GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Trần Vân không biết mình là về đến nhà thế nào, chỉ biết lúc có ý thức đã đứng ở cửa nhà, đẩy cửa đi vào, liền thấy phụ thân đứng xoay lưng dưới cây phù dung trong viện, tay nhẹ nhàng xoa thân cây.

Đang lúc tháng 10, hoa phù dung đang nở rộ, màu hồng diễm lệ.

Trần Vân đi đến cách phụ thân một bước thì dừng lại, lễ phép nói, "Cha, hài nhi đã về."

Đột nhiên nghe thấy tiếng của nhi tử, động tác vuốt thân cây của Trần lão gia lập tức dừng một chút, Trần Vân đứng phía sau, nhìn không rõ vẻ mặt lúc này của phụ thân.

Điều chỉnh hô hấp một chút, Trần lão gia xoay người qua, nghiêm mặt đáp, "Ừ. Mới sáng ra ngoài làm gì?"

"Hài nhi mười mấy năm chưa về, muốn đi xem khắp nơi chút." Trần Vân cung kính trả lời.

Trần lão gia sau khi nghe thấy, không nói lại, chỉ gật đầu, liền xoay người đi vào trong nhà.

Làm phụ tử hai mươi mấy năm, Trần Vân hiểu rõ tính cách phụ thân mình, ngoài mặt nhìn tuy lạnh, nhưng cũng chỉ lớp vỏ ngoài, sau khi tháo bỏ lớp phòng bị này, liền có thể nhìn thấy yêu thương của phụ thân với hài tử. Nghĩ đến đây, Trần Vân vội vàng đuổi theo bước đi của phụ thân, đỡ phụ thân lên bậc thềm.

"Cha, hài nhi sáng nay nghe thấy hai câu chuyện, thấy rất thú vị, cha có hứng thú nghe không?"

"Ừ."

Nghe thấy tiếng đáp lại của phụ thân, Trần Vân liền kể hết hai câu chuyện buổi sáng mình nghe thấy cho phụ thân.

"Cha, vậy người biết tam nhi tử tên gì không?"

(Tam Mao.) Trần lão gia không lên tiếng, nhưng trong lòng lại cho ra đáp án.

Trần Vân nhìn phụ thân, biết phụ thân nhất định là không muốn mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết trong lòng phụ thân sớm đã có đáp án, thế là nói, "Là tiểu Minh."

(Cái gì, tiểu Minh?) Trong mắt Trần lão gia nháy mắt đổi thành kinh ngạc, sau đó lại khôi phục thành bình tĩnh, có điều trong con ngươi lại lộ ra chút hứng thú.

Trần Vân tất nhiên là sẽ không bỏ lỡ biến hóa trong mắt phụ thân, thế là lại nói ra câu chuyện thứ hai.

Có kinh nghiệm của câu chuyện đầu, Trần lão gia lần này trái lại bình tĩnh nghĩ một lát, nhưng qua rất lâu, lại vẫn không có bất cứ đầu mối gì, không nén nổi xoay người tỏ ý Trần Vân nói đáp án.

"Họ tên." Trần Vân không có dây dưa, giản lược nói ra kết quả.

Sau khi Trần lão gia nhíu mày suy nghĩ một phen, thầm than nói: (Thì ra như vậy!)

Trần lão gia từ nhỏ đã là thần đồng trong mắt người khác, thông minh lợi hại, hiện giờ đến tuổi này, không dám nói đọc qua vạn quyển sách, nhưng xem qua cũng là tương đối rộng, đến nay còn chưa gặp được gì có thể chân chính làm khó được mình, nhưng hai vấn đề hôm nay lại thật sự tốn tâm tư của mình, không nén được cảm thán quả thật là "sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân". Nghĩ cũng không tránh khỏi đối với người ra đề này cảm thấy hiếu kỳ, trong thôn Trần gia lại có diệu nhân (người thần kỳ/kỳ diệu) như vậy?

"Là nghe được từ người nào?"

"Một nữ tử trong thôn." Quả nhiên, lòng tìm tòi của phụ thân vẫn chưa thay đổi, trên mặt Trần Vân mang theo ý cười rõ ràng.

"Nữ tử?" Trần lão gia vẫn tưởng người có thể có lòng hoạt bát thông tuệ như vậy chắc chắn là nam tử, có lẽ mình lại là phiến diện rồi, "Không ngờ lại là một nữ tử, nữ tử này mẫn tuệ lại không thua nam tử a! Chẳng lẽ là ta lâu rồi chưa về, không ngờ trong thôn lại có nhiều diệu nhân như vậy, hôm qua là người tên Trần Lương kia, hôm nay lại là một nữ tử trẻ tuổi."

Xoay người xoay đầu qua, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trong mắt trưởng tử, Trần lão gia là người thông minh, cẩn thận hồi tưởng lại hành động vừa rồi của nhi tử và ngữ khí khi nói về nữ tử kia, lập tức trong lòng liền đã sáng tỏ, "Vân nhi, con năm nay bao tuổi rồi?"

Nghe thấy vấn đề của phụ thân, Trần Vân nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ, không biết phụ thân vì sao có câu hỏi này, nhưng vẫn cung kính đáp, "Qua mùng 10 tháng sau, thì đã 22."

"Ừ, đã lớn như vậy rồi, cũng nên thành hôn rồi." Sờ râu, Trần lão gia nhíu mày gật đầu.

"Cha, hài nhi....." Phụ thân vì sao sẽ có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ.....

Trần lão gia vừa thấy sắc mặt trưởng tử liền biết suy nghĩ trong lòng đối phương lúc này, sau khi bưng ly trà trên bàn lên nhấp một hớp, chậm rãi nói, "Cha già rồi, đã không còn tâm nguyện gì, chỉ cầu con và Tịnh nhi vui vẻ, chỉ cần là con thích, liền mạnh tay mà làm đi. Đừng chú ý đến dòng dõi, cha không phải người cổ hủ."

"Phừng", dù là người mặt dày nữa, bị phụ thân phát hiện ý nghĩ của mình cũng là sẽ đỏ mặt, nhưng nghĩ đến sự cho phép của phụ thân, Trần Vân vẫn không khống chế được cảm động, "Cảm ơn cha!"

"Ừ. Nữ tử kia là nữ nhi nhà ai?" Không để ý Trần Vân đỏ mặt, Trần lão gia chỉ bưng trà lên lại uống một hớp.

"Ách, hài nhi không biết." Nhìn thấy phụ thân nhíu mày, Trần Vân vội vàng bổ sung, "Hài nhi buổi sáng gặp người vội vã, còn chưa kịp hỏi thăm."

Hít sâu một hơi, Trần lão gia đặt ly trà trong tay xuống, đứng lên, nói với trưởng tử, "Đã như vậy, vậy con liền mau hỏi thăm rõ, nếu xác thực hợp ý, cũng tiện cầu hôn với nhà gái. Có cần cha giúp không?"

"Cha, hài nhi biết. Nhưng thôn không lớn, hài nhi muốn tự mình đi tìm, nếu tùy tiện, sợ sẽ không tốt cho danh tiếng cô nương người ta."

"Ừ. Vậy thì theo con nói mà làm đi." Nói xong, Trần lão gia liền đi đến thư phòng.

Từ sau tiệc tối lần trước, trù nghệ của Ngải Thanh đã được khẳng định ở cả thôn Trần gia, các nam nhân mỗi người hâm mộ Trần Lương lấy vợ đẹp, hơn nữa còn là vợ đẹp xuống được nhà bếp, các nữ nhân thì lại muốn bái sư Ngải Thanh, học tập trù nghệ trói lấy dạ dày và trái tim của nam nhân nhà mình.

Cho nên, mấy ngày này, Ngải Thanh bận tối tăm mặt mũi. Mỗi ngày đều có không ít phụ nữ trong thôn đến cửa học nghệ. Trần Lương nhìn trong mắt, đau trong lòng, nhưng câu nệ lối xóm trong thôn, cũng không tiện nói gì. Mấy ngày nữa, chính là lúc thu hoạch lúa nước, Trần Lương mấy ngày này cũng bận chuẩn bị công cụ thu hoạch mài lưỡi liềm.

Buổi tối, trong màn giường.

Ngải Thanh bởi vì cả ngày đều cầm sạn đứng ở bếp làm mẫu và truyền thụ, hiện tại cánh tay đều đã mất cảm giác, eo nhức mỏi căn bản đứng không thẳng được, Trần Lương thấy thế cũng chỉ có thể lấy nước ấm thêm dược liệu nhúng ướt khăn chườm nóng cho y trước, buổi tối lại mát xa cho y.

"Nếu chịu không được, ngày mai liền từ chối đi."

Trần Lương nhẹ nhàng xoa ấn eo thon của Ngải Thanh, có lẽ là ấn rất thoải mái, còn có thể nghe thấy tiếng ư ử thỉnh thoảng trong miệng Ngải Thanh.

"Hả? Nhưng như vậy được không?"

"Không sao, mọi người hẳn là hiểu. Thôn dân đều là người ngay thẳng, ngươi không nói, ngược lại tưởng ngươi không để ý."

Nghe thấy lời của Trần Lương, lòng Ngải Thanh cũng dao động. Kỳ thật nói thật, Ngải Thanh sở dĩ không từ chối mọi người, nguyên nhân lớn cũng là sợ mọi người sẽ bởi vậy mà có ấn tượng không tốt với y và Trần Lương. Nhưng Trần Lương nói mọi người sẽ không để ý, vậy ngày mai mình liền từ chối, dạy nữa, eo và cánh tay mình sợ thật là sẽ phế, "Ừm, vậy, được rồi. A, đúng, chính là chỗ đó, ngươi mạnh chút nữa."

"Ừ, vậy mấy ngày này ngươi dưỡng cho tốt, mấy ngày nữa, chính là lúc thu hoạch lúa nước." Nói rồi, Trần Lương tăng mạnh lực trên tay.

"A, lúa nước nhà chúng ta đều chín rồi à, ha hả, vậy ta cũng muốn giúp." Vô luận niên đại nào, được mùa đều là tâm nguyện chung của mỗi nhà, huống chi đây còn là nhà của mình và Trần Lương, trong lòng Ngải Thanh càng hưng phấn.

"Ngươi nghỉ ngơi tốt trước." Trần Lương không đáp ứng ngay, hắn sợ cơ thể Ngải Thanh sẽ chịu không nổi.

"Không, ngươi đáp ứng trước." Ngải Thanh quá hiểu rõ Trần Lương, mỗi lần đều là loại trả lời mơ hồ này, muốn mình nhõng nhẽo mè nheo hắn mới sẽ nhịn không được đáp ứng.

Thấy Trần Lương vẫn không trả lời, Ngải Thanh tức rồi, xoay người một cái đối mặt với Trần Lương, chu miệng, mắt mở to, nhìn Trần Lương, cũng không nói chuyện, dáng vẻ đó nhìn thế nào cũng như con thỏ con bị ấm ức.

"Haizz, được." Trần Lương không chịu nổi nhất là vẻ mặt như vậy của y, mỗi lần y xuất chiêu này, nhìn dáng vẻ ủy khuất của đối phương, mình liền không cứng rắn nổi, đành phải đáp ứng.

"Ha hả, Trần Lương ngươi thật tốt!" Nháy mắt Ngải Thanh vốn tức phì phì lại khôi phục tươi cười đầy mặt, chống người lên ôm lấy cổ đối phương liền cho một cái hôn thưởng rất kêu. Vừa muốn lui ra, liền bị Trần Lương đè lại sau gáy, chân chính cho một cái hôn sâu, cho đến khi Ngải Thanh đỏ mặt phình cổ không cách nào hô hấp, đối phương mới thả tay to kiềm sau đầu ra, đổi thành nhẹ nhành vỗ lưng y.

Chờ đến sau khi hai người đều hô hấp thông thuận, Trần Lương mới mở miệng, "Được rồi, ngủ thôi. Ngày mai còn phải dậy sớm."

Nghe thấy lời của Trần Lương, Ngải Thanh vội ngẩng đầu nhìn chăm chú đối phương, trong mắt đầy nghi hoặc, trên mặt cũng xẹt qua tiếc nuối nho nhỏ: Vốn tưởng Trần Lương sẽ muốn mình, dẫu sao từ sau ngày đó đã sắp 1 tháng không làm rồi.

Y trong lòng đơn thuần, cái gì đều trực tiếp biểu hiện trên mặt, Trần Lương lại sao không nhìn ra tâm ý của đối phương, hơn nữa, mình lại lẽ nào không muốn, nhưng......

Nhẹ quẹt cánh mũi xinh đẹp của y, Trần Lương cười nói, "Mấy ngày này, ngươi cần nghỉ ngơi tốt."

Không cần nói, mặt Ngải Thanh lần nữa luộc chín, (Trời ơi, mất mặt quá, sao cảm giác mình như dục cầu bất mãn)

Nghĩ đến đây, Ngải Thanh vội vàng thả đôi tay ôm cổ đối phương ra, nằm xuống xoay lưng với đối phương, kéo chăn bên cạnh qua trùm đầu, định dứt khoát làm đà điểu.

Trần Lương ôn nhu nhìn hành động của y, qua một hồi, mới kéo chăn qua cũng nằm xuống ngủ.

-------

Tgclmn: viết tới đoạn sau tôi có chút quên mất đoạn trước, thế là cần các đồng chí nhắc nhở a, tôi ở trong tình tiết phía trước đã biểuđạt ý triều đại này nam nam không thể kết hôn không a, nếu có, nhắc nhở một tiếng a. Bởi vì là ngọt văn, ha hả, cho nên tôi muốn sửa quy định pháp luật một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi