GIÁNG ĐẦU

- Một cái hố. - Trầm Linh thở dài, tiểu công chúa thật quật cường, ngay cả cô cũng đành chịu.

- Là hố gì? - Trầm Liên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm ánh mắt của Trầm Linh, giống như là muốn xuyên thấu.

- Em đi theo tôi. - Trầm Linh xoay người đi về phía trước, quay đầu lại nói: "Chắc đến rồi."

Theo đuôi Trầm Linh đi thêm một lúc, Trầm Liên thấy một tấm bia đá ngã trên mặt đất. Dài chừng sáu thước, rộng ít nhất hai thước rưỡi.

- Đây là? - Trầm Liên nghi ngờ nhìn chằm chằm tấm bia đá.

Trầm Linh đi lên trước, túm lá cỏ khô trên đất, lau rêu xanh và bùn đất trên tấm bia đá, Trầm Liên cũng từ từ thấy rõ chữ khắc trên đó chi chít. Có rất nhiều chỗ đã hư hại, thấy không rõ lắm, Trầm Liên miễn cưỡng chỉ có thể thấy rõ một phần.

Theo quan sát: "Chiếu chỉ ngày 24 tháng 9 năm nhuận đời vua Ung Hi:... Quế Quảng Chư Châu... gϊếŧ người tế quỷ, bệnh không cần thuốc... "Bác Dị Chí"... Dân gian lấy thiếu nữ tế Độc Long trong giếng, nhà Hán tới, gϊếŧ 3700 người..."

Chữ viết giữa tảng đá lớn đều bị mài mòn rồi, nhưng Trầm Liên học khoa Văn học, mấy câu nói đó không làm khó được nàng.

Ung Hi là niên hiệu của Tống Thái Tông, là năm thứ hai thời Tống Thái Tông cai trị, là thời Quảng Tây Quảng Đông thích gϊếŧ người tế quỷ, ngã bệnh không tìm thấy thuốc... "Bác Dị Chí" là văn hiến của thời nhà Đường, Trầm Liên suy đoán văn tự phía sau đều ghi lại trên quyển văn hiến này: Từ thời Hán tới nay, có người nói lấy thiếu nữ tế Độc Xà trong giếng, đã giếng 3700 người. Nếu như nói văn hiến này ghi lại vào thời nhà Đường, vậy từ thời điểm đó đến bây giờ, tập tục này vẫn tiếp tục kéo dài, bao nhiêu thiếu nữ vô tội bị hại.

Đây là con số khổng lồ cỡ nào, Trầm Liên còn muốn đọc tiếp thì bị Trầm Linh ngăn lại, nội dung phía dưới na ná như nhau, đều là ghi chép về việc tế người.

- Tế người? - Trầm Liên biết từ xưa đã có việc tế người hay tuẫn táng(*), nhưng điều này liên quan gì đến việc họ đến đây?

(*) chôn theo người chết.

- Ở đây chỉ ghi lại một phần rất nhỏ, như giọt nước của biển cả. - Trầm Linh nhìn sắc trời một chút, đã không còn sớm: "Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, tôi từ từ nói cho em nghe."

- Ừ. - Trầm Liên cũng biết nói chuyện ở chỗ này cũng không thích hợp.

Hai người tìm một chỗ sạch sẽ, dọn cỏ dại, nhóm một đống lửa, Trầm Linh lấy thức ăn trong túi đã chuẩn bị sẵn, chia nửa cho Trầm Liên.

- Linh, nơi này có vết tích người đi qua, tuy rằng có vẻ đã lâu không ai tới. - Trầm Liên nhìn bốn phía một chút.

- Ừ, trước kia tôi có đến. - Trầm Linh gật đầu, xé một miếng thịt bò khô nhét vào trong miệng.

- Linh đã tới? - Trầm Liên ngạc nhiên nhìn cô: "Không phải Linh nói đây là cấm địa sao?"

- Sau đó mới biết, hồi nhỏ mẹ dẫn tới, đợi một đêm rồi về. - Đống lửa phát ra tiếng bập bùng, ánh lửa đỏ khắc lên mặt của Trầm Linh, khiến Trầm Liên cảm giác không rõ ràng.

- Tới làm gì? - Cho tới bây giờ chưa từng nghe Trầm Linh nói chuyện người nhà mình, nàng rất muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy Trầm Linh cố ý lẩn tránh, cho nên ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình, đợi đến lúc Trầm Linh sẵn lòng nói cho nàng biết.

- Không biết, tôi chỉ nhớ mẹ đã kể cho tôi nghe một câu chuyện ở đây. - Đôi mắt Trầm Linh hơi rũ xuống, thần sắc có chút buồn bã: "Rất lâu trước kia, để sinh tồn, vu sư tranh đấu với hòa thượng Mật tông, bắt đầu sự kiện tế người sống vì đạo trời. Vốn chỉ là buổi lễ long trọng, trong nghi thức quan trọng mới sử dụng tế người sống, hơn nữa đều lấy tử tù. Đại đa số hoạt động thờ cúng, mọi người chỉ chọn gia súc. Nhưng sau đó Mật tông Phật giáo ở vùng Trung Nguyên bắt đầu vùng dậy sôi nổi, bọn họ tin tưởng việc tế sống, thậm chí tự mình hại mình lấy thân thể trao tặng thần linh. Ngay lúc đó đế vương lại nể trọng, cũng lo vấn đề dân chúng lầm than, cũng chỉ là ngầm đồng ý để bọn họ ngầm hoạt động, địa vị vu sư ở nước ta bắt đầu dao động, có đôi khi quốc sư thậm chí có hai người, một đạo sĩ, một hòa thượng. Tà môn thịnh hành, hoạt động tế sống càng ngày càng hung hăng ngang ngược..."

Cho tới nay Phược đều là nơi có nhân tài kiệt xuất mạnh nhất giới vu thuật, khi địa vị của bản thân không ngừng bị Mật tông uy hiếp, bọn họ vứt bỏ di huấn của tổ tiên, cũng bắt đầu tế sống người. Người càng quá mức, người vô tội bị bắt, tuẫn táng lấy tư cách thờ cúng.

Đế vương muốn trường sinh bất lão, bắt đầu từ Tần Thủy Hoàng, đế vương muốn trường sinh nhiều đếm không xuể, bị trường sinh thuật đầu độc, đế vương tin tưởng việc lấy người sống thờ cúng để tạ thần linh, có thể cho thần linh cảm giác được thành ý của mình, hữu ích đối với việc luyện thành thuật trường sinh. Thậm chí ăn thịt người, cũng là việc thịnh hành khi đó.

Tấm bia đá ghi:... Trong bản điều tra ở nông thôn viết, có nhiều nhà gϊếŧ người tế quỷ, bình thường phái đồ đảng đi, buôn bán sinh ra đường đi, dụ dỗ dân thường, nếu không có thì dùng nô bộc, hoặc bất đắc dĩ thì dùng con trai hoặc gái ruột để thay thế, cắt ra xào nấu, cực thảm khốc, quá mức sai trái...

Tức trong một thứ gọi là bản điều tra ở nông thôn cho biết, rất nhiều gia đình có hành vi gϊếŧ người tế quỷ, bình thường phân chia hoặc kết thành đảng phái để hành động, lấy buôn bán gia súc để ngụy trang, dụ người dân thường ra để gϊếŧ, nếu như lừa gạt không được thì dùng nô bộc, hoặc bất đắc dĩ, sẽ dùng con trai hoặc con gái ruột để thay thế. Cắt ra là cắt nát ngón tay người, vô cùng tàn nhẫn, càng nghiêm trọng.

Thịt người bị "cắt ra xào nấu" đương nhiên là để ăn. Cho nên ăn thịt người vào lúc đó rất thịnh hành.

Thời gian ấy, bầu không khí ác liệt như vậy, dân chúng lầm than, thậm chí còn khiến bách tính thất vọng và đau khổ hơn tai hoạ chiến tranh. Những thứ này đều là một mặt lịch sử không muốn người khác biết. Người đời sau có thể tìm tới cũng chỉ là đôi câu vài lời, không ai gièm pha đế vương viết vào chính sử(*).

(*) chỉ Sử ký và Hán thư.

- Thế nhưng có quan hệ gì với bia đá này? - Nghe Trầm Linh nói lâu như vậy, Trầm Liên vẫn có chút không hiểu rõ.

- Đây là tội lỗi của Phược gia, chính là những thứ ghi chép trên bia, vì đấu pháp với Mật tông, hy sinh nhiều vô kể tính mệnh người vô tội, những người chết oan, thậm chí thi thể cũng không thể bảo toàn, oán khí oán niệm càng để lâu càng nhiều, vô cùng mạnh mẽ. - Trầm Linh nhặt cành cây dưới đất, khều đống lửa, bỏ thêm chút củi, làm cho lửa cháy mạnh hơn một ít.

- Tổ tiên của Phược, cũng chính là kiếp trước của tôi, để người đời sau không chịu nhiều nghiệp báo, mới định ra quy tắc không được làm ác, bản thân sa vào cảnh khổ địa ngục, trả nợ thay bọn họ. Nhưng đợt đó giằng co mấy nghìn năm gϊếŧ chóc, rốt cuộc khiến nàng càng không trả nổi.

Trầm Liên thở sâu: "Cho nên Linh mới chuyển thế."

- Ừ, có lẽ, nguyên nhân rất nhiều, có thể dây dưa của tôi và em sẽ không có kết thúc, cũng không thể vẫn trốn tránh. - Trầm Linh cười khổ vài tiếng.

- Thế nhưng liên quan gì đến nơi này? - Trầm Liên đứng lên, ngồi xuống bên người Trầm Linh, nắm tay cô, cho cô một ít sức mạnh.

- Em còn nhớ đoạn, "dân gian lấy thiếu nữ tế Độc Long trong giếng, nhà Hán tới, gϊếŧ 3700 người", cái hố này là một hố Long Vương quan trọng tế sống mà Phược gia chúng ta làm cho nhiều thế hệ đế vương. Trầm Linh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: "Nói là Long Vương, nhưng thật ra là một con giao long, một con Độc xà to lớn tu luyện tới giai đoạn nhất định, trên đầu có sừng rất dài, biến thành giao long, nhiều khi đáng sợ là có thể thành rồng. Để thờ cúng nó, từ trước đến nay cái hố này vẫn lấy những thiếu nữ xinh đẹp chưa tới 18 để thờ cúng."

- Cái này chính là cái hố chúng ta muốn tìm? - Trầm Liên cuối cùng cũng hiểu.

- Ừ, thiếu nữ vốn thuần âm, huống chi là xử nữ, cho nên chỗ này tích tụ vô số oan hồn thiếu nữ, từ trường cũng biến đổi. Sau khi những đế vương sinh ra tội nghiệt, kết cục đương nhiên là nước mất người vong, giang sơn đổi chủ, không ngừng lặp đi lặp lại. Oan có đầu nợ có chủ, nếu như không phải là vu sư giựt dây, thì sao tính mạng những người vô tội lại chôn vùi ở bụng rắn. Oán khí tích tụ bắt đầu ảnh hưởng đến truyền nhân của Phược..."

- Linh... - Trầm Liên bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Trầm Linh.

- Ừ?

- Cảm thấy có chút kỳ lạ, đế vương chết một người lại một người, thì triều đại cũng thay đổi theo, vì sao vu sư lại không đổi?

- Ha ha, em cũng phát hiện, bởi vì chúng tôi là vu sư, luôn luôn xem xét thời thế, vừa hầu hạ đế vương vừa tự bảo vệ mình. Trên lịch sử phát triển dài vô cùng của nhân loại, có hai thứ vĩnh viễn không thể thiếu, đó là tìиɦ ɖu͙ƈ và tôn giáo. Con người sống, trước tiên quan tâm nhu cầu của sinh lý mình, sau đó là nhu cầu về tinh thần, nói cách khác, dân tộc không có tín ngưỡng nhất định sẽ bị hủy diệt. Đứng ở vị trí của một người cao nhất, tài phú, quyền lợi, nữ giới, cái nào không có? Khi kêu mưa gọi gió, bọn họ bắt đầu bất mãn với cuộc đời ngắn ngủi, vì sao bọn họ đứng ở vị trí cao như vậy, lại chỉ sống được như bọn thường dân thấp hèn nhất? Đồ còn dư lại không thể mang theo khi chết, bọn họ cam tâm sao? Vì vậy chúng tôi mới hưng thịnh qua nhiều thế hệ như vậy. - Trầm Linh đứng lên, lấy ra một cái lều vải giản dị từ trong túi đeo lưng, rất nhỏ, chỉ có thể đủ cho một người vào. Lúc đầu muốn mang một cái lớn một chút, nhưng như vậy sẽ làm nặng thêm. Cũng may cô và Trầm Liên đều không phải là người có dáng người lớn, chen một chút vẫn có thể ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi