GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Edit: Gà

Từ Thanh Xuyên dẫn cậu về nhà rồi sắp xếp cho ông ngủ ở phòng khách. Tính toán thời gian lúc này Triệu Thính Khê đã kết thúc hành trình nên anh gửi tin nhắn cho cô: Khê Khê, khi nào em về? Anh đón em nhé.

Triệu Thính Khê vừa xuống máy bay, cô đeo khẩu trang và mũ nhanh chóng lên xe báo tài xế địa chỉ, sẵn tiện trả lời tin nhắn: Em đã về đến Dần Thành rồi!

Bỗng nhiên cô chớp mắt tinh nghịch rồi xóa dòng chữ đã gõ xong, nhắn lại: Ngày mai em sẽ lên máy bay về, khi nào chuẩn bị cất cánh sẽ nhắn cho anh nha, moa moa daz!

Âm thầm về nhà cho anh bất ngờ.

Xe chạy trên đường rất thông thuận, nhanh chóng về đến nhà.

Triệu Thính Khê mở khóa vân tay, trong phòng khách đang sáng đèn. Cô đi chân trần lặng lẽ vào phòng khách, sau đó hứng thú gọi: “Thầy Từ ơi? Thầy Từ có ở đây không, thầy Từ ới?”

Không ai đáp lại.

Triệu Thính Khê cười cong mắt, cô đi đến căn phòng ngủ dành cho khách rồi gõ cửa, nũng nịu gọi: “Thầy Từ yêu dấu ơi, anh ở đâu vậy?”

Cửa phòng được mở ra, Từ Thư Quân kinh ngạc mừng rỡ đứng trước cửa, “Tiểu Khê, con biết thầy đến à!”

Triệu Thính Khê: “… …”

Tình huống gì đây???

Thầy Từ này không phải là thầy Từ kia!

Vừa rồi cô dùng giọng điệu gì gọi thế?!

Quá xấu hổ!!!!!

Triệu Thính Khê chưa bình tĩnh lùi về sau, cố gượng cười: “…Thầy Từ, thầy đến rồi ạ!”

Từ Thanh Xuyên nghe thấy âm thanh thì đi ra khỏi phòng ngủ chính, hơi kinh ngạc nhìn Triệu Thính Khê, sau đó hiểu ra ngay, cười run vai, “Tên lừa nhỏ, tự nhận hậu quả đi!”

Triệu Thính Khê xụ mặt lườm anh một cái.

Từ Thư Quân đắm chìm trong niềm vui sướng khi thầy trò gặp lại, “Tiểu Khê đẹp hơn xưa này, nhưng tính tình nghịch ngợm vẫn không đổi.”

Triệu Thính Khê đang lúng túng, nghe thế thì mặt càng đỏ hơn, cô cúi đầu nắm tay không dám nói.

Từ Thanh Xuyên đặt thêm chỗ ở nhà hàng, ba người cùng đến đó để ăn tối.

Đang lúc yên lặng, Từ Thư Quân nhớ đến chuyện cũ nên xúc động nói: “Ai ngờ được mấy năm sau hai đứa thật sự ở bên nhau. Duyên phận đúng là rất kỳ diệu.”

“Tiểu Khê à.” Từ Thư Quân nói: “Con không biết đâu, năm đó con đi rồi A Xuyên sa sút lắm, vốn mặt mày lạnh lùng chẳng có biểu cảm gì, hồi đó càng lạnh lẽo hơn, ngay cả cậu nhìn còn phát sợ. Cậu nhớ A Trúc hỏi cậu có phải nó bị thất tình rồi không. Cậu đã nói sao có thể, con gái nhà người ta theo đuổi nó lâu như vậy mà nó lạnh y như khối băng, sao người ta vừa đi nó đã thất tình được?!”

Từ Thư Quân nói xong bèn bật cười.

Từ Thanh Xuyên và Triệu Thính Khê nhìn nhau, hai người ăn ý không nói ra.

Bây giờ ngẫm lại chuyện trời đã định đó, giữa muôn vàn tiếc nuối lại chứa đựng vài bí ẩn lãng mạn. Người khác nhìn vào mọi chuyện trông có vẻ bình thường, thế nhưng giữa hai người vẫn nhớ mãi không quên sau bao nhiêu năm.

Giống như đang ăn một quả đào, chua ngọt lưu lại dài lâu.

Từ Thanh Xuyên gắp thức ăn cho Từ Thư Quân, “Cậu ơi, lần này con là người theo đuổi Khê Khê.”

Từ Thư Quân buồn cười nhìn anh, “Thằng nhóc con cũng có ngày hôm nay!”

Từ Thanh Xuyên cúi đầu cười.

“Bọn trẻ các con sống tốt là cậu mừng rồi.” Ông nói tiếp: “Tiểu Khê, con còn liên lạc với các bạn học cũ không?”

“Đợt trước con có liên lạc với Hoàng Hạn ạ, bây giờ cậu ấy là MC lớn ở đài truyền hình đó.” Triệu Thính Khê nghĩ ngợi rồi nói: “Hoàng Hạn hứa sẽ giúp con liên hệ với Sầm Tịnh nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức.”

“Sầm Tịnh?” Từ Thư Quân hỏi: “Là cô nhóc chơi cùng nhóm với con và Hoàng Hạn đúng không?”

Triệu Thính Khê gật đầu.

Từ Thư Quân thoáng nhớ, quay đầu hỏi Từ Thanh Xuyên: “A Xuyên, cậu nhớ hình như lúc Tiểu Thính Khê vừa ra nước ngoài thì Sầm Tịnh có đến tìm con nhỉ?”

Triệu Thính Khê cau mày nhìn Từ Thanh Xuyên.

Anh nhìn vào mắt cô rồi nhanh chóng dời đi, “Ừm, chắc có tìm, con không ấn tượng lắm.”

Từ Thanh Xuyên gọi phục vụ đến chọn thêm hai món ăn, anh nhanh chóng dời đề tài.

Quay về nhà, Từ Thư Quân vào phòng khách để nghỉ ngơi, Từ Thanh Xuyên theo Triệu Thính Khê vào phòng ngủ chính.

Mặt cô xụ xuống, đẩy cửa định ra ngoài.

Từ Thanh Xuyên giữ tay cô lại: “Ngoan, cậu đang ở bên ngoài, nếu bây giờ anh ra phòng khách ngủ thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”

Triệu Thính Khê thở ra một hơi, ngồi trên giường quay lưng về phía anh, cũng không biết vì sao mình buồn bực.

Từ Thanh Xuyên đi vòng qua trước mặt cô, véo mũi cô hỏi: “Không vui hử?”.

Cô mấp máy môi, lát sau vẫn không nhịn được hỏi: “Sầm Tịnh tìm anh sao đến giờ anh không nói với em.”

Từ Thanh Xuyên cười, “Không phải chuyện gì to tát nên không nói với em.”

“Không phải chuyện to tát là chuyện gì? Em hiểu Sầm Tịnh, tính cách cậu ấy rất an tĩnh, là kiểu người không thích tranh đoạt, không có chuyện gì sẽ không đi tìm người mình không quá quen biết.” Triệu Thính Khê nhìn thẳng vào mắt anh.

Từ Thanh Xuyên sờ tóc cô: “Khê Khê, không phải tất cả mọi người đều như những gì em nghĩ. Sầm Tịnh chưa chắc nhìn đơn thuần thì vô hại.”

“Anh có ý gì?” Cô cao giọng hỏi: “Cậu ấy đã nói với anh cái gì?”

Từ Thanh Xuyên lẳng lặng nhìn cô, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt sáng ngời, dù trải qua nhiều chông gai vẫn sống tích cực, anh không đành lòng đập tan tấm lòng lương thiện của cô, càng không đành lòng khiến cô đau khổ. Nhớ đến những gì cô đã trải qua ở nước ngoài, anh muốn bảo vệ cô thật tốt, không để bất kỳ ai làm cô đau lòng khổ sở.

“Sầm Tịnh hy vọng anh có thể nuôi Miêu Miêu, điều kiện gia đình cô ta không tốt, không thể tiếp tục nuôi nó nữa.”

Triệu Thính Khê quan sát anh một lượt, mặc dù Từ Thanh Xuyên không nói gì nhưng không hiểu sao cô không thích thái độ anh dành cho Sầm Tịnh.

Sầm Tịnh là bạn tốt của cô, mặc dù nhiều năm không liên lạc với nhau, nhưng sau tất cả mọi chuyện đã tốt hơn, trong lòng cô luôn cất giữ tình bạn của hai người.

Trong lòng cô nảy lên chút nghi ngờ.

Từ Thanh Xuyên đi tắm, sau khi đi ra thì lấy đồ giúp cô rồi giục cô đi tắm.

Triệu Thính Khê ra khỏi phòng tắm, máy tóc vẫn đang bốc hơi, Từ Thanh Xuyên mặc đồ ngủ, vắt chéo chân ngồi bên mép giường, trước ngực lộ ra một mảng da thịt lớn.

Cô cảm thấy trong phòng nóng kinh khủng, lấy tay quạt gió không ngừng, nỗi buồn man mác vừa rồi đều bốc hơi hết đổi thành sự thẹn thùng không nói nên lời.

Cô chậm rãi đi sấy tóc.

“Khê Khê, đã trễ lắm rồi.” Từ Thanh Xuyên không nhịn được hối thúc.

“À.” Cô rề rà dẹp máy sấy, nhìn xung quanh chợt cơ thể nhẹ bẫng.

Từ Thanh Xuyên ôm ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giường. Anh chống hai tay bên người cô rồi trầm giọng hỏi: “Còn chưa ngủ, em muốn làm gì hả?”

Không biết do tắm nước nóng hay thẹn thùng, làn da trắng nõn của Triệu Thính Khê nhuốm một tầng ửng hồng. Cô nhắm chặt mắt rồi chui từ khe hở hai cánh tay của anh ra, nhanh chóng lăn vào trong chăn, “Em ngủ đây!”

Từ Thanh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu cười, đi tắt đèn.

Trong phòng yên tĩnh hơn, Triệu Thính Khê nhốt mình trong chăn đến nghẹt thở. Cô lặng lẽ ló đầu ra nhìn bên cạnh.

Tư thế ngủ của Từ Thanh Xuyên rất ngay ngắn, an tĩnh nằm trên giường.

Triệu Thính Khê đặt hòn đá trong lòng xuống, bất chợt thấy mất mác. Cô từ từ nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.

Từ Thanh Xuyên mở mắt ra, âm thầm cười nhìn người đang cuộn mình trong chăn, anh duỗi tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Rốt cuộc ngủ ngon được rồi.

Sáng ngày hôm sau, lúc Triệu Thính Khê tỉnh lại thì phát hiện hai tay mình đang ôm chặt Từ Thanh Xuyên, giống con gấu koala.

Nhân lúc anh chưa tỉnh cô bèn lặng lẽ rút tay về, rón rén lăn về phần giường bên kia, sau đó khẽ thở ra một hơi.

“Khê Khê.” Người bên cạnh gọi cô, khiến cô bị dọa giật cả mình.

“Chào buổi sáng!” Từ Thanh Xuyên cười dịu dàng với cô.

Triệu Thính Khê: “… Chào buổi sáng.”

Từ Thư Quân dậy rất sớm, ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng khách, ánh mắt ông hơi đỏ, trầm tĩnh hơn hôm qua nhiều.

Từ Thanh Xuyên vỗ nhẹ lên hai bàn tay đang nắm chặt của ông, “Đi thôi cậu.”

Sau khi hai người ra cửa thì Triệu Thính Khê livestream, khi kết thúc cô tùy ý lướt xem tin tức lần trước tham gia Tổ chức bảo tồn thiên nhiên.

Những bình luận phản đối dần biến mất. Trên mạng đăng đoạn video ngắn lúc cô đang thuyết trình, cô mặc đồ đen đứng thuyết trình trên sân khấu, dùng tiếng anh lưu loát trình bày quan điểm và đề xuất về vấn đề bảo vệ thiên nhiên, nghiêm túc lẫn chuyên nghiệp. Không phải kiểu nghệ sĩ lợi dụng việc làm công ích để đánh bóng tên tuổi, cô là người thật sự muốn đề xuất các biện pháp bảo vệ thiên nhiên.

Hướng gió trên mạng chuyển đổi, mọi người rối rít khen ngợi biểu hiện của Triệu Thính Khê.

“Tôi cảm thấy Triệu Thính Khê không làm diễn viên thì có thể phát triển sự nghiệp làm công ích, cô ấy thuyết trình rất có tính lan truyền!”

“Triệu Thính Khê nói tiếng anh quá hấp dẫn, tôi thích quá “

“Trước đây ai nói Triệu Thính Khê không xứng đáng làm đại sứ tuyên truyền đáng bị đánh!”



Triệu Thính Khê chống cằm như có điều suy ngẫm.

Lúc cô thuyết trình đẹp như vậy sao không ai khen nhỉ!

Xế chiều cô gửi tin nhắn cho Từ Thanh Xuyên, hỏi tình hình bên nhà anh nhưng không ai trả lời, cô lo lắng bất an vô cùng.

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau Từ Thanh Xuyên mới về nhà, Triệu Thính Khê bước nhanh đến, vẻ mặt anh mệt mỏi, hai nút áo sơ mi bị cởi ra.

Cô dè dặt đi đến, “Tại sao anh về trễ vậy?” Cô nhìn ra sau hỏi: “Thầy Từ đâu ạ?”

“Ở bệnh viện.” Giọng Từ Thanh Xuyên khàn khàn, anh chậm rãi cởi giày ra: “Mẹ anh thấy cậu nên bị kích động quá lớn, bệnh tim tái phải đưa vào bệnh viện.”

Triệu Thính Khê kinh ngạc, cô ân cần hỏi: “Mẹ anh…không sao chứ?”

Từ Thanh Xuyên mỏi mệt cả người, anh tự trách vì Từ Nhã Văn bị đưa đi cấp cứu, nếu không phải do anh gấp gáp muốn được bà đồng ý thì mẹ không bị kích thích đến như vậy, càng không bị phát bệnh phải nhập viện.

“Khê Khê.” Anh tiến lên ôm lấy Triệu Thính Khê, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi và hoang mang, “Có phải anh sai rồi không?”

Triệu Thính Khê ôm lại anh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của anh, dịu dàng nói: “Anh đã làm rất tốt, thầy Từ là khúc mắc của dì, dù không có chuyện của chúng mình thì hai chị em họ cũng nên gặp nhau. Không phải sợ, em sẽ sát cánh cùng anh.”

Từ Thanh Xuyên thì thào: “Cảm ơn em, Khê Khê.”

Triệu Thính Khê cười, “Ngốc, bà ấy không chỉ là mẹ của anh, cũng là mẹ em mà!”

Ánh đèn dịu dàng trên tường chiếu lên người cả hai, Từ Thanh Xuyên vùi đầu bên hõm vai của Triệu Thính Khê, đầu ngón tay lạnh lẽo dần ấm áp trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi