GIÁNG ĐẦU

Máu... và đau nhức... Đầu óc mơ hồ, hình như có ai gọi nàng, Trầm Liên lại sợ hãi, vẫn chạy và chạy... Sợ cái giọng gọi tên nàng, bỗng nhiên thấy Trầm Linh đứng ở rất xa nhìn nàng... Nàng chạy đến chỗ bóng dáng quen thuộc kia... Lại phát hiện thế nào cũng chạy không được đến trước mặt Trầm Linh, cự ly hình như càng ngày càng xa, nàng liều mạng hô to...

- Linh... - Trầm Liên chợt ngồi dậy từ trên giường.

- Tiểu công chúa, em tỉnh rồi. - Trầm Linh kích động chạy tới ôm Trầm Liên vào trong ngực.

- Linh? - Trầm Liên nhìn người ôm mình... Trong lúc giật mình từ trong mơ trở lại thực tại... rồi lại thấy nó không thực tại cho lắm...

Nàng nghĩ không ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ rõ ngã xuống dùng dao đâm vào tượng gốm kia, sau đó trước mắt nàng là máu, Trầm Linh ngã xuống, sau đó hình như nàng cũng bất tỉnh, không nhớ rõ gì, khi tỉnh lại lần nữa thì đã ở bệnh viện.

Hết thảy dường như một cơn ác mộng.

- Tôi đây. - Trầm Linh ôm nàng: "Cuối cùng em cũng tỉnh, em hôn mê một tháng rồi, làm tôi sợ muốn chết." Cô thực sự cho rằng Trầm Liên không tỉnh lại nữa, hoặc khi tỉnh lại, tình hình cũng không còn khống chế được.

- Linh không sao chứ... - Nàng nhìn Trầm Linh từ trên xuống dưới, nghĩ đến ngày đó cô vì nàng hi sinh nhiều như vậy lại cảm thấy đau lòng.

- Không sao, bị chút vết thương nhẹ, nhưng em lại hôn mê đến một tháng, làm tôi sợ muốn chết. - Tay của Trầm Linh nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trầm Liên, thật tốt quá, nàng rốt cuộc cũng tỉnh.

- Linh, cuối cùng chúng ta sao lại được cứu? - Trầm Liên thấy Trầm Linh hoàn hảo, không hao tổn chỗ nào đứng bên cạnh, cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng sao nàng lại hôn mê một tháng?

- Sau khi em bất tỉnh, Kỷ Thư họ đúng lúc chạy đến, cho nên chúng ta được cứu. - Trầm Linh hàm hồ nói.

- Bạch Luyện thì sao?

Tay Trầm Linh đột nhiên dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị: "Tôi gϊếŧ tên đó."

- Cũng tốt. - Trầm Liên thở dài: "Linh, Linh sẽ thấy ghét em phải không? Luôn bảo chị không được đả thương người, thế nhưng em lại thực sự hy vọng Bạch Luyện chết, cậu ta chết em lại không thấy đau lòng chút nào, còn cảm thấy lòng dạ vô cùng hả hê."

Trầm Liên nói như vậy, nhưng tâm lý vẫn có nghi vấn, sao Trầm Linh đã trọng thương mà còn có thể gϊếŧ Bạch Luyện?

- Sẽ không, tiểu công chúa, thì trong truyện cổ tích, người xấu lúc nào cũng gặp ác báo, em không sai. - Trầm Linh thương tiếc ôm Trầm Liên, nếu như không phải vì cô, sao Trầm Liên có thể nói như vậy.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Trầm Linh buông Trầm Liên ra, đỡ nàng nằm xuống: "Nhất định là Kỷ Thư và Hi Nhiễm tới, tôi đi mở cửa."

- Tiểu công chúa tỉnh rồi? - Kỷ Thư vừa nhìn thấy biểu cảm Trầm Linh đã biết.

- Ừ. - Trầm Linh hít một hơi thật sâu: "Hai người... vào thăm em ấy chút đi."

- Ừ. - Kỷ Thư kéo Nhan Hi Nhiễm đi vào.

Kỷ Thư nhìn Trầm Liên đã hôn mê trường kỳ nằm trên giường bệnh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc, nhìn thấy thân người ốm yếu lại thấy thương hại, không giống ngày hôm đó chút nào...

- Tiểu công chúa, rốt cuộc cậu cũng tỉnh, mấy ngày nay Trầm Linh lo lắng gần chết, suốt ngày không ăn không uống coi chừng cậu, ngay cả vết thương của bản thân cũng không lo. - Kỷ Thư thay đổi một khuôn mặt tươi cười bổ nhào về phía Trầm Liên.

Trầm Liên không phải không thấy ánh mắt dị dạng của Kỷ Thư, vì sao ánh mắt Kỷ Thư nhìn nàng lại kỳ quái như vậy? Lần này tỉnh lại, Trầm Linh cũng lạ.

- Kỷ Thư, tôi cho em lại gần không phải để nói nhảm. - Trầm Linh trừng cô, nói xong càng làm tiểu công chúa của cô nước mắt rưng rưng.

Kỷ Thư thè lưỡi: "Cơ mà cậu không cần quá lo lắng, Long Tiên Hương chị ấy ăn là linh đan diệu dược, Hi Nhiễm còn lấy cái Thái Tuế lớn cho chị ấy bổ thân, cậu xem bây giờ, chị ấy hoàn toàn khỏe khoắn, tinh thần sáng láng."

"Động thủ trên đầu thái tuế(*)" là một câu châm ngôn của Trung Quốc, nó là nền văn hóa kiêng kị. Thời xưa người ta cho rằng, nếu không tin điều kiêng kị này, thì thực sự sẽ dẫn tới tai hoạ.

(*) Xúc phạm người có quyền thế lớn.

Thái Tuế ở trong kinh Sơn Hải, trong sách cổ Bản thảo cương mục(*) có ghi chép tường tận, có các loại gọi là "Nhục Nguyên", "Thị Nhục", "Tụ Nhục", "Phong". Trong sách sử thần thoại Trung Quốc, kinh Sơn Hải, có ghi chép về "Nhục Nguyên": "Tụ Thịt có mắt nhưng không có dạ dày, rất hiếm, có vị nhạt."

(*) Sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.

Thay thế cho Logic học, Quách Phác có chú thích trong kinh Sơn Hải, giải thích "Thị Nhục": "Hình dáng giống Tụ Nhục, giống như gan bò, có hai con mắt. Ăn vào sâu trong cơ thể, có thể hồi phục mọi chức năng như trước."

Nói trắng ra, Thái Tuế là một loại nấm sinh trưởng ở sâu dưới đất, có công năng dưỡng sinh hết sức thần kỳ, nghe đồn có thể trị bách bệnh, vật này có sinh mạng, sẽ chạy, không dễ đào được, cần duyên phận, Nhan Hi Nhiễm vừa mới vơ vét được một cái, vì vậy phối hợp cùng Long Tiên Hương có hiệu quả cao cho vết thương nặng của Trầm Linh, giải Giáng trong cơ thể Trầm Linh mà Bạch Luyện hạ. Vết thương ngực bụng của cô cũng như kỳ tích, nhanh chóng phục hồi như cũ, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng nhìn không ra, linh lực hao tổn đều khôi phục.

Trầm Linh và Nhan Hi Nhiễm cũng không nói gì, có người ngây thơ vô số tội như cô sao.

- Linh. - Trầm Liên muốn khóc thêm.

- Đừng nghe em ấy nói bậy, tôi rất khỏe. - Trầm Linh đi tới, xoa xoa lệ khóe mắt Trầm Liên.

- Linh, em mệt, muốn nằm một chút. - Trầm Liên hít một hơi.

- Được, chúng tôi đi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi đi. - Trầm Linh không nghi ngờ nàng.

- Chị ở lại với em, đổi chỗ cho Trầm Linh đi về nghỉ ngơi. - Nhan Hi Nhiễm ngồi xuống, trao đổi ánh mắt với Kỷ Thư.

- Tốt lắm, chúng ta đi trước. - Kỷ Thư gật đầu, cùng Trầm Linh đi ra khỏi phòng bệnh.

Trầm Linh đi ở phía trước, có chút buồn bực, Kỷ Thư cũng không nói tiếng nào, theo ở phía sau, hai người đi thẳng đến bãi cỏ bốn bề vắng lặng mới dừng lại.

- Tiểu công chúa tỉnh lại, hình như không nhớ rõ chuyện ngày đó xảy ra, chị định làm như thế nào? - Kỷ Thư rốt cuộc cũng không nhịn được.

- Không làm sao hết, tôi nói với em ấy, là tôi gϊếŧ Bạch Luyện, em ấy sẽ không nghi ngờ, quên mất không phải là kết quả tốt nhất sao? - Trầm Linh nằm lên cỏ, nhắm mắt lại.

- Trầm Linh, chị đang trốn tránh hay trả lời em cho có lệ? Chị nói trong tiểu công chúa có ma, thứ này rốt cuộc là thế nào? Cho tới bây giờ em chưa từng chứng kiến cảnh máu tanh như vậy, ngay cả em cũng run sợ. Chị nghĩ như vậy là công bằng với tiểu công chúa sao... - Kỷ Thư nổi giận đùng đùng kéo Trầm Linh lên.

- Em muốn tôi giải thích thế nào, mở miệng thế nào với em ấy, chẳng lẽ em muốn tôi trực tiếp nói với em ấy rằng em ấy đột nhiên nổi cơn điên, xé rách tất cả, thậm chí xé nát thi thể Bạch Luyện thành từng miếng rồi nhét vào trong miệng mình, ăn sạch sẽ sao? Em muốn tôi mở miệng thế nào? Tôi chính mắt nhìn thấy, nhưng lại không thể động đậy, không thể ngăn cản... - Trầm Linh cũng kích động.

- Trầm Linh... - Kỷ Thư thở phào, cũng mềm nhũn ra, dường như bị bức quá chặt, lúc đầu cô và Châu Khiết Nặc tìm được Trầm Linh trước, vừa mở cửa ra, mùi máu tươi và mùi hôi thối xông vào mũi, thậm chí xác cổ đầy đất cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là Trầm Liên xinh đẹp hiền lành như thiên sứ kia lại từng miếng từng miếng cắn nuốt thân thể Bạch Luyện, trong lòng bàn tay toàn thịt vụn, miệng đầy máu, trên đất là máu, phần còn lại của chân tay và nội tạng. Phần trong lòng bàn tay Trầm Liên, thậm chí nhìn không ra là vị trí nào trên người Bạch Luyện, kinh sợ nhất là âm thanh của thịt vụn và máu phun nổ, văng tứ phía. Từ khi nghe Trầm Liên kêu thảm thiết, họ xông vào, không được một phút, cô không dám tưởng tượng địa ngục Tu La này là một tay tiểu công chúa tạo thành, mà Trầm Linh chỉ có thể bất lực ngã vào vũng máu kêu khóc tên Trầm Liên, vết thương đầy người.

Để không làm cho người khác chú ý, họ lập tức mang Trầm Linh và Trầm Liên đi, cũng may vào lúc đó Trầm Liên đã yên tĩnh lại, chỉ máy móc cắn nuốt thi thể Bạch Luyện, phát ra tiếng ừng ực cắn nuốt. Cảnh đó, đến bây giờ cô nghĩ lại còn thấy như ác mộng.

Sau đó, Trầm Liên sốt cao hôn mê, thỉnh thoảng nôn mửa ra rất nhiều uế vật, đây đều có thân thể người và máu loãng, kèm theo mùi tanh hôi khiến người khác buồn nôn. Mãi cho đến gần đây mới an tĩnh lại. Trầm Linh không để ý thương thế của mình hay những thứ đó có thể nguy hiểm hay không, một tấc cũng không rời Trầm Liên, coi chừng nàng. Nếu không phải ngẫu nhiên có được Thái Tuế, loại linh dược đáng đồng tiền này thì cô đã sớm chết. Bạch Luyện khuấy cho nội tạng Trầm Linh bị thương, ngay cả ruột cũng chặt đứt. Cũng không biết người này có thể chất gì mà có thể sống được.

- Quên đi, tôi không nên phát giận với em. Là lỗi của tôi, tôi chuyên tâm bảo vệ Trầm Liên, không để em ấy như vậy, lại không nghĩ rằng người ép em ấy từng bước một cho tới hôm nay, thật ra là tôi. Nếu như không phải vì tôi, em ấy sẽ không thức tỉnh, sẽ không kíƈɦ ŧɦíƈɦ ma tính cất giấu trong cơ thể. - Trầm Linh thở dài, ngồi dưới đất.

Kỷ Thư bên cạnh cô: "Chị cũng đừng quá tự trách... Việc này không liên quan gì đến chị."

- Kỷ Thư em biết không, nếu như không phải do tôi, phong ấn của em ấy sẽ không bị mở ra, tôi vẫn luôn nghi rằng kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài thế nào mới có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng của tiểu công chúa, nhưng không phát hiện ra thì chẳng được tích sự gì, chìa khóa thật sự là tôi. - Trầm Linh vùi mặt vào đầu gối: "Tôi nên sớm phát hiện."

- Chị là chìa khóa?

- Là... máu... của tôi. - Giọng Trầm Linh có chút xấu hổ.

- Phì, tiểu công chúa cũng không phải chưa chạm qua máu của chị. - Kỷ Thư cắt một tiếng, máu... chờ chút...

- Ừ, là máu xử nữ. - Trầm Linh ho khan hai tiếng: "Ngày hôm sau khi em ấy trúng Tình Giáng, chúng tôi... chúng tôi xảy ra quan hệ, sau đó tôi phát hiện mi tâm của em ấy xuất hiện thịt nhô ra. Nhưng đảo mắt thì biến mất, tôi không chú ý."

- Đó là... - Giọng Kỷ Thư có gì không đúng.

- Em thấy đúng chứ? Ngày đó mi tâm của em ấy cũng phồng lên rất lớn, ở giữa có một đường màu trắng, như là con mắt chưa mở. - Trầm Linh cười khổ, bởi vì máu của mình lại khởi động phong ấn, ra lệnh cho người đáng sợ kia thức tỉnh.

Nhưng kiếp trước của cô và Trầm Liên rốt cuộc có quan hệ thế nào, máu xử nữ... Đây mới là cái chìa khóa mở phong ấn kia, thật là quỷ dị. Trầm Liên kiếp trước rốt cuộc đang muốn gì? Cho đến ngày nay, Trầm Linh phát hiện mỗi một bước cô đi đều bị người khác người mưu hại. Vào lúc Trầm Liên ăn Bạch Luyện, tức nàng đã có một sức lực nhất định.

- Con mắt chưa mở, chính là con mắt thứ ba... ăn thi thể vu sư khác... một ác ma... Trầm Linh... - Kỷ Thư hét một tiếng chói tai, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

- Đừng nói ra. - Trầm Linh lập tức cắt đứt lời Kỷ Thư, nói tiếp: "Không sai, ngoại trừ người đó, không có người thứ hai ăn tươi đối phương để lấy sức mạnh, để bản thân ngày càng mạnh hơn. Cũng may... mắt chưa mở, linh hồn chưa mở, lại có bảo vật Long Tiên Hương này khắc chế. Cho nên sau khi em ấy hôn mê, mấy thứ đó đều nôn ra hết, em ấy còn cứu được. Tôi nghĩ một tháng qua là do Long Tiên Hương từ từ áp chế xao động trong cơ thể em ấy, bình lặng lại, cho nên mới tỉnh lại."

- Trầm Linh, chị đã sớm biết thân phận của cậu ấy, chị chơi với lửa, chị điên rồi... Sau này chị suy tính thế nào, em nên sớm nghĩ tới... - Kỷ Thư kích động, Trầm Liên là ác ma gì chứ, đó là một đại ma đầu siêu cấp.

- Kỷ Thư, em muốn thế nào? Đi gϊếŧ tiểu công chúa? Nói cho em biết, muốn động đến em ấy phải gϊếŧ tôi trước. - Trầm Linh bỗng nhiên trở nên đề phòng, vẻ mặt căm thù nhìn Kỷ Thư.

Kỷ Thư trừng Trầm Linh hồi lâu, thở dài: "Quên đi, em nợ chị, sẽ không động đến cậu ấy."

Trầm Linh thở phào, nếu như Kỷ Thư thật sự làm vậy, cô cũng sẽ rất khó khăn, cho nên có chết cũng không chịu tiết lộ thân phận của Trầm Liên.

- Chị định làm như thế nào? Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng gặp chuyện không hay. - Kỷ Thư quay mặt chỗ khác, có chút hối hận vì hứa với Trầm Linh.

- Lúc đầu tôi muốn chờ tiểu công chúa thi xong rồi đi tìm Thần Dụ, nhưng bây giờ chờ không nổi nữa. - Trầm Linh chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên mặt Kỷ Thư, nhưng không có nói ra, mà là nheo hai tròng mắt lại, suy tính gì đó.

- Khi nào xuất phát? Chị có kế hoạch gì sao? - Kỷ Thư hỏi.

