GIÁO SƯ TỪ NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN

Edit: Gà

Từ Nhã Văn từ từ tỉnh lại, trong không khí ngập tràn mùi nước khử trùng. Bên cạnh treo bình nước truyền, nhìn xuống chút nữa là bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Từ Thư Quân giống như khi còn bé giúp bà điều chỉnh tốc độ chảy, sau đó lặng lẽ lấy chăn lông đắp lên bàn tay gắn kim truyền.

Từ nhỏ thân thể của Từ Nhã Văn rất yếu ớt, dễ sinh bệnh. Bố mẹ bận rộn công việc, phần lớn thời gian đều do Từ Thư Quân chăm sóc bà.

Bà nhìn đến đỉnh đầu Từ Thư Quân, vốn trước đây là một chàng thiếu niên nhiệt huyết không biết tự bao giờ mái tóc đã có thêm nhiều sợi bạc. Hai mắt Từ Nhã Văn ê ẩm, hô hấp nặng nề.

Từ Thư Quân nghiêng đầu, nhìn thấy bà đỏ mắt nhìn mình chằm chằm thì vội nói: “Chi…đừng kích động, em ra ngoài ngay.”

Bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của Từ Nhã Văn, rồi quay đầu lại hỏi Từ Thư Quân đang đứng trước cửa: “Anh là người nhà của bệnh nhân sao?”

Ông bước về phía trước rồi nhanh chóng lui về sau, “Con trai bệnh nhân đang trên đường đến, có gì anh có thể nói với tôi, sau khi chúng đến tôi sẽ truyền đạt lại.”

“Anh là hộ sĩ à?” Bác sĩ gật đầu, “Cũng được, vậy anh đến phòng làm việc, tôi cần thông báo tình hình với anh.”

Từ Thư Quân theo bác sĩ đến phòng làm việc, không lâu sau thì quay về. Ông nhìn Từ Nhã Văn trong phòng bệnh, bà đang nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài nên ông định ra ngoài.

Vào đi.” Giọng Từ Nhã Văn hơi yếu ớt.

Từ Thư Quân thoáng dừng chân, đẩy cửa vào. Ông rót một ly nước ấm cho bà, đặt trên bàn, Từ Nhã Văn không uống. Bà im lặng một lúc thì hỏi: “Tối hôm qua em ở đây à?”

Từ Thư Quân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, giọng hơi khàn, rồi nói thêm: “A Xuyên ra sân bay đón A Mục, chút nữa chúng sẽ đến thăm chị.”

Từ Nhã Văn gật đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm, hai người lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.

Ngoài hành lang có vài bác sĩ đẩy một bệnh nhân đi cấp cứu, thân nhân theo sau, tiếng bước chân ồn ã.

Y tá đến rút kim truyền, Từ Thư Quân nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay chị ngủ thêm chút nhé?”

Từ Nhã Văn đắp chăn nhắm mắt lại.

Từ Thanh Xuyên đón Tiêu Mục xong thì chạy thẳng đến bệnh viện.

Dự án ở Châu Âu của Tiêu Mục đã được quyết định, đối tác định dẫn họ đi thăm quan khắp nơi, khi nhận được tin mẹ nhập viện thì anh ấy về ngay.

“Bố đâu, ông ổn chứ?” Tiêu Mục hỏi.

Từ Thanh Xuyên nói: “Bố ở nhà, có dì giúp việc nữa, cả nhà Manh Manh cũng đến chăm sóc ông. Tập đoàn vẫn vận hành bình thường, anh không cần lo.” Anh thở dài nói tiếp: “Trách em không nói trước với mẹ, hôm qua khi bà thấy cậu thì bị kích động quá lớn.”

Tiêu Mục vỗ vai anh, “Em đừng nghĩ nhiều, mẹ không yếu ớt như em nghĩ đâu.”

Lúc hai người đến thì Từ Nhã Văn đang ngủ, Từ Thư Quân báo lại lời dặn và lưu ý của bác sĩ với hai người.

Tiêu Mục nói: “Cậu, A Xuyên nói tối qua cậu nhất định muốn ở lại chăm nom, bây giờ bệnh tình của mẹ con đã ổn định, cậu mau về nghỉ ngơi đi ạ, nhỡ cậu ngã bệnh thì mợ sẽ lo lắm.”

Từ Thư Quân nhìn Từ Nhã Văn đang nằm trên giường bệnh, gật đầu một cái.

Tài xế đưa Từ Thư Quân trở về.

Tiêu Mục cười: “A Xuyên, bác sĩ nói mẹ không sao rồi, em có thể dẹp cái vẻ mặt lạnh lùng kia không? Em như vậy làm anh lo lắm đấy.” Anh ấy còn nói tiếp: “Thật ra dù em không dẫn cậu về thì anh đã sớm có ý định này rồi. Bao nhiêu năm qua chị em họ cứ căng thẳng mãi thì không được.”

Từ Thanh Xuyên hơi cúi đầu hỏi: “Anh ơi, mẹ và cậu có thể làm hòa không?”

Tiêu Mục không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu em là mẹ, anh là cậu, em có thể tha thứ cho anh không?”

Từ Thanh Xuyên lườm anh ấy một cái: “Em sẽ không để anh tự do thoải mái ở ngoài nhiều năm như vậy!”

Tiêu Mục cười trêu, trong lòng thầm nói công chúa chính là công chúa, ngang ngược ghê.

Từ Thanh Xuyên khẽ thở dài, ngồi lên thành ghế sofa. Anh nhìn Từ Nhã Văn đang nhắm chặt mắt, nhỏ giọng nói với Tiêu Mục: “Anh ơi lúc em đến huyện Vị, mợ nói thật ra lúc ông ngoại mất cậu có về Dần Thành.”

Tiêu Mục cau mày: “Ý em là?”

Từ Thanh Xuyên ngồi xuống ghế: “Mợ nói cậu về không lộ mặt, nhưng thật sự có nhìn ông ngoại được hạ táng. Không biết cậu trốn ở đâu.”

Tiêu Mục không lên tiếng, trái tim như bị con dao cứa qua.

Trợ lý mang bữa sáng đến, Từ Thanh Xuyên cất bình giữ nhiệt. Lúc Tiêu Mục đi đóng tiền thì Từ Nhã Văn thức dậy.

Từ Thanh Xuyên vội hỏi: “Mẹ ơi, mẹ còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Có muốn ăn gì không ạ?”

Sắc mặt Từ Nhã Văn tái nhợt, bà lắc đầu nói: “A Xuyên, mua cho mẹ một ít dâu tây nhé.”

Từ Thanh Xuyên thoáng sửng sốt, rồi vội đồng ý ngay.

Trong phòng bệnh chỉ còn một mình Từ Nhã Văn, bà từ từ đứng dậy đi đến gần cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, giọt mưa đậu xuống mầm non vừa nhú trên cành cây.

Chợt Từ Nhã Văn rơi nước mắt, bà ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bố ơi, hóa ra A Quân có về tiễn bố, bố có thấy không ạ?”

Cơn gió thoáng qua khiến cành cây run nhẹ, một chú chim đang đậu giương cánh bay đi.

“Vậy ai đã sai?” Đáy lòng bà đau âm ĩ, “Bố ơi con đã hối hận, bố có hối hận không?”

Bệnh nhân phòng bên cạnh vừa đưa đi cấp cứu sáng nay nhưng vì bệnh tình trở nặng đã qua đời, thân nhân khóc thê lương, khiến người nghe nhói lòng.

Từ Nhã Văn đóng cửa phòng lại, không đành lòng nghe tiếp.

Bỗng nhiên bà nhận ra đời người quá ngắn, dường như không có gì quan trọng hơn sự sống.

Lúc Từ Thanh Xuyên về trên người dính chút mưa, Từ Nhã Văn tựa vào giường bệnh, anh rửa dâu tây xong thì mang đến cho bà: “Con tìm vài cửa hàng mới có, còn hơi lạnh nên mẹ ăn ít quả thôi.”

Từ Nhã Văn cười cười, “Đột nhiên mẹ không muốn ăn nữa, con để qua một bên trước nhé.”

Từ Thanh Xuyên hơi khó hiểu, nhưng vẫn đặt dâu tây sang bên cạnh.

Tiêu Mục đóng tiền viện phí xong thì quay lại, bà gọi anh ấy ngồi xuống mép giường, quan sát trên dưới một lượt: “Tốt lắm, không bị gầy.”

Tiêu Mục cười, “Làm nhiều ăn cũng nhiều, hơn nữa con không có thời gian tập thể dục, nên không gầy nổi đâu.”

“A Xuyên gầy hơn.” Từ Nhã Văn nhìn Từ Thanh Xuyên đứng bên cạnh, “Khoảng thời gian này A Xuyên vất vả rồi.”

Từ Thanh Xuyên lắc đầu một cái.

Từ Nhã Văn thở dài, nhìn ngoài cửa sổ, “Mộ ông ngoại các con đã lâu không ai quét dọn thì phải? Sắp đến tiết thanh minh rồi, nhân dịp mọi người đều ở đây, nên đi thăm mộ chút.”

Cụm từ “Mọi người đều ở đây” khiến Từ Thanh Xuyên và Tiêu Mục mừng rỡ không thôi, hai người nhìn nhau không hẹn cùng lộ ra biểu cảm vui mừng.

Tiêu Mục nói: “Vâng ạ, cậu đến Dần Thành vất vả, chúng ta cùng đến thăm ông ngoại, ngày mai con sẽ sắp xếp. À không, bây giờ con sắp xếp luôn.”

Từ Thanh Xuyên liếc nhìn Từ Nhã Văn, sắc mặt bà vẫn như thường, hòn đá trong lòng cũng được đặt xuống, anh không tự chủ được cong môi cười.

Từ Nhã Văn đánh Tiêu Mục một cái, “Con lớn thế này còn hoảng hốt, bình thường không biết con quản lý tập đoàn thế nào nữa!”

Tiêu Mục sờ mũi, thầm nói xử lý chuyện tập đoàn còn đơn giản hơn chuyện nhà nhiều.

“Khó trách đến giờ con vẫn chưa có bạn gái, em trai con đã kết hôn rồi, chẳng biết chờ con đến bao giờ!” Từ Nhã Văn bất đắc dĩ lắc đầu, “Con mang cái dáng vẻ này đi thăm ông ngoại, đến lúc đó ông ngoại thấy vợ chồng A Xuyên, con thì vẫn một mình, mẹ xem con còn mặt mũi nào thăm ông ấy “

Tiêu Mục làm gì còn tâm trạng suy nghĩ mình nên đối mặt với ông ngoại thế nào, ý mẹ đang ngầm chấp nhận chuyện của em trai. Anh ấy liếc nhìn Từ Thanh Xuyên đang kinh ngạc, cười vỗ cánh tay anh một cái.

Từ Thanh Xuyên mừng như điên, cúi đầu cố kìm nén nụ cười của mình.

Tiêu Mục xúc động: “Ông ngoại có phúc, là người đầu tiên nhìn thấy vợ em nha!”

Từ Nhã Văn đã từng gặp Triệu Thính Khê nhưng không tính là chính thức ra mắt, bà thầm xúc động: “Đúng vậy, con dâu không xấu xí, không biết khi nào mới ra mắt bố mẹ chồng đây!”

Con dâu không xấu xí Triệu Thính Khê gặp chút phiền phức. Hôm từ sân bay về nhà cô bị chụp lén.

Chó săn chắc đã theo dõi cô được một khoảng thời gian, vài lần đi ăn cùng Từ Thanh Xuyên đều bị chụp. Mặc dù ảnh chụp khá xa nhưng những người quen biết Triệu Thính Khê đều nhìn ra đó là cô. Cũng may Từ Thanh Xuyên vẫn không lộ mặt, anh không phải người trong giới, cư dân mạng không biết đó là ai.

Thang Nghê gọi đến, “Tiểu Khê em mau nói rõ với anh, em và thầy Từ có chuyện gì, chẳng phải là hợp đồng hôn nhân sao, tại sao dọn về ở cùng luôn rồi? Em đang diễn theo kịch bản cưới trước yêu sau hả?”

Triệu Thính Khê không muốn gạt anh ấy, cười hì hì nói: “Không phải là cưới trước yêu sau, là gương vỡ lại lành nha!”

Thang Nghê tức đến hộc máu, xoa cái đầu trọc: “Anh mặc kệ cưới trước yêu sau hay gương vỡ lại lành, bà nhỏ cho anh kịch bản đi, bảo anh nên diễn thế nào?!”

Triệu Thính Khê làm ổ trên sofa, lắc lư hai chân, “Em đâu có nhận lương người quản lý đâu, sao em biết được!” Nói xong cô bèn cúp máy. 

Thang Nghê: “!!!!”

Tin tức “Triệu Thính Khê ở chung với bạn trai” bị đẩy lên hạng nhất hotsearch.

Những người ăn dưa kinh ngạc ngỡ ngàng bật ngửa, không phải trước đây trên mạng lập nhóm Tâm Dịch Khê à? Sao giờ đổi người mất tiêu rồi??

Nhóm fan cp lại là sôi trào.

“A a a a a a a! Tôi không chấp nhận!”

“Điên cuồng @ Trì Dịch!”

“Hai người này ngọt ngào quá, tôi muốn trèo tường là sao?”

Dương Tuyết Hội ngậm bút gõ chữ.

Cái đuôi nhỏ của Khê Khê xinh đẹp: Tiểu Dư ơi Tiểu Dư, mau xem hotsearch kìa, hình như Khê Khê có bạn trai, làm sao giờ?? Con đao dài 50m.jpg

Qua thật lâu Dương Tuyết Hội mới nhận được câu trả lời.

Trì Dịch là Trì Dịch, Khê Khê là Khê Khê: Tôi không muốn xé CP này.

Dương Tuyết Hội: “…”

Đã bảo là fan only vĩnh viễn mà??

Dương Hà đang làm thí nghiệm cũng đọc được hotsearch nên quay sang chọt chọt nam sinh mặt tròn bên cạnh, đưa điện thoại qua.

Nam sinh há to miệng.

Trời! Mối tình họ khổ tâm bảo vệ đã bị đưa ra ánh sáng?!

Sao có thể!

Phúc Tuấn Hi đang tập luyện tắt điện thoại, gọi trợ lý đến.

Đới Phi đang dự show lướt Weibo, hơi nhíu mày.

Sau đó cư dân mạng phát hiện Weibo treo luôn.

Các tin tức lớn thay nhau xuất hiện.

“Tổ nghiên cứu thiên văn ở đại học C tham dự giải Nobel.”

“Trước khi debut Phúc Tuấn Hi từng làm chó săn, vì không có thành tích nên bị đuổi.”

“Nghi ngờ Đới Phi có người trong lòng.”

Độ hot tin của Triệu Thính Khê bị đẩy xuống, cư dân mạng không để ý nữa.

Một quả dưa bể sẽ còn hàng ngàn hàng vạn quả dưa khác mọc lên.

Quần chúng ăn dưa nhiệt tình vô cùng, niềm vui sướng tầm cỡ học sinh tiểu học không cần làm bài tập một ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi