HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

Lộ Thanh tới rất nhanh. Nghe xong câu hỏi của Hoắc Nguy Lâu, hắn thoáng do dự, liếc nhìn Tống Mị Nương một cái, trong ánh mắt mang theo chút thận trọng và nghi vấn. Nhưng Tống Mị Nương lại không hề để mắt đến hắn. Sau đó, Lộ Thanh gật đầu chắc chắn.

"Đúng vậy, tiểu nhân có thể làm chứng."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày, Lộ Thanh tiếp tục:

"Đêm đó, khoảng giờ Tý, tiểu nhân có đi ngang qua phòng của Tống tỷ tỷ. Lúc ấy, Nguyệt Nương mở cửa, nàng bảo Tống tỷ đã buồn ngủ. Tiểu nhân đứng ở cửa nhìn vào, chỉ nói với Nguyệt Nương đôi ba câu rồi rời đi."

Phúc công công không nhịn được hỏi:

"Giờ Tý ngươi đi tìm các nàng làm gì?"

Muộn như vậy, thân là một nam tử, Lộ Thanh lại đi tìm Tống Mị Nương, thật đáng ngờ.

Lộ Thanh thoáng do dự, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt đảo qua như đang suy nghĩ câu trả lời.

"Lúc tiểu nhân mới vào đoàn kịch, chính là Tống tỷ tỷ dạy cho tiểu nhân tay, mắt, thân, pháp (*), nên cũng coi như là nửa sư phụ của tiểu nhân. Ngày đó tỷ ấy rơi xuống sông rồi sinh bệnh, nên đêm hôm đó tiểu nhân thấy lo lắng, mới ghé thăm."

(*): Tay, mắt, thân, pháp là các kỹ xảo trong nghệ thuật biểu diễn.

"Chỉ là nửa sư phụ thôi sao?"

Hoắc Nguy Lâu đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo, hỏi hờ hững:

"Đêm lên thuyền, khoảng giờ Hợi, ngươi ở trong phòng Tống Mị Nương cũng chỉ nói chuyện tình thầy trò?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Lộ Thanh lập tức biến đổi, đến cả Tống Mị Nương cũng ngạc nhiên ngước mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu một cái. Bạc Nhược U đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại đêm đó nàng gặp Nguyệt Nương khi mang nước, rồi cùng Hoắc Nguy Lâu đến trước phòng Tống Mị Nương, nhưng chỉ tốn thời gian vô ích.

Hoắc Nguy Lâu rõ ràng đã nghe thấy gì đó, nhưng không nói ra, cũng không cho nàng nghe thấy tiếng động trong phòng.

Chẳng lẽ, đêm đó Hoắc Nguy Lâu nghe thấy hai người họ trao đổi những lời lẽ thân mật?

Bạc Nhược U thoáng nhìn sang Hoắc Nguy Lâu, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Lộ Thanh xanh mặt, nhìn Tống Mị Nương một lần nữa. Thấy nàng cúi đầu không nói, hắn cắn răng, đứng thẳng lưng, khẳng khái nói:

"Tiểu nhân ngưỡng mộ Tống tỷ tỷ đã lâu, quả thực có tình cảm với nàng. Chỉ là... trong gánh hát cấm phát sinh tư tình, nên không ai biết."

Nói xong, Lộ Thanh càng thêm vẻ hiên ngang:

"Đã đến mức này, tiểu nhân không còn gì che giấu. Tống tỷ tỷ bệnh nặng, tiểu nhân lo lắng nên đêm lão gia gặp chuyện, tiểu nhân mới ghé qua vào giờ Tý."

Giọng nói dần nhỏ lại, hắn tiếp tục:

"Nhưng khi ấy Nguyệt Nương đã ở đó, nên tiểu nhân không vào phòng."

Nguyệt Nương khẽ cau mày, gương mặt thoáng u sầu, không rõ nàng đã biết chuyện này từ trước hay vẫn còn kinh ngạc.

Hoắc Nguy Lâu nhìn hai người, tuy đã biết họ có tư tình, nhưng Tống Mị Nương lại lôi Lộ Thanh ra làm chứng, rõ ràng là để giải vây. Y hỏi tiếp:

"Ngươi giờ Tý mới tới, là đã hẹn trước?"

Lộ Thanh lại nhìn sang Tống Mị Nương, đáp:

"Đúng vậy... Tiểu nhân và Tống tỷ tỷ hẹn rằng, nếu lão gia có người ở cạnh, tiểu nhân sẽ tìm nàng lúc giờ Hợi. Nếu không có ai bên cạnh lão gia, tiểu nhân sẽ đợi đến đêm khuya khi vắng người."

Khi Lý Ngọc Sưởng còn sống, tư tình là tội lỗi. Nay hắn đã chết, Lộ Thanh bỗng dưng mạnh bạo hơn hẳn.

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng liếc qua hắn:

"Ngươi là nô bộc của Lý Ngọc Sưởng, còn Tống Mị Nương là thiếp của hắn. Hắn đã nâng đỡ ngươi thành danh, ngươi lại dám tư thông với thiếp thất của hắn?"

Ngữ điệu trào phúng của y khiến Lộ Thanh không khỏi cắn môi, vẻ mặt đầy bất bình:

"Hầu gia không rõ, nếu là thiếp thất chính thức thì đã đành, tiểu nhân tuyệt không dám phạm thượng. Nhưng... toàn bộ nữ tử trẻ trong gánh hát đều bị lão gia chiếm đoạt, không danh phận, chỉ để thỏa mãn dục vọng. Những đào hát này, kể cả tiểu nhân, cũng chỉ là công cụ kiếm tiền. Người nào hát diễn tốt thì may mắn, kẻ nào không đáp ứng được liền bị bán vào thanh lâu, có người chọc giận lão gia còn bị đánh đập. Bị đánh chết cũng không phải là ít... Làm gì có nghĩa tình chủ tớ bình thường?"

Ánh mắt Lộ Thanh chứa đầy oán hận, nhưng vẫn giữ vẻ kiềm chế. Thấy Tống Mị Nương không phản bác, hắn thẳng thắn thừa nhận lòng ngưỡng mộ, sống lưng thẳng tắp, trong ánh mắt không chút sợ hãi, ngược lại tạo cảm giác chân thành.

Tống Mị Nương cầm chiếc khăn che miệng, thỉnh thoảng ho nhẹ, bệnh tình rõ ràng trông thấy, từ đầu đến cuối nàng giữ thái độ bình thản, không nói nhiều. Chỉ có Nguyệt Nương bên cạnh nàng là lộ vẻ dè dặt, hơi e ngại.

"Ngươi đến trước phòng Tống Mị Nương vào giờ Tý, trên đường có nghe Liễu Tuệ Nương hát hí khúc không?"

Lộ Thanh lập tức đáp:

"Có nghe. Phòng của Tuệ Nương rất gần, tiểu nhân nghe thấy rõ. Cũng vì nàng còn chưa nghỉ ngơi, tiểu nhân không dám ở lâu, dặn dò Nguyệt Nương chăm sóc Tống tỷ rồi mới rời đi. Sau khi về phòng, tiểu nhân còn nghe thấy tiếng động loáng thoáng từ một phía khác, rồi mới đi ngủ."

Hoắc Nguy Lâu nhìn những người trước mặt, thoáng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Đúng là những nghệ sĩ giỏi nhất của Ngọc Xuân ban, mỗi người đều thể hiện dáng vẻ chân thành hoàn mỹ, không chút sơ hở. Nếu hôm nay chủ sự là người khác, e rằng đã tin lời họ.

Lộ Thanh tuy có chút lộ liễu, thường nhìn Tống Mị Nương để dò ý, tỏ vẻ thiếu quyết đoán. Ngược lại, Tống Mị Nương vẫn ung dung, bệnh trạng càng khiến người ta thương cảm.

Hoắc Nguy Lâu đánh giá ba người, rồi đột nhiên giọng điệu trở nên nhạt nhẽo:

"Cái chết của Lý Ngọc Sưởng, vốn tưởng rằng chỉ là trượt chân té sông. Nhưng nay, lại có nhiều nghi vấn. Hắn là chủ nhân của các ngươi, chắc hẳn các ngươi cũng muốn biết cái chết của hắn có ẩn tình hay không."

Sắc mặt Lộ Thanh khẽ biến, lắp bắp nói:

"Lão gia... là bị hại chết sao?"

Hoắc Nguy Lâu điềm nhiên đáp, vẻ mặt thoáng chút bất đắc dĩ:

"Có vài điểm kỳ lạ chưa thể giải thích rõ."

Lộ Thanh mím môi, thoáng nhìn Tống Mị Nương, rồi tựa như vừa nhớ ra điều gì, nhưng lập tức che giấu vẻ mặt đó, không hỏi thêm. Bạc Nhược U quan sát hắn, ánh mắt lộ chút nghi ngờ:

"Lộ công tử, đêm đó khi ngài gặp Nguyệt Nương ở cửa phòng, ngài có tận mắt thấy Tống Mị Nương không?"

Lộ Thanh khẽ chớp mắt, đáp nhanh:

"Có, tiểu nhân liếc nhìn Mị Nương một chút rồi mới đi."

Có Lộ Thanh làm chứng, xem ra Tống Mị Nương và Nguyệt Nương đã thoát khỏi hiềm nghi. Hoắc Nguy Lâu khoát tay:

"Việc này vẫn cần kiểm chứng thêm. Ngày mai không ai trong số các ngươi được rời thuyền. Giờ đã khuya, lui về phòng nghỉ ngơi, không được đi lại lung tung."

Ba người hành lễ rồi lui ra. Hoắc Nguy Lâu quay sang Lộ Kha:

"Tách Nguyệt Nương và Tống Mị Nương ra, để họ ở riêng."

Lộ Kha nhanh chóng nhận lệnh, không lâu sau quay lại bẩm báo:

"Hầu gia, đã hỏi những thuyền khách quanh phòng Lộ Thanh và Lý Ngọc Sưởng. Đêm ấy họ chỉ nghe tiếng động khi Liễu Tuệ Nương đưa Lý Ngọc Sưởng về, rồi rời đi, ngoài ra không nghe gì thêm. Đêm đó gió lớn, lại có tiếng Liễu Tuệ Nương hát, nên mọi người không để ý chuyện khác, chỉ nghỉ ngơi. Ngay cả người sát vách phòng Lộ Thanh cũng không biết hắn ra ngoài lúc giờ Tý."

Hoắc Nguy Lâu quay sang Bạc Nhược U:

"Tại sao ngươi hỏi hắn có thấy Tống Mị Nương hay không? Có phải ngươi nghi ngờ Tống Mị Nương?"

Bạc Nhược U thoáng ngập ngừng, cảm giác có gì đó không ổn:

"Tống Mị Nương luôn kín đáo, nhưng Lộ Thanh nói hắn chỉ đứng ngoài cửa, trong khi Hầu gia cũng nhớ rõ đêm ấy chúng ta đứng ở cửa không thể thấy giường trong phòng. Vậy mà hắn lại bảo đã thấy Tống Mị Nương một chút mới đi..."

Dừng lại một lát, nàng tiếp:

"Tuy nhiên, đêm Lý Ngọc Sưởng xảy ra chuyện, dân nữ có gặp qua Tống Mị Nương. Lúc đó nàng sốt cao, mê man, trông không giống như người có thể rời giường."

Nguyệt Nương đã nhờ nàng đến xem bệnh cho Tống Mị Nương, hôm đó cũng là ngày Nguyệt Nương biểu diễn lần thứ hai, rồi sau đó Lý Ngọc Sưởng uống rượu cùng Liễu Tuệ Nương và rơi sông mà chết. Ba ngày đã trôi qua, nhưng bệnh tình của Tống Mị Nương vẫn không chuyển biến tích cực.

Đêm đã muộn, Hoắc Nguy Lâu quyết định cho mọi người nghỉ ngơi và yêu cầu tìm một khoang trống để giam giữ Liễu Tuệ Nương riêng biệt. Sắp xếp xong xuôi, y dẫn Bạc Nhược U lên lầu ba.

Trên đường đi, Bạc Nhược U chợt nhớ lại đêm trước, liền hỏi:

"Đêm đó Hầu gia nghe được gì? Có phải khi ấy Hầu gia đã biết hai người họ có tư tình?"

Hoắc Nguy Lâu thoáng ngừng bước, nhưng lại không muốn đáp. Thường ngày, Bạc Nhược U cũng chẳng dám hỏi lại, nhưng giờ đã thân thiết hơn một chút, nàng tiếp lời:

"Nhìn thái độ hai người, dù Lộ Thanh chủ động hơn, nhưng Tống Mị Nương cũng điềm nhiên chấp nhận, không hề phản kháng. Nếu lòng nàng có vướng bận, vậy đêm đó nàng nhảy sông là vì cớ gì? Không lo sẽ bỏ lại Lộ Thanh sao?"

Cả đoàn đã lên lầu ba, nghe vậy, Hoắc Nguy Lâu thoáng đăm chiêu. Bạc Nhược U tự nhủ:

"Hoặc là... chỉ có Lộ Thanh si tình đơn phương? Còn Tống Mị Nương chỉ để ý vị trí của nàng trong Ngọc Xuân ban?"

Bất ngờ, Hoắc Nguy Lâu dừng bước, khiến Bạc Nhược U theo sau đụng vào lưng y. Người y cao lớn, thân hình vững chãi, nàng bị chạm mạnh đến mức chóp mũi đau nhói. Trước khi kịp lùi lại, Hoắc Nguy Lâu đã quay người lại:

"Ngươi nói đúng, Tống Mị Nương không nên nhảy sông như vậy, bởi vì..."

Thấy nàng bụm chóp mũi, đôi mày nhíu lại, trong mắt thấp thoáng ánh nước, không biết vì đau hay vì ánh sáng mờ mà hiện ra vẻ ướt át, gợi lên cảm giác mềm mại làm người ta khó rời mắt. Hoắc Nguy Lâu bất giác im lặng, không thể thốt nên lời.

"Bởi vì sao?"

Bạc Nhược U buông tay khỏi mũi, vì gió sông thổi mạnh nên vài lọn tóc mai bay lên, nàng vén tóc ra sau tai. Hoắc Nguy Lâu lặng nhìn, yết hầu khẽ nhúc nhích:

"Bởi vì... nếu có người để trân trọng, sẽ không dễ dàng tuyệt vọng mà tìm đến cái chết. Lộ Thanh rất quý trọng nàng, và nàng... cũng không phải hoàn toàn vô tình."

Bạc Nhược U nhớ lại thái độ của Tống Mị Nương đêm qua, trong đầu thoáng hiện thắc mắc:

"Nàng thật sự có động lòng sao? Tối qua trước mặt người khác, không hề nhìn ra chút nào."

Nàng tiếp tục, ánh mắt sáng lấp lánh pha chút hiếu kỳ:

"Vậy đêm đó Hầu gia nghe được gì? Chẳng lẽ bọn họ thề non hẹn biển sao?"

Bạc Nhược U đêm đó cách cửa một bước nhưng lại bỏ lỡ. Tâm tính nữ nhi vốn tò mò với chuyện tình tài tử giai nhân, giờ trước mặt nàng là một đôi uyên ương trắc trở, không hiếu kỳ là không phải.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng:

"Muốn biết lắm sao?"

Bạc Nhược U gật đầu, ánh mắt trong trẻo, tràn đầy mong đợi. Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch môi, quay lưng đi vào khoang của mình, còn tiện tay đóng cửa lại, chặn nàng bên ngoài.

Bạc Nhược U sững sờ, rồi bật cười khẽ. Không muốn nói thì thôi, sao lại phải làm nàng bối rối thế này? Nhưng rốt cuộc y giấu điều gì? Nàng tự hỏi, hai má bất giác đỏ ửng - chẳng lẽ đêm đó hai người ấy nói năng thân mật đến khó nghe sao? Ý nghĩ đó khiến nàng lặng lẽ bước về phòng, lòng không ngừng phỏng đoán.

Hoắc Nguy Lâu về phòng, tiện tay tháo đai ngọc vắt lên ghế, rồi cởi áo ngoài ném qua một bên. Trong khoang thuyền khá lạnh, nhưng y lại cảm thấy toàn thân bứt rứt nóng bức. Xưa nay y kiềm chế bản thân, lâu ngày không màng dục vọng, nhưng tối nay lại có cảm giác khó kiểm soát. Y nghiến răng tự hỏi: tuổi trẻ sục sôi đã qua, sao bây giờ lại trở nên khó kiềm chế?

Y gọi ra ngoài:

"Người đâu-"

Phúc công công nhanh chóng bước vào:

"Hầu gia có gì dặn dò?"

Nghe giọng Hoắc Nguy Lâu hơi cáu:

"Lấy nước lạnh đến đây!"

Phúc công công thoáng kinh ngạc:

"Hầu gia... hiện đang giữa mùa đông, gió lạnh trên sông..."

Lời chưa dứt, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Nguy Lâu đã khiến ông không dám nói thêm.

"Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục. Mau đi lấy nước!"

Phúc công công đành vâng lệnh, lòng không khỏi lo lắng.

Trong phòng sát vách, sau khi Bạc Nhược U rửa mặt và nằm xuống, vẫn nghe thấy tiếng động từ phía Hoắc Nguy Lâu. Nhớ lại vẻ mặt y khi nãy, nàng hừ khẽ rồi nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bạc Nhược U thức dậy như thường lệ khi trời mới tờ mờ sáng. Nàng định chờ Hoắc Nguy Lâu để bàn thêm về buổi thẩm vấn đêm qua, nhưng khi đi ngang qua, thấy cửa phòng y vẫn đóng chặt.

Nàng khẽ bước tới cửa phòng Trình Uẩn Chi để hỏi thăm, thấy hắn đã thức dậy, liền xuống lầu lấy đồ ăn sáng. Khi đến gần ban công tầng dưới, bất chợt nghe tiếng động, nàng liền nhìn ra phía đông, thấy Hoắc Nguy Lâu trong trang phục đen tuyền, đang luyện kiếm trên ban công.

Bạc Nhược U dừng bước, lặng lẽ quan sát.

Trong không gian rộng rãi, Hoắc Nguy Lâu vung kiếm sắc bén dài chừng ba thước, từng chiêu thức mạnh mẽ dứt khoát, uy dũng tựa hổ báo. Đường kiếm thoăn thoắt, tựa dòng nước chảy, bóng dáng y vừa uyển chuyển vừa kiên nghị, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ mà trầm trồ.

Sáng sớm, ánh mặt trời chỉ mới thoáng hiện, cả thuyền lâu chìm vào sự tĩnh lặng, yên bình. Hoắc Nguy Lâu không biết đã bắt đầu luyện kiếm từ khi nào, từng đường kiếm của y uyển chuyển mà mạnh mẽ, khí thế hùng dũng như muốn xẻ đôi cả làn gió và con sóng. Sự kiêu hãnh toát ra từ người y mang vẻ cuồng ngạo và uy dũng, tựa như một vị hiệp khách không vướng bụi trần, lấy sông núi làm kiếm khí, lấy trăng sao làm tâm hồn, tỏa ra khí chất phi phàm bao trùm cả trời đất, khiến Bạc Nhược U chẳng thể rời mắt.

Con thuyền chầm chậm lướt đi, toàn bộ lầu hai đều do Tú Y Sứ canh giữ, nơi đó chỉ có một mình Hoắc Nguy Lâu. Áo bào đen của y tung bay trong gió, như hòa vào sự mênh mông của dòng sông, gợi lên dáng vẻ siêu phàm, phóng khoáng, vừa mạnh mẽ lại vừa thoát tục. Bạc Nhược U đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn, không rời mắt lấy một giây.

Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Nguy Lâu chậm rãi dừng động tác, mồ hôi lấp lánh chảy dài trên gò má, y giơ tay lau qua, như có cảm giác được nhìn lại phía lan can lầu ba. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, y thoáng nhướng mày, còn Bạc Nhược U lập tức bối rối, cảm giác ngượng ngùng khi bị bắt gặp nhìn lén bất chợt dâng lên, nhưng nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ cúi đầu hành lễ rồi quay người bước xuống lầu. Vừa quay lưng, nàng mới nhẹ nhõm thở phào.

Tim nàng đập rộn ràng không ngừng.

Xuống đến lầu một, bước vào nhà bếp gặp các thuyền công, thần trí nàng mới dần tĩnh lại. Nàng vốn định lấy đồ ăn sáng, nhưng một người trong đám người giúp việc bỗng cẩn thận hỏi:

"Xin hỏi cô nương, đêm qua Hầu gia có trách tội gì chúng tiểu nhân không ạ?"

Bạc Nhược U thoáng ngạc nhiên:

"Hầu gia sao lại trách các người?"

Thuyền công vẻ mặt uể oải, giải thích:

"Nước trên thuyền tuy đủ dùng, nhưng mỗi nơi có lượng phân phối riêng cho việc nấu ăn, uống trà hay tắm rửa. Đêm qua Hầu gia đột ngột sai người lấy nước lạnh tắm, làm nước còn lại thiếu hụt, chúng tiểu nhân có chút lo lắng..."

Các quý nhân thường kỵ nước sông, nên từ khi khởi hành đã mang theo đủ nước. Nay thuyền đã đi vài ngày, nước để tắm rửa gần cạn, dự kiến sẽ bổ sung tại bến đò Trường Phong hôm nay. Không ngờ đêm qua Hoắc Nguy Lâu lại muốn tắm nước lạnh.

Bạc Nhược U có chút ngạc nhiên, sao trời lạnh thế này mà Hoắc Nguy Lâu lại dùng nước lạnh? Nàng dịu giọng trấn an:

"Đừng lo, Hầu gia sẽ không trách tội các người đâu."

Thuyền công nghe xong mới an tâm, lúc này Bạc Nhược U nhìn thấy ngoài phòng bếp đặt hai chiếc bình sắc thuốc, khẽ nhíu mày hỏi:

"Thuốc này của ai?"

Thuyền công đáp:

"Một là của Tống đại gia Ngọc Xuân ban, còn một là của phu nhân họ Hồ."

Bạc Nhược U ngạc nhiên thêm lần nữa, liếc nhìn kỹ các bình thuốc. Đoán phu nhân họ Hồ có lẽ đang mang thai, các vị thuốc bên trong đều là an thai, còn bình thuốc của Tống Mị Nương thì đúng là phương thuốc nàng kê trước đó.

Bạc Nhược U hỏi:

"Thuốc của Tống đại gia được sắc mấy lần trong ngày?"

"Ba lần mỗi ngày, uống liên tục ba ngày, nhưng giữa chừng có ngừng một nửa ngày."

"Ngừng nửa ngày?" Bạc Nhược U nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ bệnh tình không tiến triển của Tống Mị Nương. Vì sao đang yên lành lại ngừng thuốc giữa chừng?

Một vị ma ma làm việc trên thuyền bước tới, giọng đầy ái ngại:

"Thuốc bắt đầu sắc từ hôm diễn lần thứ hai, nhưng sáng hôm sau, Tống đại gia bỗng dưng nôn mửa, choáng váng, tim đập hỗn loạn, đến cơm nước cũng không ăn được, đành ngừng thuốc nửa ngày."

Nôn mửa, choáng váng, tim đập loạn?

Bạc Nhược U suy nghĩ, phương thuốc nàng kê vốn nhẹ, hiệu quả thanh nhiệt, giảm bớt sợ hãi, phù hợp với bệnh trạng sốt cao của Tống Mị Nương. Vậy nhưng triệu chứng nôn mửa, tim đập loạn chỉ có thể xảy ra khi dùng thuốc quá liều. Nàng cầm bình thuốc, khuấy nhẹ rồi kiểm tra, thấy liều lượng thích hợp, không quá liều.

Biểu cảm Bạc Nhược U thoáng trầm xuống, trong lòng lờ mờ hiểu ra, nhưng nàng vẫn hỏi:

"Sau khi nôn mửa, các ngươi xử trí ra sao?"

Ma ma thở dài:

"Thật là khổ sở. Vị đại gia kia bỗng dưng nôn mửa, chúng nô tỳ cũng bị trách mắng, nói là lỗi của chúng ta."

Ma ma nói tiếp:

"Lúc mới lên thuyền, người của Ngọc Xuân ban đã căn dặn không để hạt dẻ trong điểm tâm, cơm canh của các nàng. Chúng ta vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng sáng ấy khi Tống đại gia nôn mửa, các nàng một mực khăng khăng là do ăn nhầm hạt dẻ. Nói ăn hạt dẻ khiến đại gia khó thở, ngất xỉu, có thể phát ban. Thật là khó hiểu..."

Nghe vậy, Bạc Nhược U ngây người. Hạt dẻ bình thường lại có độc? Lời nói của ma ma như đánh thức điều gì đó trong nàng.

Sau khi lấy đồ ăn sáng cho Trình Uẩn Chi, Bạc Nhược U lập tức đến hỏi thăm. Nghe lời khẳng định chắc chắn của Trình Uẩn Chi, lòng nàng trĩu nặng. Đến cửa phòng Hoắc Nguy Lâu, nàng vội gõ cửa, giọng vẫn còn gấp:

"Hầu gia, dân nữ biết..."

Chưa kịp nói hết, nàng sững người, bởi Hoắc Nguy Lâu đang thay y phục.

Cẩm bào của y vì mồ hôi mà ướt đẫm, nằm dưới đất. Y chỉ mặc quần dài màu đen, thân trên trần trụi, tay vừa với lấy chiếc áo khoác. Nghe thấy giọng nàng, y thoáng khựng lại, xoay đầu nhìn nàng. Bạc Nhược U lập tức ngơ ngác, lúng túng đứng tại cửa. Hoắc Nguy Lâu nhếch mày, từ tốn mặc áo khoác lên, buộc lại vạt áo rồi nhàn nhạt hỏi:

"Có chuyện gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi