Vu Chu cảm thấy Hướng Vãn rất có thiên phú.
Điều này thể hiện ở chỗ, cô nàng thu lại chỉ vỏn vẹn bốn lần, đã đạt tới yêu cầu khắc khe từ trước đến nay của Bành Hướng Chi.
Vì thế Bành Hướng Chi nhân cơ hội, đưa kịch bản kỳ thứ năm cho cô nàng, chỗ này chị dâu Tiền muốn ôm đứa nhỏ nói với Thẩm Bạch về quá khứ của chị ấy, kiếp trước chị dâu Tiền là một người đàn ông, bởi vậy nội dung hồi ức do một CV nam trình bày.
Mà chị dâu Tiền hiện đại, cũng chính là Hướng Vãn, chỉ cần nói vài câu.
"Tôi từ những ký ức xưa cũ đến đây, từ thiên thu vạn đại đến đây, xuyên qua thước đo thời gian, chuyển đổi thân thể nam nữ, chỉ để tìm thấy anh ấy."
"Không có gì bất ngờ, cũng không cầu rầm rộ, lúc vui vẻ nhất, là anh ấy tan ca nấu cho tôi một bát mì nhỏ, tôi ở một bên đập trứng gà. Lúc đau đớn nhất, là hạ sinh con của chúng tôi."
"Tôi muốn ở lại đây, là một người bình thường, bình thường và yêu anh ấy."
Gần tương đương với tính chất độc thoại, cho nên Hướng Vãn có thể hoàn thành một mình.
Kịch bản đưa vào, Hướng Vãn thật lâu không nhúc nhích, cũng không OK nữa.
Đợi quá lâu, Bành Hướng Chi có chút lấy làm lạ, cuối cùng, Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nói: "Em xem không hiểu."
"?"
Bành Hướng Chi sửng sốt.
"Chết mẹ." Vu Chu cũng sửng sốt, quên mất kịch bản là chữ giản thể. Vừa rồi không có lời thoại còn dễ nói, hiện tại yêu cầu một đoạn solo không ngắn, cũng không phải là chuyện nhỏ.
"Xem không hiểu," Bành Hướng Chi nhíu mày, "Là có ý gì?"
"Em......"
"Em ấy không biết chữ." Vu Chu tiến lên một bước, nói.
??? Dấu chấm hỏi trong đầu Bành Hướng Chi biến thành ba cái. Ngay cả Tô Xướng cũng không nhịn được nhìn qua.
Mù chữ? Cô gái trẻ đẹp hiện tại, dường như không có quá dính dáng đến hai chữ này.
"Cái đó......" Vu Chu lại muốn bịa ra câu chuyện trọng nam khinh nữ kia, nhưng khoé mắt nhìn thấy Tô Xướng ở bên cạnh, nàng lại bịa chuyện không ra lời.
Đang gặp khó khăn, nghe Tô Xướng nhẹ nhàng nói với Bành Hướng Chi: "Nghe em ấy nhắc tới, mới từ trên núi xuống, điều kiện gia đình không được tốt."
"Hả?" Vu Chu nhìn cô, cô lại dùng lý do thoái thác của Vu Chu, giúp Hướng Vãn giải thích.
Mà lời nói thái quá này, từ trong miệng Tô Xướng nói ra, độ tin cậy cao hơn nhiều.
Khuôn mặt lạnh lùng mà khách quan của cô, có thể vì bất cứ chuyện gì mà học thuộc lòng.
Vu Chu trở tay gãi cổ.
Bành Hướng Chi lật kịch bản, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tô Xướng: "Cậu nói chuyện với em ấy lúc nào?"
Tô Xướng không trả lời.
"Cậu lại là người nhiều chuyện như vậy từ khi nào?" Bành Hướng Chi hùng hổ dọa người.
Tô Xướng vẫn không tiếp lời.
"Đậu má," Bành Hướng Chi lại gần, trở tay che miệng, "Cậu không phải coi trọng người ta đó chứ."
"Không được nha không được, cậu lớn hơn người ta mười mấy tuổi, hơn nữa, người có gánh nặng gia đình như vậy, về sau cậu nuôi cả nhà à?" Bành Hướng Chi lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc eo Tô Xướng.
Tô Xướng nhíu mày, nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, động đậy thân thể, tránh khỏi Bành Hướng Chi ồn ào.
"Ha ha ha ha." Bành Hướng Chi biết việc này không thể nào, nhưng cô ấy chỉ muốn ghẹo cô một chút, xem dáng vẻ cô không thể làm gì, thú vị nhất.
Cô ấy cười, mang theo vui sướng còn sót lại hắng giọng, nói: "Vậy......"
Nếu không thì thử học thuộc lòng một chút, hoặc là đổi người, đạo diễn Bành vô tình trực tiếp giải quyết.
"Đợi một chút!" Vu Chu lấy điện thoại ra, đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, vừa rồi đã nhập đoạn này vào trong điện thoại, chuyển thành chữ phồn thể, sau đó gửi đến điện thoại Hướng Vãn.
Nàng tỏ ý bảo Hướng Vãn ra: "Vãn Vãn, em xem điện thoại đi."
Ánh mắt Bành Hướng Chi bay qua, rơi vào trên màn hình điện thoại của nàng, lại sửng sốt: "Biết chữ phồn thể?"
Nhìn ra được, lượng tin tức trong chốc lát này đã khiến đầu óc cô ấy phải lao lực.
"Ừm, đúng vậy," Vu Chu vén tóc sau tai, nhỏ giọng nói, "Lúc ra ngoài làm việc, không có tiền, ở hàng vỉa hè mua loại tiểu thuyết cũ phiên bản Hồng Kông Đài Loan này, em ấy tự học biết một chút."
Chột dạ, đặc biệt là nàng đã đồng ý với Tô Xướng không gạt người, lần này tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng nàng nói dối sao lại trôi chảy như vậy chứ, ngay cả nói lắp cũng không có.
Cạn lời.
Nhưng nàng nghe bên cạnh truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng, hình như là, Tô Xướng cười.
Haiz, phụ nữ ấy à, thật sự khó hiểu, lúc thì tức giận lúc thì cười, Vu Chu trong lòng bĩu môi.
"Ừ." Bành Hướng Chi không nói thêm, khi cô ấy không nói đùa nữa, chuyện này đối với cô ấy mà nói hơn phân nửa có chút siêu căng.
"Em bắt đầu đi."
Hướng Vãn gật đầu, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn màn hình, vừa rủ rỉ kể lại đoạn văn này.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, hơi thở có thể nghe thấy, người cách một thế hệ, nói lời của kiếp này.
"Tôi từ những ký ức xưa cũ đến đây, từ thiên thu vạn đại đến đây, xuyên qua thước đo thời gian, chuyển đổi thân thể nam nữ, chỉ vì......"
Tìm được người.
"Không có gì kinh ngạc, cũng không cầu rầm rộ, lúc vui vẻ nhất, là anh ấy tan ca nấu cho tôi một bát mì nhỏ, tôi ở một bên đập trứng gà. Lúc đau đớn nhất, là hạ sinh con của chúng tôi."
"Tôi muốn ở lại đây, là một người bình thường, bình thường và yêu anh ấy."
Vu Chu bỗng nhiên hiểu rõ hơn về sức hấp dẫn của giọng nói.
Âm thanh và chữ viết giống nhau, là dẫn dắt mãi mãi không thay đổi, có thể vượt qua thời gian ngàn vạn năm, cùng biển người mênh mông, vẫn như cũ tuyên truyền giác ngộ.
Âm thanh cũng giống như chữ viết, là lãng mạn trong lãng mạn. Bởi vì chúng đại diện cho sự bộc bạch, chúng đều là xuất phát từ nội tâm.
Chúng...... cũng đều đang tìm kiếm, những người thực sự hiểu chúng.
Chúng ta dùng chữ viết và âm thanh làm cái kèn nhỏ của mình, bảo vệ, mong chờ, đấu tranh, kể chuyện, trong thế giới không có gì đặc biệt, trở thành một kẻ nổi bật, độc nhất vô nhị, và nổi loạn.
Hướng Vãn để lại dư âm cuối cùng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Đầu tiên là nhìn Vu Chu, sau đó lại nhìn Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi gật đầu: "Hay lắm, ngoại trừ câu thứ hai đếm ngược có một chút phun mic, em giúp tôi bổ sung một chút."
Tuy rằng nhân vật này chẳng nói được mấy câu, nhưng yêu cầu của cô ấy từ trước đến nay đều rất cao, vốn chỉ là muốn cho Hướng Vãn thử một lần, không nghĩ tới cô nàng hoàn thành tốt hơn so với mong đợi của mình.
Giọng nói của cô nàng cổ kính, mang theo một chút trầm bổng du dương mà người hiện đại bình thường sẽ không ngắt lời như vậy, kết hợp với nhân vật chị dâu Tiền vừa cổ vừa kim này, vừa vặn tốt.
Ừm, cô ấy có một chút hài lòng, còn có một chút vui vẻ khi làm Bá Nhạc.
Vu Chu cũng rất vui, chờ Hướng Vãn bổ sung xong, muốn chạy lên đập tay với cô nàng, không ngờ Hướng Vãn may mắn như vậy, nhanh như vậy có thể góp giọng trong tác phẩm của đạo diễn Bành.
Nhưng Hướng Vãn lại không vui lắm, cô nàng chậm rãi đi ra, đi đến một góc, chờ Tô Xướng bọn họ đều đi vào thu âm, cô nàng quay lưng đối diện vách tường, lẳng lặng đứng.
"Sao vậy?" Vu Chu đi qua, vòng qua phía dưới cô nàng, nhìn cô nàng từ cằm.
Hướng Vãn cụp mắt nhìn nàng, không đáp.
"Nếu em không để ý tới tôi, tôi sẽ luôn nhìn em như vậy, ở góc độ này, em có hai cái cằm, rất xấu." Vu Chu nói.
Hướng Vãn vươn tay, đẩy đầu nàng ra ngoài, vẫn là tư thế mặt tường, quay lưng về phía Vu Chu nói: "Em hơi buồn."
Bả vai của cô nàng đồng loạt co lại, gầy gò mà đơn bạc, hô hấp đều thành khắc chế.
Vu Chu nhìn bóng lưng của cô nàng, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô nàng mặc trang phục cổ đại, cảm giác có chút hoảng hốt. Cô nàng mặc áo thun của mình, thật ra không có hợp đến vậy, bởi vì cổ ưu nhã của cô nàng, với mái tóc đen nhánh, nên kết hợp với búi tóc tinh xảo và châu ngọc.
Nàng đột nhiên hiểu Hướng Vãn đang buồn cái gì.
Đoạn lời vừa rồi, làm cho cô nàng có cảm xúc. Cô nàng không có cảm giác thuộc về và an toàn, cô nàng có một chút sợ hãi.
Chị dâu Tiền còn có thể bởi vì yêu một người mà mọc rễ, nhưng cô nàng thì sao? Không có đường tiến, không có đường lui, không biết tại sao lại đến đây, cũng không rõ khi nào thì trở về.
Cô nàng là một khách qua đường, khách qua đường không thể chân tình chân thành, tình cảm của khách qua đường càng có kỳ hạn, so với cuộc đời ngắn ngủi mà đơn giản của cô nàng ở triều Lý, kỳ hạn ngắn hơn một chút.
Vu Chu cũng đột nhiên hiểu được, thì ra cô nương này, lúc đau lòng thật sự, không phải ôm ngực hu hu lau nước mắt, mà là như vậy, quay lưng về phía mọi người, đối diện với vách tường, khắc chế hô hấp.
Nàng ở phía sau nhẹ nhàng gọi cô nàng: "Vãn Vãn."
"Chúng ta ra ngoài." Nàng nhỏ giọng nói.
Kéo Hướng Vãn đi tới hành lang, Hướng Vãn ngước mắt nhìn nàng, nhìn không chớp mắt một hồi lâu.
Vu Chu có chút không được tự nhiên, thử hỏi: "Em, nhìn tôi, là có lời gì muốn nói sao?"
"Chị bảo em ra ngoài." Ánh mắt Hướng Vãn trong trẻo mà yếu đuối, làm người ta đau lòng, "Không phải muốn an ủi em sao?"
Vu Chu đơ ra, "ờ" một tiếng, nói: "Tôi chỉ cảm thấy, ở hành lang đối diện với vách tường, khá hơn một chút, bên trong rất nhiều người, lát nữa sẽ tới hỏi em."
Hướng Vãn há miệng, giống như có lời gì muốn nói, lại ngừng lại, trên mặt có chút giận. Dựa lưng vào tường không lên tiếng.
Nhưng giận như vậy, cô nàng lại buồn không nổi.
Vu Chu thấy cô nàng khá hơn một chút, cười cười, cũng dựa vào tường bên cạnh, đút tay vào túi, duỗi chân ra ngoài một chút, lắc lư một cái, ngẩn người.
Hai người nhàm chán ngây người một lúc, Hướng Vãn đột nhiên rời khỏi tường, đi tới trước mặt nàng, chạm vào cổ tay nàng.
Còn có chút không được tự nhiên, nhưng có ý muốn nói chuyện với nàng.
"Em nói, em nói." Lần này Vu Chu học ngoan, thái độ rất tốt.
Hướng Vãn lại tiến lên một bước, nhìn vào mắt nàng nói: "Em có cố gắng không?"
"Hả?"
"Chị từng nói, em phải rất cố gắng, mới có thể lồng tiếng cho nhân vật của chị. Bây giờ em hỏi chị, em có cố gắng không?"
Hướng Vãn thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú vào nàng.
Chết tiệt. Vu Chu ngẩng đầu nhìn cô nàng, nhíu mày: "Hướng Vãn, tôi phát hiện có phải em cao hơn một chút không?"
Tại sao đột nhiên lại trông như cao hơn mình nửa cái đầu.
"Chân chị chưa duỗi thẳng." Hướng Vãn nhìn quét chân nàng một cái.
"À đúng." Vu Chu đứng lên, nhưng vẫn cảm thấy Hướng Vãn cao hơn một chút, lúc trước hai người đều là 1m68, hiện tại Hướng Vãn nhìn như được 1m70.
Một lát sau nàng lại tự phủ định, 1m68 và 1m70 có thể nhìn ra cái gì chứ. Nàng cười.
Hướng Vãn chớp mắt, vẫn đang chờ nàng trả lời.
"Rất cố gắng, thật sự," Vu Chu cười nói, "Nhưng mà, sau này em ra khỏi phòng thu, có thể đừng học người ta dùng giọng điệu của Tô 1 nói chuyện hay không, rất buồn cười."
Hướng Vãn nhận được đáp án vừa lòng, lùi nửa bước kéo dài khoảng cách, nghi hoặc: "Tô 1, là cái gì?"
"Ờ, Tô 1 chính là...... Không biết." Vu Chu rất khó giải thích, không muốn nói, đút tay vào túi muốn đi về phòng.
"Tô 1, với Tô Xướng, đều họ Tô, có quan hệ gì?" Hướng Vãn lại hỏi.
Vu Chu vui vẻ: "Em hỏi chị ấy đi."
Nhàn rỗi chớ nói người thị phi, ngẩng đầu liền thấy Tô Xướng và Bành Hướng Chi đi về phía này.
Hướng Vãn ung dung liếc Vu Chu một cái, sau đó tiến lên, nói với Tô Xướng: "Có một vấn đề, muốn thỉnh giáo cô Tô."
"Hả?"
"Chị và Tô 1 có quan hệ gì?"
Này! Vu Chu muốn hét to bịt miệng cô nàng lại.
Tô Xướng sửng sốt, Bành Hướng Chi ở một bên cười ngặt nghẽo.
Cô ấy dựa sang bên cạnh, lại chế nhạo Tô Xướng: "Bóng thẳng à?" Khá lắm.
Tô Xướng nhìn Vu Chu sắc mặt như đất, thở dài không thể nghe thấy.
Bành Hướng Chi kéo tay Hướng Vãn, kéo cô nàng ra cửa: "Hỏi thăm nhân tính nhanh vậy sao? Tôi nói với em, 1 không 1, 0 không 0, có cong hay không cũng không liên quan đến cô Tô của em."
"Cô ấy à, phương diện yêu đương còn chưa thông suốt."
"Em vẫn nên chuyên tâm học tập, cần gì phải nghĩ những thứ này có hay không, làm sự nghiệp nó không thơm sao?"
"À đúng rồi, chương trình học văn hóa của em cũng phải theo kịp đấy, về nhà bổ sung một chút, ít nhất phải biết chữ, nếu không, em làm sao mà lồng tiếng được?"
......
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa.
Vu Chu nghe tiếng bước chân của Tô Xướng đi tới, mang theo mùi thơm thoang thoảng dừng lại trước mặt nàng.
"Đi thôi." Cô nói.
À, hẳn là đến giờ trà chiều rồi.