GIÁNG ĐẦU

Trầm Linh đảo mắt nhìn độc trùng thi nhau bò đến chỗ cô, đầu hơi đau, cô là vu sư, không phải là trùng sư, thân thể cô bách độc bất xâm, thế nhưng nếu độc trùng chỉ cắn một cái, cô cũng sẽ thối rữa.

Chờ một chút, bách độc bất xâm? Khóe miệng Trầm Linh kéo ra một nụ cười tà mị, rút ra con dao nhỏ mang theo trên người, cắt một vết trên cổ tay mình. Ở miệng vết thương, đọc chú ngữ, ngón tay dài nhọn tạo ra Thủ ấn như hoa sen, máu đỏ sẫm như hoa rơi lả tả trên mặt đất, hễ con cổ độc nào dính vào sẽ giãy dụa cuộn vài cái trên mặt đất, rồi hét lên.

Mặt của Bạch Luyện lập tức dài ra: "Trầm Linh, tao thực sự đánh giá thấp mày, máu của mày lại có thể luyện thành kịch độc, còn lợi hại hơn cổ độc tao tỉ mỉ bồi dưỡng. Nhưng..."

- Nhưng? - Trầm Linh nhìn Bạch Luyện.

- Ha ha, đúng vậy, nhưng... mày chỉ có một mình, mày có thể có bao nhiều máu, để tao xem máu mày nhiều hơn hay cổ độc của tao nhiều hơn. - Bạch Luyện cuồng ngạo cười: "Trầm Linh à Trầm Linh, thật sự là thông minh sẽ bị thông minh hại, mày nghĩ tao không biết việc mày bị tổn thương linh lực sao?"

Con ngươi Trầm Linh co rút lại một chút, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Luyện: "Làm sao mày biết?"

- Đêm đó mày ôm Trầm Liên về ký túc xá, không phải muốn Trầm Liên tại chỗ, tức mày sẽ giải Giáng cho Trầm Liên. Mỡ Giáng Đầu Bạch gia nhà tao dễ giải như vậy?

- Đêm đó mày chưa chạy mất? - Con ngươi Trầm Linh kịch liệt co rút lại, hắn làm cô tưởng hắn đã chạy mất.

- Chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất, không phải sao? Tao chỉ đứng quanh mày thôi. Chẳng qua mày dò xét không ra khí tức của tao. - Bạch Luyện sờ sờ cằm: "Lúc đầu cũng không phải tao xác định chắc chắn, cơ mà mày vừa bị lộ, bởi vì linh lực không đủ, cho nên phải dùng đến máu của mình, đúng không?"

- Bạch Luyện, lần này tao đánh giá thấp mày, nhưng tao tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa. - Trầm Linh nheo mắt lại nhìn người ngồi trước mình, hắn thật ngông cuồng tự đại.

- Không có lần sau. - Ánh mắt Bạch Luyện sáng lên: "Hầu hạ nó thật tốt cho tao."

Hai cô gái xinh đẹp nhận được mệnh lệnh, lập tức thổi âm tiết sục sôi hơn nữa, cổ trùng trên đất tiến công Trầm Linh càng lúc càng nhanh.

Trầm Linh đạp vỡ mấy con có thể gọi là trùng ở dưới đất ngay gần mình, độc lập tức văng tứ phía. Thậm chí có vài giọt dính vào mấy tên thủ hạ của Bạch Luyện, da thịt lập tức dấy lên một làn khói xanh, bị cháy xém thành màu đen than.

Trầm Linh chậc lưỡi, thật là lợi hại. Vung vài lá bùa lên đầu mấy con độc trùng nhỏ, sau đó tấn công hai cô gái đang thổi, như là biết ý định của Trầm Linh, lập tức, những kẻ thủ hạ ở bên cạnh và đám độc trùng ngăn cản đường đi từ phía trước của cô, gắng gượng ép cô lại.

Vừa phải trốn bọn cổ độc, vừa phải giao thủ với những thủ hạ của Bạch Luyện, linh khí Trầm Linh không đủ, pháp lực bị hao tổn, không bao lâu, khí huyết bắt đầu quay cuồng.

- Chết tiệt... - Trầm Linh chửi bới một tiếng, bùa chú trên người không nhiều lắm. Lâu như vậy mà Phược vẫn chưa có người nào đến, nhất định cũng gặp mai phục.

Ngẩng đầu nhìn thấy một đống chum sắt chất cao, Trầm Linh có tính toán, thân hình mạnh mẽ nhảy tới, một cước đá ngã đống chum cao như núi, tất cả đều rơi xuống.

Sau đó hai tay kết Thủ ấn, một đường ánh sáng màu đỏ chiếu vào bốn phía thân thể Trầm Linh. Thứ bằng kim loại vốn truyền nhiệt tốt, nhiệt lượng mạnh mẽ trong kết giới nướng đỏ đống chum. Trầm Linh ném ra từng cái một, chụp lên người và đống cổ, những kẻ đang tấn công ám toán cô.

- Hỏa Diệu kết giới? - Bạch Luyện chớp mi, hắn cho rằng Trầm Linh chỉ tinh thông Giáng Đầu thuật, hiện tại xem ra cô còn nghiên cứu Hắc ma pháp, Hỏa Diệu kết giới, đây là một trong kết giới của ma pháp trận hết sức nổi danh, vì ngoài tính chất phòng ngự còn có công kích.

Cổ trùng nhào tới cũng đều bị chết cháy trên mặt đất, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, liên tục không ngớt, trên mặt đất chồng chất đầy xác chết.

- Cậu chủ... - Người mới vừa ra ý kiến ba nãy, thấy tình thế không ổn, lập tức nói với Bạch Luyện: "Tiếp tục như vậy, sợ rằng bất lợi cho chúng ta."

- Không sao, hủy một Ngũ độc trận cũng không sao, nếu có thể gϊếŧ chết Trầm Linh, cũng đáng giá. - Hỏa Diệu kết giới, tuy rằng uy lực hùng mạnh, nhưng cần lượng lớn linh lực để chống đỡ, Trầm Linh sẽ không duy trì được bao lâu, chẳng thà dùng cổ trùng làm nàng hao tổn.

Cơ mà, hiện tại hắn rất muốn nhìn dáng vẻ thảm hại của Trầm Linh, Bạch Luyện cong miệng cười, mà nụ cười khiến người chung quanh đều thấy đến đáng sợ. Hắn đưa tay, đánh lôi phù về phía Trầm Linh.

Trầm Linh nghiêng người tránh thoát, nhưng bởi vì thân đang ở trên không trung, không cách nào tự do hành động, lôi phù từ bốn phương tám hướng đánh tới, không thể tránh thoát hết.

Ầm, vài đường sấm sét vang dội.

Đống chum chồng chất như núi ngã xuống, hỗn độn đầy đất, phần lớn đập vào người Trầm Linh, cả người cô cũng ngã theo.

Trầm Linh ngã vào trong vũng máu, nằm mơ cũng không ngờ, bản thân tinh thông lôi pháp, lại có ngày bị sét đánh thảm hại. Cả tay phải không thể động, chắc là bị sét đánh tê dại rồi. Miễn cưỡng tránh thoát lôi phù cùng đám thủ hạ, lại tránh không khỏi tên Bạch Luyện, cao thủ ám toán.

Không thể kết Thủ ấn, linh lực còn dư lại không có bao nhiêu, trán cũng bị sắt đâm rách, máu đỏ thắm khiến đường nhìn của cô không rõ, chảy quá nhiều máu, hiện tại bắt đầu cháng váng đầu, hình như thực sự không xong. Cô ngã xuống trước kết giới và cho nổ nó, làm tan nát đám người và cổ đáng ghét vây bắt cô. Bao gồm hai cô gái thổi sáo thúc Ngũ độc trận, bởi vì họ đã chết, khói độc tràn ngập trong không khí, không khống chế được độc tố. Người có khả năng kháng độc yếu bên phe Bạch gia đều trúng độc, Trầm Linh lại thoáng yên tâm, trên tay Trầm Liên có vòng tay Long Tiên Hương, bách độc bất xâm.

Hừ, Trầm Linh cười nhạt, dù cô chết, cũng không để đối phương được hưởng lợi.

- Ha ha ha... Trầm Linh, mày cũng có ngày hôm nay. - Bạch Luyện đắc ý cười điên dại: "Mày yên tâm, những thứ này cũng là đồ ăn thôi."

Bạch Luyện căn bản không cần biết tốn bao nhiêu thủ hạ, Trầm Linh ngã xuống, như vậy đủ rồi, dùng toàn bộ Bạch gia đổi lấy thắng lợi.

- Linh... - Trầm Liên vẫn nín thở nhìn Trầm Linh vì nàng chiến đấu, hiện tại Trầm Linh bị thương, nàng đau lòng hơn hết thảy, muốn tiến đến phía Trầm Linh lại bị hai người bên cạnh gắt gao khống chế.

- Trầm Liên, em vội gì, em sẽ được xem trò hay ngay thôi. - Bạch Luyện mỉm cười nhìn Trầm Liên gọi: "Trầm Linh, xem xem trong tay tao là gì đây?"

Trầm Linh gian nan ngẩng đầu, trong mắt không có một chút sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào con búp bê sứ màu đen trong tay Bạch Luyện.

- Búp bê hình nộm... - Trầm Linh nở nụ cười, hừ một tiếng.

Búp bê hình nộm, là loại lợi hại nhất trong độc Giáng của vu sư, đại đa số vu sư đều dùng người rơm, nhưng búp bê hình nộm làm bằng gốm, dễ dàng khóa linh hồn đối phương hơn, người thực hiện phải có pháp lực cao cường, không phải ai cũng có thể sử dụng.

- Đúng, đừng xem thường nó nha, nó không giống búp bê hình nộm thông thường. Là chuyên gia thiết kế cho mày, chỉ cần một sợi tóc của mày, một chút thịt máu, là có thể khống chế mày như không chế hình nộm.

- Bạch Luyện... - Trầm Liên giận kêu Bạch Luyện, có thể chết nhưng không thể khuất phục, Trầm Linh kiêu ngạo như vậy, sao lại chịu bị khống chế: "Dám đụng đến Linh..."

- Thấy không, tiểu công chúa của mày bắt đầu học tính uy hiếp người của mày, cơ mà tao tin, đường đường là Trầm Linh, nếu như dùng máu thịt của mình chống cự thì tao cũng không làm gì được mày, nhưng... - Ánh mắt ác độc liếc về phía Trầm Liên, nếu như Trầm Linh không chịu nổi khuất nhục, nhất định sẽ tự sát, hắn sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy, tốt nhất là sống không bằng chết.

- Đê tiện... - Trầm Linh rốt cuộc cũng có chút động dung: "Luôn miệng nói yêu em ấy, lại thanh thản làm chuyện thương tổn em ấy."

- Tao yêu Trầm Liên, Trầm Liên có nhìn tới tao không? Vì Trầm Liên tao thậm chí hành động sớm, khiến Bạch gia bị hủy, bây giờ tay trắng, giờ tao chỉ cần bọn mày chôn cùng nhau. - Ánh mắt Bạch Luyện trở nên ngoan độc, đi tới trước mặt Trầm Linh, ngồi xổm xuống nhìn Trầm Linh: "Thế nào?"

Trầm Linh cắn răng trừng mắt nhìn Bạch Luyện.

- Được... - Bạch Luyện nhìn thoáng qua Trầm Liên, hai người sau lưng Trầm Liên bắt đầu động thủ cởi y phục nàng.

Nếu như Trầm Liên có gì bất trắc, lòng của cô cũng chết rồi, bàn tay bẩn của hai tên kia, sao có thể đụng đến tiểu công chúa của cô.

- Dừng tay. - Trầm Linh rống giận.

Bạch Luyện vung tay lên, hai người kia dừng động tác, Trầm Liên không quan tâm những người khác làm gì mình, chỉ không ngừng nhìn Trầm Linh rơi lệ, kêu tên Trầm Linh, người kiêu ngạo như vậy sao có thể thảm hại đến thế.

- Thế nào? - Bạch Luyện cười mỉm hỏi.

- Xem như mày giỏi, nhưng mày nhất định sẽ phải trả giá cho hành vi hôm nay, tao thề, nhất định phải khiến mày bồi thường gấp đôi, khiến Bạch gia bọn mày vĩnh viễn tan biến trên thế giới này. - Trầm Linh cắn răng nhìn Bạch Luyện, từng câu nói, gần như phát ra từ trong lồng ngực, lẫn vào máu, mang theo phẫn nộ vô tận.

- Ngoan, tốt, nuốt viên thuốc này đi. - Bạch Luyện lấy ra một viên thuốc màu đen.

Trầm Linh biết khi cô nuốt xuống, cả đời mình cũng đừng nghĩ thoát khỏi khống chế, thậm chí chết cũng nghe theo chỉ thị của hắn.

Cắn răng, Trầm Linh chật vật há miệng ra, nuốt viên thuốc vào. Bạch Luyện không chút thương hương tiếc ngọc, nhổ một đám tóc trên đầu Trầm Linh, khuấy vết máu của Trầm Linh trên mặt đất, vây lấy thân thể búp bê gốm, niệm chú nó.

- Linh... - Trầm Liên kêu tên Trầm Linh: "Linh đi đi, đừng lo cho em."

- Tiểu công chúa, đừng khóc... - Trầm Linh mỉm cười với Trầm Liên, cô muốn giúp Trầm Liên lau khô nước mắt trên mặt... Thế nhưng thân thể không thể động đậy được.

- Hừ, chết đến nơi còn dai, tao cho tụi mày hưởng thụ khoảnh khắc cuối cùng này. - Bạch Luyện lôi con búp bê gốm ra.

Thân thể Trầm Linh không tự chủ được, đứng lên: "Quỳ xuống cho tao..."

- Mày... - Ánh mắt của Trầm Linh cuồng nộ như muốn phun ra lửa.

Thân thể chưa bị khống chế, nhưng thần kinh còn đang đau nhức, cánh tay tê dại và thân thể đau đến khiến cô gần như ngất đi. Cánh tay cứng ngắc giơ lên, chống đỡ thân thể mình, khó khăn đứng lên, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương, chân cô hẳn đã gãy...

Cộp...

Trầm Linh dồn sức quỳ gối trước mặt Bạch Luyện. Nhưng nét mặt và ánh mắt của cô vẫn ngạo nghễ như vậy, cô quỳ, nhưng vẫn tôn quý hơn hắn. Cô như một nữ thần, mặc dù cả người đầy máu, tóc cũng tán loạn trên vai, nhưng so với kẻ áo mũ chỉnh tề trước mắt, cô vẫn chói mắt đến thế.

Bạch Luyện như bị đả kích, vì sao hắn không thể hạ Trầm Linh? Hắn chỉ cần chứng minh hắn lợi hại hơn Trầm Linh mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói với hắn Trầm Linh thật lợi hại, cho dù hắn ưu tú cỡ nào, người khác cũng sẽ nói, đáng tiếc vẫn không bằng Trầm Linh

- Ánh mắt gì vậy? Hả? - Bạch Luyện bóp cằm Trầm Linh: "Mày nói đi, ánh mắt gì vậy... Không phục sao, mày thua rồi, còn giả vờ thanh cao gì, vĩ đại gì..." Dựa vào cái gì người này lại nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại? Hắn nhấc chân đạp đầu vai của Trầm Linh, Trầm Linh thuận thế té lăn trên đất.

Bạch Luyện lại cảm thấy chưa hết giận, nắm vạt áo Trầm Linh, kéo cô lên, tay dùng sức đánh xuống, một bạt tay hung hăng đánh vào gò má của Trầm Linh, khiến khuôn mặt nhuộm đỏ màu máu của cô lập tức sưng phù, ngay cả khóe miệng cũng trào ra một chút, khiến cô bị tanh muốn nôn, nhưng Trầm Linh vẫn lạnh lẽo trừng mắt nhìn Bạch Luyện. Ánh mắt kia như ăn tươi nuốt sống Bạch Luyện...

Bạch Luyện còn muốn đánh, không biết tại sao, khi đối mặt với đôi mắt này hắn lại có chút chùn bước, hắn sợ?

Hắn đang sợ cái gì? Người này bây giờ chỉ là một hình nộm của hắn, nghĩ vậy hắn mới xông lên chuẩn bị đánh tiếp.

- Bạch Luyện, mày dám đang vũ nhục Trầm Linh, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày. - Lòng của Trầm Liên đau đến sắp không còn sức, cho dù Trầm Linh đã khổ từ nhỏ, nhưng sao có thể bị vũ nhục như vậy, bị người như thế dẫm dưới chân.

- Em uy hiếp tôi, em vì ả mà muốn gϊếŧ tôi? - Bạch Luyện quay đầu lại, không thể tin được Trầm Liên có thể nói như vậy, cho dù bị uy hiếp đến sống dở chết dở nhưng vẫn tha thứ cho Trầm Liên.

- Đúng, mày chỉ cần chạm vào Linh, tao sẽ không từ bất cứ giá nào để gϊếŧ mày. - Ánh mắt của Trầm Liên trở nên dữ tợn, so với nàng của mọi ngày như hai người khác. Bạch Luyện không chú ý tới biến hóa của Trầm Liên.

- Được được, tôi muốn nhìn xem em không từ bất kỳ giá nào kiểu gì, Trầm Liên... - Bạch Luyện móc ra một con dao nhỏ: "Có người nói, nếu tôi vẽ lên tượng gốm này vài nhát dao, thân thể Trầm Linh sẽ phản ứng giống vậy, không biết em thấy bụng ả lòi ruột nát bấy sẽ có cảm giác gì nhỉ?"

- Mày dám... - Trầm Linh và Trầm Liên đồng thời kêu lên.

- Xem đây có dám không đi. - Dao trong tay Bạch Luyện đâm chuẩn xác xuống phía dưới. Xẹt qua bụng búp bê gốm, thậm chí khuấy động trên vết thương...

Trầm Linh cảm giác được đau nhức rõ ràng, vừa mới một chút, cô cúi đầu, nhìn chăm chú vào máu của mình chậm rãi từ bụng chảy ra. Đường nhìn trở nên mơ hồ, khóe miệng chỉ có thể thở ra hơi thở yếu đuối, đau nhức, thì ra bị đâm vào bụng đau nhức như thế... Tiểu công chúa... cô ngẩng đầu, muốn nhìn Trầm Liên...

- A...

Mọi người chỉ nghe được Trầm Liên kêu tê tâm liệt phế, kêu thảm thiết, ngay cả Kỷ Thư và Châu Khiết Nặc vừa đuổi tới cửa phòng cũng bị âm thanh này làm rung động, hai người biết không ổn, trực tiếp vọt vào.

Cảnh họ thấy được khiến họ phải rợn cả người, cả đời cũng không thể quên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi