HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

Bạc Nhược U đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu tiên thấy rõ một nam tử ở trần trước mặt mình.

Hoắc Nguy Lâu sống lưng cứng cáp, cơ bắp săn chắc, khung xương như được điêu khắc, sức mạnh dường như chứa đựng ngàn cân. Chỉ trong thoáng chốc, tim Bạc Nhược U đập nhanh dồn dập, bỗng dưng nàng nhớ đến cảnh y múa kiếm sáng nay, mạnh mẽ và tàn nhẫn tựa chim ưng vồ mồi, lại tuấn nhã cường ngạnh. Giữa trời đông lạnh giá, khung cảnh mờ ảo phủ sương nơi bờ sông lớn, y múa nên một cảnh tượng hổ khiếu long ngâm. Hai bên gò má nàng chợt nóng bừng, còn Hoắc Nguy Lâu thì xoay người.

Lồng ngực y rộng rãi, các đường cơ rõ nét chạy xuống dưới xương sườn, hướng về vùng bụng, và kéo dài vào bên trong chiếc quần dài màu đen. Bạc Nhược U thoáng bối rối, không biết nên xoay người hay là rủ mắt xuống. Nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn bình thản, thong thả khoác áo vào, như thể việc bị nàng nhìn thấy thân thể y là chuyện vô cùng tầm thường.

Bạc Nhược U bèn di chuyển tầm nhìn qua một bên, không dám nhìn thêm, nhưng đôi bàn tay trắng đặt bên người cũng không nhịn được mà nắm chặt lại. Ánh mắt tuy đã dời đi, nhưng thân thể Hoắc Nguy Lâu, qua bao rèn luyện trong máu lửa và gió sương, vẫn khắc sâu vào trong tâm trí nàng, không cách nào gạt bỏ.

Tim nàng đập rộn ràng, hơi nóng trên má mỗi lúc một tăng, đến cả thùy tai cũng ửng đỏ. Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt hỏi:

"Cô có chuyện gì?"

Vẻ mặt y thản nhiên, vừa nói vừa ngồi xuống nhuyễn tháp. Dáng người uy nghi, khí thế bức người thường ngày vẫn vậy, nhưng vạt áo nửa hở nửa cài, để lộ cơ ngực săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện, có chút lười biếng, lại tựa hồ trêu chọc.

Y híp đôi mắt phượng, liếc qua thùy tai đỏ lên của Bạc Nhược U, thùy tai vốn tinh xảo, nhẵn nhụi, lại không xỏ khuyên, giờ khắc này kết hợp với gò má ửng hồng khiến yết hầu Hoắc Nguy Lâu khẽ nhấp nhô.

Trong ánh mắt y lóe lên chút u ám khó đoán, rồi rất nhanh lại thoáng qua nụ cười, nghiêm trang nhưng không thiếu phần ung dung, nhìn Bạc Nhược U với vẻ bối rối mà y chưa từng thấy.

Trong lòng Bạc Nhược U có phần luống cuống, nhưng thái độ thản nhiên của Hoắc Nguy Lâu lại khiến nàng bớt ngượng ngùng. Có lẽ, do Hoắc Nguy Lâu quyền cao chức trọng, quanh y kẻ hầu người hạ luôn túc trực, chỉ e rằng trong mắt y, nàng chẳng khác gì Phúc công công.

Vừa nghĩ như vậy, tinh thần nàng cũng phấn chấn hơn, thẳng lưng lên, nói:

"Dân nữ vừa mới --"

Nàng vừa ngước lên, lại thấy vạt áo nửa mở của Hoắc Nguy Lâu, tâm tư mới vừa bình ổn liền căng thẳng, khiến lời nói cũng ngắt quãng:

"Vừa... vừa mới đi tới nhà bếp."

Nàng không dám nhìn thẳng, nên dời mắt về phía gối thêu bên cạnh Hoắc Nguy Lâu.

"Dân nữ thấy bệnh trạng Tống Mị Nương chưa khỏi, nên nghĩ liệu nàng có dùng thuốc đều đặn không. Nhưng khi dân nữ đến phòng bếp mới biết, nàng đã bắt đầu dùng thuốc từ hôm dân nữ kê đơn, sau khi uống hai lần thì sáng sớm hôm sau - cũng chính lúc phát hiện thi thể Lý Ngọc Sưởng - nàng nôn mửa không ngừng, người mệt mỏi, tim đập rối loạn, tình trạng rất nghiêm trọng."

Hoắc Nguy Lâu thu hết dáng vẻ Bạc Nhược U không dám nhìn vào đáy mắt y, ý cười càng chân thật, nhưng nghe xong lời nàng nói, y lại thắc mắc:

"Uống thuốc do cô kê mà bệnh tình ngày càng trầm trọng?"

Nghe đến chính sự, tâm trí Bạc Nhược U lập tức vững vàng hơn, nhìn Hoắc Nguy Lâu một cái, nàng đáp:

"Không hẳn vậy, dân nữ kê đơn thuốc chủ yếu để thanh nhiệt, có thêm tác dụng an thần. Trong thuốc có hoạt thạch, tiêu thạch, tuy có thể dùng làm thuốc nhưng có độc tính ba phần. Khi kê đơn, phải ghi rõ liều lượng, không được dùng quá liều. Lúc đến phòng bếp, dân nữ thấy bình thuốc ngay trước mặt, lượng thuốc vẫn vừa đủ."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu cũng dần trở nên nghiêm nghị.

"Điều bất thường là ở đâu?"

Bạc Nhược U nghiêm mặt, giọng điệu cũng trầm xuống:

"Trừ việc dùng quá liều, còn một khả năng khác, nếu bệnh nhân không phải bệnh thương hàn nhưng lại uống thuốc này, sẽ xuất hiện triệu chứng khó chịu. Thuốc có ba phần độc, nếu không bệnh mà dùng thuốc chẳng khác nào uống thuốc độc, nên mới sinh ra triệu chứng nôn mửa."

"Không bệnh nhưng lại giả bộ bệnh?" - Giọng Hoắc Nguy Lâu lạnh lẽo.

Sắc mặt hai người đều nghiêm nghị, dư vị kiều diễm vừa nãy lập tức tan biến. Bạc Nhược U gật đầu:

"Có thể hai người họ có âm mưu, nhưng dân nữ chưa từng nghi ngờ. Hôm đó là Nguyệt Nương tìm đến dân nữ, khi dân nữ đến, thấy Tống Mị Nương rất nóng, còn đổ mồ hôi, đêm trước nàng nhảy sông nên có thể bị thương hàn, khi ấy dân nữ không ngờ, nghĩ lại bây giờ, Tống Mị Nương và Nguyệt Nương có lẽ đã bày mưu lừa dân nữ."

Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu lóe lên tia lạnh lẽo:

"Mọi người đều biết cô ta nhảy sông, nhưng chưa đủ, còn muốn lợi dụng miệng của cô để mọi người tin rằng cô ta bệnh nặng --"

Bạc Nhược U gật đầu:

"Họ thật có điểm quái lạ, nhưng dân nữ không nghi ngờ nhiều. Hôm ấy là dân nữ tự mình đến xem, dù không bắt mạch nhưng có chạm vào trán, thật sự nóng. Nghĩ lại, trước khi Nguyệt Nương đến tìm dân nữ, họ có lẽ đã dùng thủ đoạn nào đó để giả triệu chứng."

"Nếu muốn thân nhiệt tăng đến đổ mồ hôi, chỉ cần trùm kín chăn lâu cũng được, và việc Nguyệt Nương chủ động đến tìm dân nữ càng giúp họ dễ dàng che giấu việc giả bệnh."

"Nếu Tống Mị Nương thực sự giả bệnh thì đêm Lý Ngọc Sưởng chết, nàng có lẽ không bệnh nặng như đã thể hiện."

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm rồi nói:

"Nếu vậy, Lộ Thanh cũng đang nói dối. Đêm ấy hắn nhìn thấy Nguyệt Nương nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy Tống Mị Nương."

Bạc Nhược U đồng ý:

"Ngày ấy Lộ Thanh trả lời có phần không khớp, lúc hắn nhìn Tống Mị Nương, dường như đã biết không ai khác chứng kiến, nên lập tức phản ứng giúp nàng nói dối."

Hoắc Nguy Lâu trầm tư:

"Nếu án mạng này là do Tống Mị Nương gây ra, nàng nhất định phải có lý do để ra tay lúc này. Liễu Tuệ Nương vì Trần Hàn Mặc, vậy Tống Mị Nương là vì ai?"

"Vì Nguyệt Nương." - Bạc Nhược U chắc chắn.

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

"Bản Hầu từng nghi ngờ Nguyệt Nương, nhưng Tống Mị Nương chỉ có thể chuộc thân cho nàng ta. Giết người vì Nguyệt Nương, phải chăng là quá mức?"

Bạc Nhược U khẽ mím môi, đôi chút do dự nhưng vẫn lên tiếng:

"Nếu chỉ là tình nghĩa tỷ muội, Tống Mị Nương có lẽ không đến nỗi muốn giết người, nhưng nếu bọn họ là mẹ con thì sao?"

"Mẹ con?" - Hoắc Nguy Lâu ngồi thẳng người.

Bạc Nhược U nghiêm túc:

"Vừa rồi dân nữ nghe thuyền công nói, sau khi Tống Mị Nương nôn mửa không ngừng, từng trách họ rằng do họ không cẩn thận vì nàng không ăn được hạt dẻ. Nếu ăn vào sẽ hít thở không thông và sinh bệnh sởi, thậm chí còn nặng hơn."

Trên mặt Hoắc Nguy Lâu thoáng hiện vẻ nghi hoặc, Bạc Nhược U liền tiếp tục giải thích:

"Dân nữ thấy tình trạng này quả thật kỳ lạ, bởi hạt dẻ vốn chỉ là thực phẩm bình thường, không mang độc tính. Thế nhưng, trên đời lại có người không thể tiêu hóa hạt dẻ, tựa như một số người sinh ra đã thích hoặc kỵ một số loại thức ăn. Có những người không thể ăn hạt dẻ, điều này vốn dĩ là bẩm sinh. Vừa rồi dân nữ có hỏi nghĩa phụ, người bảo rằng trong một quyển y thư cổ, từng ghi chép về hiện tượng này, rằng có người không thể ăn hạt dẻ, có người không thể dùng cá biển, và thậm chí có người không thể uống rượu. Số người như thế tuy không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Điều đáng chú ý là, một số trường hợp như vậy có thể di truyền cho đời sau."

"Ngoài ra, thuyền công cũng nhắc đến việc không chỉ Tống Mị Nương không thể ăn hạt dẻ, mà ngay cả Nguyệt Nương cũng vậy. Dân nữ cảm thấy, một cặp thầy trò trong cùng một gánh hát, liệu có thể trùng hợp như thế sao? Hơn nữa, Tiền Minh Lễ từng nói Nguyệt Nương do Tống Mị Nương chăm sóc từ nhỏ. Dân nữ hoài nghi, Nguyệt Nương có lẽ không chỉ là đồ đệ mà Tống Mị Nương thu nhận giữa chừng, hai người rất có thể có quan hệ huyết thống."

"Nếu đúng như vậy, việc Tống Mị Nương vì Nguyệt Nương mà làm ra chuyện gì cũng có thể giải thích."

Nói đến đây, Bạc Nhược U ngừng lại đôi chút, rồi tiếp:

"Dân nữ cũng chưa dám khẳng định, vì chứng bệnh dị ứng thức ăn này liên quan đến huyết thống vẫn còn ít ghi chép."

Bất ngờ, Bạc Nhược U hỏi thêm:

"Không biết Minh công tử có biết về chứng bệnh này hay không?"

Hoắc Nguy Lâu suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy gọi Phúc công công tới, phân phó:

"Bảo Lộ Kha đi dò hỏi thân thế của Nguyệt Nương, xem nàng bao nhiêu tuổi thì vào đoàn kịch Ngọc Xuân Ban. Ngoài ra, gọi Minh Quy Lan tới đây một chuyến."

Gần đây, trên thuyền vốn chẳng mấy yên ổn, Minh Quy Lan lại đi đứng khó khăn nên không tiện ra ngoài. Phúc công công nghe dặn dò xong vừa định gọi người, nhưng khi nhấc mắt lại thấy vạt áo của Hoắc Nguy Lâu hở ra trước ngực. Ông khẽ nhướn mày, lộ vẻ nghi hoặc nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Hầu gia --"

Nói rồi chỉ vào ngực áo.

Hoắc Nguy Lâu thoáng nhíu mày, tựa hồ không thích sự lắm lời của Phúc công công, nhưng cũng không để ý, kéo vạt áo lại gọn gàng hơn.

Phúc công công lúc này mới đi gọi Minh Quy Lan. Rất nhanh, tiếng xe lăn vang lên bên ngoài cửa. Minh Quy Lan xuất hiện, khoác trên người áo dài nguyệt bạch, dung nhan ôn hòa tựa ngọc. Bạc Nhược U thấy hắn không có người hầu đi theo, liền vội vàng bước tới đẩy xe lăn giúp.

Minh Quy Lan cũng không từ chối, vừa vào cửa đã mỉm cười:

"Hầu gia gọi ta đến có việc gì phân phó?"

Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn Bạc Nhược U, ngầm ý bảo nàng nói, nàng liền lên tiếng:

"Không biết công tử có hay biết, trên đời có những người kiêng kỵ một số thức ăn nhất định, dẫu thức ăn đó không hề có độc, nhưng sau khi họ dùng vào sẽ phát sinh triệu chứng không khỏe. Nếu nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng."

Minh Quy Lan khẽ nhíu mày:

"Ta tất nhiên có nghe qua, nhưng vì sao cô nương lại hỏi đến việc này?"

Bạc Nhược U liền thuật lại những gì đã nghe được sáng nay. Minh Quy Lan thoáng kinh ngạc:

"Việc này tuy có đôi chút kỳ lạ, nhưng không phải không có khả năng. Nhưng sao cô nương lại liên tưởng đến việc hai người họ có thể có quan hệ huyết thống?"

Bạc Nhược U đáp:

"Từ lâu dân nữ từng nghe nghĩa phụ và nghĩa mẫu nói qua một lý giải tương tự, nhưng trước kia chỉ nhớ loáng thoáng. Hôm nay lên thuyền, dân nữ đã hỏi lại nghĩa phụ. Người nói rằng đúng là có chứng bệnh này, hơn nữa có thể di truyền qua cho đời sau."

Ánh mắt Minh Quy Lan lóe lên một tia sáng, nhưng không hỏi thêm, chỉ nói:

"Đúng vậy, ta từng đọc qua y thư ghi chép tương tự. Tuy nhiên, nguyên nhân tại sao thì chưa rõ, cũng chưa có phương pháp điều trị. Phần lớn những y thư đều ghi nhận đây là chuyện kỳ lạ. Nếu xét đến khả năng huyết thống, việc này không phải lúc nào cũng truyền cho con cái, còn cần phải xem thân thế của Nguyệt Nương ra sao."

Nhận được sự khẳng định từ Minh Quy Lan, giả thuyết của Bạc Nhược U cũng có cơ sở. Không lâu sau, Lộ Kha xuất hiện tại lầu ba, bẩm báo:

"Hầu gia, Nguyệt Nương quả thật từ nhỏ đã ở trong Ngọc Xuân Ban. Các hầu nhân lớn tuổi và Tiền Minh Lễ đều nói rằng, vào mùa xuân năm đó, Nguyệt Nương được đưa vào đoàn kịch với danh phận là nữ nhi từ một người họ hàng xa của Lý lão gia. Khi ấy nàng chỉ là một đứa bé mới sinh. Tuy nhiên, cụ thể người họ hàng đó là ai thì không ai biết. Từ lúc biết nói, Nguyệt Nương luôn được Tống đại gia dạy dỗ, lại ăn mặc chỉn chu, tốt hơn nhiều so với những người khác, vì là đồ đệ đích truyền của Tống đại gia."

Sắc mặt Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu thoáng trầm xuống. Hoắc Nguy Lâu hỏi tiếp:

"Lúc ấy Tống Mị Nương ở đâu?"

Lộ Kha lộ vẻ bối rối:

"Việc này thì không ai hỏi kỹ..."

Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, chỉ tay về phía ngoại bào treo trên tường. Phúc công công lập tức bước tới khoác áo lên cho y.

"Gọi hầu nhân vừa mới hỏi chuyện tới đây, bản Hầu muốn tự mình thẩm vấn."

Thu thập được manh mối quan trọng, Hoắc Nguy Lâu liền muốn tiếp tục truy vấn, không muốn kéo dài thêm nữa.

Rất nhanh, ba hầu nhân, trong đó có Tiền Minh Lễ, bị dẫn đến trước mặt Hoắc Nguy Lâu.