Nhưng Trầm Linh chậm chạp không trả lời, nhìn chằm chằm vào phía sau cô, nghi ngờ quay lại, là Trầm Liên.

- Tiểu công chúa. - Trầm Linh đi tới ôm Trầm Liên: "Không phải em ngủ rồi sao? Sao lại ra đây?"

Trầm Liên đứng yên, không hề động, thế nhưng thân thể nhịn không được run rẩy.

- Em nghe rồi? - Trầm Linh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng.

Nàng gật đầu có chút gian nan. Nàng cảm thấy Kỷ Thư và Trầm Linh có vấn đề, cho nên lừa gạt Nhan Hi Nhiễm là đói bụng, thừa dịp nàng rời khỏi thì đuổi theo, trốn trong cây phía sau nghe họ đối thoại, không nghĩ tới lại nghe được nội dung này. Bạch Luyện bị nàng tàn nhẫn gϊếŧ chết, thậm chí còn... ăn hắn... Nàng không nhớ rõ gì cả, cũng tưởng tượng không ra hình ảnh như vậy...

Mà Trầm Linh lại nói cho nàng biết, nàng gϊếŧ Bạch Luyện.

- Đừng suy nghĩ nhiều, tôi ở đây, sẽ không để em gặp chuyện. - Trầm Linh ôm chặt nàng.

- Linh... - Trầm Liên rất muốn khóc, lại khóc không được, thì ra là nàng mới là ác ma, thì ra là Trầm Linh mới là thiên sứ cứu chuộc nàng. Thật trào phúng, thì ra... nàng tàn nhẫn như vậy, đôi tay này, đã xé rách rất nhiều người còn sống sờ sờ, nuốt thịt, nuốt luôn xương, nàng còn đáng sợ hơn mấy con quỷ kia.

- Tiểu công chúa, bất kể em là ai thì vẫn là tiểu công chúa của tôi, tôi sẽ không để cho bất kì kẻ nào thương tổn em. - Trầm Linh nỗ lực đè nén ưu tư của mình, ôm Trầm Liên vào lòng, chặt không thể chặt hơn, như muốn tiến vào người cô. Cô không thể hoảng, cô hoảng hốt thì Trầm Liên làm sao bây giờ.

- Linh, em là một ác ma. Trầm Liên rốt cuộc cũng khóc lên, tuyệt vọng như vậy, nàng cho là nàng và Trầm Linh có thể cùng nhau nỗ lực, cùng nhau đối mặt, nhưng khi biết được chân tướng... quá tàn nhẫn, bảo nàng sau này đối mặt với Trầm Linh thế nào, làm sao chịu nổi...

- Không sao, tôi cũng vậy... - Trầm Linh hôn nước mắt nàng.

- Em không xứng với Linh, Linh tốt như vậy, vì em làm nhiều như vậy, mà em chỉ làm liên lụy Linh... - Thân thể Trầm Liên một chút khí lực cũng không có, không ngừng trượt xuống, Trầm Linh cùng nàng ngồi xuống sân cỏ, nhưng tay vẫn ôm lấy nàng.

- Không có gì là không xứng, trời sinh chúng ta phải dính với nhau, tiểu công chúa, không phải em đã nói, dù cuối cùng tôi không thể không gϊếŧ em, thì bây giờ chúng ta vẫn đang bên nhau, không phải sao? - Trầm Linh nhìn chằm chằm ánh mắt của Trầm Liên: "Đời người luôn thay đổi, chúng ta vẫn phải sống cho hiện tai. Chẳng biết chuyện ngày mai, tội gì phải lo âu? Không phải là em nói thế sao? Hơn nữa chúng ta còn có hi vọng, chờ cơ thể em phục hồi như cũ, tôi dẫn em đi tìm Thần Dụ. Tìm được rồi, em sẽ được cứu."

Kỷ Thư thở dài, nhìn hai người kia, trái tim của cô giống như bị ai nhéo, trở nên khó chịu, Trầm Linh nhất định không chết già được, đại khái chính là chỉ cô và Trầm Liên. Lẽ nào lịch sử sẽ tái diễn sao? Sẽ như kiếp trước?

Trầm Linh làm như vậy, chính là đang chống lại số phận, chống lại ông trời, có thể, có hi vọng, bởi vì kiếp trước đã không nỗ lực, thì kiếp này không thể hối hận...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi