GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày này, Trần bá tới nhà Trần lão gia.

Trần lão gia cùng Trần bá tuổi không chênh bao nhiêu, bởi vậy cũng trò chuyện hợp rơ. Không biết sao, hai người nói hồi nói đến trên người Trần Lương, Trần bá thấy ấn tượng của Trần lão gia với Trần Lương cực tốt, liền kể toàn bộ cảnh ngộ của Trần Lương cho ông nghe.

Nghe xong lời của Trần bá, Trần lão gia càng có hứng thú với người trẻ tuổi cương nghị kia, liền mở miệng nói với Trần bá, "Lần trước nếm qua trù nghệ của phu nhân hắn, quả thật tuyệt, có lẽ nên mời lại, ngày mai ta liền mời hắn và phu nhân hắn qua phủ nói chuyện."

Thấy Trần lão gia nói như vậy, Trần bá liền lập tức nhận làm, "Muộn chút ta sẽ thuận tiện đến nhà hắn một chuyến, không bằng để ta truyền lời cho."

"Vậy thì làm phiền rồi." Trần lão gia gật đầu nói.

Hai người lại nói một hồi, Trần bá mới đứng lên cáo từ.

Ra khỏi cửa nhà Trần lão gia, Trần bá chưa đi về nhà, mà rẽ ngoặt đi đến hướng nhà Trần Lương.

"Trần Lương!"

"Hử?"

"Ngươi nói Trần lão gia vì sao muốn mời lại chúng ta?" Vừa nghe Trần bá nói Trần lão gia muốn mời họ đến ăn cơm, Ngải Thanh cảm thấy không tin nổi, dẫu sao mình và Trần Lương không có giao thiệp gì với ông ấy a.

"Tuy không rõ, nhưng đã nói, chúng ta ngày mai liền qua thôi." Trần Lương tiếp tục việc mát xa trong tay

"Ừm, vậy ngươi nói chúng ta nên tặng gì thì tốt?" Dù sao cũng không nên đi tay không ha?"

"Có lòng là được, không cần lo lắng quá."

"Nói cũng phải. Chúng ta lại không cần nịnh ông ấy, hơn nữa ông ấy là thanh quan, tặng lễ nặng không tốt." Ngải Thanh thoải mái nằm, đôi tay nâng hàm chăm chú suy ngẫm nói, "Ngươi nói chúng ta tặng hoa quế khô mấy hôm trước chế thành thế nào, cổ nhân đều nói quế là thuốc trường thọ, có công hiệu "uống vào thọ ngàn tuổi", ừm, sau đó làm ít bánh hoa quế nữa, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ừ, ngươi quyết định là được." Ấn lưng xong, đôi tay Trần Lương dời đến trên eo nhỏ của Ngải Thanh.

"Ha hả, Trần Lương, ta phát hiện một vấn đề." Ngải Thanh cười sáng lạn.

"Cái gì?" Tiếp tục động tác trên tay, trong giọng của Trần Lương lộ ra chút nghi hoặc.

"Ha hả, nếu ở chỗ bọn ta, ngươi đây gọi là sợ bà xã."

"Sợ bà xã?"

"Ha hả, chính là thê quản nghiêm a, ý đặc biệt sợ vợ." Ngải Thanh hiện tại hoàn toàn rơi vào trong "phát hiện" của mình, ngược lại không phản ứng sơ xuất trong lời của mình.

"Hử, thật ư?" Trần Lương cười rất vô hại, tay lại đã lặng lẽ vói vào trong đồ lót.

"Đúng vậy, ngươi xem ngươi nghe lời ta như thế, ngươi không phải lão bà nô sao?" Hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm sắp tới, Ngải Thanh ngược lại ngày càng táo tợn.

"Ồ? Vậy vợ của ta là ai?" Hướng dẫn từng bước, ân cần chỉ dạy.

"Kia còn cần nói à, vợ của ngươi đương nhiên là......"

(A, mình đang nói gì a.) Ngải Thanh nhận thức muộn màng lúc này mới phát hiện vừa rồi chôn một cái bẫy bao lớn cho mình, quả thật là mất mặt chết người, nhưng còn chưa chờ Ngải Thanh nghĩ lại xong, hai bàn tay to đã hoàn toàn công thành đoạt đất.

"Mạng a.....Trần Lương....buông....buông ra...." Cuối cùng thể hội được cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, Ngải Thanh cười đến khóe mắt tràn lệ.

"Vậy ngươi nói, ai là chồng ngươi?" Tuy thả nhẹ lực, nhưng chưa thu tay.

"A....ta....không....a, ngươi mau buông tay....a....ta nói, ta nói....ngươi...Trần Lương...là chồng ta....a, mau buông tay....khốn kiếp..." Ngải Thanh chỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở, toàn thân cười không còn chút khí lực.

Thấy Ngải Thanh xác thực đã cười đến hết mức, Trần Lương lúc này mới thả tay, thuận thế nằm bên cạnh Ngải Thanh, ôm cơ thể y qua xoa nhẹ.

Ngải Thanh còn đang cười chưa khôi phục thể lực, chờ đến lúc cuối cùng có tri giác, tức thì lửa giận ngùn ngụt, tức đến dùng tay chỉ thẳng đối phương, hốc mắt còn sót ướt át vừa rồi.

Bắt lấy tay nhỏ của y bao bọc trong lòng bàn tay, để bên môi hôn hôn, bàn tay khác sờ má ửng đỏ của y, dịu dàng nói, "Ngoan, ngủ thôi."

Ngải Thanh cảm thấy mình chính là số mềm lòng, vừa nghe thấy lời nhỏ nhẹ ôn nhu của đối phương, tức liền tiêu hết, không lâu, liền dựa trong lồng ngực đối phương ngủ thiếp.

Hôm sau, Ngải Thanh mới sáng liền tỉnh, đột nhiên nhớ đến buổi trưa phải đến nhà Trần lão gia, liền lập tức rời giường chuẩn bị làm bánh hoa quế.

Bánh hoa quế chủng loại rất nhiều, Ngải Thanh cũng chỉ biết một hai loại, do vấn đề thời gian, liền định làm bánh nếp hoa quế mè. Trần Lương nhóm lửa bỏ nếp vào trong xửng hấp, chờ sau khi chín Ngải Thanh liền đổ cơm nếp đã chín vào trong chậu, sau đó thêm vào ít dầu thực vật, hoa quế và đường dùng chài cán bột đảo tới lui nhiều lần, tạo độ dính, tiếp theo rải đều bột mè Trần Lương xay xong ở hai mặt bánh hoa quế, đựng trong đĩa sứ, đặt trong thau gỗ giếng nước làm nguội, chờ nhiệt độ nóng vơi đi, lấy ra cắt thành hình chữ nhật, bánh nếp hoa quế mè liền làm xong. Nhận lấy hộp thức ăn gỗ đàn hương trong tay Trần Lương, Ngải Thanh cẩn thận xếp bánh hoa quế cắt xong vào đậy hộp lại, tiếp đó hai người lại đến phòng hàng hóa lấy một ít hoa quế khô thời gian trước phơi xong ra dùng giỏ đựng.

*bánh nếp hoa quế mè (trong hình là có thêm mật ong nữa)

Làm xong mấy cái này đã gần giờ ngọ hai người vội vã về phòng thay quần áo xách hộp thức ăn và giỏ ra cửa

Làm xong mấy cái này, đã gần giờ ngọ, hai người vội vã về phòng thay quần áo, xách hộp thức ăn và giỏ ra cửa.

Vừa ra cửa, liền thấy một lão giả bốn năm mươi tuổi chờ ngoài cửa, sau khi hỏi thăm cẩn thận, mới biết là quản gia của Trần lão gia, là đặc biệt đến đón hai người qua phủ, hai người nghĩ Trần lão gia quả nhiên là làm đại quan quen, lại cả chút chuyện nhỏ này cũng chu đáo như vậy.

Chờ lúc ba người đến nhà Trần lão gia, đã đến giờ ngọ. Quản gia dắt hai người Trần Lương băng qua ngoại viện đi thẳng đến đại sảnh.

Trần lão gia lúc này đang ngồi chính giữa đại sảnh, trong tay bưng ly trà, nhàn nhã uống.

Tuy Trần lão gia hiện nay tuổi đã cao, nhưng tỉ mỉ quan sát, đôi mắt hẹp dài và mũi vểnh cao kia, Ngải Thanh vẫn có thể đoán ra đối phương hồi trẻ chắc chắn là một người tuấn tú, đáng tiếc trên mặt quá mức lạnh nhạt, trái lại bớt đi không ít phần kinh diễm kia!

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần lão gia cũng đoán hai vị khách hẳn đã đến, chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cười gật đầu với Trần Lương, liền chuyển tầm mắt đến Ngải Thanh đứng bên cạnh Trần Lương, chỉ một cái nhìn, mắt Trần lão gia liền nháy mắt mở to, đầu mày nhíu chặt, ly trà đang cầm cũng bởi vì lắc lư mà tràn ra ít trà, nhưng dựa vào sự gian trá nhiều năm trên quan trường luyện ra, Trần lão gia rất nhanh khôi phục sắc mặt, cười mỉm đi tới mời hai người ngồi xuống.

"Đây là?" Nhìn hộp đồ ăn và giỏ gỗ trên tay hai người, Trần lão gia hỏi.

Nghe thấy nghi vấn của Trần lão gia, Ngải Thanh vội vàng mở hộp đồ ăn và giỏ ra, giải thích, "À, mấy cái này đều là nhà làm, trong giỏ đựng là hoa quế khô, bình thường dùng pha trà, trong hộp đồ ăn là bánh nếp hoa quế mè mới làm. Đều là chút quà mọn, xin ngài đừng để ý."

"Ừ, vậy thì đa tạ." Nghe xong giải thích của Ngải Thanh, Trần lão gia không cự tuyệt, chỉ ra hiệu quản gia nhận quà.

Đối với Ngải Thanh và Trần Lương không hiểu rõ Trần lão gia mà nói, đối phương nhận quà không thấy kỳ quái, dẫu sao cũng chỉ chút quà dân dã; nhưng đối với quản gia theo Trần lão gia hai mươi mấy năm mà nói, này tuyệt đối là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy, lão gia nhà mình trong sạch liêm khiết, không nhận bất cứ quà gì đó là người Kinh Thanh đều biết, nhưng hiện giờ lại không chút do dự nhận quà của hai phu phụ này, này thật sự khiến người ngạc nhiên!

Sau khi quản gia xách hộp đồ ăn và giỏ gỗ lui xuống, rất nhanh liền dọn lên một bàn cơm.

"Hai vị nhất thiết đừng câu nệ, cứ xem như nhà mình là được." Trần lão gia dẫn đầu lên tiếng.

"Như vậy thì đa tạ. Không biết lệnh công tử...." Ngày yến tiệc đó, Trần Lương gặp qua Trần Vân, nhưng hôm nay lại không có mặt, không nhịn được hỏi.

"Khuyển nhi ra ngoài có việc, nhất thời e không thể về, chúng ta ăn trước đi." Trần Vân mấy ngay này đều bận tìm kiếm cô nương gặp gỡ vội vã ngày đó, hiện tượng về muộn như hôm nay đã là thường thấy, cho nên Trần lão gia cũng không lo lắng gì.

Thấy Trần lão gia đã nói rõ như vậy, Trần Lương và Ngải Thanh liền cũng không câu nệ nữa.

Trên bàn cơm, ba người chuyện trò vui vẻ. Ngải Thanh vẫn tưởng Trần lão gia là người quá nghiêm túc, chắc không nói cười tùy tiện, nhưng sau khi trò chuyện, lại phát hiện thì ra đối phương lại là người bình dị gần gũi như vậy, không nén được cũng thả lỏng trò chuyện với ông.

Tuy không hướng về đô thị lớn, nhưng nghe Trần lão gia nói tin lạ chuyện thú vị của Kinh Thành, Ngải Thanh vẫn rất có hứng thú. Lúc nói đến vài kỳ án hốc búa, Ngải Thanh càng vỗ tay khen hay, luôn miệng khen quan viên kia thông minh tuyệt đỉnh.

"Ừ, nhưng lão phu biết, trong thôn này cũng có không ít người mẫn tuệ a." Nhi tử của mình lâu như vậy đều không thấy có động tĩnh, Trần lão gia liền định nói bóng nói gió thăm dò ra người nhi tử ngưỡng mộ trong lòng.

"Trần lão gia sao nói lời này?" Trần Lương nghi hoặc nói.

Ngải Thanh cũng đầy mặt nghi vấn, mở đôi mắt to nhìn chăm chú đối phương.

Trần lão gia thế là nói ra hai câu đố mẹo kia, đều là người cùng thôn, chắc hẳn là từng nghe đi.

"Ừm, hai vấn đề này xác thực hay." Trần Lương sau khi nghe xong, cũng lên tiếng khen.

Ngải Thanh thì ngồi bên cạnh đỏ mặt, không ngờ mình bởi vì đạo văn mà được người khen.

Trần lão gia thấy Trần Lương trả lời như vậy, liền biết đối phương chắc cũng không biết nữ tử kia, xoay đầu nhìn Ngải Thanh, hi vọng có thể có thu hoạch.

"Ách, Trần lão gia, kỳ thật đó cũng không có gì, ha hả." Ngải Thanh ngại ngùng gãi đầu cười nói.

"Thanh nhi, đó là ngươi nói?" Trần Lương vội hỏi, sao hắn chưa từng biết y lại biết mấy cái này.

"Hả? Ha hả, đúng vậy, ta đó là lâm thời nói ra chọc Tiểu Hổ chơi."

Thả lỏng mày, Trần Lương cũng không nói gì nữa.

Mà Trần lão gia một bên, lúc này lại hoàn toàn sửng sốt!

Đang lúc này____

"Cha, hài nhi về rồi."

Ngoài cửa đại sảnh vang lên giọng nam ôn nhuận.

Nghe thấy tiếng nói, ba người cùng lúc xoay mặt nhìn cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi