GIÁC NGỘ



"Tiểu Phong, đệ thẫn thờ chuyện gì?" Vân Tuân Vũ đi một hồi, vừa quay đầu đã thấy Vân Ngạo Phong có vấn đề.

Rất rõ ràng, thần sắc trên mặt hắn chuyển biến phức tạp, từ trắng sang đỏ, từ kinh hãi trở thành tái mét. Cuối cùng là hắn vịn vào cây, vẻ mặt thế giới sụp đổ, muốn không có bất thường cũng không được.

Tử Cầu trong lòng cũng nhận ra dị thường này, cuống họng liền phát ra tiếng ư ư, móng vuốt vô ý cào nhẹ trước ngực Vân Ngạo Phong.

Bạch Yên vốn đã biến về nguyên hình cũng ngước mắt lên nhìn.

"A? Không có chuyện gì! Ha ha, không cần nhìn đệ như vậy!" Vân Ngạo Phong bị móng vuốt của Tử Cầu cào đến nhộn mới hồi thần. Nở một nụ cười bất đắc dĩ, vươn tay xoa xoa đầu Tử Cầu vài cái.

"Đi thôi!" Vân Tuân Vũ khẽ liếc nhìn thứ tim tím trong ngực Vân Ngạo Phong, ghét bỏ!

Y vốn dĩ không ghét ấu thú như vậy, nhưng nhìn đến cái con kia lại được đệ đệ ôm, liền cứ thế chướng mắt.

Bạch Yên nguyên hình rất đẹp, toàn thân trắng toát uy vũ, đôi mắt màu vàng không nhiễm tạp chất, như có như không tản ra một tia u tối.


Mà lý do khiến hắn biến về nguyên hình cũng rất đơn giản, thuyết phục!

Bạch Yên thân hình cân xứng, chiều cao cũng chỉ lớn hơn nửa trượng. Hắn hơi khom người, vừa vặn tầm mắt ngang ngang với Tử Cầu, vì e ngại sát khí do Tử Cầu tỏa ra. Hắn liền không chút do dự, trở về nguyên hình.

Kỳ thực trong lòng Bạch Yên vẫn còn đang run lẩy bẩy, Vương tại sao lại đặt thần thức lên con ấu thú này, hắn không biết.

Nhưng hắn biết một điều, tuyệt đối không được đắc tội với hai người này, đặc biệt là Vân Ngạo Phong.

Vì vậy, Bạch Yên lúc nào cũng tỏ ra cung kính, một phần vì cái mạng nhỏ của mình, một phần khác, Vân Tuân Vũ cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Bạch Yên trước giờ là một người trọng tình trọng nghĩa, tuy là yêu tu nhưng chưa từng gây hại cho dân lành. Mà nếu hắn dám, chắc chắn Vương cũng sẽ không giữ lại cái mạng nhỏ này rồi.

Vậy mà, hôm nay hắn còn xui xẻo đụng trúng tên Phượng Tử kia, vô duyên vô cớ bị đánh cho một trận nhừ tử.

(Phượng Tử = Đại sư huynh Kiếm phong = Hướng Linh Sơn phái).

Bọn họ rõ rõ ràng ràng trước kia có quen biết, nhưng Phượng Tử lại quá mức vô tình, vừa gặp yêu tu liền rút kiếm với phất trần ra chém (đặc biệt là Bạch Yên - oan gia ngõ hẹp).

Bạch Yên mải oán hận, không cẩn thận đâm đầu vào một tảng đá, liền nhất thời kêu oái lên.

Hai người Vân Ngạo Phong không tránh khỏi giật mình, ánh mắt dao găm hướng xuống đất.

Chỉ thấy, Bạch Yên bày ra vẻ mặt đáng thương, trên đỉnh đầu đã muốn xưng một cục lớn hơn trứng gà.

"Phụt..." Vân Ngạo Phong bụm miệng cười.

Bạch Yên cảm giác có chút tủi thân cúi đầu: "Cười cái gì mà cười?"

Tuy nhiên, hắn không dám lớn tiếng. Nếu để Vương nghe thấy, cái đầu này ngày mai có lẽ sẽ được treo trên ngọn cây quá!


Bạch Yên lúc đầu nhìn ra tia thần thức của Vương đã sợ hãi. Hắn không ngờ rằng, Vương bình thường cao cao tại thượng, vậy mà hôm nay lại hạ mình cho người ta ôm!

Hắn hoài nghi hôm nay mình ra khỏi hang sai cách rồi!

Nếu như tất cả các thú tộc biết tin này, phản ứng chắc chắn sẽ dữ dội hơn Bạch Yên gấp trăm lần a.

Chỉ là, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng dáng hai người kia đã không thấy đâu nữa!

Cũng may, Xà tộc có khả năng có thể ghi nhớ được mùi hương trên thân thể người khác. Vì vậy, để tìm ra hướng đi đúng, tuyệt không phải việc khó...

Vân Ngạo Phong trong lòng cứ thấp thỏm, cảm giác như có gì đó sai sai. Nhưng hắn lại không phát hiện được, cái sai ở đây là gì.

Còn rất nhiều vấn đề khó nói hắn chưa hỏi rõ hệ thống, nhưng lại không thể mặt dày mày dạn mà không biết điều.

Bỏ qua suy nghĩ viển vông phức tạp này, dù sao thì nghĩ cũng nghĩ không ra, lại còn khiến hắn phân tâm, không tập trung vào nan đề trước mắt.

Tốt nhất vẫn là dẹp qua một bên! Chuyện này để sau rồi tính!

Họ cứ đi thẳng về phía bắc, sau đó gặp được hai người Vô Ly và Mộc Du Tử.

Vô Ly vốn dĩ tưởng mình đã chết, sợ hãi vẫn còn lưu lại trong lòng. Nhưng một khắc khi nhìn thấy Vân Ngạo Phong, sợ hãi đó đã tiêu tan theo gió!

"Tiểu Phong, đệ không gặp nguy hiểm gì chứ?!"

Câu đầu tiên Vô Ly hỏi hắn chính là như vậy, thập phần quan tâm, lo lắng.

Đồng thời còn nhào qua, xoay người Vân Ngạo Phong mấy vòng mới buông tha.

Vân Tuân Vũ chỉ liếc trắng mắt, Mộc Du Tử lại cười, chỉ là, nụ cười đó có điểm dị thường khó phát hiện.

Tử Cầu gầm gừ vài tiếng, gây ra sự chú ý không hề nhỏ! Nó đáng yêu như vậy, lại là cái loại thú hiếm có khó tìm.


Vân Ngạo Phong vẫn cứ ngây thơ trong sáng như trước, nghĩ rằng Tử Cầu là sợ người lạ, mà không nghĩ đến khả năng nào khác.

Mộc Du Tử nhìn chằm chằm Tử Cầu, hắn phát hiện ra tia khí tức này là của ai. Cũng không thể trách, trước kia hắn từng gặp qua người này, con Cửu Vĩ Yêu Hồ đó cũng coi như với hắn và Mộng Dư là bằng hữu.

Mấy ngàn năm về trước, Trúc Thiên Hải Nguyệt, Mộng Dư, Cửu Vĩ Yêu Hồ (Tiểu Cửu) và chủ nhân của y ___ Mạc Cẩm Ngọc là chỗ thân thiết.

Cả bốn người đều bị thiên hạ coi là kẻ thù, tuy nhiên, đó cũng chỉ do hiểu lầm mà hình thành bản năng kháng cự đối với họ.

Bốn người trước lập thành một nhóm, mỗi người đều có một miếng ngọc bội giống hệt nhau, trên đó có khắc bốn chữ: Tứ Phương Nguyệt Ngọc!

Nhưng ngày đại nạn đó, bốn người họ mỗi người một phương.

Trúc Thiên Hải Nguyệt suy sụp, truy tìm hồn phách của người đó! Đi khắp đại lục, thậm chí Ma giới tàn bạo hắn cũng không bỏ qua.

Mộng Dư hồn phách lưu lạc, nhập luân hồi, sau đó quên hết mọi sự kiếp trước, bắt đầu một cuộc sống yên ổn.

Mạc Cẩm Ngọc vì cứu cả đại lục mà hôi phi yên diệt, nhưng trời cao có mắt, không phụ hắn. Vì thế hắn liền chuyển thế, sau đó linh hồn lại trở về nơi vốn thuộc về mình.

Sau khi chủ nhân hồn phi phách lạc, Cửu Vĩ Yêu Hồ đến Linh Sơn, làm Yêu Đế. Nhưng y vẫn luôn âm thầm kiểm soát cả đại lục, dùng Yêu Thạch cảm nhận tia linh hồn của chủ nhân. Hơn ngàn năm, một biến cố xảy ra, khí tức mạnh mẽ của người kia xuất hiện, y chờ hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người đó một lần nữa!






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi