GIÁNG ĐẦU

Trầm Liên đi tới giúp dựng lều vải, vụ này nàng có một chút hưng phấn, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng đóng quân dã ngoại.

- Tín ngưỡng... - Trầm Liên thở dài, đúng vậy, ai cũng không thể đánh mất tín ngưỡng, không có tín ngưỡng sẽ cảm thấy mê man luống cuống, thậm chí không biết sống vì cái gì. Sự thật chôn vùi trong lịch sử sông dài đằng đẵng luôn không tốt đẹp như mọi người nghĩ. Tín ngưỡng của mình sao?

- Đừng than thở, tiểu công chúa, em còn chưa già mà. - Trầm Linh cười đánh đánh lên mũi Trầm Liên: "Hồi nãy bị em ngắt lời, giờ nói tiếp, bởi vì nơi này âm khí thịnh, từ từ tụ khí thành một vòng xoáy, bắt đầu hấp dẫn du hồn dã quỷ chung quanh tới, nhất là oan hồn của người vô tội chết do bị Phược gia bức bách làm hại. Ở đây như là một trại tập trung."

- Ủa? Vậy làm sao bây giờ? Bình thường một oan hồn đã rất lợi hại, nhiều như vậy... - Trầm Liên lo lắng hỏi.

- Ha ha, Phược gia nhân tài xuất hiện liên tục, không chỉ có Hắc Vu thuật lợi hại, Bạch Vu thuật cũng là cao thủ, Đạo gia huyền môn chính tông lại càng không ít danh nhân, chỉ là mọi người cũng không biết mà thôi. Oán niệm sinh ra, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung động, người của Phược gia mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, đương nhiên sẽ cảm thấy không ổn. Phái rất nhiều cao thủ, dùng rất nhiều phương pháp để trấn áp chỗ này. Thậm chí vì thế giá phải trả không nhỏ.

- Nghe Linh nói như vậy, hình như không có tác dụng gì.

- Ừ, cơ mà có một năm, Phược gia xuất hiện một người rất lợi hại, xếp đặt trận pháp ngăn đường lui tới chỗ này, ngoại trừ người chảy dòng máu của Phược gia, ai cũng vào không được, còn tìm được một viên đá kì diệu, trấn áp oan hồn nơi này, để người đời sau bình an. - Trầm Linh bí hiểm nở nụ cười.

- Người kia là ai? - Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Trầm Liên.

- Lưu Cơ.

- Lưu Bá Ôn? - Trầm Liên sợ hãi kêu một tiếng, do núi rừng buổi tối vắng vẻ mà tạo ra tiếng quỷ dị hồi âm, làm cho Trầm Liên lạnh xương sống, rụt một cái vào người Trầm Linh.

- Ừ, không ngờ nhỉ? Danh nhân của Phược gia có ông ta, có liên lạc ngầm với thành viên gia tộc, cơ mà ngoài mặt, cũng không ai đi vạch trần ai, đây cũng là nguyên nhân Phược không suy bại, chúng tôi vô khổng bất nhập(*). Giống như giang hồ vùng Trung Nguyên, giang sơn đổi chủ, giang hồ vẫn vậy. - Trầm Linh nói tới chỗ này vẫn còn có chút đắc ý, ai lại nghĩ công thần thần cơ diệu toán, giúp Chu Nguyên Chương đánh hạ giang sơn Đại Minh dựng lên Minh triều lại là người của Phược gia cô.

(*) Lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu.

Trầm Liên thấy thật khó tin, quả nhiên phía sau lịch sử tô son trát phấn có rất nhiều sự thật, những bí mật không muốn người biết vốn hóa thành bụi tro và biến mất, hôm nay bị lật ra, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

- Lưu Cơ tinh thông kỳ môn độn giáp(*), thuật số, phong thuỷ học, thậm chí bói toán tiên đoán cũng vô cùng lợi hại, ông ấy dùng sinh lực cả đời, tìm được viên đá nghe đồn là thiên thạch, phối hợp với kỳ môn trận pháp của bản thân, ông trấn áp oan hồn nơi này. - Trầm Linh xoay người nhìn trời, không biết là nói với Trầm Liên hay tự nhủ: "600 năm qua, nơi này bị Phược giấu khỏi tầm mắt người ngoài. Thậm chí ngay cả Phược cũng bắt đầu quên lãng tội nghiệt này, người thường vào không được, làm sao không phải là cấm địa của Phược, ai cũng không muốn đối mặt với sai lầm ngày trước của mình."

(*) dùng để xem số mạng, tai kiếp cho bản thân và người khác, tất cả chỉ nằm trên lòng bàn tay mình.

*Khi hậu nhân Phược thấy Trầm Linh xuất thế, cũng đã hiểu mình phạm vào tội nghiệt lớn cỡ nào, cho nên mấy năm gần đây, bọn họ ẩn nấp khá khiêm tốn, quản giáo con cháu nghiêm khắc, về phương diện khác, càng thêm tăng cường khống chế giới vu thuật, làm lớn mạnh thực lực của chính mình, mới có thể ứng đối với tương lai không thể biết trước sắp tới.

Trên thực tế, năm đó Lưu Cơ đã tiêu hao hết tâm sức bày ra Thổ Hành trận này, sau đó cố kéo dài được hai năm, bố trí cho hậu sự của mình rồi mới qua đời, cơ mà lịch sử ghi chép Lưu Bá Ôn trở về vùng quê ẩn cư, sau đó bởi vì công lao cao lớn, nên bị người khác xa lánh nghi kỵ hãm hại, bệnh chết. Như vậy cũng tốt, Phược không có khả năng đứng ra nhận bất kì con cháu nào của hắn.

Trầm Linh sở dĩ hoài nghi Thổ hệ Thần Dụ ở chỗ này, chính là căn cứ vào Thổ Hành trận này mà đoán. Ngũ hành vốn tương sinh tương khắc, độc long này chính là thuộc kim, thổ sinh kim, Thần Dụ ở chỗ này trợ giúp độc long tu hành, cũng sẽ không cần lại sát sinh lấy người sống thờ cúng nó, đã hơn 600 năm, cũng an ổn. Khí của những oan hồn đông lạnh, như băng như thấu xương, băng chính là cực hạn của nước, cho nên thổ khắc thủy, cũng không khó giải thích tại sao Lưu Cơ thành công. Hơn nữa. Trận pháp khổng lồ như vậy, ngoại trừ Thần Dụ, cô nghĩ không ra còn có pháp bảo khác.

Vùng Trung Nguyên ngày nay đều thuộc thổ, cho nên Trầm Linh lay động khối Thần Dụ này lại không ảnh hưởng quan trọng đến môi trường và điều kiện xung quanh, sợ là sợ không chắc có thê tiêu hủy những oán khí.

- Linh, bây giờ Linh vì em phải tìm Thần Dụ, chẳng phải là phải đối mặt với vô số oan hồn và độc long kia? - Trầm Liên cau mày, nàng không muốn Trầm Linh vì nàng mạo hiểm.

- Đối mặt thì vẫn luôn đối mặt, không phải sao? Đó là là trách nhiệm của tôi, tôi trốn không nổi, cho nên em cũng không cần tự trách, Phược đi lên con đường này, cũng là trách nhiệm của tôi. - Trầm Linh cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Trầm Liên: "Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có trách nhiệm gì, tôi cứ như nước chảy bèo trôi, mẹ muốn tôi học Giáng Đầu thuật thì tôi học, các trưởng lão của Phược muốn tôi học Đạo pháp tôi cũng học, chỉ cần bọn họ thích, tôi chẳng thấy sao. Tôi làm mọi thứ vì người khác thích, họ hy vọng tôi như vậy. Tôi buông thả trong rất nhiều việc nhỏ, cũng là muốn trút ra hết, mọi người đều biết, cho nên chiều tôi. Nhưng bây giờ tôi biết, tôi thích... tôi thích em, không muốn mất em... Cho nên... tiểu công chúa, đường sau này rất khó đi, em sẽ kiên trì chứ?"

Có đôi khi chết rất đơn giản, ngược lại sống mới gọi là đau khổ, cho nên người đã chết vì chịu đựng nghiệp chướng mà chuyển thế. Nếu như không nỗ lực, dựa vào Long Tiên Hương, họ vẫn có thể trải qua một khoảng thời gian bình yên. Cùng lắm thì chết bên nhau.

Nhưng bây giờ đã nỗ lực thì không quay đầu lại, có thể chết còn thê thảm hơn không được chết già rất nhiều, cũng có thể mất đi khoảng thời gian vui vẻ vốn đã ít ỏi, cho nên cô phải khẳng định với Trầm Liên, khiến nàng nghĩ, quyết định này không sai.

Trầm Liên cúi đầu trầm mặc hồi lâu, nhớ lại thần sắc lần đầu tiên họ gặp nhau, thì ra là vẫn bước theo chân người này, nếu đã đi xa như vậy rồi, dừng lại vô nghĩa, càng không thể nào quay đầu lại, vậy cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại: "Vâng."

Trầm Liên gật đầu.

Trầm Linh hít sâu mấy hơi, nước mắt lướt qua khóe miệng, vị cay đắng xông vào khoang miệng, thậm chí là trái tim. Cô mệt, cô oán, cô khổ, cô hận... Tại sao lại là cô...

- Linh... - Trầm Liên khổ sở nhìn Trầm Linh: "Đừng khóc, đừng khóc."

Nàng kéo đầu cô xuống, hôn nhẹ từ lông mi đến mắt, đến mũi, rồi cuối cùng tụt xuống khóe miệng, một loạt những cái hôn dịu dàng, mỏng manh như phất qua, cho Trầm Linh thoải mái. Cay đắng trong miệng truyền cho nhau qua nụ hôn, lòng hai người thấy tuyệt vọng và bất đắc dĩ, chỉ có thể thưởng thức lẫn nhau.

- Không cam lòng sao? - Trầm Liên liếm khóe miệng Trầm Linh hỏi, hơi ấm phả vào mặt Trầm Linh, khiến cô hơi ngứa.

- Ừ. - Trầm Linh gật đầu, hơi nghiêng đầu, đón nhận cái hôn của Trầm Liên.

Đang lúc thân mật dây dưa, Trầm Liên thở dốc tách ra: "Vậy chúng ta cứ vật lộn với đời."

- Được... - Tiếp tục quấn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ no đủ.

Nàng dùng lực đẩy người muốn dây dưa không nghỉ kia ra, tâm tình thực sự là tới cũng nhanh mà đi còn nhanh hơn, mới dỗ một chút đã không sao rồi.

- Linh, sau này có chuyện không vui, nhất định phải nói với em. - Đầu ngón tay Trầm Liên nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hơi sưng, có phải cô hơi dùng lực?

- Ừ... - Mới vừa rồi còn khóc thảm như vậy, lúc này tìиɦ ɖu͙ƈ bị khơi mào, có vẻ không nhịn được.

Hai tay kẹp lấy đầu Trầm Liên để cố định, môi lại sáp đến: "Tiểu công chúa, em nói nhiều quá."

- Ừ. - Trầm Liên đáp nhẹ một tiếng, không nói.

Tuy rằng trong núi rừng hoang vu không có bóng người, thế nhưng sơn tinh hay quỷ mị vẫn rất nhiều, Trầm Linh ôm Trầm Liên tiến vào trong lều vừa dựng xong, tiện tay tạo một kết giới bao lại, phòng ngừa dã thú hay quỷ mị quấy rối.

Lều vải rất nhỏ, hai người ở bên trong cũng khó khăn. Dán nhau chặt hơn.

- Linh. - Trầm Liên kêu tên Trầm Linh, trong mắt tràn đầy mê loạn.

Trầm Linh vén mái tóc trên mặt Trầm Liên ra, một tay đưa về phía bụng dưới của Trầm Liên. Đầu lưỡi nhẹ che đậy vành tai êm dịu tinh xảo. Dùng môi mút, lưỡi nhè nhẹ liếm, khiến cả người Trầm Liên rã rời, như bị hút đi hết sức lực.

Tay vô lực bắt đầu di chuyển trên lưng Trầm Linh, không kiên nhẫn với vào trong tầng y phục ngăn cách. Bàn tay ấm áp chạm vào da, khiến Trầm Linh không thích ứng được, run rẩy, khơi dậy kíƈɦ ŧɦíƈɦ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi