GIÁO CHỦ MUỐN LY HÔN

Chung cư tràn ngập mùi vị đặc trưng của thịt kho tàu, Tô Thanh Việt cầm mì gói và di động trong tay do dự một chút, vẫn là lựa chọn tiếp tục ăn mì gói.

Nhưng mà tiếng chuông di động lại là bám riết không tha, mới vừa dừng lại, liền lại tiếp tục vang lên, tên của Người giám hộ không ngừng hiển thị trên màn hình di động.

Bất đắc dĩ Tô Thanh Việt chỉ có thể nhận điện thoại, còn không quên ăn một ngụm mì gói.

Soạt soạt tiếng sợi mì xuyên qua di động truyền tới bên kia.

Diệp Lệ Hành trầm mặc một chút, rồi sau đó vô cùng bình tĩnh hỏi: "Cậu đang ăn mì gói sao?"

Tô Thanh Việt húp xong một ngụm nước mì cuối cùng, ợ một cái, đứng lên di chuyển, bình tĩnh trả lời: "Tôi sao có thể ăn mì gói cái thứ không có dinh dưỡng đó được chứ, là tôi tự mình nấu một bát mì trứng xào rau xanh nha."

Cậu cũng không quên Diệp Lệ Hành từng ba lần năm lượt không cho phép mình ăn mì gói.

Diệp Lệ Hành hoài nghi: "Cậu mà cũng làm được à?"

"Anh là đang xem thường bản tọa sao?"

"Tôi luôn luôn nói sự thật."

"Chỉ là một bát mì mà thôi, tại sao tôi lại không biết làm chứ."

"Vậy sau này cơm ở nhà cậu nấu đi!" Diệp Lệ Hành không muốn vạch trần hành vi giả vờ che giấu của cậu, cảm thấy trêu đùa thiếu niên này thật thú vị.

"Vậy... Thôi bỏ đi!"

"A..."

Làm việc liên tục một ngày, Diệp Lệ Hành cảm thấy trước khi đi ngủ cùng thiếu niên tâm sự, phảng phất như là có thể xua tan hết tất cả mỏi mệt một ngày.

Loading...

Diệp Lệ Hành đột nhiên đè thấp thanh âm, chậm rãi nói: "Đang chuẩn bị ngủ hả?"

Tô Thanh Việt hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề rồi nha, bởi vì trong lời nói của Diệp Lệ Hành thế nhưng lại mang theo một chút ôn nhu khó có, cũng không dễ phát hiện.

Cậu cảm thấy tai có chút nóng lên, mỗi lần Diệp Lệ Hành nói như vậy, cậu đều không khống chế được chính mình.

"Chuẩn bị tắm xong rồi đi ngủ."

"Uhm, vậy cậu đi ngủ sớm một chút, tiểu hài tử còn cần phải phát triển, đừng thức quá khuya."

"Vâng..." Có đứa con nít nào hai mươi tuổi không?!?

"Ngủ ngon."

"Ngủ... Ngủ ngon!"

Cho đến di động truyền đến tiếng tút... tút... tút..., Tô Thanh Việt mới ngơ ngác buông di động xuống.

Vậy... Diệp Lệ Hành gọi điện thoại mục đích chính là để kiểm tra mình có ăn mì gói hay không và nhắc nhở mình đi ngủ sớm một chút sao?

Tô Thanh Việt bỗng dưng cảm thấy có chút buồn ngủ, thu thập xong liền leo lên giường, dù sao cậu cũng là người bắt đầu có công việc rồi.

***

Hôm sau, Tô Thanh Việt sớm tập luyện xong liền đến phim trường.

Không có nhiều người ở phim trường, Triệu đạo vẫn còn chưa tới.

Tô Thanh Việt chào hỏi mọi người xong, liền đi tìm một góc. Nghiên cứu lại kịch bản, dù sao hiện tại cậu cũng chỉ là một người ngoại đạo, còn chưa biết gì.

Nhưng chỉ một lát sau, Tô Thanh Việt liền nghe được một trận âm thanh ồn ào.

Một tiểu sinh anh tuấn ăn mặc vô cùng thời trang trong vòng vây của năm ba người như những ngôi sao vây quanh mặt trăng đi vào phim trường.

Tô Thanh Việt giương mắt nhìn, haha, lúc hầu hạ bản giáo chủ mặc y phục cũng có một đội hình như vậy đó.

Lúc này tiểu ca phụ trách từ bên cạnh đi tới, anh ta là người chuyên chỉnh lý đạo cụ, thân thể khoẻ mạnh, sức dài vai rộng, chuyên môn cũng rất tốt.

qingyufighting.wordpress.com

Tiểu ca phụ trách ngồi xổm xuống, đem thân thể cường tráng co lại thành một đoàn, đối với Tô Thanh Việt khẽ nhỏ giọng nói: "Cậu biết anh ta là ai không?"

Tô giáo chủ nhìn anh ta không hiểu sao cảm thấy buồn cười, vô cùng phối hợp hỏi: "Cũng không rõ lắm."

"Anh ta chính là nam thứ ba lúc trước đó, cái người từng cãi nhau một trận với đạo diễn, rồi tuyên bố không muốn đóng vai diễn kia nữa, tên là Tiền Phàm."

Tô Thanh Việt rất có hứng thú ngẩng đầu, Tiền Phàm thân cao chân dài, lại có một khuôn mặt tuấn tú, lúc này nhìn trái nhìn phải, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

"Cậu cẩn thận một chút, nghe nói anh ta có hậu đài, nhưng mà Triệu đạo không công nhận thôi, nói không chừng sẽ đem đầu mâu chỉ hướng cậu đó." Tiểu ca phụ trách nói xong lại dịch thân mình đi ra ngoài.

Thật sự là thất phu vô tội, hoài bích có tội*.

*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Mới vừa nghĩ như vậy, Tiền Phàm dường như cũng thấy được Tô giáo chủ ngồi ở trong góc nhưng vẫn đem đến cảm giác mạnh mẽ tồn tại.

Tuy cách xa như vậy, Tô Thanh Việt vẫn có thể cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rát đang chăm chú nhìn vào mình.

Ánh mắt kia càng ngày càng gần, tựa như một cái kính lúp muốn soi chính mình một cách thấu triệt.

Tô giáo chủ có chút khó chịu.

Tiền Phàm nhìn Tô Thanh Việt hoàn toàn làm lơ chính mình, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa.

Triệu Khải kia, ỷ chính mình là đạo diễn nổi danh liền ở phim trường nhục nhã hắn như thế. Vốn dĩ nghĩ đình công để cho ông ta biết chính mình không phải quả hồng có thể tùy ý làm khó, không nghĩ tới lúc này liền truyền ra tin tức nam thứ ba đổi thành người khác.

Mấu chốt là người này lại là một người mới chưa có danh tiếng gì.

Bây giờ trên mạng còn chưa có tin gì, nhưng mà một khi công bố ảnh tạo hình, mọi người liền sẽ biết tin tức mình bị một người mới hất cẳng, đến lúc đó không biết sẽ bị người ta nghị luận như thế nào.

Đùa giỡn đại bài, không tôn trọng đạo diễn, kỹ thuật diễn không bằng một người mới.

Người đại diện bất chấp luôn miệng bắt hắn hôm nay tới xin lỗi Triệu đạo, bất luận như thế nào cũng phải đem nhân vật này giành lại.

Tiền Phàm càng nhìn càng cảm thấy bực bội, chính mình nói như thế nào cũng là tiểu sinh đang nổi danh, vô số fans, bây giờ lại tìm tới một người mới hoàn toàn chưa từng nghe tên, đây không phải là đánh vào mặt hắn sao!

Nhưng mà, giờ phút này hắn không thể biểu hiện ra có địch ý, ít nhất cũng không thể để người khác bắt lấy nhược điểm.

"Xin chào, tôi là Tiền Phàm, cậu tên là gì?" Tiền Phàm đi đến trước mặt Tô Thanh Việt, lộ ra một nụ cười mà hắn cho là mê người, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Tô Thanh Việt buông kịch bản, đứng lên, trùng hợp cao hơn hắn một chút.

Không thể không nói TiềnPhàm này thật sự nhìn rất được, nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy hàm ôn nhu nhìn bạn, nếu là một cô gái, e rằng đã sớm luân hãm rồi.

Thế nhưng Tô giáo chủ cũng không phải người bình thường.

Tô Thanh Việt gật đầu, có lệ nói: "Xin chào."

Tiền Phàm gặp trường hợp như vậy liền kinh ngạc một chút, tuy rằng tư lịch của mình cũng không phải rất dày, nhưng là ít nhất cũng coi như là tiền bối của cậu ta, chẳng lẽ bởi vì vô duyên nhặt được nhân vật của hắn liền có thể không coi ai ra gì như vậy sao?

Nhưng mà Tô giáo chủ cũng không suy nghĩ phức tạp như hắn tưởng tượng đâu, chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, cần gì phải mất công với người ta, chỉ thêm lãng phí thời gian thôi.

Ngay cả chuyện tiểu ca phụ trách nói với cậu lúc nãy, Tô Thanh Việt căn bản cũng không để trong lòng.

"Tại sao cậu lại không lễ phép như thế, nói thế nào tôi cũng là tiền bối của cậu." Tiền Phàm gương mặt ủy khuất, ý đồ giả tạo ra dáng vẻ của một người đang bị khi dễ.

Tô Thanh Việt nhìn nam nhân cao gầy trước mắt lại làm ra biểu tình của tiểu nữ sinh õng ẹo ủy khuất, quả thực chảy ra một thân mồ hôi lạnh, chẳng lẽ làm diễn viên còn cần phải luyện tập loại này kỹ năng hả?

Tô Thanh Việt không nói lời nào, Tiền Phàm liền càng hăng hái: "Tôi đã chủ động chào hỏi cậu, tại sao cậu lại không để ý tới tôi."

"Hẳn là quy định pháp luật cũng không có điều nào viết là lúc anh chủ động chào hỏi tôi thì tôi phải để ý đến anh đâu nhỉ!" Tô Thanh Việt yên lặng đem kịch bản trong tay mở ra, "Còn nữa, vị tiên sinh này, chúng ta dường như... Không quen."

Tiền Phàm vô cùng tức giận, muốn tiếp tục nói chuyện lớn tiếng để khiến mọi người chú ý, người đại diện liếc mắt liền nhìn ra Tô Thanh Việt cũng không phải một người dễ chọc, vội vàng đem hắn kéo lại, ngàn vạn đừng ở phim trường phát sinh bất luận xung đột gì.

Dù sao hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tới cầm lại bộ phim truyền hình này.

Đúng lúc này, Triệu Khải cũng tới phim trường, ngoại trừ nam chính Địch Kiến Kỳ tất cả mọi người đều tới.

Triệu Khải nhìn Tiền Phàm đứng trong phim trường, cau mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi