GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Trở lại xe, Ôn Nam ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình.

Trên tay hắn còn vương vấn hơi ấm và mùi hương của người con gái kia.

Rõ ràng hắn muốn kéo cô xuống địa ngục, nhưng tại sao tim hắn lại nhói đau khi nhìn cô rơi lệ?!

Trợ lý gọi điện thoại xong liền thông báo: “Ôn tổng, kẻ gây rối đã tra ra được là do nhà họ Quý sắp xếp, có vẻ như bọn họ muốn dây dưa ăn phần.”

“Ừ.”

Kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Ngài định làm như thế nào? Có cần tôi…”

Trợ lý còn chưa dứt lời liền bị Ôn Nam dùng ánh mắt lạnh như băng: “Anh từ lúc nào thích nhiều chuyện như vậy?”

“Xin lỗi Ôn tổng, tôi đã đi quá giới hạn cho phép.” Trợ lý cúi thấp đầu xin lỗi.

Ôn Nam khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lái xe!”

Không phải là hắn rất thích nhìn người con gái kia chịu uất ức sao?

Hăn hà cớ gì mà phải ra tay giúp đỡ?

Nhà họ Diệp từng người từng người một chết mới có thể làm hắn vui vẻ!

Không để cho cô ta nếm thử mùi vị của địa ngục, cô ta làm sao có thể biết được năm đó hắn khổ sở như thế nào?!

Ôn Nam lạnh lùng nhìn chăm chú tòa cao ốc Diệp Thị, hắn tự nói với bản thân mình, nhà họ Diệp hắn sẽ không bỏ qua một ai!



Cuối cùng, thư ký của Diệp Hướng Nhân đỡ Diệp Tiểu Ý dậy.

Diệp Tiểu Ý nắm lấy tay của thư ký, ánh mắt chua xót: “Tôi muốn gặp cha tôi!”

“Chủ tịch bảo cô lúc nào lấy được tiền thì mới tiếp tục trị liệu cho phu nhân…”. Thư ký bối rối nói.

“Nhưng tôi thật sự không có cách nào hết!”

“Tiểu thư, tôi xin lỗi…”

Diệp Tiểu Ý nản lòng rời khỏi tòa cao ốc.

Cô gọi taxi đến bệnh viện thăm mẹ cô.

Phòng bệnh bình thường một phòng có năm sáu người, điều kiện thực sự không tốt, không thích hợp cho việc chữa bệnh, điều kiện vệ sinh không sạch sẽ, dễ dàng bị truyền nhiễm.

Diệp Tiểu Ý một giây cũng không dám trì hoãn, cô đem toàn bộ mười vạn trong thẻ nộp viện phí, xin bác sĩ nhanh chóng chuyển mẹ cô sang phòng chăm sóc đặc biệt.

“Muộn nhất tháng sau phải làm phẫu thuật thay thận, phí phẫu thuật, Diệp tiểu thư, cô nên cân nhắc kĩ.” – Bác sĩ nói.

Diệp Tiểu Ý gật gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”

Bác sĩ đi rồi, mẹ cô cũng vừa tỉnh dậy: “Tiểu Ý…”.

Diệp Tiểu Ý lập tức liền chuyển sang khuôn mặt tươi cười quay người lại: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Mẹ còn đau không? Có muốn uống chút nước không?”

Diệp phu nhân lắc đầu, nắm lấy tay Diệp Tiểu Ý nhẹ nhàng vuốt ve: “Tiểu Ý, con gầy đi nhiều quá.”

“Dạ, dạo này con đang giảm cân, Ôn Nam nói không thích con quá béo,nên ăn ít đi một chút, không phải con gầy đi đẹp hơn sao hả mẹ?” Diệp Tiểu Ý nói dối an ủi mẹ cô.

“Tiểu Ý của mẹ lúc nào cũng xinh đẹp hết, Ôn Nam…đứa bé đó có đối xử tốt với con không?” Mẹ Diệp ưu tư nói. “Chuyện năm đó, nó còn ghi hận trong lòng không?”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Ôn Nam đối với con rất tốt, anh ấy nói việc năm đó không phải do lỗi của con, cho nên anh ấy không trách con. Chúng con vẫn ổn.” Diệp Tiểu Ý khóe miệng đầy ý cười, cố ý thể thiện mình sống rất hạnh phúc.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Mẹ Diệp thở dài “Nó đối tốt với con như vậy thật hiếm thấy…”

Rời khỏi bệnh viện, trong đầu Diệp Tiểu Ý vẫn quanh quẩn lời bác sĩ: “Diệp tiểu thư, nếu như cô không thể đóng nổi viện phí, tôi chỉ còn cách chuyển nguồn thận sang cho bệnh nhân khác thích hợp.”

Số tiền phẫu thuật lớn như vậy, cô có thể tìm đâu ra được?

Buổi tối về đến nhà, nhìn căn biệt thự trống rỗng, trái tim Diệp Tiểu Ý cũng lạnh buốt.

Cô biết, tối nay Ôn Nam sẽ không về.

Nhiều đêm dù biết Ôn Nam không trở về, nhưng Diệp Tiểu Ý vẫn cố chờ đến 12 giờ như một thói quen, hoặc như một kiểu kí thác.

Nếu như không có điều đáng tiếc xảy ra năm năm trước, có lẽ cô và Ôn Nam đã kết hôn sinh con rồi chăng? Cô sẽ là một người vợ hiền, đêm đêm chờ hắn tan làm về nhà.

Đáng tiếc trên cuộc đời này không có nếu như.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi