HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Cậu và Hoàng Tuấn Kha đi đến ghế sofa. Lúc này, cậu mới nhìn rõ được Hoàng Mỹ Phương. Bên cạnh cô, là một xe lăn được xếp gọn gàng. Khuôn mặt cô khá giống Hoàng Tuấn Khải, nhưng lại theo hướng yếu ớt hơn. Màu da trắng bệch thiếu sức sống. Mái tóc dài tới giữa lưng đen mượt mà được chăm sóc kĩ càng. Chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng. Đôi môi tái nhợt. Đôi mắt màu nâu cafe trong veo không định hướng.

Hoàng Mỹ Phương mặc một bộ váy màu trắng. Nếu, cô có thể mạnh mẽ và đầy sức sống hơn, bộ dáng này của cô chính là một thiên sứ.

Hoàng Tuấn Kha cười tươi, nói, "Mỹ Phương, em ăn tối chưa?"

Hoàng Mỹ Phương cười mỉm, giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên, khiến cho tâm hồn người được gột rửa, "Em ăn rồi."

Hoàng Tuấn Khải quan sát một hồi, cậu phát hiện rằng. Hoàng Mỹ Phương là một cô gái đáng thương. Cô... bị mù...

Đôi mắt nâu cafe kia to tròn xinh đẹp như thế, vậy mà lại tưởng chừng như không có một thứ gì hiện lên trong mắt cô. Chỉ là một khoảng không tối đen. Hoàn toàn đục màu.

Hoàng Tuấn Kha nhìn đồng hồ, lo lắng nói, "8 giờ rồi, em nên đi nghỉ ngơi nào. Sức khoẻ là trên hết đấy nhé."


Hoàng Mỹ Phương gật đầu, ngoan ngoãn đáp, "Vâng."

Người máy 057 đưa cô lên xe lăn, đẩy xe lăn đưa cô về phòng. Thì ra, phòng của cô nàng nằm trong góc. Thuận lợi cho việc di chuyển rất nhiều.

Hoàng Tuấn Khải nhìn chầm chầm cánh cửa đã đóng lại, cậu hỏi, "Cô ấy... tại sao..?"

Hoàng Tuấn Kha tất nhiên hiểu được câu hỏi ngập ngừng của cậu. Anh cười khổ, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ đau khổ cùng cực, "Chúng ta từng có một tổ ấm thật hạnh phúc. Chúng ta từng có cha, có mẹ. Nhưng, anh đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, cớ sao mọi tội lỗi đều ập lên người chúng ta chứ?"

"Bọn người kia tàn nhẫn giết cha mẹ chúng ta. Bọn chúng vậy mà lại bình thản để chúng ta chứng kiến tất cả! Anh còn nhớ rất rõ, khoảnh khắc tổ ấm chúng ta sụp đổ, Mỹ Phương... cũng sụp đổ. Em ấy bị một tủ đồ đè! Dây chằng ở chân bị đứt hoàn toàn. Cuộc đời còn lại, chỉ có thể sống với chiếc xe lăn. Còn đôi mắt kia, phải chăng... vì quá tuyệt vọng, nên em ấy chẳng còn thèm khát nhìn thấy một thứ gì nữa?" Kể cả người anh trai ngu ngốc này...

Hoàng Tuấn Kha mím chặt môi. Có lẽ, vì quá áp lực và vấn đề tâm lí nên Hoàng Mỹ Phương đã không thể nhìn thấy được gì. Cô... thật giống như em ấy...

Cậu hỏi, "Tôi vào phòng em ấy được không?"

Hoàng Tuấn Kha có chút ngạc nhiên, rồi anh cười khẽ, nói, "Được." Cuối cùng, em trai anh cũng có thể nói chuyện được với em gái anh rồi.

Hoàng Tuấn Khải bước tới căn phòng trong góc, chậm rãi gõ cửa phòng.

Một giọng nói thiếu nữ dịu dàng vọng ra, "Mời vào."

Cậu mở cửa bước vào. Một mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát ập ngay vào mũi cậu. Căn phòng này rất hợp với cô.

Hoàng Mỹ Phương đang ngồi trên giường, cô ngồi rất quy củ, hai tay đặt trên đùi, dáng người thẳng tắp, "Ai đấy ạ?"

Hoàng Tuấn Khải khẽ nói, "Là tôi."


Nghe giọng nói quen thuộc, Hoàng Mỹ Phương kinh ngạc, "Anh Khải?"

"Ừ."

Cô cười mỉm, nói, "Anh, ra đây ngồi với em đi."

Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh cô.

Cảm thấy phần giường bên cạnh mình bị lún xuống, cô quay sang. Dù không thấy được gì, nhưng cô vẫn có thể hướng thẳng vào khuôn mặt cậu.

Cậu không nói gì. Hoàng Mỹ Phương nở nụ cười hạnh phúc, "Anh à, lâu quá rồi. Bao nhiêu năm rồi, anh mới ngồi đây nói chuyện với em?"

Cô hướng mặt ra cửa sổ, một cơn gió nhẹ thổi vào, cô nói tiếp, "Anh nói xem, em có phải quá yếu đuối không? 3 năm trời rồi, mà em vẫn đứng ở vạch xuất phát. Con mắt này vẫn sợ hãi không dám đối mặt với mọi thứ. Em thật yếu đuối mà..."

Hoàng Tuấn Khải chậm rãi nói, "Em rất mạnh mẽ." Ngay cả cậu cũng không nhận ra rằng, trong lúc này, giọng nói cậu vô cùng ôn nhu.

Hoàng Mỹ Phương cười thật tươi, cô nghiêng đầu, hát một bài hát nào đó mà cậu không biết tên.

"Một bầu trời hiện ra sau cơn mưa.

Một mặt trăng biến mất sau bình minh.

Một mặt trời xuất hiện trên bầu trời.

Một căn nhà xinh xắn, một tổ ấm hạnh phúc.


Sau chiến tranh, tôi vẫn còn mọi thứ

Vẫn còn anh trai thân mến, vẫn còn tổ ấm thân yêu.

Sau chiến tranh, tôi vẫn còn đứng đây

Vẫn đứng trên mảnh đất này, vẫn đứng bằng chân mình.

Sau chiến tranh, tôi vẫn nắm chặt tay

Tự hào hô to rằng, "Vẫn chưa kết thúc đâu!"

Sau chiến tranh, tôi vẫn thấy tất cả

Thấy bầu trời xinh đẹp, thấy nụ cười của anh..."

Ngoài cánh cửa, Hoàng Tuấn Kha ôm mặt rời đi, một giọt nước rơi xuống qua khe tay.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi