GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Hướng Vãn quả nhiên không sốt.

Ngày hôm sau còn khoẻ như vâm ăn tận hai bát cơm chiên trứng lớn.

Vu Chu rất tán thưởng tình trạng sức khỏe của cô nàng, đương nhiên cũng cảm thấy đây là nhờ sự nhanh tay lẹ mắt chăm sóc của mình.

Bởi vì hôm qua cô nàng mắc mưa, hôm nay Vu Chu đại phát từ bi cho cô nàng nghỉ ngơi một ngày, không cần luyện tập lồng tiếng nữa, chương trình học văn hóa chuẩn bị cũng tạm thời gác lại.

Nhưng nàng cũng chưa suy nghĩ thông suốt, nếu nàng cảm thấy Hướng Vãn nhất định phải trở về, tại sao vẫn luôn muốn cô nàng làm này làm kia, làm con cá muối ngắm cảnh không tốt sao?

Không tốt. Đến xã hội hiện đại một chuyến, cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của khoa học kỹ thuật và nhịp sống nhanh của nhân loại, nên cố gắng học nhiều kiến thức và kỹ năng một chút, kiến thức chính là sức mạnh, kiến thức chính là vật kỷ niệm tốt nhất của cô nàng!

Kích động rồi, kết thúc không nên dùng dấu chấm than.

Đến buổi chiều, tin nhắn WeChat ngày hôm qua Vu Chu gửi đã có phản hồi.

Vỏn vẹn mấy hàng chữ, nàng nhìn rồi lại nhìn, lại đi dạo một vòng phòng ngủ của mình, ngồi trên cửa sổ nhìn, sau đó lại lang thang ra phòng khách, nhìn Hướng Vãn một cái, ngồi xuống bàn ăn bên cạnh nhìn một chút.

Qua nửa tiếng, nàng mới lề mề đến bên cạnh Hướng Vãn, nặng nề nói: "Vãn Vãn, có chuyện tôi muốn nói với em."

"Mời nói."

"Là thế này," Vu Chu tự xây dựng tâm lý cho mình, "Hôm qua sấm sét, em không có chút dấu hiệu trở về nào, tôi nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu. Tôi cảm thấy, chúng ta không thể thử như những con ruồi không đầu, chúng ta trước tiên phải xác định một số chuyện."

"Tháng trước, tôi dạy em dùng iPad, em nói tôi giúp em tra tài liệu, tra thử cuộc đời của cha mẹ em, chúng ta không phải đã lên mạng tìm sao? Triều đại kia của cha em, hoàng đế giác ngộ, hữu tướng kia thích làm yêu, cho nên trên cơ bản ghi chép đều là chuyện về gà nấm của hữu tướng kia, ghi chép về cha em không có nhiều, chỉ có vài hành động khuyến khích nông nghiệp gì đó."

"Ừm."

"Không có ghi chép về mẹ em, về em lại càng không."

Hướng Vãn im lặng nhìn nàng.

"Nhưng tôi có bạn làm ở bảo tàng quốc gia, họ có chút tài liệu nội bộ, có một số túi tài liệu, dùng tiền mua là được, tôi nói cô ấy mua giúp tôi tra thử."

"Tốn của tôi 50 tệ." Vu Chu bổ sung.

Hướng Vãn nhoẻn miệng cười.

Cô nàng cười, Vu Chu có chút ngượng ngùng, có vẻ như nàng rất so đo 50 tệ này.

Nàng hắng giọng, tiếp tục nói: "Kết quả em đoán xem thế nào?"

"Em, em đoán......" Hướng Vãn suy nghĩ.

"Haizz, không phải có ý muốn em đoán thật, đây chỉ là một câu nối, em phải nói, "Thế nào"?"

"Thế nào?"

"Quả nhiên đã tra được em!" Vu Chu nhướng mày nâng cao âm lượng, nàng cảm thấy nên cho mình một miếng kinh đường mộc (1).

Hướng Vãn giật mình, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.

"Nhưng mà," Vu Chu biểu cảm phong phú thay đổi ngữ khí thương cảm, "Về em, chỉ có một câu. Đích nữ tả tướng Hướng thị A Tịch......"

"Năm 18 tuổi, đã chết."

Nàng dần dần thu lại những lời đùa giỡn, mấy chữ này khiến lòng nàng chao đảo.

Hướng Vãn cũng ngẩn ra.

Oản Oản trong sự trầm mặc của hai người, meo một tiếng.

Trong TV chiếu "Vương triều Ung Chính", kèn lịch sử trầm thấp tấu vang, quần thần yết kiến, quỳ sát đất hô vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Thiên niên vạn tuế, giống như quả thật có thể vĩnh viễn bất hủ.

Hướng Vãn nuốt xuống, lông mi hơi run rẩy, sau đó hỏi nàng: "Đây là ý gì?"

"Đây có ý là, em...... " Vu Chu do dự đổi cách xưng hô, "Hướng A Tịch cổ đại, đã chết. Hơn nữa, còn ghi chép vào trong lịch sử."

Hướng Vãn không nói gì.

"Em phải biết rằng những gì chúng ta đang trải qua bây giờ, giống như đang ngồi trên một chuyến tàu, tất cả các sự kiện trong lịch sử đều là đường ray bên dưới tàu, đan xen, đầu và đuôi, mới có thể khiến chiếc xe màu xanh lá cây của thời gian di chuyển với tốc độ đều đặn."

"Nếu chuyện Hướng A Tịch qua đời đã được ghi lại, như vậy......"

"Như vậy, em không thể trở về nữa." Hướng Vãn nói.

Vu Chu chân đi dép lê có chút hoảng hốt, ngón chân nhích tới nhích lui, sau đó nàng nói: "Em ngẫm lại, em ngẫm lại, em bình tĩnh một chút."

Nàng đứng dậy, nhìn quanh phòng khách một vòng, sau đó đi đến máy lọc nước và đứng lại, cúi xuống để di chuyển các thùng nước khoáng bên cạnh máy lọc nước.

Lại dời thức ăn cho mèo của Oản Oản ra.

Hướng Vãn thò đầu nhìn nàng, chờ nàng làm xong mới hỏi: "Chị làm gì vậy?"

Vu Chu phủi tay, có chút đổ mồ hôi: "Tôi dọn dẹp chỗ này một chút, ờ, rồi nó sẽ có một bức tường sạch sẽ."

"Chị......"

"Nếu em buồn, có thể tới nhìn vào tường." Vu Chu cẩn thận nhìn sắc mặt của cô nàng.

Hướng Vãn giơ tay, ôm lấy tai mình, sau đó khẽ cắn môi dưới, nhìn nàng, "Phụt" một tiếng cười.

"?" Vu Chu chống nạnh nghiêng đầu nhìn cô nàng.

Hướng Vãn quay đầu lại, tiếp tục xem "Vương triều Ung Chính".

Một lát sau, cô nàng mới nói: "Không cần."

Vu Chu mất tới ba mươi giây mới hiểu được ý của Hướng Vãn, nàng đã dự đoán rất nhiều tình huống, một khóc hai nháo ba úp mặt vào tường gì đó, nhưng không ngờ lại là tình huống này.

Một loại bình tĩnh như vậy.

Nàng oán hận chuyển thùng nước và thức ăn cho mèo về, thầm mắng một câu: "Con nhỏ không có lương tâm này."

Cạn lời.

Lại ngồi xuống bên cạnh cô nàng, tự mình thuyết phục mình, cũng khuyên Hướng Vãn: "Bây giờ em còn nhỏ, không khác gì mấy tôi hồi học đại học, lúc tôi học đại học, vừa rời khỏi nhà, cũng rất vui mừng cảm thấy rất tự do, ai nha, cảm thấy trời đất rộng lớn mặc cho tôi xông pha, không còn bị ba mẹ quản thúc nữa, là người lớn rồi."

"Khi đó, tôi đâu biết cái gì gọi là nỗi đau chia ly hay ân nghĩa nuôi dưỡng, sau đó em đoán xem thế nào?"

"Thế nào?" Hướng Vãn quen thuộc nói tiếp.

"Đến năm ba năm tư, mỗi lần về nhà nghỉ đông và nghỉ hè, ba mẹ đưa tôi ra sân bay, bỗng nhiên tôi khóc, thật đấy, lần nào cũng khóc."

"Tình cảm gia đình này, thật sự phải lớn một chút mới biết được, có tác dụng chậm." Vu Chu lắc đầu nhìn cô nàng.

Hướng Vãn nhìn nàng, cúi người dùng tăm cắm một miếng đào.

""Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn", câu thơ này tôi không biết ở chỗ em có hay không, nhưng thật sự viết rất hay, em trưởng thành rồi, thì càng có thể cảm nhận được nỗi buồn trong đó." Vu Chu nói xong, chính mình cũng có chút khó chịu.

"Mấy bữa trước tôi xem tin tức kia, ôi, hai mẹ con kia tội lắm, mẹ cực khổ bán phế liệu cho con gái học đại học, khó khăn lắm mới nuôi được, đến khi tìm được một công việc, mẹ cô ấy lại bị bệnh hiểm nghèo, cứ như vậy mà mất."

"Cô gái kia khóc đến xé lòng, tôi nhìn cũng đau lòng." Vu Chu nghẹn ngào.

"Cha mẹ và con cái chênh lệch tuổi tác, thường sẽ tạo ra sự không đồng bộ trong tình cảm, điều buồn nhất chính là, khi em biết phải báo đáp ơn nuôi dưỡng, lại không còn cơ hội nữa."

Nàng nói tới đây, đột nhiên nghe thấy bên cạnh khe khẽ nức nở một tiếng.

Vu Chu định thần lại, nhìn sang Hướng Vãn bên cạnh.

Hướng Vãn hơi hé môi, nức nở, nấc nghẹn, khóc lóc, từ nhỏ biến thành lớn, âm thanh từ trong miệng cô nàng tràn ra.

Mà biểu cảm của cô nàng không có chút thay đổi nào.

"Em, đây là đang làm gì......" Vu Chu luống cuống, sẽ không bị kích thích đến mức vậy chứ.

Hướng Vãn im lặng, nghiêm túc hỏi nàng: "Chị nói nhiều như vậy, không phải muốn nhìn em khóc à?"

Vậy thì cô nàng sẽ lồng tiếng cho nàng nghe.

"Vãi," Vu Chu nổi giận, "Tôi cho em học lồng tiếng không phải dùng để qua loa với tôi đâu nhé!"

"Em thật sự chọc giận tôi rồi, Hướng Vãn."

Nàng đi vào phòng ngủ, nàng không muốn quan tâm đến cô nàng nữa.

Nhưng đi tới đi lui lại kịp phản ứng, đúng vậy, nàng chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy, không phải là muốn Hướng Vãn không buồn sao? Tại sao nhìn thấy cô nàng không buồn, ngược lại còn nói mấy lời để kích thích cô nàng.

Nàng bị điên rồi.

Nhưng cũng may tâm trạng Hướng Vãn vẫn rất ổn định, bữa tối ăn không nhiều, nhưng trong phạm vi bình thường, việc nhỏ trong lòng Vu Chu coi như lắng nghe, đang định suy nghĩ về con đường tương lai của Hướng Vãn, thì lại gặp một vấn đề nhỏ.

Hướng Vãn bị sốt rồi.

Ban ngày không sốt, ban đêm mới sốt, sốt nhẹ đứt đoạn liên tục, nhiệt độ cơ thể lúc lên lúc xuống, mãi cho đến sáng hôm sau.

Vu Chu nhìn nhiệt độ cơ thể mới đo được, 37,5 độ, nghĩ nếu lát nữa không hạ thì sẽ đưa cô nàng đi bệnh viện.

Thật ra nàng có chút không muốn đưa Hướng Vãn đến bệnh viện, luôn cảm thấy cô nàng sẽ sợ hãi.

Đắn đo một hồi, trước tiên gửi tin nhắn thoại cho Bành Hướng Chi: "Đạo diễn Bành, hôm nay tôi không đến, Vãn Vãn sốt rồi, lát nữa tôi có lẽ phải đưa em ấy đi bệnh viện."

Qua nửa tiếng, Bành Hướng Chi mới trả lời: "À được được, cô chăm sóc em ấy cho tốt đi, mau khỏe lại."

Một lát sau lại gửi đến một tin nữa: "Vậy ngày mai cô còn tới không? Hôm nay gần như đã thu âm xong các vai chính, ngày mai và ngày kia là thu quần chúng."

Thu quần chúng là bối cảnh của một số quần chúng, ví dụ như tiếng tiểu thương trên đường phố, tiếng người đi đường nói chuyện với nhau.

Vu Chu suy nghĩ một chút: "Thu quần chúng kia tôi sẽ không đến."

Về cái này nàng cũng không hiểu gì, hơn nữa hình như cũng không giúp được gì.

"Được," Bành Hướng Chi nói, "Cô cứ làm việc của cô trước đi, đóng máy chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Được." Vu Chu đặt điện thoại xuống, nhìn Hướng Vãn, thở dài.

————————————

Chú thích

(1) Kinh mộc đường, cũng gọi là tỉnh mộc, giới phương, phủ thước. Một khối gỗ cứng hình chữ nhật, có góc có cạnh. Người sử dụng dùng ngón tay kẹp ở giữa, nhẹ nhàng giơ lên, sau đó dừng lại một chút trên không trung, lại nhanh chóng hạ xuống. Cũng là quan huyện thời xưa dùng, giơ lên vỗ lên bàn, có tác dụng kinh sợ phạm nhân, có lúc cũng dùng để phát tiết, để cho đám người không có việc làm dưới công đường an tĩnh lại, tạo ra hiệu quả yên tĩnh uy nghiêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi