GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Bé mèo Oản Oản bị dọa đứng người, nhe răng trợn mắt hà hơi với hai con người ướt nhẹp.

Vu Chu không để ý trấn an nó, lập tức lấy balo của Hướng Vãn xuống, đặt xuống đất, sau đó chạy vào phòng vệ sinh xả nước cho cô nàng.

"Vãn Vãn, không kịp xả nước cho bồn tắm rồi, em dùng cái này tắm được không?" Giọng nàng từ trong phòng tắm truyền đến.

Nàng muốn để Hướng Vãn mau chóng tắm nước nóng, tránh bị cảm, cảm thấy hiện tại cô nàng đã đứng dưới mưa to, dùng vòi sen hẳn là không sao.

Lúc điều chỉnh nhiệt độ nước, lại nhớ tới lúc Hướng Vãn nói cô nàng cảm thấy tắm rất nguy hiểm, không chịu dùng.

Cũng không biết tại sao nàng lại nghe thấy cô nàng đứng dưới mưa to.

Có lẽ cô nàng rất muốn trở về, cho nên đồng ý mạo hiểm, nhưng...... haizz, Vu Chu pha nước xong, đắp khăn cho mình, sau đó chạy chậm tới nói: "Em mau cởi quần áo ra, cẩn thận cảm lạnh, tôi tìm cho em một cái khăn tắm lớn, nhiệt độ nước cũng hơi nóng một chút, em tắm thêm một lát, rửa sạch khí lạnh, biết không?"

"Em cởi quần áo ra thì ném ở cửa trước đi, nước này bẩn lắm, lát nữa tôi dùng túi nilon xách ra ban công, nếu không sẽ nhỏ nước đầy nhà."

Hướng Vãn thở hổn hển nhìn nàng, không nhúc nhích.

"Cởi đi, cởi rồi em chạy qua, tôi không nhìn." Vu Chu quay lưng về phía cô nàng thu dọn đồ đạc.

Cô nàng thấy lưng Vu Chu cũng ướt, vì thế sắp xếp xong tâm trạng do dự, hai tay đan chéo nâng vạt áo thun, dùng sức một cái liền cởi ra.

Phía sau lại là tiếng cô nàng cởi quần, quần jean rơi xuống dưới chân, cô nàng chân trần bước ra.

Vu Chu nghe thấy tiếng động, đứng thẳng lưng lên: "Đồ lót không cần cởi, em đi vào tắm đi, đồ lót cởi ra để trong phòng tắm, nếu em có thể giặt thì thuận tay giặt, nếu ngại bẩn không muốn giặt, em để...... tôi giặt cho em."

"Ờ, hoặc là ném đi cũng được."

Ngày thứ hai Hướng Vãn tới đã học được cách tự mình giặt đồ lót, nhưng không tình nguyện lắm, hiện tại bẩn thỉu, không biết cô nàng có muốn động tay hay không.

Trong chốc lát không nghe thấy động tác của cô nàng, Vu Chu không chắc cô nàng còn ở cửa ra vào, vẫn lén lút đi chân trần vào phòng tắm, hết lần này tới lần khác tiếng nước trong phòng tắm lại lớn, nàng nghe không rõ lắm, có chút sốt ruột, gọi hai tiếng "Hướng Vãn".

Không trả lời.

Nàng xoay người, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Hướng Vãn.

Cô nàng nửa thân trần, trên người chỉ còn quần lót, tóc tản ra bao quanh vai và cổ của cô nàng, đồng loạt nở nang ở trong túi áo ngực như ẩn như hiện, nước mưa từ gò má cô nàng nhỏ vào khe rãnh trước ngực, cô nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vu Chu.

Như nàng tiên cá vừa lên bờ.

Sóng mắt Vu Chu lóe lên, ánh mắt không dám nhìn xuống, cũng chỉ tụ trên mặt cô nàng, hỏi: "Sao vậy? Sao không đi tắm?"

Hướng Vãn không để ý Vu Chu nhìn thấy cái gì, chỉ nghiêng đầu, hô hấp nặng nề hỏi nàng: "Chị đối xử với em tốt như vậy, còn muốn giúp em giặt đồ lót, rốt cuộc chị có muốn để em đi không?"

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào. Mỹ nhân ngư không dùng dây thanh quản đổi lấy đôi chân dài xinh đẹp, mỹ nhân ngư dùng dây thanh quản dưới biển sâu chất vấn người hữu duyên cứu mình lên bờ.

Vu Chu phục rồi, kéo cổ tay cô nàng đi vào phòng tắm, đẩy cô nàng vào trong: "Em tắm xong, rồi hỏi tôi vấn đề này được không, thể trạng nhỏ bé này, lần trước tiêu chảy đã lăn qua lăn lại nửa đêm, em có biết cái này rất dễ lấy mạng em không, em là cổ nhân, có chịu được thuốc kháng sinh hay không cũng là một vấn đề, lỡ như phát sốt, thì lại phiền, em biết tính nghiêm trọng của vấn đề không, Hướng Vãn."

Nàng hơi tức giận, nhưng càng nói, chính nàng lại càng tức giận với chính mình. Những thứ này sao lại không nghĩ tới lúc để cho cô nàng đi ra ngoài chứ?

Vu Chu có chút tự trách, nhưng làm ra một bộ hung tợn, chỉ dòng nước tắm: "Đứng đó đi, làm ướt người, làm ấm, sau đó cởi đồ lót ra, tắm rửa."

Nàng liếc một cái, trên người Hướng Vãn nổi da gà.

Chỉ với một chút đồng cảm, chính nàng sau đó cũng cảm thấy nổi da gà.

"Hướng Vãn, tôi cũng rất lạnh." Nàng nói.

Hướng Vãn nhìn nàng một cái, đi tới phía dưới vòi sen, đi vào trong hơi nóng đằng đằng.

Vu Chu thở ra một hơi, quay đầu đóng cửa lại cho cô nàng.

Sau đó run rẩy chạy đến phòng vệ sinh phòng ngủ chính, tắm rửa thật mạnh.

Tắm rửa xong, đau xót trong khe xương đều chạy ra, nàng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ đi vào phòng bếp tìm một chút đường đỏ và nửa củ gừng khô, cắt cho vào trong nồi, nấu canh gừng, tỉ lệ không nắm chắc, chỉ nấu theo tổ tiên mách bảo. Thêm nước, nhạt thêm đường, nàng nấu đồ ăn trước giờ đều như vậy.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng vừa khuấy canh gừng vừa nói: "Tắm xong chưa? Tóc chưa sấy, phải sấy cho khô, em chờ một chút, lát nữa là có thể uống canh gừng rồi."

Hướng Vãn mặc áo ngủ rộng thùng thình, thoang thoảng mùi sữa tắm, nói: "Sấy khô rồi."

Vu Chu lại khuấy canh một lát, mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nha."

Nàng cũng không phải cố ý, nhưng nàng chỉ sợ Hướng Vãn không thể nhanh chóng trở về, dù sao cô nàng cũng không phải người nơi này, tuy rằng cô nàng nói không nhớ cha mẹ mình, nhưng còn có bạn bè, còn có chị em, còn có mèo nhỏ chó nhỏ gì đó.

Cô nàng khẳng định cũng rất nhớ thương.

Hướng Vãn không nhận, cũng không nói không nhận, đi tới bên cạnh nàng, tò mò nhìn nàng nấu canh gừng.

Thật ra cô nàng không có tò mò với nấu canh gừng đến vậy, nhưng cô nàng có muốn hỏi Vu Chu, lại cảm thấy không quá muốn câu trả lời của nàng.

Cô nàng muốn nói với Vu Chu: "Thật ra chị là một người cực kỳ tốt, tại sao, lại luôn xin lỗi?"

Ở trong phòng thu âm nghe được vài lần, ở chỗ mình cũng nghe.

Giống như thoáng xảy ra chút gì ngoài ý muốn, phản ứng đầu tiên của nàng vĩnh viễn là "Xin lỗi".

Giống như đang quấy rầy thế giới này vậy.

Nhưng mà thật sự quấy nhiễu thế giới này, còn có người khác.

"Sao không nói lời nào," Vu Chu nhìn cô nàng, "Xối đến đơ ra à?"

Hướng Vãn vẫn nhìn canh gừng, nghiêng đầu.

"Nếu em không có chuyện gì, thì đi xem balo ở cửa ra vào, xem đồ bên trong có bị ướt không, còn có thể ăn không, bánh quy gấu nhỏ có lẽ hỏng rồi, cái đó là hộp giấy, sữa canxi AD chắc là không vấn đề, em đi dùng khăn giấy ướt lau một chút, để vào trong tủ đồ ăn vặt." Nàng dặn dò cô nàng.

"Vì sao phải để trong tủ đồ ăn vặt, đây không phải là hành lý em trở về sao?" Hướng Vãn không biết đang suy nghĩ gì, trong ánh mắt có chút thăm dò.

"À đúng, em còn muốn lần sau cõng về đúng không?" Vu Chu nói, "Lần sau không biết lúc nào, ăn trước đi, có hạn sử dụng, lần sau tôi sẽ mua cho em."

"Ồ."

Nấu xong canh gừng, hai người mỗi người uống một chén, uống đến đỏ mặt, trên người cũng nóng hầm hập, sau đó cùng nhau nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

"Mưa lớn thật đấy, khi đó nhà em sẽ sập phải không?" Vu Chu cảm thán.

Hướng Vãn liếc nàng một cái, như là đang nói xem thường ai vậy.

Vu Chu vui vẻ: "Em đừng không phục, chúng tôi thoát nước tốt hơn nhiều so với mọi người khi đó."

"Buổi chiều em xem TV có một câu." Hướng Vãn nói.

"Cái gì?"

"Đừng coi thường trí tuệ của cổ nhân."

"Ha ha ha ha." Vu Chu làm một ngụm canh cuối cùng, nhe răng trợn mắt "khà" một tiếng, giống như uống một ngụm rượu.

Uống xong canh gừng, nàng đưa Hướng Vãn đến cửa phòng ngủ, bảo cô nàng nằm xuống, lại đắp thêm một lớp chăn, trời mưa vốn đã lạnh, điều hòa không mở. Hướng Vãn nằm trong chăn, nhìn nàng đứng ở một bên, xử như môn thần, nhịn không được nghi vấn nhìn nàng.

"Em có lạnh không?" Vu Chu nói.

Hướng Vãn lắc đầu.

"Em có nóng không?"

Hướng Vãn vẫn lắc đầu.

"Em phải nóng, em phải nóng," Vu Chu nhíu mày, "Em phải đổ mồ hôi, sao em không đổ mồ hôi chút nào vậy?"

Nàng vươn tay, sờ lên trán, thật sự một chút mồ hôi cũng không có, nhưng cũng may cũng không nóng.

"Vậy có nên...... mở thảm điện cho em không?" Nàng lẩm bẩm.

Hướng Vãn nhìn nàng, Vu Chu cúi người dịch chăn cho mình, mái tóc suôn mượt rủ xuống, quét ở trên mặt cô nàng, thơm ngát, còn có một chút vị ngọt của canh gừng.

"Thảm điện, là vật gì?"

"Tôi nói chơi đó, nào có thời gian trải giường cho em, tôi cũng mệt muốn chết."

"Vậy chị còn không đi nghỉ ngơi đi."

"Tôi phải trông em," Vu Chu thở dài, "Tôi sợ em sốt."

"Em sẽ không sốt." Hướng Vãn chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc nói.

Vu Chu cười: "Cái này em có thể nói chuẩn à?"

"Em cam đoan, cam đoan không sốt, chị đi nghỉ đi, ngày mai thức dậy, em muốn ăn trứng gà nước đường."

"Em nói đó, nếu không sốt, ngày mai thức dậy sẽ có trứng rượu nếp than ăn. Nếu không thoải mái, thì kêu tôi bất cứ lúc nào, nếu không kêu được, hãy lấy điện thoại bên cạnh gối của em, gọi cho tôi."

"Được." Hướng Vãn nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi