GIÁC NGỘ



Trong rừng Cảnh Mộc, thời gian trôi qua nhanh gấp mười lần bên ngoài, điều này Mộc Du Tử không còn cảm thấy xa lạ.

Trước kia, khi đi tìm hồn phách của Mộng Dư, hắn từng ở đây chín mươi chín ngày, bên ngoài liền là chím trăm chín mươi ngày. Cũng tức là hai năm hai trăm sáu mươi sáu ngày đối với thế giới bên ngoài.

Lý do hắn ở đây, rất đơn giản là để giết thời gian!

Hai, ba năm đối với một người sống lâu như hắn, chỉ là trong nháy mắt, không đủ để lấp đầy tâm rỗng. Nhưng với người bình thường mà nói, khoảng thời gian hai, ba năm thực sự rất dài!

Hiện tại, bọn họ đã ở đây ba canh giờ, bên ngoài có lẽ đã qua hơn hai ngày.

Mà cách đại hội chiêu sinh của Hướng Linh Sơn phái chỉ còn lại chưa đầy một tháng, nếu lần này mà đến không kịp, vậy thì công sức bao lâu nay của họ, coi như đổ sông đổ biển.

"Tên tiểu tử nhà ngươi, rốt cuộc có biết đường hay không vậy?!" Nội tâm Vô Ly đang gào thét. Quả thực y sắp bị Mộc Du Tử chọc tức điên rồi.

Chuyện là thế này...


"Dư, hình như ta biết cách thoát ra rồi!" Mộc Du Tử nghĩ nghĩ, trong đầu nảy ra một sáng kiến.

"Vậy thì chờ cái gì nữa? Ngươi nói xem, cái mê cung này không phải được bày bố trận pháp gì đó chứ?!"

"Đúng vậy! Ở đây có một điểm mấu chốt để phá mê trận."

Bởi vì lời nói của Mộc Du Tử, hai người họ liền cứ thế ngao du khắp khu rừng trúc hơn mấy chục vòng.

Lúc đầu Vô Ly còn nhịn xuống, nhưng hiện giờ y thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi.

Thử nói xem, phạm vi ở chỗ này lớn như vậy, thế nhưng đi đi, lại có thể khiến y hoa mắt chóng mặt, đầu bốc khói đen.

Mê trận cái mẹ nó a! Đây rõ ràng là Mộc Du Tử cố ý trêu y, mà bây giờ y mới biết được!

"Dư, lối ra ở ngay phía trước!" Mộc Du Tử đi đầu tiên, quay lại cười híp mắt với Vô Ly, một bên tay còn không quên chỉ chỉ vào phía trước mặt.

Ở đó, đúng là có một cái lối thoát, nhưng là họ đã đi qua hơn mấy chục lần rồi!

Đến nỗi chỉ cần nhìn một cái, đã có thể ghi nhớ cảnh vật xung quanh vào trong đầu, một chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ sót.

"Ngươi đã nói cái câu này lần thứ mấy rồi hả?! Cái miệng xui xẻo của ngươi, im đi!"

Vô Ly giơ tay gõ cái bộp vào đầu Mộc Du Tử, tuy có chút ê ẩm, nhưng hắn không phản bác. Nếu là ngày thường, hai người đã sớm nhào vào đánh lột vui vẻ rồi!

Chỉ là, đầu óc của Mộc Du Tử hôm này bỗng dưng bị úng nước, hiền đến kỳ lạ. Chỉ cười, một câu cũng không cần đáp.

Nhưng là lần này họ thật sự không có đi đến điểm lúc trước nữa, ngược lại là đi tới một cái vực thẳm.

Nhìn xuống nơi sâu kín đen ngòm trước mặt, Vô Ly âm thầm giật giật khóe miệng, đơ ra như tượng.

Đây rõ ràng là đường cụt a! Nếu như nói có thể đi tiếp, thì chính là đi xuống âm tào địa phủ, không cần phải nghi ngờ.

"Đây là lối thoát của ngươi ấy à?! Vậy tạm biệt, ta đi đây!" Nói thật, Vô Ly không muốn từ biệt trần gian sớm như vậy, y còn chưa có sống đủ đâu!


Vô Ly thần sắc vô cảm, vươn tay chỉ thẳng trước mặt, quay đầu nói một câu liền định rời đi.

Chỉ là, chưa kịp bước hai bước, y đã bị Mộc Du Tử thẳng tay kéo xuống vực.

"Dư, đây chính là lối thoát!"

Tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của ai kia vang dội, trấn động cả khu rừng.

...

Vân Ngạo Phong gõ gõ hệ thống: "Nè nè, hệ thống, ta cầu một chữ thoát!"

[Hửm...!]

Một khắc khi tiếng này phát ra, cả cơ thể Vân Ngạo Phong như bị đông cứng. Cái khí thế lạnh lẽo này, cái giọng nói băng giá này, hệ thống, ngươi bị bệnh hả?!

Vân Ngạo Phong hung hăng đặt ra nghi hoặc: "Ngươi...."

[Ký chủ, thân ái! Hệ thống mặc định w00536 đã bị kỉ luật, ta là Tương Ái Tương Sát, rất vui lòng được phục vụ ký chủ!]

(Tương ái tương sát: Yêu nhau giết nhau.)

Hắn muốn bái lạy! Cho dù là cái gì yêu cái gì giết, vậy ngươi cũng không cần tỏ ra ta đây là băng sơn đại mỹ nam đâu có được không?

Ta đẹp ta không nói, ngươi đẹp ngươi chớ có khoe!

Dọa chết người đó!

"Tại sao lại bị kỉ luật?" Mặc dù không muốn nghe cái chất giọng lạnh đến thấu xương kia, nhưng vì an nguy của họ, hắn liền đánh bạo hỏi.

[Làm trái quy tắc!]

Kỳ thực ngươi không cần cộc cằn như vậy! Ta hiểu nỗi lòng của ngươi a!


Nhưng mà, hệ thống trước kia đã từng làm trái quy tắc gì chứ?

Nếu nói hệ cũ lúc nào cũng thích lải nhải thì Vân Ngạo Phong vẫn rất hoan nghênh, còn cái hệ thống Tương Ái Tương Sát này, không là tủ lạnh, cũng là Bắc Cực, hắn không ưa, tốt nhất là đừng gọi nó ra thì hơn.

Nhưng trước hết, phải hỏi cho xong một vấn đề đã, rồi bye bye cũng chưa muộn.

"Muốn thoát khỏi rừng Cảnh Mộc, phải làm thế nào?"

[Theo điều lệ thống kê cho thấy, hệ thống không được cung cấp đáp án cho ký chủ! Chúc ký chủ gặp nhiều may mắn!]

Ách... Hệ thống này còn biết nổ bom nữa cơ à? Vậy là hi vọng mỏng manh của hắn đã sụp đổ?

Ok, hắn nhịn!

Nói thật, cái hệ thống trước với cái này có khác biệt quá lớn.

Cho nên nói, hệ thống làm trái quy tắc, nên bị kỉ luật? Mà cũng có lý a. Nghĩ lại thì, trước hắn hỏi cái gì, muốn làm cái gì, hệ thống đều trả lời, đều đáp ứng.

Giờ thì hay rồi!

Phảng phất thấy hắn chưa đủ tuyệt vọng, thương tâm, Tương Ái Tương Sát còn ác ý bỏ thêm một câu: [Trách nhiệm của hệ thống là cung cấp các thuộc tính cho ký chủ, còn lại không liên quan đến hệ thống.! Ký chủ bảo trọng!]

Hắn muốn khóc!






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi