GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoàn toàn khác biệt với Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, nàng tỉnh lại còn tận lực che mặt, liếc nhìn xem Lý Hoài có ở trong phòng hay không.

Cũng may trong phòng không có một ai, lúc này nàng mới vén chăn lên đứng dậy, gọi Ngọc Thu tiến vào rửa mặt.

Từ lần ở chùa Hồng Phúc, Nguyên Tư Trăn giả mất ngọc bội nổi giận đùng đùng, Ngọc Thu ở trước mặt nàng liền có chút câu nệ.

Nhưng Nguyên Tư Trăn sau đó đã xin lỗi nàng ta, lại tăng thêm tiền tiêu vặt cho nàng ta, nha đầu này liền ném việc này hoàn toàn ra sau đầu.

"Vương phi hôm nay muốn búi tóc dạng gì?" Ngọc Thu ngữ khí vui sướng hỏi.

Nguyên Tư Trăn đang định nói là tùy ý, chợt nhớ tới Lữ Du Anh hôm nay hẹn nàng ra đường, đi mua lễ vật mừng sinh thần cho Lý Hoài.

"Đơn giản là được." Nguyên Tư Trăn nghĩ đến chuyện đi ra ngoài mua đồ, đeo trang sức quá mức phức tạp sẽ làm việc không tiện.

Ai ngờ Ngọc Thu lại búi cho nàng một cái búi tóc ngã ngựa (*), còn cắm thêm cây trâm bạc mạ vàng to khủng bố, mắt thấy nàng ta còn muốn dán thêm hoa điền, Nguyên Tư Trăn vội vàng ngăn cản nói: "Đủ đủ rồi, cái búi tóc này ta chạy cũng không dám chạy, đừng có dán thêm trên mặt nữa."
(*) Búi tóc ngã ngựa là kiểu như vầy nha:

"Không phải Vương phi muốn đơn giản chút sao?" Ngọc Thu nghi ngờ nói.

"Là đơn giản mà, đơn giản thôi, ta nghĩ là..." Nguyên Tư Trăn vốn định nói chỉ cần chải đầu buộc lên là được, nhưng thấy trong mắt Ngọc Thu lóe lên một tia ủy khuất, vội vàng sửa lời nói: "Ta nghĩ cũng là giống vậy."
Bởi vì đội cái búi tóc ngã ngựa này, Nguyên Tư Trăn một đường ngồi trên xe ngựa cũng không dám nghiêng đầu, sợ hơi lay động một chút, búi tóc liền sẽ tán ra.

Thật vất vả mới đến chợ Đông đã hẹn cùng Lữ Du Anh, nàng vừa xuống xe ngựa, liền thấy Lữ Du Anh đứng dưới tàng cây hắn vẫy gọi.


"Tẩu tẩu, ngươi để ta đợi thật lâu đó." Lữ Du Anh kéo tay nàng thân mật nói.

Nguyên Tư Trăn vô ý thức đỡ đỡ búi tóc, nhìn nàng ta mỉm cười, "Ngươi đã nghĩ kỹ muốn mua cái gì chưa?"
"Còn chưa có nghĩ ra, vốn ta còn muốn rủ tỷ tỷ tới, nhưng mà gần đây..." Lữ Du Anh hạ giọng, tiến đến bên tai nàng nói, "Tỷ tỷ đang chuẩn bị chuyện cùng cách." (Editor: ly hôn)
Từ chuyện cổ da người lần trước, Lữ gia đại cô nương đã cực kỳ thất vọng với phu quân, huống hồ nàng ta muốn cùng cách cũng không phải việc khó, đại cô nương phủ Tần Quốc Công Phủ tất nhiên là không lo chuyện tái giá.

Nguyên Tư Trăn nhớ tới một màn lúc đó của Tống lang quân, cũng cực kỳ tán thành quyết định của Lữ đại cô nương.

"Ai...!Đáng tiếc chính là, tổ phụ lần này không còn chút hảo cảm nào đối với người đọc sách, nhưng ta còn muốn lấy gả cho một tài tử phong lưu mà!" Lữ Du Anh thở dài nói.

"Đến lúc đó ngươi thích rồi, Quốc Công đại nhân làm sao ngăn trở." Nguyên Tư Trăn trêu đùa, nếu nàng biết Lữ Du Anh khi nói đến tài tử phong lưu này, trong đầu nàng ta lại nghĩ đến khuôn mặt cười nhạt bung dù của Lăng Tiêu, chắc chắn lập tức ngăn ý tưởng này của nàng ta.

Hai người cùng nhau đi dạo ở chợ Đông hồi lâu, vàng bạc ngọc sức, cửa hàng tơ lụa gì cũng đều tiến vào, ngay cả mấy nhà buôn hành hương Tây Vực cũng không bỏ qua.

Lữ Du Anh rốt cục chọn trúng một đôi chuỷ thủ bạc khắc hoa, nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng, lại lo lễ vật này quá đơn giản.

Nguyên Tư Trăn buồn cười nói, " Ngươi chưa xuất các, có thể tặng lễ mừng sinh thần Vương Gia đã là có lòng thành, hắn sao có thể ghét bỏ?"
"Vậy là tốt rồi." Nàng nắm tay Nguyên Tư Trăn đi trở về, lại thấy bên đường có một quán cơm nhỏ tên là "Hoài Nam Ký", bên ngoài đang có đầy người xếp hàng muốn vào, "Đây là tiệm mới sao? Trước kia chưa từng thấy nha."
Tiểu nhị của tiệm thấy hai người dừng chân, liền vội vàng tiến lên chào hỏi nói, " tiểu điếm là quán mới mở, nhưng có món sở trường là cá tươi hấp tại bàn, vô cùng ngon lành tươi mới, còn có các loại món nhắm đặc sản của Hoài Nam, hai vị cô nương nhất định phải nếm thử đó!"
Lữ Du Anh lập tức hào hứng, "Còn tưởng rằng chỉ có những tửu lâu lớn như Vĩnh Lạc lâu mới làm được cá tươi hấp tại bàn, ta thật sự muốn thử xem!"
Hai người đứng xếp hàng chờ trước cửa tiệm trong giây lát, liền theo tiểu nhị kia đi vào trong tiệm.

Tiệm cơm Hoài Nam Ký này bên ngoài nhìn không lớn, bên trong lại có chừng ba tầng, hoa văn trang trí hết sức văn nhã thanh tuyển, chắc hẳn chủ quán cũng là người phong nhã.

Trong một gian sương phòng ở lầu ba Hoài Nam Ký, Lý Thanh vừa hạ triều đang uống rượu giải sầu, bên cạnh hắn có ba bốn hạ nhân đang vây quanh, đều một bộ nơm nớp lo sợ.


Lý Thanh sắc mặt âm trầm, hắn nhớ tới mới rồi trên đại điện, phụ hoàng cùng huynh trưởng đều coi thường hắn, trong mắt lóe lên một tia lệ khí.

Hắn cầm chén rượu trong tay nện vào trên người hạ nhân, hung ác nói: "Lý Du là cái thá gì chứ! Chẳng qua ỷ vào lớn hơn ta, dám không coi ai ra gì như vậy!"
Ngồi cùng bàn hắn đều là mấy tên hoàn khố (Editor: ăn chơi trác táng) có tiếng trong kinh, một người lại thay hắn rót đầy chén rượu, an ủi: "Chuyện đê đập đã làm hắn đại nạn lâm đầu, ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để liên luỵ."
"Hừ! Ngu xuẩn!" Lý Thanh đem rượu uống một hơi cạn sạch, cắn răng mắng.

"Cũng chỉ mỗi Cửu Hoàng Tử ngươi mới dám nói Thục Vương điện hạ như thế, mấy người chúng ta thật không có lá gan kia!"
Lý Thanh rượu xông lên đầu, lại được đám người kia nịnh nọt tâng bốc, không khỏi có chút lâng lâng, "Trước kia là ta bị thọt, bây giờ chân tốt rồi, có chút chuyện còn chưa nhất định đến phiên Lý Du."
Mấy người trên bàn đều hiểu rõ ý trong lời nói hắn, nhưng không tiện tùy ý hùa theo, một người lớn gan lại nói: "Vốn là không tới phiên hắn, hiện nay người đứng trước nhất còn không phải là Tấn Vương điện hạ?"
"Ha!" Lý Thanh cười khẩy, "Hắn tính là cái gì, bị một nữ tử thương hộ đê tiện mê hoặc đến xoay lòng vòng, phụ hoàng đã sớm không để hắn vào mắt!"
Mấy người khác nghe vậy cười to, lại bắt đầu chuyển qua nói mấy chuyện đùa thô tục khó mà lọt vào tai.

Lý Thanh uống quá nhiều, bỗng cảm giác bụng dưới hơi trướng, liền ra sương phòng muốn đi như xí.

Hắn lảo đảo đi ra, thân thể như lơ lửng ở trong mây, cả người lâng lâng, nhất thời không quan sát, đâm sầm vào một người ở chỗ góc cua.

"Không có mắt à!!" Lý Thanh vừa định lên tiếng mắng chửi người, chợt hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy một mỹ nhân mái tóc đen rủ xuống vai, đôi mắt đen lay láy như làn thu thu, tay vịn tường, một mặt kinh hoảng nhìn hắn.

"Tẩu tẩu à, ngươi không sao chứ?" Lữ Du Anh liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Nguyên Tư Trăn, trừng mắt liếc nam tử đụng vào còn nói năng lỗ mãng.

Cái búi tóc Nguyên Tư Trăn lo lắng thật lâu cuối cùng cũng bị đụng đến tán ra, nàng ngửi được mùi rượu nồng đậm của người trước mắt, nghĩ đang cùng Lữ Du Anh ở đây, không tiện gây chuyện, liền vội vàng gom mấy sợi tóc tán ra ra sau đầu, lôi kéo nàng ta muốn đi.

Ai ngờ tửu quỷ này không biết tốt xấu, lại còn đưa tay cản đường hai nàng, ngữ khí ngả ngớn nói: "Khanh Khanh (Editor: cục cưng, bé yêu,..;(() nhà ai uyển chuyển như vậy, có nguyện cùng ta uống vài ly?"

Nguyên Tư Trăn trước đây đi lại trên phố hương dã, không phải chưa từng gặp qua lưu manh, nhưng sau khi nàng cùng Lý Hoài thành thân, đây là lần đầu tiên gặp được người dám công nhiên đùa giỡn nàng trong thành Trường An này, nên nàng không khỏi biến sắc, trừng mắt lạnh liếc hắn một cái.

"Ngươi tên khốn này, còn không mau xin lỗi tẩu tẩu ta, nếu không..." Lữ Du Anh cũng bước tới trước chỉ vào Lý Thanh mắng, nàng ta từ rất rất lâu rồi có gặp Lý Thanh, nhưng hiện nay lại không nhớ được bộ dáng hắn, chỉ cảm thấy cái người này có chút quen mắt.

Trong sương phòng, mấy tên hoàn khố nghe được tiếng động bên ngoài, liền ồn ào bước ra xem.

Một tên thấy hai người Nguyên Tư Trăn không có nam tử đi cùng, cũng tới trước trêu đùa nói: Lý Lang Quân chúng ta coi trọng ngươi, đừng có không biết tốt xấu, cô nương khác đều phải xếp hàng, ước gì được làm khanh khanh của lang quân chúng ta!"
Lý Thanh mới rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói ra miệng xong cũng có chút sợ hãi cô nương này gọi người tới, nhưng hiện nay có nhiều người như vậy chống lưng cho hắn, nhất thời hào khí huân tâm.

Hắn tỉ mỉ quan sát phục sức của Nguyên Tư Trăn, mới ý thức được nàng đã lấy chồng, nhưng dù nhà chồng có phú quý đến đâu, Lý Thanh hắn là một hoàng tử, xin hỏi trong kinh thành này có ai có thể tranh được với hoàng tử?
Nghĩ như vậy xong, Lý Thanh lại liền định đưa tay kéo Nguyên Tư Trăn, ai ngờ còn chưa chạm vào cánh tay của nàng, liền cảm giác dưới chân chợt mất thăng bằng, lại cả người ngã trên mặt đất.

Nguyên Tư Trăn thừa dịp hắn không sẵn sàng, làm cái thuật pháp vấp chân, muốn giáo huấn hắn một chút l.

Thấy hắn đã ngã xuống đất, Nguyên Tư Trăn còn muốn tiếp tục thi thuật, liền thấy người này cực kỳ hốt hoảng nâng chân của mình lên hô to: "Chân của ta! Chân ta sao không nghe sai khiến! Chân của ta!"
Nàng vội vàng kéo Lữ Du Anh lui ra phía sau mấy bước, Lý Thanh được mọi người nâng đỡ đứng dậy, liền trừng mắt nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Tiện phụ! Dám làm tổn thương chân ta, hôm nay nhất định cho ngươi đẹp mặt!"
Không phải người trong Đạo môn thì sẽ không nhìn ra Nguyên Tư Trăn ra tay, nhưng Lý Thanh bị rượu xông lên não, cảm quan không rõ, lại cực kỳ để ý hai chân, mới tưởng rằng Nguyên Tư Trăn đạp hắn.

Hạ nhân bên cạnh hắn thấy thế, muốn vén tay áo đi bắt Nguyên Tư Trăn.

Tay Nguyên Tư Trăn giấu ở trong tay áo nhanh chóng bóp lấy pháp quyết, suy nghĩ làm thế nào giải quyết hết đám hán tử say rượu này một lần, chợt nghe "Phốc" một tiếng, trước mắt xuất hiện một mảnh hình vẽ đủ màu, ngăn đám người Lý Thanh lại phía sau.

Nhìn kỹ lại, chính là cái dù giấy dầu của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu người còn chưa đến, thanh âm đã tới trước, "Dừng lại, dừng lại."
Hắn một tay vắt chéo sau lưng, nhàn nhã đi lên trên lầu ba, mắt cười cong cong mà nhìn xem chúng nhân nói: "Cái quần chúng như ta còn chưa tới, sao liền diễn lên rồi?"
Lý Thanh thấy cái tên này bộ dáng như một tiểu bạch kiểm, lại có ý bảo vệ hai người Nguyên Tư Trăn, cả giận nói: "Gia muốn cái Khanh Khanh này, liên quan gì đến ngươi? Ngươi là phu quân nàng ta hay sao?"
Lăng Tiêu vội vàng khoát tay, mặt lộ ra một tia sợ hãi, "Ta đây không chịu nổi đâu!"
"Không phải thì tránh ra!" Hạ nhân của Lý Thanh muốn xông lên hất cây dù giấy dầu ra, nhưng không ngờ vừa đụng phải cán dù liền cảm giác hai đầu gối mềm nhũn, thẳng tắp quỳ mọp trên mặt đất.


"Ai..., lễ lớn như thế ta càng không chịu nổi!" Lăng Tiêu đi qua một bên, thu dù lại.

"Là Lăng Tiêu đạo trưởng!" Lữ Du Anh đang đứng bên cạnh Nguyên Tư Trăn kinh hỉ nói, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu chớp động lên hào quang.

Nguyên Tư Trăn ngừng pháp quyết trong tay lại, thầm nghĩ Lăng Tiêu sao đột nhiên tốt bụng ra tay như vậy, chỉ sợ cái tên này đang muốn làm lớn chuyện để có kịch vui xem.

Lý Thanh chỉ cảm thấy trong đôi mắt cười của Lăng Tiêu cất giấu khinh miệt, lửa giận công tâm nói: "Xen vào việc của người khác, ta cho ngươi biết cái thành Trường An này ai làm chủ!"
Tên hoàn khố bên cạnh hắn cũng lớn giọng lên tiếng nói: "Đem tiểu cô nương này bắt lại, đánh gãy chân tên thất phu này cho ta!"
Lăng Tiêu giơ dù giấy lên trước mặt, quay đầu nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Ta giúp các ngươi, lại góp luôn mình vào rồi, làm sao bây giờ?"
Ngay tại lúc những người kia lại muốn đụng vào cây dù giấy dầu của Lăng Tiêu, bỗng nhiên từ dưới lầu truyền đến một giọng nam tử uy nghiêm, âm vang hữu lực: "Ta xem ai dám!"
Người này Nguyên Tư Trăn cũng nhận ra, chính là Uất Trì Thiện Quang hay đi lại cùng Lý Hoài.

Uất Trì Thiện Quang vốn đang ngồi dưới lầu thưởng thức món ăn, chủ quán cũng biết thân phận Long Võ Quân của hắn, liền cầu xin hắn đến lầu ba dẹp yên việc này.

Hắn cứ tưởng rằng chỉ là đám hán tử phổ thông say rượu gây sự, không nghĩ rằng vừa mới lên lầu liền nhìn thấy Cửu Hoàng Tử Lý Thanh mặt mũi tràn đầy tửu sắc.

Mà ba người đang cùng hắn ta giằng co, nam tử hắn không quen, nhưng hai nữ tử này thì hắn khắc sâu ấn tượng, còn không phải là Nguyên thị, Vương phi của Lý Hoài, cùng Lữ nhị tiểu thư của Quốc Công Phủ sao!
Tình trạng nơi đây chỉ nhìn qua cũng biết phải làm sao hóa giải, chỉ cần thêm chút bản lĩnh.

Uất Trì Thiện Quang tất nhiên là muốn bảo vệ Nguyên Tư Trăn, không chỉ có là vì mối quan hệ của hắn cùng Lý Hoài, càng là vì hắn thân là Long Võ Quân Tả Lang, đây là chức trách của hắn.

Hắn đi đến trước mặt Lý Thanh hành lễ, thấp giọng nói: "Cửu Hoàng Tử."
Lý Thanh thấy người này nhận ra mình, lại nhìn y phục cách thức ăn mặc, hắn ta xác thật là triều thần.

Đầu tiên là có chút lo lắng bị người ta nói đến tai phụ hoàng, nhưng lại nhanh chóng đè xuống cái tia khiếp đảm này, không nhịn được nói: "Nhận ra ta là ai thì mau cút, hoặc là ngươi tự mình bắt Khanh Khanh kia tới cho ta!"
"Cửu Hoàng Tử." Uất Trì Thiện Quang tận lực tiến đến sát bên tai Lý Thanh, dùng giọng nói nhỏ đến mức người bên ngoài nghe không được, nói: "Vị nương tử này, là Tấn Vương phi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi