GIÁO CHỦ MUỐN LY HÔN

Tô Thanh Việt xem kịch bản sơ lược, trong phim cậu đóng vai chính là một người huynh đệ của nam chính.

Người này vẫn yêu thầm nữ thứ, nhưng nữ thứ lại yêu thích nam chính. Vì thế cậu liền yên lặng âm thầm yêu nữ thứ, còn tích cực tạo thật nhiều cơ hội giúp bọn họ ở bên nhau.

Nhưng mà, nhìn cảm tình giữa nam chính và nữ chính được xác nhận, nữ thứ thương tâm muốn chết, liền quyết định cùng cậu ở bên nhau.

Nhưng sự tình càng cẩu huyết hơn lại xảy ra, nữ thứ bởi vì một lần ngoài ý muốn lựa chọn vì nam chính mà chết.

Nam thứ ba mà cậu sắp đóng liền bắt đầu xảy ra biến hóa lớn, từ một huynh đệ tốt như ánh mặt trời luôn tích cực thiện ý hướng về phía trước biến thành một vai ác âm u ích kỷ, ngoan tuyệt độc ác.

Từ đây liền bắt đầu chuỗi ngày đối chiến cùng vai chính, cho đến khi tìm đường chết cho chính mình, trước khi chết mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tô Thanh Việt khép lại kịch bản, nội tâm phun tào một chút cái kịch bản cẩu huyết này, nhưng không thể không nói ngoại trừ bỏ cẩu huyết vẫn có chỗ đáng khen, ít nhất những câu chuyện xưa bên trong rất dễ khiến cho khán giả đồng tình.

Tô Thanh Việt nghiền ngẫm một chút cốt truyện phỏng đoán tính cách nhân vật nam thứ ba, đem chính mình dung nhập vào bên trong câu chuyện xưa đó, bắt đầu tinh tế nghiên cứu toàn bộ kịch bản.

Sau khi Triệu Khải kiểm tra xong cảnh quay, liền thấy thiếu niên an an tĩnh tĩnh ngồi ở một góc, hết sức chăm chú nghiên cứu kịch bản.

Triệu Khải cười cười, thái độ này so với tiểu sinh đang hồng kia tốt hơn nhiều.

Ông đi tới, hỏi: "Thế nào, có thể nói một chút lý giải của cậu đối với nhân vật này không?."

Tô Thanh Việt đứng lên, nhìn kịch bản trong tay vừa mới nghiền ngẫm xong, đem đến bên miệng câu "Nhi nữ tình trường, bất kham trọng dụng" nuốt đi xuống, nói: "Nếu là dùng ngôn ngữ nói, cháu cảm thấy cũng không miêu tả được tốt lắm, bởi vì tình cảm của hắn quá phức tạp, người tốt cũng không hoàn toàn tốt, người xấu lại cũng không hoàn toàn xấu. Hắn hẳn là một người trốn tránh hiện thực cũng tự mâu thuẫn với bản thân mình."

Triệu đạo trước mắt sáng ngời, thiếu niên dăm ba câu liền đem đặc thù chủ yếu của nhân vật nói ra, năng lực lĩnh ngộ không tồi, chứng tỏ vẫn là có thiên phú.

"Nếu nói không nên lời, vậy diễn thử một chút xem sao!"

Triệu đạo chọn một đoạn là sau khi nam thứ ba biết tin nữ thứ chết, hóa thân thành vai ác, ẩn núp bên người nhân vật chính, sau đó bị phát hiện liền cùng nhân vật chính giằng co.

Trong lúc thay đổi trang phục, Tô Thanh Việt cẩn thận xem kịch bản, đoạn đối thoại cũng không nhiều, mấu chốt là tình cảm cùng lập trường biến hóa.

Một đoạn này đối với một người mới chưa từng diễn xuất mà nói, thật ra vô cùng có tính khiêu chiến.

Nhưng Tô giáo chủ từ trước đến nay đều thích những thứ gì có tính khiêu chiến.

Loading...

Lúc này nam thứ ba đã không còn là huynh đệ tốt nhiệt tình như ánh mặt trời, nguyện ý giúp nam chính mà hy sinh cả mạng sống nữa.

Giờ đây nội tâm hắn đã tràn ngập âm u, trở thành một vai ác tàn nhẫn nham hiểm, cho nên trang phục có chút thiên về hướng đen tối.

Tô Thanh Việt thay trường bào rộng quen thuộc, nhìn chuyên viên trang điểm đội lên mái tóc dài mềm mại phiêu dật cho mình, trong nháy mắt lại có cảm giác như chưa bao giờ rời đi Ma giáo.

Cậu vén ống tay áo, mặt không biểu tình hờ hững đi vào phim trường, chỉ trong nháy mắt đều khiến mọi người kinh diễm.

TSm huyền sắc trên người dùng chỉ màu màu đỏ sậm thêu lên một đồ án hoa lệ phức tạp, đai lưng bên hông đơn giản màu đỏ thẫm, mái tóc dài mềm mại phiêu dật cột lên một nửa, áo choàng buông hờ, theo gió tung bay.

Chuyên viên trang điểm dựa theo đạo diễn yêu cầu, hóa trang cho cậu một khuôn mặt hơi chút yêu dị. Chỉ là ở khóe mắt vẽ lên chút nhãn tuyến, khí chất toàn thân liền đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.

Đôi mắt hẹp dài ở khóe mắt hơi hơi gợi lên, chỉ là nhẹ nhàng thoáng nhìn, liền mang theo nói không nên lời lười biếng cùng yêu khí.

Triệu đạo vô cùng vừa lòng, gọi Địch Kiến Kỳ đóng vai nam chính lại đây cùng Tô Thanh Việt đối diễn.

Địch Kiến Kỳ diện mạo soái khí, khí chất ôn hòa, vẫn luôn đi lộ tuyến thân sĩ, xuất đạo tám năm, diễn rất nhiều bộ phim lớn nhỏ, kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật diễn nhất lưu, mức độ nổi tiếng cũng rất cao. Chỉ là hình tượng có chút cố định, rất khó đánh vỡ, lúc tiếp nhận kịch bản này cũng vì muốn thử một lần cảm giác khác lạ.

Lúc Tô Thanh Việt đánh giá Địch Kiến Kỳ, đồng thời hắn cũng quan sát người mới nửa đường nhảy ra này.

"Xin chào, tôi là Địch Kiến Kỳ." Địch Kiến Kỳ vẻ mặt ôn hòa cười, thoạt nhìn tương đối hoà ái, khiến người ta dễ sinh hảo cảm, không có vẻ gì là kiêu ngạo.

"Xin chào, Tô Thanh Việt." Tô giáo chủ hơi chau mày, mang theo vẻ mặt tà khí nhìn về phía hắn.

Địch Kiến Kỳ có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên đã đem chính mình dung nhập vào vai diễn trước mắt, lập tức liền điều chỉnh trạng thái chính mình.

"Action." Hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Địch Kiến Kỳ đầu tiên là vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tô Thanh Việt trước mắt, trong ánh mắt toát ra vô hạn thống khổ cùng hối hận, hắn nắm chặt trong tay trường kiếm, run rẩy hỏi: "Vì sao... Vì sao lại là đệ, vì sao ngay cả đệ cũng muốn phản bội ta."

Tô Thanh Việt trong mắt hiện lên một tia thống khổ, sau đó lộ ra một nụ cười nhạo, một chút cũng không vì bí mật bị vạch trần mà tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn, vẻ mặt khinh miệt nói: "Phản bội ngươi? Ngươi xứng sao?"

Tô Thanh Việt trong nháy mắt vạch trần mặt nạ chính mình che giấu lâu nay, lộ ra bộ dáng vốn dĩ của cậu, không đợi Địch Kiến Kỳ trả lời, cậu liền nói: "Cuối cùng là ai phản bội ai? Lúc ngươi tâm ý viên mãn, coi thường mọi người, hay lúc ngươi nghèo túng, ta tận tâm tận lực giúp ngươi!"

Trong lời nói của Tô Thanh Việt mang theo phẫn nộ, cậu tiếp tục nói: "Đúng, ngươi đáng thương, ngươi gia cảnh sa sút, ngươi là bất đắc dĩ, nhưng còn Nhu Nhu thì sao?" Câu nói cuối cùng kia phảng phất giống như là hét lên.

Đôi mắt Tô Thanh Việt phủ đầy tơ máu, đang cố hết mình áp chế phẫn nộ cùng không cam lòng của bản thân. Cậu nỗ lực lâu như thế, bảo hộ một người lâu như thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.

Địch Kiến Kỳ nghe thấy tên của Nhu Nhu có chút thất thần, lộ ra biểu tình thống khổ mà lại bất đắc dĩ, thanh âm dần dần hạ thấp, "Nhu Nhu cô ấy là một cô nương tốt, là ta xin lỗi nàng."

Tô Thanh Việt trong mắt có chút lóe lệ quang, một tay đặt ở bên hông gắt gao mà nắm chặt xiêm y, rồi sau đó ngửa đầu lớn tiếng bật cười: "Ha ha ha, xin lỗi nàng, một câu xin lỗi nàng liền xong rồi sao, ha ha ha ha."

Thần sắc Tô Thanh Việt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, vẻ mặt dữ tợn nhìn Địch Kiến Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ không bỏ qua ngươi, bất cứ kẻ nào từng làm tổn thương Nhu Nhu, từng người từng người, các ngươi đều không trốn thoát."

Ánh mắt của Tô Thanh Việt mang theo nói không nên lời sắc bén cùng tiêu điều.

qingyufighting.wordpress.com

Địch Kiến Kỳ nhìn biểu tình cùng toàn thân tản mát ra lệ khí của Tô Thanh Việt, thế nhưng có chút sợ hãi vô cớ. Trong không khí phảng phất đều mang theo sát khí, thật giống như cậu ấy và hắn đúng thật là kẻ thù.

Hắn nhất thời có chút ngây người, thẳng đến khi đạo diễn hô "Cắt".

Hắn vừa rồi thế nhưng lại bị một người mới trấn trụ...

Địch Kiến Kỳ cảm thấy có chút khó tin.

Triệu Khải ánh mắt tỏa sáng nhìn một màn vừa rồi, đặc biệt là Tô Thanh Việt biểu tình cùng ánh mắt cuối cùng kia, quả thực quá thích hợp. Nhưng vì tránh cho Tô Thanh Việt kiêu ngạo, Triệu Khải mặt vô biểu tình nói: "Là một người mới, biểu hiện cũng được, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ còn thiếu."

Bản sắc biểu diễn Tô giáo chủ nhàn nhạt gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Triệu Khải nhìn thiếu niên vẫn còn đắm chìm ở trong nhân vật không thể tự thoát ra được, quả thực vừa lòng không thể vừa lòng hơn.

"Ngoại trừ kỹ thuật diễn cần phải trau dồi thêm, còn có chuyển động trước máy quay, đây là điểm yếu của cậu, trước đây cậu diễn xuất không nhiều, nếu như không có vấn đề, mấy ngày này cậu cứ đến phim trường học tập một chút." Triệu Khải giải quyết được vấn đề của nam thứ ba, tâm tình rất tốt.

"Còn có, trước tiên để tiểu Tần đưa cậu đi chụp bổ sung một bộ ảnh tạo hình nhân vật."

Tiểu Tần là nhiếp ảnh gia có kỹ thuật tốt nhất đoàn phim.

"Định trang của cậu có hai bộ, không được nhầm lẫn."

Cả ngày Tô Thanh Việt đều ở trong phim trường, chụp xong bộ ảnh tạo hình liền ngồi ở bên trong nhìn, nhưng thật ra khiến cậu nhìn thấy không ít diễn viên có danh tiếng, trong đó ấn tượng sâu nhất chắc hẳn vẫn là Triệu đạo.

Ngay cả Địch Kiến Kỳ là diễn viên có thâm niên như vậy cũng không thể tránh khỏi lửa giận của Triệu đạo.

Chạng vạng kết thúc công việc, Tô Thanh Việt mỏi mệt duỗi cánh tay, xem ra diễn kịch cũng không dễ dàng giống như tưởng tượng của chính mình.

Thế nhưng cậu lại cảm thấy hưng phấn mơ hồ, tựa như tìm được một việc mà mình có hứng thú, có thể gợi lên sức chiến đấu toàn thân của cậu.

"Có muốn đi ăn tối cùng nhau không?" Địch Kiến Kỳ nhìn thiếu niên trước mắt này, rất có hứng thú.

Tô Thanh Việt quay đầu lại nhìn Địch Kiến Kỳ vẻ mặt ôn hòa đang cười ở phía sau, có chút kỳ quái, dù sao bọn họ cũng không phải rất quen thuộc, muốn ăn cơm tối gì chớ.

"Không cần, trong nhà chờ về ăn cơm!" Tô Thanh Việt nghĩ về chung cư quạnh quẽ kia, trái với lương tâm nói.

Địch Kiến Kỳ cảm thấy đối phương có chút không hữu hảo, chẳng lẽ là chính mình quá đường đột rồi?

"Nhà cậu ở đâu, nếu không tôi đưa cậu trở về?"

"Không cần, tôi gọi xe taxi là được rồi."

Địch Kiến Kỳ lại lần nữa cảm thấy, thiếu niên hình như có định kiến với hắn, hắn sờ sờ mũi.

Lúc này một chiếc xe thương vụ chầm chậm chạy tới trước mặt bọn họ, trên xe đi xuống một người, lớn lên không tính là đẹp trai, nhưng ngũ quan rất là sắc bén, trên người mang theo một loại thượng khí thế vị giả.

Thời điểm Địch Kiến Kỳ thấy hắn có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện người chung quanh đều đã rời đi.

Người nọ đen mặt đánh giá giữa hai người một phen, rồi sau đó đối với Địch Kiến Kỳ nói: "Lên xe." Ngữ khí rất không tốt.

Địch Kiến Kỳ sắc mặt có chút bối rối, rồi sau đó mang theo biểu tình thấy chết không sờn leo lên trên xe thương vụ, kéo mở cửa sổ đối với nói Tô Thanh Việt: "Uhm, tôi đi trước, ngày mai gặp."

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Tô Thanh Việt thính lực tốt mơ hồ nghe được mấy câu.

"Mấy ngày không gặp, lại chuẩn bị trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Không có, tuyệt đối không có..."

Tô Thanh Việt có chút tò mò nhìn bóng dáng chiếc xe của bọn họ rời đi, cười cười, luôn cảm thấy giữa hai người đó có loại không khí kì lạ không thấy được.

Trở lại chung cư Tô Thanh Việt nhìn căn phòng trống không, thật có chút hâm mộ Địch Kiến Kỳ được người đón đi.

Nếu Địch Kiến Kỳ biết cậu suy nghĩ cái gì, tuyệt đối sẽ sảng khoái nhường vị trí, bởi vì hắn ta giờ phút này đang bủn rủn vô lực nằm ở trên giường lớn mềm mại.

Nhìn bóng người đang tắm rửa ở phòng tắm, Địch Kiến Kỳ xoa xoa vòng eo, phi thường khinh bỉ dựng lên ngón giữa. Hắn ngay cả cơm chiều cũng chưa được ăn đã bị kéo tới hầu hạ vị đại gia này, thật sự là khổ bức cực kỳ. Quả thực chính là tiểu bạch phiên bản hiện đại.

Nhưng mà không rõ chân tướng Tô Thanh Việt một ngụm nuốt mì gói trong tay, còn cảm khái thì ra có thời điểm mì gói lại có thể ăn ngon như vậy.

Bỗng tiếng chuông di động vui vẻ reo lên.

Tô Thanh Việt buông tô mì gói xuống, nhìn cái tên trên màn hình.

Người giám hộ...

Trong đầu lại toát ra hình ảnh đêm đó, Tô giáo chủ cảm thấy cực kì đáng xấu hổ.

Có thể từ chối không nhận không?

*********

Đôi lời của Tác giả: Cảm ơn ủng hộ, Moah moah!

Tiểu kịch trường

Diệp Lệ Hành: "Trong tủ rượu của tôi còn có một chai Sprite 82 năm quý giá, có muốn thử một chút không!"

Tô Thanh Việt: "Anh cho rằng tôi không biết Sprite là cái gì sao?"

Diệp Lệ Hành: "..." Vậy mà cũng biết.

Tô Thanh Việt: "Muốn nhìn bổn tọa cởi quần, không có cửa đâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi