GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Tra tìm một cái đồn công an gần khu vực, nên đi bộ xíu là đến, người làm việc không nhiều lắm, nhận số đợi một lát, liền được gọi đến cửa sổ tương ứng.

Nghe thấy là không hộ khẩu đăng ký hộ khẩu, cán sự hỏi mấy câu.

"Có người thân trực hệ không? Có giấy khai sinh không? Có báo cáo DNA không? Hoặc là cô có hồ sơ tư liệu gì không?"

Đều không có.

Cán sự vuốt vuốt tóc mái, hướng vào bên trong gọi một tiếng "anh Lưu", hỏi anh ấy: "Không hộ khẩu, cái gì cũng không có, làm thế nào?"

Anh Lưu cúi đầu, đeo kính lão nhìn về phía Hướng Vãn và Vu Chu, xác định không phải đùa giỡn, sau đó đậy nắp chén trà lại: "Đến lầu hai, phòng 203."

Vu Chu vội vàng dẫn theo Hướng Vãn, hai người ở hành lang nhìn thấy anh Lưu, anh Lưu một tay cầm ly trà, một tay mở cửa: "Đến đây."

Đầu tiên là đi vào uống ngụm trà, sau đó đến trước bàn làm việc ngồi xuống, thái độ rất thân thiết: "Ngồi đi, cô có chứng minh thư không? Để tôi xem một chút."

Vu Chu đưa chứng minh thư của mình lên, anh Lưu lướt qua máy, lấy hồ sơ điện tử ra, xem ảnh chụp hồ sơ, lại nhìn Vu Chu, sau đó trả lại cho nàng: "Hai người, quan hệ thế nào?"

Nhìn tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, không thể là người giám hộ chứ.

"Là như vậy, thưa anh, tôi và cô ấy trước đó hoàn toàn không quen biết, tháng trước, có một ngày cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trong nhà tôi, tôi hỏi cô ấy tới như thế nào, cô ấy nói cô ấy mất trí nhớ. Người nhà hay quê hương cái gì cũng không nhớ rõ, có đôi khi nói chuyện, còn nho nhã đấy, anh xem cô ấy, nhìn giống chỗ này có vấn đề nhỉ?" Nàng chỉ chỉ đầu, "Nhưng tôi quan sát một tháng, không có, sinh hoạt đều bình thường, chỉ là sống chết không nhớ ra."

Anh Lưu nhìn Hướng Vãn im lặng không lên tiếng, mắt ngọc mày ngài.

"Cô ấy ăn vạ tôi, muốn ở cùng tôi, tôi cưu mang cô ấy cũng không phải không được, nhưng cô ấy không có giấy tờ gì, làm cái gì cũng không được, nên tôi suy nghĩ dẫn cô ấy đến đồn công an nghĩ cách. Có khó khăn thì tìm cảnh sát mà."

Vu Chu tìm kiếm rất nhiều tài liệu, vẫn quyết định tận lực thẳng thắn.

Anh Lưu lại từ trên mắt kính nhìn về phía Vãn: "Bao nhiêu tuổi, nhớ không?"

"18." Hướng Vãn nói.

"Ừm, miệng lưỡi rất rõ ràng."

"Đúng đúng, nhìn như không có vấn đề gì." Vu Chu vội vàng nói.

"Vậy cô ấy đến nhà cô bằng cách nào?" Anh Lưu hỏi.

"Không biết," Vu Chu hô to một tiếng, "Cũng không biết, cô ấy cũng không biết!"

Anh Lưu hoảng sợ, nhíu mày: "Cô đừng kích động, cô đừng kích động."

"Thật đấy, anh kiểm tra camera đi, anh có thể tìm quản lý kiểm tra. Khẳng định không phải tôi lừa đâu." Vu Chu nói.

"Cô," anh Lưu dùng nắp sứ gạt nước trà, thổi một cái, "Cô tự nguyện ở lại nhà cô ấy sao? Không sao, cô có thể nói suy nghĩ chân thật của mình, chúng tôi nhất định là vì nhân dân giải quyết vấn đề."

"Hết sức tự nguyện." Hướng Vãn nói.

Ơ......  Vu Chu muốn nói, cũng không cần phải nhấn mạnh "hết sức".

Anh Lưu "hừ" nhíu mày, tầm mắt quét qua quét lại trên người hai người: "Cô cái gì cũng không nhớ? Một chút cũng không?"

"Hoàn toàn chính xác." Hướng Vãn mặt không đổi sắc.

Anh Lưu bưng trà ở trước ngực, bưng một hồi lâu, loại chuyện này anh ấy cũng chưa từng gặp qua.

Anh ấy đặt ly trà xuống, mở nắp: "Muốn làm hộ khẩu cũng không phải là không thể, hiện tại chúng tôi cố gắng giải quyết vấn đề cho những "người không có giấy tờ" không thể đăng ký, tháng trước còn làm mấy kẻ lang thang không lai lịch, nếu quả thật có khó khăn, là có thể làm ha, cái này các cô đều không cần gấp gáp. Nhưng mà."

Anh ấy ho một ngụm đờm: "Nhưng mà ha, khẳng định không phải nha, cô chạy tới, nói muốn làm một cái, chúng tôi liền làm cho cô một cái, không có trò đùa như vậy, không có qua loa như vậy, ha, hộ khẩu là chuyện lớn."

"À, đúng đúng đúng," Vu Chu gật đầu lia lịa, "Đúng vậy đúng vậy."

Nhìn thái độ tốt đẹp của nàng, sắc mặt anh Lưu hơi hoãn lại: "Cái này chúng tôi phải kiểm chứng trước, đầu tiên, phải xác định trong hồ sơ không có người như vậy. Lát nữa tôi gọi điện thoại, cô đến 208 tìm Tiểu Lý, cho em gái này lấy vân tay và thông tin khuôn mặt một chút, chúng ta lên mạng kiểm tra thử, xem có phải trong hồ sơ quả thật không có thông tin của cô ấy hay không, chắc là khoảng 5-7 ngày làm việc, phải xác nhận cho rõ."

"Vâng vâng vâng."

"Nếu như có thể tìm được người nhà của cô ấy, không phải tốt nhất sao, đúng không?"

"Đúng đúng đúng."

"Nếu thật sự không tìm được, nhiều phương diện điều tra cũng không có tin tức, thì chúng ta sẽ làm thủ tục đăng ký cư trú cho người không có hộ khẩu. Cần cô ấy viết một đơn xin tự nguyện đăng ký cư trú, nêu rõ tình huống, ký tên và điểm chỉ, sau đó chúng ta sẽ đọc một lần ở phòng hộ tịch, ghi lại một đoạn video lưu trữ. Sau đó, cô làm nhân chứng, cần viết một tài liệu chứng thực bằng tay, xác nhận rằng cô tự nguyện chấp nhận cô ấy vào hộ khẩu của cô, hiểu chứ?"

Vu Chu vừa nghe, vừa nhớ.

Cuối cùng còn có một thời hạn công bố, hiện tại đều là công bố điện tử, công bố cô nàng là người không hộ tịch phải ở lại lập hồ sơ, nếu không ai có manh mối, có thể ở lại.

Vu Chu nhíu mày: "Phức tạp như vậy à......"

"Phức tạp?" Anh Lưu cao giọng, "Đã nói với cô rồi, hộ khẩu là chuyện lớn!"

"Hiểu rồi hiểu rồi." Vu Chu vội xin lỗi, "Tôi chỉ đang suy nghĩ, chuyện này kéo dài mấy tháng, vậy bây giờ cô ấy phải làm sao đây?"

"Tôi khai cho cô ấy một "giấy chứng nhận tạm thời chưa có hộ khẩu", bình thường cầm cái này, khi cần làm việc thì đưa ra, nói rõ tình hình, sinh hoạt cơ bản là không có vấn đề."

Vu Chu yên tâm: "Đa tạ, rất cảm tạ, làm phiền anh rồi."

Hai người cầm giấy chứng nhận, ghi xong thông tin đi ra, đã sắp đến 11 giờ.

Đang muốn tìm một chỗ ăn trưa sớm, Bành Hướng Chi gửi tin nhắn tới: "Hôm nay bắt đầu thu âm chính thức, cảnh đầu tiên, vẫn là 12 giờ, tới không?"

Đoàn phim biết nàng đã nghỉ việc, có thời gian đến nghe, cho nên đều hỏi nàng thử.

Vu Chu suy nghĩ một chút: "Hôm nay tôi không sắp xếp, có thể qua đó."

Nàng gửi tin nhắn thoại, Hướng Vãn nghe thấy, kéo nàng nói: "Chị lại muốn đi mấy canh giờ nữa?"

"Ừ, đi xem bọn họ thu âm."

"Dẫn em theo." Hướng Vãn nói.

"Cái này, không hay đâu, tôi đi làm." Vu Chu khó xử.

"Vậy nơi làm việc, không thể dẫn theo bạn bè họ hàng?" Hướng Vãn nghi vấn.

Có thể thì có thể, ngày hôm qua chị ở phòng bên cạnh, còn dẫn theo bé cún.

"Nhưng mà, cũng chưa nói với ai."

"Thì giờ chị nói đi." Hướng Vãn chỉ vào WeChat của nàng.

Để Hướng Vãn một mình ở nhà, sợ cô nàng nhàm chán là một mặt, lo lắng cũng là một mặt, hơn nữa vừa hay là công việc thu âm, cũng có thể dẫn Hướng Vãn đi mở mang kiến thức.

Vu Chu nghĩ như vậy, liền nhấn nút thoại: "Ờ...... đạo diễn Bành, tôi có một người bạn vừa hay đi cùng tôi, cảm thấy rất hứng thú với kịch của tôi, có thể dẫn cô ấy đi nghe một chút không?"

Bành Hướng Chi trả lời rất nhanh: "Không thành vấn đề, đến đi."

Vu Chu yên tâm, dẫn Hướng Vãn đi đến KFC bên cạnh: "Không còn kịp rồi, tùy tiện đối phó một chút."

"Tôi nghĩ, em vẫn phải giao tiếp với người khác, như vậy có lợi đối với công việc sau này của em, thế nào, cũng không thể để cho người ta nhìn ra em là cổ nhân. Lát nữa em đến, đừng nói nhiều, xem nhiều quan sát nhiều, không rõ thì lặng lẽ hỏi tôi."

"À," nàng dừng một chút, "Cũng đừng làm hai chúng ta quá thân thiết, đừng nói em ở nhà tôi, hai ta chỉ là, ừm, bạn học cấp ba thôi."

Nàng liếc Hướng Vãn một cái, trông không giống lắm: "Em chỉ là em gái bạn học cấp ba của tôi, hai chúng ta cùng chơi game."

Kỹ năng mở miệng rất thuần thục, không quan tâm Hướng Vãn không rõ "chơi game" trong miệng nàng là thứ gì.

"Tại sao lại giấu giếm?" Ánh mắt Hướng Vãn đảo qua mặt nàng từ trên xuống dưới.

"Không tốt lắm, sống chung."

"Tôi là les, truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của em." Vu Chu nói.

Hướng Vãn mỉm cười: "Vậy còn chị?" Thanh danh của chị thì sao?

"Tôi là người hiện đại, không chú ý cái này."

"Hiện giờ em cũng đang ở hiện đại." Hướng Vãn chậm rãi chớp mắt nhìn.

Được rồi được rồi, em đỉnh. Vu Chu thở dài: "Tùy em vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi