Trong đầu Vu Chu đều là câu nói kia của Bành Hướng Chi, cô còn chưa thông suốt.
Ăn cái gì chỉ có bốn người bọn họ, Bành Hướng Chi cũng rất kỳ lạ, vì sao gần đây Tô Xướng đối với vui chơi giải trí lại tích cực như vậy.
Mấu chốt là người cũng chẳng béo lên chút nào, hoàn toàn có thể mở rộng tạo dáng.
Phiền phức.
Hai chữ ăn uống, đương nhiên phải kết hợp với tám chuyện, Bành Hướng Chi vẫn gõ chữ cách cách cách trả lời WeChat, khi thì nhíu mày, khi thì vỗ tay mỉm cười, khi thì bĩu môi, biểu cảm phong phú lạ thường.
Đột nhiên rời khỏi ghế, đưa màn hình điện thoại về phía Tô Xướng, nói: "Cậu nhìn tên này xem, kéo mình nói nửa ngày, cậu lướt lên trên đi, hài vãi."
Tô Xướng lười lướt, không động đậy.
"Cô ấy nói với mình cô ấy gặp phiền toái lớn, mình gấp đến độ không chịu nổi, thiếu chút nữa gọi điện thoại qua, kết quả người ta nói với mình, cô ấy chết trên giường."
"Ha ha ha ha," Bành Hướng Chi nhịn không được muốn cười to, nhưng bởi vì phòng nghỉ rất yên tĩnh, cô ấy lại kiềm chế lại, "Cô ấy nói ở bên nhau mấy năm, tư thế gì cũng thử qua, một chút cũng không có hứng thú, cảm thấy tình cảm gặp nguy cơ lớn, tới tìm mình, mình cmn nào biết chứ, giường mình cũng không có, cô ấy liền chết."
"Cô ấy còn bảo mình hỏi trong nhóm bạn bè, à còn bảo mình hỏi cậu, "đừng cười tôi", mình nói "cô bảo tôi hỏi Tô Xướng kia sao? Tính lãnh đạm như khúc gỗ kia"."
"Không đúng, gỗ ma sát còn cháy, ngay cả gỗ cậu cũng thiếu chút nữa."
"Mình nói với cô ấy, nếu Tô Xướng hiểu, tôi sẽ ăn cái bàn này."
Vu Chu sặc một ngụm nước cam, bắt lấy một tờ khăn giấy bắt đầu lau loạn.
Tô Xướng dựng thẳng lưng ngồi ở trên ghế, nhìn thoáng qua Vu Chu, sau đó chậm rãi nhìn tay mình lướt điện thoại.
Điện thoại xoay một vòng giữa các ngón tay, sau đó bị cô nhẹ nắm, ngón trỏ để bên cạnh, nhẹ nhàng ấn lên mặt bàn.
"Cạch." Gõ ra một tiếng không lớn, nhưng hình như gõ vào tai Vu Chu.
Thì ra Bành Hướng Chi nói "Tô Xướng chưa thông suốt", cũng không phải là nói có lệ với Hướng Vãn, ở trước mặt bạn tốt của Bành Hướng Chi, hoặc là nói trong giới giải trí, Tô Xướng thật sự là một hình tượng không có thất tình lục dục như vậy, chưa từng yêu đương, cũng không có hứng thú.
Tô Xướng nhấc điện thoại lên, một góc điện thoại ngã trên cánh tay cô, cổ tay dựng thẳng, gân xanh lại hơi nổi lên.
Vu Chu thốt ra: "Chị đừng chơi nữa."
Bỗng nhiên im lặng, Bành Hướng Chi và Hướng Vãn nhìn về phía nàng, Tô Xướng cũng nâng mắt, nhìn nàng.
Vu Chu lại nuốt một ngụm nước cam, bổ sung: "Mẹ tôi nói, chơi điện thoại không tốt."
"Hả?" Bành Hướng Chi chớp mắt mấy cái, liếc Tô Xướng, "Màn hình điện thoại của cô ấy tối thui, không chơi đâu."
Tô Xướng lại dừng một chút, cất di động trong tay: "Không chơi nữa."
Hả? Đánh đố cái gì. Bành Hướng Chi cảnh giác hít hít mũi.
Tô Xướng cúi đầu, giơ tay vén tóc sau tai.
Thật ra cô và Vu Chu rất hợp nhau, nhưng vừa rồi Bành Hướng Chi nói, cô có một chút không xác định, theo như lời Vu Chu "Không tìm thấy cảm xúc thích chị lúc trước", có bao gồm hạng mục này không, sự phù hợp này, có phải chính cô đơn phương tự cho là như vậy hay không.
Nhưng cô không có lập trường hỏi lại.
Ngày hôm đó thu âm đến khuya, khi kết thúc đã qua 12 giờ, không biết có phải do Vu Chu yêu cầu quay lại một phân đoạn hay không, hay là vì tình huống bất ngờ của Hướng Vãn làm trì hoãn thời gian.
Nhưng các diễn viên đều rất chuyên nghiệp, mặc dù mệt mỏi đến mức không mở mắt ra được, nhưng vẫn hoàn thành bảo đảm chất lượng.
Cuối cùng câu nói đầy cảm xúc lắng xuống, Chu Linh mới vỗ vai đi ra: "Mệt chết đi được."
"Tôi đi trước đây Bành Bành, tôi thật sự chịu không nổi nữa." Cô ấy cũng không nói nhiều nữa, xách túi vội vã đi vệ sinh.
Điểm Điểm từ trước đến nay là chờ chị em cùng nhau kết thúc công việc, đi ra ngoài dạo qua một vòng, thấy phòng thu bên cạnh còn sáng đèn, liền nói chính mình chờ một chút.
Tô Xướng đỡ eo đi ra, Bành Hướng Chi buồn ngủ ngáp dài, chớp mắt rơi lệ đu ở trên người cô, nói không được không được thật sự là lớn tuổi chịu không nổi nữa.
Hướng Vãn ngược lại rất có tinh thần, tinh thần đến mức Vu Chu bị lây nhiễm ngáp hai cái hoài nghi cô nàng có phải là cổ nhân hay không.
Không phải nói cổ nhân đều làm lúc mặt trời mọc, nghỉ lúc mặt trời lặn sao?
Vuốt mặt một cái, đờ đẫn đi theo Bành Hướng Chi ra ngoài, lúc vào trong thang máy, Vu Chu ấn tầng 1.
Tô Xướng nhìn nàng.
Vu Chu không nói chuyện.
Tô Xướng đợi hai ba giây, hỏi nàng: "Còn sắp xếp gì khác không?"
Vu Chu biết, thật ra cô muốn hỏi là, không cần chị tiễn em sao, nhưng Tô Xướng trước giờ là như vậy, có thể trực tiếp hỏi, cô phải bỏ qua hai ba vấn đề.
Vu Chu hít hít cái mũi mệt mỏi, nói: "Không có. Không cần tiễn em."
Thấy Tô Xướng không trả lời, nàng bổ sung một câu: "Em chỉ lo cô vất vả thôi."
Nàng suy nghĩ một chút, nói câu "Lo lắng chị vất vả" kia, vì thế đổi "chị" thành "cô".
Tâm tư nhỏ đương nhiên không bằng Tô Xướng hiểu nàng, Tô Xướng cong khóe miệng, nói: "Không vất vả."
Vu Chu đang quan tâm cô, điều này làm cho tâm trạng cô rất tốt.
Lần này cô cười rất mê người, có thể là bởi vì buồn ngủ, sung sướng đến vẻ ngoài, cho dù lúc cô nói chuyện cổ họng cũng khàn.
Giống như vô số lần đêm khuya nỉ non.
Khiến Vu Chu hoảng hốt.
Cho đến khi ngồi trên xe, cơn buồn ngủ của Hướng Vãn mới đánh úp đến, tựa đầu vào Vu Chu rồi ngủ thiếp đi.
Bành Hướng Chi ở ghế lái phụ xuống xe, Tô Xướng từ trong kính chiếu hậu nhìn Vu Chu, cùng Hướng Vãn đang ngủ say trên vai nàng.
Cô đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường, Vu Chu nói Hướng Vãn xuyên không tới, cô có chút nóng lòng muốn thử tin tưởng.
Xuất hiện bất thình lình, lại khó có thể nắm bắt.
Nhưng ý nghĩ đó chỉ lay chuyển cô trong một giây và biến mất khi bật đèn pha.
"Ở nhà em bao lâu rồi?" Tô Xướng hỏi.
Vu Chu hạ thấp giọng trả lời: "Hơn một tháng rồi."
"Khi nào thì trở về?"
"Không biết."
Tô Xướng hỏi có chút vượt chừng mực, nhưng có lẽ là bởi vì cô mệt, đi không được đường vòng, Vu Chu cũng mệt mỏi, trả lời cũng không xoay chuyển được.
"Cứ như vậy...... ở đây mãi sao?"
Vu Chu nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, bên cổ là hơi thở ấm áp của Hướng Vãn.
"Sẽ không ở mãi." Nàng nói.
Không muốn nói chuyện này, nàng hỏi Tô Xướng: "Ngày mai ngày mốt, không thu âm, phải không?"
"Ừ, thời tiết báo động đỏ, có mưa rất lớn."
"Vậy sao?" Vu Chu ngẩn ra, vô thức lấy điện thoại ra xem, Weibo quả thật đã thông báo, nhưng nàng không chú ý.
Nàng có chút nhỏ giọng dồn dập hỏi: "Mưa lớn, sẽ có sấm sao?"
"Không chắc." Tô Xướng nhìn dòng xe cộ trong gương chiếu hậu bên hông.
Chắc... sẽ có nhỉ. Vu Chu nhìn Hướng Vãn đang ngủ say.