GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ



Lý Hoài ngồi một mình cạnh án bàn lật hồ sơ hồi lâu, quyển sổ con trong tay hắn đã lộn qua lật lại nhìn mấy lần, cuối cùng mới rút ra được mấy ý chính từ đống văn kiện chồng chất thành núi.

Hắn cưỡng bách mình không được nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, nhưng trước mắt cứ hiện ra khuôn mặt cười sáng rọi của Nguyên Tư Trăn.

Thấy xem thật lâu mà không vào được một chữ, trong lòng Lý Hoài tức giận, đem hồ sơ văn kiện ném qua một bên.

Trong lòng hắn sớm đã có quyết định, trước khi chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, không thể lại làm càn, mặc dù Vương phi này có thể tin được, nhưng cũng không thể vào lúc mơ hồ thế này làm ra hài tử.

Nhưng vì sao mình lại có thể làm ra việc càn rỡ như vậy chứ, chẳng lẽ bởi vì ban ngày bắt gió bắt bóng nên đầu óc mờ mịt?
Trên eo trên bụng còn lưu lại xúc cảm mềm mại, Lý Hoài cảm thấy trong lòng lại chợt dâng lên một cảm xúc nguy hiểm nào đó, vội vàng lượm lại đống văn kiện, cưỡng ép bản thân đọc thật cẩn thận lại một lần.

Ngọn nến trong thư phòng cả đêm chưa tắt, mái đến mõ báo sáng lần thứ nhất ở Thừa Thiên Môn, Thái Cực cung gõ vang, hắn mới ý thức được đã đến canh năm rồi.

Lý Hoài nhấp một ngụm trà lạnh lẽo, gọi hạ nhân đến thư phòng thay quần áo, không chờ Nguyên Tư Trăn tỉnh lại, liền sớm lên xe đi Tuyên Chính Điện.

Hôm nay hắn tới cực sớm, cửa cung còn chưa toàn bộ mở ra, đang muốn đi đến trước cửa Tuyên Chính Điện chờ, nhưng vừa qua khỏi ngự kiều, lại thấy trước cửa Tuyên Chính điện đang tụ tập không ít người.

Lý Hoài cứ tưởng rằng đó là Lý Du sớm đến trước điện thỉnh tội, ai ngờ hắn mới vừa qua khỏi cầu, liền thấy vị cửu đệ Lý Thanh đã hơn một năm không gặp đang đứng thẳng người ở trước cửa điện, nhìn hắn hành lễ.

"Tam ca." Lý Thanh tuy vẫn thân hình gầy ốm, nhưng xác xác thật thật là hai chân đạp đất, ổn định vững chắc mà đứng.


Mắt Lý Hoài lộ vẻ kinh ngạc, "Cửu đệ, chân của ngươi tốt rồi?"
Lý Thanh tựa như cố ý khoe ra cái chân hắn, bước mấy bước đi đến trước mặt Lý Hoài, thần thanh khí sảng mà nói: "Đúng vật, đệ đệ ở Giang Nam tìm được một vị thần y, không đến một năm, liền trị hết chân ta."
"Vậy thì thật là chúc mừng cửu đệ!" Lý Hoài vỗ vỗ bờ vai của hắn, trên mặt tuy mang theo vui mừng, trong lòng lại khó tránh khỏi hồ nghi, chân Lý Thanh bị thọt đến thái y đều không thể trị khỏi, Giang Nam vậy mà có thần y lợi hại như thế có?
Hắn nhìn từ đầu tới chân đánh giá Lý Thanh một phen, lại hỏi: "Sao ta ở kinh thành vẫn luôn không nghe được tin tức này này của ngươi? Chuyện tốt như thế, sao lại giấu giếm kỹ vậy?"
Lý Thanh cười khẽ hai tiếng, "Vị thần y kia cũng không nắm chắc, nếu như để phụ hoàng và huynh trưởng thêm kỳ vọng lại thất vọng, đó là lỗi của ta."
Bên cạnh có mấy vị đại thần đến sớm cũng xông tới, ai cũng cảm khái Lý Thanh may mắn khang phục, còn có người nhắc mãi muốn nhờ hắn dẫn đi gặp vị thần y này.

Thẳng đến khi cửa điện Tuyên Chính mở ra, mọi người mới không nghị luận nữa, nhất phái đoan chính nghiêm túc theo bậc thang đi lên Tuyên Chính Điện.

Còn khoảng một chén trà nhỏ nữa đến canh giờ thượng triều, vai chính hôm nay, Lý Du, mới khó khăn lắm tiến vào điện, thần sắc hắn bình tĩnh nhìn không ra hỉ nộ, chỉ tự mình đến đứng phía sau lưng Lý Hoài.

Lý Du là hoàng tử thứ năm, thu phân năm ngoái được phong là Thục Vương mới xuất cung xây phủ, hắn cùng Lý Thanh là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, Lý Thanh bởi vì chân tật nên chưa có phong hào, Thánh thượng chỉ ở ban thưởng cho hắn một tòa nhà ở ngoài cung mà thôi.

"Ngũ Ca!" Lý Thanh nhìn thấy ca ca ruột của mình, cao hứng bừng bừng mà tiến lên nói chuyện cùng hắn: "Ngũ Ca mau nhìn ta một cái đi!"
Lý Du nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không quan tâm nói: "Chân tật của ngươi mới khỏi, đừng có trương dương như thế."
Lý Thanh không nghĩ tới Lý Du lại lạnh nhạt như vậy, nhất thời có chút không biết nói thế nào, lại lập tức lui trở về vị trí của mình, cung kính nói: "Là đệ đệ quá đáng."
Hành động của hai thân huynh đệ này đều bị Lý Hoài để ở trong mắt.

Dù hắn không để ý đến cái người hay uất ức Lý Thanh này, nhưng Lý Du thì lại có mấy phần bản lĩnh, lòng dạ mưu trí cũng thuộc hàng thượng thừa so với chúng huynh đệ, nhưng hắn không có quân công, mẫu thân lại xuất thân thấp hèn, cũng không có gia tộc làm chỗ dựa.

Lý Du dường như phát giác được ánh mắt dò xét của hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt lại không thấy cười.


Lý Hoài vừa định nói với hắn hai câu, liền nghe đang thái giám hô: "Thánh thượng giá lâm!"
Mọi người đều dập đầu hành lễ, "Ngô hoàng vạn tuế —— "
Lý Duyên Khánh lại không giống như thường ngày mà cho đám người bình thân, hắn đi đến bên cạnh long ỷ, quơ quơ tấu chương trong tay, liền đập về hướng Lý Du.

"Trẫm mấy lần phát ngân lượng tu sửa đê đập Trường Giang, còn lệnh cho ngươi làm Giám Sát Ngự Sử, kết quả ngươi liền cho trẫm nhìn cái này?" Lý Duyên Khánh giận dữ nói.

Lý Du quỳ xuống trước mặt hắn, lễ bái nói: "Nhi Thần biết tội, xin phụ hoàng nghe Nhi Thần một lời."
Lý Duyên Khánh hất long bào lên, ngồi lên long ỷ, tức giận hừ một tiếng nói: "Nhìn xem ngươi còn giảo biện như thế nào!"
"Chuyện tu sửa đê đập nhi thần tuyệt đối không lơ là nhiệm vụ, Công bộ Thượng thư cùng quan viên Võ Xương đều có thể làm chứng.

Sau khi đê vỡ, thái thú Võ Xương đã toàn lực chẩn tai cứu dân, sơ táng bách tính, đều chuyển lên hướng thượng du..."
Lý Duyên Khánh vỗ long ỷ, ngắt lời hắn, "Vậy nếu theo như ngươi nói, cái đê này nó tự mình đổ xuống!"
"Nhi thần cũng rất nghi hoặc, chưa tới mùa lũ xuân, làm sao liền có hồng thủy, về sau mới nghe nói..." Mặt Lý Du lộ vẻ do dự, chần chờ chỉ chốc lát mới tiếp tục nói: "Trước đó vài ngày, thiên tượng Võ Xương khác thường, Đông Nam tinh tượng liền xuất hiện phượng nghi, giống như hữu phượng lai nghi." (Editor: có chim phượng đến)z
Dứt lời, Giám chính Ty Thiên giám cũng bước ra khỏi hàng nói: "Thánh thượng, thật là có việc này!"
Lý Hoài một mực không lên tiếng, lúc này mới hỏi một câu: "Hữu phượng lai nghi là điềm lành, vì sao lại có tai hoạ hồng thủy?"
"Tam hoàng huynh có chỗ không biết." Lý Du tranh thủ thời gian đáp nói, " hồng thủy kia khi đang tác quái liền xô đổ ra hoàng lăng của Chu thị giấu trong núi, có thầy tướng đã xem qua, nói đoạn hồng thuỷ này vừa vặn cắt được một đường long mạch ẩn thật sâu bên dưới."
Lý Hoài thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, Lý Du muốn dùng pháp này hóa hoạ thành công, chỉ là có hắn ở đây, cũng không thể để Lý Du toại nguyện như vậy.

"Ồ?" Lý Duyên Khánh nghe xong, nộ khí trong mắt hơi tản đi, trầm giọng hỏi: "Long mạch của tiền triều?"

"Đúng vậy! Nhi thần nghĩ, đối với phụ hoàng mà nói, thật là điềm lành! Huống hồ trong Hoàng Lăng kia trôi ra không ít kỳ trân dị bảo, bách tính ở đó cũng nhặt được không ít vàng bạc!" Lý Du ngữ khí chắc chắn nói.

Lý Duyên Khánh không nói, tiền triều đã hủy không đến trăm năm, thường xuyên còn có dư nghiệt quấy phá, nếu chưa cắt được long mạch của nó, Chu thị chẳng phải là vẫn còn cơ hội phục hưng?
Lý Hoài thấy thần sắc của hắn, liền biết Thánh thượng đã có dao động, dù sao dư nghiệt Chu thị đã là đại hoạ trong lòng hắn từ lâu, không thể không nói, chiêu này của Lý Du rất cao.

"Bách tính nhặt được vàng bạc?" Lý Hoài lên tiếng hỏi, "Vậy chẳng phải có thể đem vàng bạc lấy được trong Hoàng Lăng này dùng để chẩn tai xây đê?"
Lý Du cảnh giác mà liếc nhìn hắn, sắc mặt biến hóa, lại tiếp tục nhìn Lý Duyên Khánh trên long ỉ nói: "Đúng là như thế, nhi thần nguyện chờ lệnh để đến Võ Xương chẩn tai cứu dân, xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội lập công chuộc tội!"
Sau khi hắn nói xong, Tuyên Chính Điện nhất thời lặng ngắt như tờ, thẳng đến khi đầu gối đang quỳ của Lý Du nổi lên đau nhức, mới nghe Lý Duyên Khánh trầm giọng nói một câu: "Ngươi lui ra, sau này bàn lại."
Lý Du thấy việc này có cơ hội xoay chuyển, trái tim treo cao thả xuống một nửa, hắn lui về vị trí của mình, nhìn chằm chằm chằm chằm vào ót Lý Hoài, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng.

Hắn tất nhiên là nghe ra ý dò xét trong lời nói của Lý Hoài, nếu là không có chỗ vàng bạc này, hắn lấy đâu ra ngân lượng để chẩn tai, nếu là thật sự có, chỉ sợ Lý Hoài lại càng sẽ đem nó liên hệ với số ngân lượng lúc trước đã được phát để xây đê lại với nhau.

Chẳng qua cũng may, hắn đã sớm chuẩn bị...!
Hôm nay những chuyện cần nghị sự tình rất nhiều, chuyện lũ lụt ở Võ Xương càng là quan trọng nhất, các quan viên đều lĩnh hoàng mệnh, thảo luận trọn vẹn bốn canh giờ mới bãi triều hạ điện.

Khi Lý Du đi lại bị gọi về phía sau điện, chắc là trong lòng Lý Duyên Khánh đã có quyết định, chỉ lay không dễ nói ra trước mặt văn võ cả triều.

Lý Hoài lòng có chuyện suy nghĩ đi xuống bậc thang bạch ngọc, lại không ngờ bị Lý Thanh gọi lại, lúc này hắn mới nhớ tới, mới vừa rồi trong điện, Lý Duyên Khánh lại không mảy may lưu ý đến chân tật của Lý Thanh đã khỏi hẳn.

"Cửu đệ, chuyện gì?" Lý Hoài hỏi.

Nụ cười Lý Thanh có chút co quắp, "Không có gì, nghĩ đến đã lâu không gặp tam ca, muốn trò chuyện một chút, phụ hoàng cùng Ngũ Ca đều bận triều chính, mặc kệ ta."
Lúc hắn chưa bị thọt thì quan hệ cùng Lý Hoài cũng không thân cận, hôm nay làm như vậy, sợ là do bị hai người kia vắng vẻ mà thôi.


Lý Hoài cảm thấy hơi bất ngờ, hắn giờ lại trở thành huynh trưởng tốt có thể giải sầu cho đệ đệ rồi sao?
Hay là nói, trong phần ký ức hai ba năm nay đã mất đi của hắn, quan hệ của hắn cùng Lý Thanh có tiến triển chút?
Nhưng ngay tức, hắn liền bác bỏ cái suy đoán này.

Không giống như Nguyên Tư Trăn, cái người Lý Thanh này hắn đã sớm nhìn thấu, chắc chắn không có khả năng giao hảo tốt với hắn.

"Đệ đệ một năm này đều ở Giang Nam, không ngờ lại bỏ lỡ mất đại hôn của hoàng huynh." Lý Thanh lại đáp lời với hắn.

Lý Hoài khẽ vuốt cằm, "Không sao."
"Nghe nói hoàng tẩu là một đại mỹ nhân, tam ca thật có phúc khí." Lý Thanh đi theo phía sau hắn, nói tiếp.

"Cửu đệ quá khen." Lời tuy là vậy, nhưng Lý Hoài thầm nghĩ lại là, dung mạo Nguyên Tư Trăn thật đúng không kém, nếu không lúc hắn vừa tỉnh, cũng sẽ không cảm thấy là do tên huynh đệ nào đưa tới tai họa hắn.

Lý Thanh lại phát ra một tiếng than thở kỳ quái, "Ta tại trên phố cũng nghe không ít chuyện văn thơ của tam ca cùng tẩu tẩu, thực là không nghĩ tới, tam ca hoá ra là thích nữ tử như vậy.

Trước kia còn tưởng rằng, tam ca chắc chắn cưới Uyển Hoa cô nương nhà Ngụy Thượng thư ấy chứ!"
Lý Thanh xuất ra tất cả vốn liếng để bắt chuyện cùng cái Tam hoàng huynh luôn luôn đối xử lãnh đạm với mọi người này, lại không biết cái này vừa vặn cũng là một chuyện không hiểu rõ trong lòng Lý Hoài.

Vị tiểu thư Ngụy Uyển Hoa này có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở kinh thành luôn được tiếng tốt, Thánh thượng đã từng lên tiếng nói muốn chỉ hôn cho Lý Hoài, chỉ là về sau Lý Hoài quyết tâm muốn cưới Nguyên Tư Trăn, nên đành phải thôi.

Nhưng Ngụy Thượng thư lại bởi vậy mà giận chó đánh mèo Lý Hoài, lúc nào cũng cố kiếm chuyện chống đối hắn.

Có lẽ là nghĩ đến chuyện hắn quỳ trước điện ba ngày ba đêm xin cưới Nguyên Tư Trăn, Lý Hoài cũng chưa từng phát giác ra đôi mắt đang nhìn thẳng nấc thang bạch ngọc của mình vậy mà lại cong lên, nhếch miệng cười nhạt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi