GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Một tuần sau đó, Ôn Nam tựa như bốc hơi khỏi thế gian, đến bóng dáng cũng không thấy.

Ngày hôm đó, bỗng nhiên Diệp Triều Nhân gọi điện thoại đến hỏi Diệp Tiểu Ý buổi tối có rảnh không, đến nhà hàng Tinh Hồ ăn tối cùng ông, nói rằng muốn đưa cho cô tiền làm phẫu thuật cho mẹ Diệp.

Nghe đến ba chữ “tiền phẫu thuật” Diệp Tiểu Ý lập tức đồng ý, thay xong quần áo cô nhanh chóng gọi xe đến nhà hàng Tinh Hồ.

Diệp Tiểu Ý mừng rỡ, trong lòng nghĩ rằng vì tình nghĩa vợ chồng, cha cô không nỡ tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy.

Nhưng khi phục vụ đưa cô đến phòng riêng, Diệp Tiểu Ý mới phát hiện ra trong phòng không chỉ có một mình Diệp Triều Nhân, mà còn có chủ tịch Triệu của ngân hàng Hằng Phong, người đàn ông đó khôn mặt béo mập, ánh mắt dâm đãng nhìn cô.

“Tiểu Ý đến rồi à con, mau mau đến ngồi cạnh chủ tịch Triệu đi, giúp ba tiếp đãi chủ tịch Triệu thật tốt.” Diệp Triều Nhân cười rạng rỡ, rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống, nhưng cha lại bắt cô đến ngồi ngay cạnh chủ tịch Triệu.

Diệp Tiểu Ý không thể tránh được, chỉ còn cách ngồi xuống, cố gắng ngồi cách xa ông ta một chút.

Chủ tịch Triệu con mắt háo sắc nhìn Diệp Tiểu Ý, ánh mắt dần chuyển xuống cơ thể cô. “Diệp tiểu thư ngày càng trở lên xinh đẹp!”

Diệp Tiểu Ý cười gượng.

Dưới bàn, Diệp Triều Nhân đá cô một cước, rót đầy một ly rượu đưa cho Diệp Tiểu Ý: “Tiểu Ý, mau kính chủ tịch Triệu một ly! Chủ tịch Triệu đã đồng ý cho chúng ta vay một nghìn vạn!”

Thì ra là như vậy.

Diệp Tiểu Ý chỉ còn cách mời hắn một ly.

Có lần một sẽ có lần hai, cụng chén cạn ly, cô bị ép uống liền mười mấy ly rượu, Diệp Tiểu Ý tửu lượng kém, không chịu nổi liền chạy vào nhà vệ sinh. Lúc bước ra khỏi, cô chếnh choáng hơi men, nhìn đâu cũng chỉ toàn là bóng người mờ nhạt, chủ tịch Triệu cười dâm đãng, đỡ lấy eo cô nói: “Diệp tiểu thư, cô say rồi sao?”

“Cha tôi đâu? Diệp Tiểu Ý đẩy người ông ta ra, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chủ tịch Triệu lại ôm lấy vai cô: “Cha cô đi trước rồi, để tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi. Đi thôi bảo bối!”

“Không muốn…tôi không muốn!” Diệp Tiểu Ý giãy giụa.

Nhưng Diệp Tiểu Ý đã say khướt, làm sao có thể trở thành đối thủ của người đàn ông kia được?

Tức giận, tên đàn ông kia giáng lên cô một cái tát khiến cô choáng váng: “Vẫn còn giả bộ? Không biết cô đã ngủ cùng bao nhiêu người rồi, chắc là chỉ còn thiếu mình tôi phải không? Hôm nay cô ngoan ngoãn hầu hạ tôi chu đáo, một vạn kia ngày mai sẽ được chuyển vào tài khoản!”

“Ông cút đi! Tôi không đi theo ông…” – Diệp Tiểu Ý vùng vẫy.

Nhưng trong mắt Ôn Nam ở phía xa, động tác của Diệp Tiểu Ý chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi, gò má ửng hồng dụi dụi vào lòng người đàn ông kia, chiếc eo lắc lư,dáng dấp e ấp như cành liễu xuân

Ôn Nam nộ khí ngút trời.

Người phụ này thèm muốn đến vậy sao? Hắn mới đi công tác có một tuần, cô ta liền vội vã đi tìm người đàn ông khác!

Diệp Tiểu Ý! Cô được lắm, được lắm!

Trợ Lý thấy Ôn Nam đột nhiên dừng bước, theo tầm nhìn của hắn nhìn sang: “Ôn tổng, đó không phải Diệp tiểu thư sao?”

Ôn Nam nhếch môi không nói lời nào, rảo bước dời đi.

Trợ lý bước ngay sau, nói thì thầm: “Ôn tổng, Diệp tiểu thư gặp phiền phức rồi! Chủ tịch Triệu nổi tiếng là con quỷ già háo sắc, Diệp tiểu thư hình như đã uống say rồi…”

“Anh quan tâm cô ta đến như vậy còn theo tôi làm cái gì?” Ôn Nam quay đầu nhìn trợ lý với ánh mắt sắc lạnh, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng.

Người ta vì tiền cái gì cũng có thể làm được, việc gì phải đi quấy rầy chuyện làm ăn của người ta.

Nhưng trong lòng Ôn Nam như một con mãnh thú đang phun lửa.



Diệp Tiểu Ý uống say khướt, bị chủ tịch Triệu lôi đến khách sạn.

Thân thể nhỏ bé mềm mại bị lão ta thô bạo ném trên giường, cả người cô vô lực, muốn liều mạng chạy trốn nhưng đã bị hắn lột sạch, hắn kéo mắt cá chân của cô lại, thân thể to lớn trực tiếp đè lên, đem thân thể mềm mại của cô đặt dưới thân, bàn tay to lớn nôn nóng gỡ bỏ chiếc váy của Diệp Tiểu Ý xuống, khuôn mặt lợn áp sát vào khuôn ngực cô

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi