GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Ăn dưa hấu xong, hai người ngồi ở trước bàn ăn trò chuyện.

Vu Chu nói với Hướng Vãn những gì mình biết hôm nay, xong lấy điện thoại ra, nói: "Tôi đã đăng ký cho em một cái WeChat. Hôm nay lúc nghe giảng tôi có hỏi bạn nối khố của tôi, cô ấy là người của một công ty game, thường xuyên giao tiếp với một số diễn viên lồng tiếng, cô ấy nói, như em thì có thể bắt đầu từ việc chạy đơn nhỏ."

"Chạy đơn nhỏ, là có ý gì?"

"Lát nữa, em xem, em đăng nhập WeChat rồi ha, tôi sẽ tự thêm mình vào." Vu Chu vừa nói vừa thao tác.

"Được rồi. Sau đó tôi thêm em vào nhóm này, em nhìn xem, giao diện này, chính là nhóm chat WeChat."

Cả một nhóm lớn, có khoảng chừng 500 người, nhóm chat tên là: [Quả Táo] nhóm lồng tiếng 2 ≥ 10 tệ/phút.

Thêm người mới vào, không ai chào hỏi, đã thấy nhưng không thể trách.

Lúc này mới vừa vào một lúc, đã có người ở trong nhóm công bố tin tức lồng tiếng.

"Giọng nam, 20 tệ, chưa qua đào tạo."

File bên dưới.

"Tiếng Anh, giọng nữ, 7 câu, giá 80."

Đính kèm một file Excel.

Hướng Vãn xem không hiểu lắm, Vu Chu giải thích: "Trong này có các công ty, sẽ gửi một số đơn nhỏ cần lồng tiếng, bình thường chỉ nói vài câu, hoặc muốn lên tiếng là được, yêu cầu đối với chuyên môn không cao, em có thể ở trong đó luyện tập. Nếu thấy đơn hàng, tôi sẽ gọi em, em nhanh chóng dựa theo yêu cầu ghi lại, sau đó nhắn riêng cho người đăng đơn, gửi file qua."

"Nếu cảm thấy thao tác quá phiền phức, tôi sẽ gửi giúp em."

"Loại đơn nhỏ này, cũng không cần ký hợp đồng gì cả, không có chứng minh thư, cũng có thể làm."

Hướng Vãn ghi nhớ, nhìn giao diện WeChat gật đầu.

Sau đó hai người chạy đến thư phòng, mở thiết bị, chuẩn bị đầy đủ, chờ tin nhắn WeChat.

Không biết có phải đến buổi tối hay không, đợi nửa ngày cũng không tới, Hướng Vãn ngồi, thở mạnh cũng không dám, Vu Chu đứng dựa vào trên bàn, ghép lại bộ phận đồ trang trí Lego bị đụng rớt.

Hơi buồn ngủ, Hướng Vãn đột nhiên chạm vào cánh tay nàng.

"Có rồi."

Vu Chu tinh thần phấn chấn, nhìn thấy một cái "Giọng nữ, sinh viên năm nhất, giá 30."

Rất thích hợp, nàng nhanh chóng mở tập tin ra.

Hình như là một người qua đường trong một đoạn phim ngắn mang tính chất công ích, yêu cầu trẻ tuổi, phát âm rõ ràng.

Lời thoại chỉ có ba câu:

"Này, làm sao vậy?"

"Mọi người xếp hàng đàng hoàng, cái người này sao lại chen hàng thế hả?"

"Chúng ta xây dựng thành phố văn minh, tố chất cần phải theo kịp."

Vu Chu đọc một lần, ngẫm lại ngữ khí của Hướng Vãn, bật cười.

Thấy Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng dừng nói: "Không cười không cười, nào nào, chúng ta mở phần mềm này."

Xảy ra chuyện lớn rồi, không biết dùng phần mềm.

Nhưng đơn này gấp, lại khó khăn lắm mới chờ được, vì vậy nàng suy nghĩ một hồi, hướng micro USB về phía Hướng Vãn, mở máy ghi âm có sẵn trong máy tính: "Cảm giác dùng cái này thu là được, bên trong cũng không yêu cầu âm sắc gì."

"Em tìm cảm giác trước đi." Nàng cầm lấy điện thoại, thêm ba kim chủ vào.

Hướng Vãn đeo tai nghe lên, hắng giọng, trong tai nghe xuất hiện hồi âm của micro, tuy rằng lúc trước đã thử qua, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy rất mới mẻ.

Không thuần thục điều chỉnh nút bấm âm thanh đến 50%, hình thức lựa chọn hai vòng "Thu âm lập thể", dừng lại cách bộ lọc âm hai nắm tay, cô nàng ra hiệu bằng ánh mắt cho Vu Chu có thể bắt đầu.

Vu Chu nhắc nhở cô nàng: "Giữa câu và câu để không ba giây, tiện cắt tiếng."

Đây là những gì nàng xem trên mạng, lại nhớ tới cảm giác Hướng Vãn không biết ba giây, bổ sung một câu: "Trước khi mỗi câu của em bắt đầu, yên lặng đếm ba con số."

Sau đó nhấn nút Record bằng chuột.

Hướng Vãn ngừng ba giây, bộ dáng mở môi, giống như kéo ra một màn che âm mưu đã lâu.

Cô nàng nghiêm túc nói chuyện, còn dễ nghe hơn bình thường gấp trăm lần, khác với Tô Xướng, Tô Xướng là quý, cô nàng là căng.

Tô Xướng là đế chế lãng mạn trong ly thủy tinh, Hướng Vãn là... nước tuyết trong chén sứ trắng.

Là ngày tuyết đầu tiên, từ đầu cành sáng sớm, dùng lông sói quét xuống vốc nước tuyết đầu tiên.

Chỉ ba câu, còn có chút buồn cười, nhưng Vu Chu nhìn mặt mày nghiêm túc của Hướng Vãn, bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Nàng tổng kết lại một chút, thứ nhất là bởi vì, những suy nghĩ thiên mã hành không vô căn cứ này của cô nàng, lại nhận được đối đãi chân thành, nàng không hỏi đến cô nàng một câu, cũng chưa từng nghi ngờ cô nàng một lần, cho dù cô nàng căn bản không hiểu.

Thứ hai là bởi vì, ban ngày nàng ở tòa nhà tráng lệ kia, quan sát quá trình thu âm của các vị chuyên nghiệp cao cấp nhất trong giới lồng tiếng, sau đó trở về, cùng Hướng Vãn, trông chừng nhóm chat WeChat, vụng về nhận loại đơn lẻ này.

Con người sợ bị so sánh.

Được rồi, giọng Hướng Vãn dừng lại, Vu Chu tắt máy ghi âm, lưu lại theo cách thức tập tin thử giọng của Tô Xướng, sau đó gửi cho Hướng Vãn qua WeChat trên máy tính.

Lại dùng tài khoản của Hướng Vãn trực tiếp gửi cho ba bên A, kèm theo một câu: "Anh ơi, file âm thanh của tôi, mời kiểm tra ~ mặt cười.jpg"

Đợi khoảng chừng năm phút, đối phương mới trả lời: "Xin lỗi, vừa rồi đã tìm được người thích hợp, bây giờ tôi vào nhóm nói một tiếng, xin lỗi."

"Được được, không sao, lần sau anh có cần thì tìm tôi."

Đối phương không trả lời nữa.

Vu Chu buông di động, thở ra một hơi, nhìn Hướng Vãn: "Chậm một chút, là tôi không thuần thục, lần sau chúng ta nhất định được."

Hướng Vãn nhìn nàng, chậm rãi cười.

Sau đó nháy mắt hỏi nàng: "Nghe hay không?"

Cô nàng hỏi giọng của mình.

"Hả? Hay, hay lắm." Vu Chu nói.

Không biết vì sao, đêm nay nàng cứ muốn khóc.

Trời ạ, không lẽ sắp có kinh nguyệt rồi sao.

"Đợi em kiếm được ngân lượng, chị chia cho em một miếng mặt nạ bạn trai cũ, được không?" Hướng Vãn quay mặt nhìn nàng, dường như nhìn ra tâm trạng nàng không đúng, vì vậy hỏi thêm một câu.

Vu Chu nghẹn nước mắt trở về: "Em kiếm được rồi hãy nói, hơn nữa, em cũng có bạn trai cũ đâu." Cố chấp như vậy làm gì.

"Phòng bị." Hướng Vãn cười nói.

Vu Chu đang thu dọn thiết bị, nghe những lời này xương cốt run lên, thấy ghê quá.

Nàng cạn lời: "Bỏ tai nghe xuống, đừng dùng giọng điệu lúc thu âm nữa."

"Được." Hướng Vãn buông tai nghe xuống.

Kết thúc công việc vất vả cần cù mà không vất vả cần cù, hai người tắm rửa chúc nhau ngủ ngon, sau đó mỗi người trở về giường ngủ riêng.

Oản Oản mấy ngày nay thích ngủ với Hướng Vãn hơn, Vu Chu cũng vui vẻ thoải mái.

Ngày hôm sau hai người dậy thật sớm, Vu Chu dẫn Hướng Vãn xuống lầu, Hướng Vãn tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun lớn của Vu Chu, nhưng có vẻ rất thiếu nữ, thật ra cô nàng không thấp, vóc dáng không kém Vu Chu nhiều lắm, khoảng 1m68, nhưng ngũ quan trong veo như nước, nhìn không giống với dòng người đô thị hiện tại.

Vu Chu đeo tai nghe nghe nhạc, thấy Hướng Vãn tò mò, lại chia cho cô nàng một bên tai nghe, hai người song song đi tới cửa khu chung cư, Vu Chu đi trước, chú ý tới lúc Hướng Vãn bước qua cửa khu chung cư, trịnh trọng nhấc chân, giống như đang bước một ngưỡng cửa không tồn tại.

Lại bị cô nàng chọc cười, Vu Chu quay đầu nhìn cô nàng, ôm cánh tay trêu ghẹo: "Sớm biết vậy tìm cho em một chiếc váy."

"Sao lại nói vậy?"

"Như vậy em có thể nhấc váy lên, càng giống đại tiểu thư ra phố."

Hướng Vãn từ chối cho ý kiến, giương mắt nhìn về phía đường phố, kinh ngạc.

Tuy rằng cô nàng từng ở cửa khu chung cư nhìn ra bên ngoài, cũng có Vu Chu kiên nhẫn giải thích cho cô nàng, nhưng không có lan can sắt bảo vệ kia, cô nàng thật sự có chút lo lắng.

Vì thế nắm lấy tay Vu Chu.

Vu Chu nắm tay cô nàng: "Sao vậy? Không phải nhận ra sao? Đây là xe, cũng không khác con ngựa của các em là mấy."

Hướng Vãn lo sợ bất an: "Trước kia có song sắt chắn, em chỉ coi như xem xiếc khỉ, bây giờ tự mình bước tới, làm sao em biết nó nghe lời như thế, sẽ không đụng vào người ta?"

"Vậy ngựa của các em cũng không thấy suốt ngày tìm chết trên người người ta."

"Khác, người có thể cưỡi ngựa."

"Người cũng có thể lái xe."

Hướng Vãn nhỏ giọng nói: "Xe cũng khác xe của bọn em. Cho dù nhìn trên TV, cũng không nhanh như chớp." Có chút không vui.

"Vậy em muốn thế nào, em dựa vào tôi, ở phía sau tôi, chết cũng là tôi chết trước, được không?"

"Rất tốt." Hướng Vãn nói, vọt tới phía sau nàng.

Chết tiệt. Lấy nàng làm khiên chắn, một chút cũng không khách sáo.

Hai người đi dọc theo khu chung cư một hồi, Hướng Vãn tò mò nhìn cửa hàng rực rỡ muôn màu, Vu Chu nhìn vẻ mặt của cô nàng, cười rộ lên.

Hướng Vãn nghi vấn nhìn về phía nàng.

"Em thật giống bà ngoại Lưu vào Đại Quan Viên nha. Ha ha ha ha ha." Buồn cười chết đi được.

"Bà ngoại?" Hướng Vãn nhíu mày.

"Một điển cố, trình độ văn học của em còn kém một chút."

Vu Chu bị kéo cánh tay, đi phong lưu phóng khoáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi