GIAO DỊCH BẠC TỶ: BÁN THÂN CHO HUYẾT LÃNH


"Ngày mai tôi còn phải đến trường nữa, còn nữa những thứ anh mua cho tôi.

Tôi cảm ơn nhưng mà tôi thực sự không thể nhận chúng đâu, tôi chỉ nhận chiếc áo khoác này thôi, còn những món đồ tốt này anh có thể mang về cho mẹ anh"
"Sao cơ"
"Ngày mai đi, ngày mai có được không.

Hôm nay tôi rất mệt, chỉ xin anh hôm nay thôi"
Từ trước đến nay chưa có bất kỳ một người phụ nữ nào lại dám từ chối hắn, chưa có bất kỳ một người phụ nữ nào lại chê những món đồ hắn mua cho.

Chẳng phải con gái thường rất thích làm đẹp sao, cô gái này lại quê mùa hết sức cho phép, chẳng lẽ khinh hắn không có tiền.

Huyết Vân Phượng dồn cô vào một góc tường, điệu bộ của một tên thiếu gia giàu thừa tiền liền nổi lên
"Cô chê sao, làm tình nhân của tôi chẳng lẽ cô lại ăn mặc những bộ đồ quê mùa rách nát này hay sao, đã đi bên cạnh tôi phải biết ăn diện trang điểm cho chỉnh chu một chút.

Đừng nghĩ bản thân mình có thể tùy hứng ra đường mà coi đó là giản dị, đó không khiến cô nhận được sự đồng cảm của mọi người đâu, nó chỉ khiến cho càng thêm quê mùa, xấu xí hơn mà thôi"
"Mẹ của tôi, cô có biết bà ấy là ai không.

Những món đồ tôi mua cho cô này với tôi mà nói nó chỉ giống như món hàng chợ rẻ tiền không đáng để tôi phải bận tâm cô có biết không hả.

Cô không nhận, lòng tự tôn của cô cao đến mức nào.


Đừng ngu ngốc mà bám vào cái mác con gái thanh cao, chẳng phải khi ở dưới thân nam nhân thì đều như nhau hết thôi sao.

Dâm đãng, tiện tì"
Hắn chỉ coi đó đơn giản là những lời nói hết sức bình thường và nhẹ nhàng, với những cô gái khác hắn thậm chí còn sỉ vả và lăng mạ thậm tệ hơn như thế rất nhiều, nhưng bọn họ chẳng phải cũng giống như con chó rụt đầu chỉ biết khúm núm và chiều lòng hắn thôi hay sao.

Nhìn bộ dáng đắc ý và miệt thị của hắn, trái tim cô lại như bị xát muối vô cùng đau đớn và thống khổ.

Đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp kìm nén không cho nước mắt có cơ hội rơi ra ngoài.

Hai tay cầm chiếc túi đồ hiệu xa xỉ bóp chặt ghim vào tay như muốn rách ra chảy máu
"Huyết Vân Phượng, anh nói đủ chưa"
"Cái gì chứ hả"
"Đúng vậy, tôi quê mùa tôi xấu xí anh nghĩ rằng tôi muốn như vậy lắm sao hả.

Tôi vẫn luôn cố gắng từng ngày để bản thân tốt hơn, quần quật đi làm để trang trải cuộc sống không phải của một mình tôi mà của cả gia đình.

Tôi đi làm một thì tôi phải mang về nhà tôi mười, anh nghĩ rằng tôi đi theo anh dùng đồ của anh tôi vui lắm hả, cha mẹ tôi tự hào lắm hả.

Tôi không phải thiên kim tiểu thư, đi lên từ nghèo khó nên tôi rất trân trọng đồng tiền mình làm ra chứ không phải giống như anh chỉ biết đốt tiền mồ hôi công sức của bố mẹ.

Những món đồ hôm nay của anh tôi có chết cũng không mặc, anh sỉ vả tôi như thế nào cũng được.

Chỉ cần nhân cách của tôi trọng sạch tôi tuyệt đối không thẹn với lòng"
Cô để trả hai túi đồ vào tai hắn rồi rời đi.

Bóng lưng còn chưa khuất khỏi tầm mắt liền, bị Vân Phượng lôi lại bế bổng cô lên, Nguyệt Ân ra sức vùng vẫy, la hét và chống cự
"Anh làm cái gì vậy hả, buông ra buông tôi ra ngay lập tức.

Đừng trách tôi la lên đấy, tôi sẽ kiện anh, kiện anh tội hãm hiếp tôi"
"Phụ nữ với tôi chỉ là trò chơi giải trí cho tôi vui đùa qua ngày, nên cô đừng hòng chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi.

Kiện tôi ư, cô cứ tự nhiên để tôi xem tòa án nào dám nhận đơn kiện của cô"
"Anh…"
Hắn bế cô lên trên phòng, hành động vô cùng nhẫn tâm ném cô lên giường.

Đúng là từ sau lần quan hệ lần đầu với cô cảm giác của hắn vô cùng khác lạ, cô khác hoàn toàn với những người con gái khác hắn từng qua đường, cảm giác ấm nóng khít khao rồi gương mặt không cam chịu của cô khiến hắn như muốn phát điên mà ngày đêm điên cuồng gào thét
Tuy trong lòng và biểu hiện là như vậy nhưng với một kẻ ngạo mạn như Huyết Vân Phượng hắn ta hoàn toàn phủ nhận toàn bộ những cảm giác khác lạ đó với cô.


Chung quy lại cô chỉ giống như những người đàn bà mà bản thân mình qua đường, dùng vài lần liền chán
"Buông ra, aaa….

Anh làm cái gì vậy hả.

Hức hức….

Sao anh dám chứ hả"
"Im miệng ngay cho tôi, Nguyệt Ân nhớ cho kỹ tôi vẫn giữ tờ hợp đồng giao dịch của chúng ta.

Ban đêm nếu tôi muốn cô vẫn phải phục vụ và hầu hạ tôi, tới khi nào tôi chán thì thôi.

Ngoan ngoãn một chút, có thể tôi chơi vài lần liền cảm thấy chán mà tha cho cô thì sao, hửm"
Nguyệt Ân đơ người trong vài giây, nằm trên chiếc giường lớn mà cô không ngừng run rẩy sợ hãi, ngay cả la lớn cô cũng không dám.

Từng bộ đồ trên cơ thể đều lần lượt bị hắn tháo bỏ, nhiệt độ trong phòng cũng ngày một tăng sưởi ấm cho cả hai không bị lạnh
Hắn ấn tay vào hoa huy*t sau lớp quần lót bóng bẩy sự nhớp nháp ấm nóng khiến hắn cười nhạt "Dâm đãng, thật không ngờ em lại ướt như vậy sao"
"Câm miệng lại cho tôi"
Cô hét lên
Thấy cô không còn ngoan ngoãn như lúc đầu hắn khó chịu, trong lòng cũng không mấy vui vẻ cũng không còn muốn có màn dạo đầu như lần trước nữa, lần này chỉ muốn giải phóng cái thứ khó chịu trong người phát tiết hết lên người cô
Cự vật bên trong sau lớp vải che đậy cuối cùng ngay lập tức liền bung ra để lộ ra nam căn màu tím thô cứng gân guốc hùng dũng chĩa thẳng vào miệng tiểu huyệt.

hoa huy*t trơn bóng căng cứng cố gắng nuốt trọn nam căn to lớn trướng đau vào bên trong.

Cô hét lên đầy đau đớn, bên dưới tư mật như bị xé rách làm hai, hai chân cô căng cứng co lại cạ cạ vào nhau.

Cô lắc đầu nguây nguẩy lắc đầu cầu xin

"Không… uwgg ô…"
Không có màn dạo đầu nên tư mật chưa đủ ướt và trơn để nam căn có thể thoải mái mà càn quấy, sự co bóp và eo hẹp hút chặt lấy nam căn chỉ càng khiến cho cả hai khó chịu
"Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tha em.

Tôi sẽ không làm đau nữa"
"Hức… cầu xin anh, hức hức tha… tha cho tôi, tôi đau lắm"
Nam căn được bao bọc bởi lớp thịt hồng hào óng ánh vô cùng khít khao và nóng ẩm, cự vật ở bên trong ngày càng to trướng xoắn mút lấy từng mị thịt bên trong vách ngọc ngà tuyệt mĩ.

Nếu bây giờ bảo hắn rút ra ngoài chờ cô đủ ướt chắc hắn sẽ không chịu nổi mà tẩu hỏa nhập ma mất, bàn tay ranh mãnh chạm vào từng đường cong trên cơ thể của mỹ nữ đầy ẩn ý nhìn vào khuôn miệng nhỏ của cô chắc chắn nếu chứa đựng cự vật của hắn sẽ vô cùng vô cùng sung sướng
Cự vật rút ra khỏi hoa huy*t, cơ thể cô có phần thả lỏng hơn một chút khi cự vật được rút ra khỏi cơ thể nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì thứ to lớn kia liền hướng về phía miệng cô, Nguyệt Ân xấu hổ dè chừng quay mặt đi.

Huyết Vân Phượng không vui liền bóp miệng cô uy lực lên tiếng
"Ngậm lấy"
Cô trợn trừng mắt nhìn về phía quy đầu tròn tròn với phân thân gân guốc tím đậm đang chĩa về phía mình.

Cô lắc đầu nguây nguẩy không chịu, Vân Phượng hắn ranh mãnh ghé vào tai cô đe dọa
"Hoặc là ngậm lấy hoặc là tôi điên cuồng đâm vào nơi tư mật xinh đẹp kia.

Em nghĩ đi, so với miệng dùng miệng thì vẫn bớt đau hơn là bị đâm rách"
____________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi