đang thất thần, trên tay cầm một cái bát, dội một gáo nước lạnh, sững sờ.
Tần Tiêu lập tức chạy tới tắt nước nói: "Nhiệt độ tuy rằng không cao, nhưng cậu vừa hạ sốt, sao lại không chăm sóc thân thể như thế này?"
Thẩm Diễm hừ một tiếng nhìn xuống, quả nhiên có chút lạnh, Thẩm Diễm cười nói: "Anh ấy đi rồi?"
Tần Tiêu gật đầu nói: "Thẩm Diễm, cậu nói với mình chồng cũ của cậu rất giàu đúng không? Không phải là một người đàn ông giàu có bình thường đúng không?"
Thẩm Diễm sửng sốt nói: "Mình chưa từng nói với cậu sao?"
Tần Tiêu day day trán nói: "Không! Nhìn anh ấy đẹp trai tuấn tú, thoạt nhìn là con nhà giàu, lại là đại thiếu gia. Cậu xem xe đó chưa, phiên bản giới hạn đấy. Này, nói thật đi, một người đàn ông đẹp trai và giàu có như vậy, tại sao cậu lại muốn ly hôn? Hay là cậu không nói thật với mình, thật ra chính anh ta mới ra tay vứt bỏ cậu? "
Thẩm Diễm ngẩn người: "Đừng nói nhảm, không phải. Chúng ta vốn là kết hôn, sau đó không hợp thì ly hôn thôi."
Thẩm Diễm cúi đầu cười cười, nhưng không nói tiếp.
Tần Tiêu không quan tâm, xúc động nói: "Thôi thì ai cũng có ý kiến của mình, nhưng thật đáng tiếc, nếu như hồi đó cậu không ly hôn với anh ấy thì bây giờ cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều, là phu nhân của một gia đình giàu có. . "
"Cả đời không có hối hận, hơn nữa mình cũng chưa từng hối hận."
Cô nói xong liền nở nụ cười ngọt ngào với Tần Tiêu.
Tần Tiêu hừ một tiếng nói: "Quỷ quái"
Thẩm Diễm đưa tay lau mồ hôi trên trán, cô còn nóng, bật công tắc, nhanh chóng dùng nước lạnh rửa bát, Tần Tiêu vội vàng kéo cô sang một bên nói: "Cậu đi nghỉ ngơi đi, Bánh Đậu đang ở trong phòng khách, cậu đi cùng thằng bé ta đi, mình làm nốt việc cho."
" Không cần đâu, để mình là"
Tần Tiêu lườm cô một cái, nói: "Vì cậu bị bệnh nên mình mới giúp thôi, đừng tưởng bở."
Thẩm Diễm cười nói: "Thần thiếp đa tạ bệ hạ."
Tần Tiêu không nhịn được cười muốn tạt nước vào mặt cô, Thẩm Diễm vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến phòng khách liền thấy Bánh Đậu đang yên lặng xem phim hoạt hình Transformers của mình.
Thẩm Diễm nhìn người máy nhỏ trong tay mình, cảm thấy có chút ủ rũ, cô đi tới, giơ tay lên.
Thẩm Diễm nhéo nhéo mũi hắn nói: "Tiểu tử nhẫn tâm, mẹ nó còn không có thể đụng vào hắn?"
Bánh Đậu nhẹ nhàng giữ tay mẹ: "Cẩn thận, bọn họ muốn cứu thế giới, đừng phá, nếu không chúng ta đều kết thúc."
Thẩm Diễm: "..."
"Mẹ ơi, mẹ sờ xong chưa? Khi nào làm xong thì cất đi".
Thẩm Diễm thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu nói: "Được rồi, đừng sờ nữa, mau cầm Autobots của con đi cứu thế giới."
Bánh Đậu bật cười, Thẩm Diễm sờ trán nói: "Mẹ có chút mệt mỏi, con có muốn cùng mẹ đi nghỉ ngơi không?"
"Có ạ"
Thẩm Diễm đem con trai trở về phòng ngủ, cô định lấy đồ chơi trong túi thằng bémấy lần nhưng cậu không chịu, Thẩm Diễm phải đem ba mô hình Autobots lên giường với con trai.
Nằm trên giường, Thẩm Diễm vòng tay qua Bánh Đậu, do dự một chút rồi hỏi, "Con cảm thấy thế nào về người chú đó? Ý mẹ là, con có ghét chú ấy không?"
Bánh Đậu hồn nhiên nói: "Co không ghét, chú ấy tặng quà cho co, co nghĩ chú ấy là người tốt."
Thẩm Diễm thở dài nói: "Vậy sao..."
Bánh Đậu gật đầu và nói: "Nhưng ông chú đó cao thật đấy, Bánh Đậu hy vọng cũng sẽ cao như thế trong tương lai."
Thẩm Diễm sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu nói: "Thôi, mau đi ngủ đi, để sau này cao lớn thêm."
Trẻ con thật dễ lừa, Thẩm Diễm mấy câu liền dỗ dành cậu ngủ, Thẩm Diễm cẩn thận cầm lấy mấy cái mô hình đồ chơi bên người cậu, Bánh Đậu vẫy vẫy cánh tay, Thẩm Diễm cẩn thận giúp cậu nhét vào trong chăn.
Tần Tiêu mới đi ra sau khi rửa bát xong, sắc mặt lúc này không được tốt lắm, Thẩm Diễm cảm thấy thuốc vừa uống có tác dụng, hiện tại hơi buồn ngủ, đầu có chút đau.
Thẩm Diễm nói: "Tần Tiêu, ngươi sao vậy?"
Tần Tiêu cất điện thoại và chùm chìa khóa vào túi, cau mày nói: "Không có, Thẩm Diễm, mình mới nhớ ra, chồng cũ của cậu trông rất quen ..."
Thẩm Diễm kinh ngạc nói: "Quen sao? Anh ấy không phải người bên này, cũng chưa từng tới đây, cậu nhìn thấy anh ấy ở đâu?"
Tần Tiêu nhăn mặt nói: "Mình cũng không biết, nhưng kỳ thật vừa nhìn thấy mình liền cảm thấy quen thuộ, nhưng không nghĩ r,vừa rồi đang rửa bát đĩa, mình còn luôn cảm thấy như thể đã nhìn thấy anh ấy ở đâu đó. "
Thẩm Diễm cười nói: "Này, cậu đừng dùng những câu như vậy đả kích mình chứ."
"Mình không đùa đâu."
Thẩm Diễm cũng trở nên nghiêm túc: "Cậu thật sự từn nhìn thấy anh ấy sao? Cậu đã tới thành phố Bình Giang chưa?"
Tần Tiêu lắc đầu nói: "Không có."
Thẩm Diễm nói: "Vậy thì không thể..."
Tần Tiêu lắc đầu nói: "Quên đi, quên đi,dù sao cũng không phải người yêu mình."
Thẩm Diễm không nói nên lời, trợn mắt ngoác mồm.
Tần Tiêu cầm túi xách, vòng tay ôm cô nói đùa, "Nhưng chồng cũ của cậ cứ đến thế này, cậu thật không có suy nghĩ gì khác sao?"
Thẩm Diễm ánh mắt tối sầm lại, nói: "Mình không biết... Anh ấynói không liên quan tới mình."
"Chậc chậc, đàn ông thời nay cũng còn người nặng tình như vậy. Cậu không thấy thôi, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu quả thật là vẫn còn tình cảm đấy"
Thẩm Diễm vội vàng đẩy cô ra cửa nói: "Được rồi, đừng nói nữa, nhanh đi làm đ, nếu không sẽ bị dạy dỗ mộ trận đấy."
Tần Tiêu lẩm bẩm: "Mình mà sợ lão phù thủy đó sao."
Thẩm Diễm vẫy tay: "Thôi, trên đường lái xe cẩn thận."
Tần Tiêu nói "Này!" Rồi đi xuống lầu, ngồi ở trong xe, Tần Tiêu càng cố nghĩ tới Cố Thừa Minh. Càng không nhớ nổi, Tần Tiêu càng buồn bực, cô không dám phân tâm lái xe, nhíu mày suy nghĩ nhiều khi suýt vượt đèn đỏ.
À - là ảnh của Thẩm Văn khi cô ấy đi du học, nhưn có đúng là người đàn ông đó không? Hình như là ...
Họ Cố? Tên anh ta là gì? Tần Tiêu bí mật viết ra điều này, nghĩ khi nào rảnh sẽ hỏi Thẩm Diễm.