Nghe hỏi về quan hệ giữa Nguyệt Nương và Tống đại gia, Tiền Minh Lễ đáp:

"Năm đó, Tống đại gia khoảng mười lăm tuổi, lên đài từ khi mười bốn tuổi và đã chói sáng sảnh đường. Nhưng trong một lần biểu diễn, nàng bất ngờ ngã từ sân khấu và gãy chân, phải nghỉ dưỡng hơn nửa năm. Tuy vậy, Lý lão gia vẫn rất coi trọng nàng, tạo điều kiện để nàng dưỡng sức, và khi quay lại sân khấu, phong độ của nàng không hề giảm sút."

Nghe xong, Hoắc Nguy Lâu liền hỏi:

"Sau khi Tống Mị Nương bị thương, Nguyệt Nương mới được đưa vào gánh hát sao?"

Tiền Minh Lễ gật đầu:

"Đúng là như thế, khoảng một năm sau khi nàng bị thương."

Hoắc Nguy Lâu hỏi tiếp:

"Vậy chẳng ai nghi ngờ thân thế của Nguyệt Nương sao?"

Tiền Minh Lễ lộ vẻ kinh ngạc:

"Hầu gia nói là... Nguyệt Nương là Tống đại gia...?"

"Không, chuyện này không thể nào. Khi ấy Tống đại gia đang nổi danh, sao có thể sinh hài tử được?"

Hoắc Nguy Lâu nhìn Tiền Minh Lễ một cách nghiêm nghị, ông lúng túng:

"Lúc ấy tiểu nhân chỉ là một kẻ làm công tầm thường, cũng không biết nội tình bên trong. Đoàn hát đều sống tập trung trong hí viên riêng biệt, người làm tầm thường như chúng tiểu nhân cũng không thể tiếp cận."

Hoắc Nguy Lâu lại hỏi hai hầu nhân lớn tuổi khác, câu trả lời của họ không khác nhiều. Nguyệt Nương sinh ra khớp với thời điểm Tống Mị Nương bị thương, mà cả hai đều không ăn được hạt dẻ, khiến ai cũng dễ liên tưởng đến khả năng giữa hai người có quan hệ huyết thống. Thế nhưng, nếu Nguyệt Nương là con gái của Tống Mị Nương, phụ thân nàng là ai?

Nếu như Liễu Tuệ Nương có thể cùng Trần Hàn Mặc yêu đương, thì Tống Mị Nương cũng có thể có tình ý với người khác. Nhưng nếu Lý Ngọc Sưởng là cha đứa bé, thì động cơ để Nguyệt Nương ra tay giết người lại khó mà xác định. Cha ruột sao lại gây hại cho nữ nhi của mình?

Sau khi ba người lui ra, Hoắc Nguy Lâu trầm giọng nói:

"Nếu phụ thân của Nguyệt Nương thật sự là Lý Ngọc Sưởng, vậy vụ này có thể biến đổi lớn."

Phúc công công cũng nghe, ngập ngừng rồi nói:

"Vậy liệu khả năng xấu nhất sẽ là..."

Bạc Nhược U nghe mà sống lưng lạnh toát, Hoắc Nguy Lâu đã nghiêm mặt nói:

"Gọi Lộ Thanh đến."

Khi Lộ Thanh đến nơi, sắc mặt so với hôm qua càng lộ vẻ lo lắng hơn. Sau khi hành lễ, hắn chỉ cúi đầu nhìn xuống trước mặt, không còn sự điềm tĩnh như hôm qua.

"Ngươi đối với Tống Mị Nương là thật lòng sao?" Hoắc Nguy Lâu hỏi.

Lộ Thanh khẽ ngẩng cằm, đáp: "Tất nhiên."

Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nói: "Vậy các ngươi có dự định gì không? Giờ Lý Ngọc Sưởng đã chết, dù hai người các ngươi đã ký văn tự bán đứt, nhưng cuối cùng cũng bớt đi nhiều ràng buộc. Cái chết của hắn có nhiều điểm kỳ lạ, chẳng lẽ... ngươi và Tống Mị Nương hợp mưu hại chết hắn?"

Sắc mặt Lộ Thanh biến đổi mạnh mẽ. Hôm qua, vẫn là Tống Mị Nương và Nguyệt Nương bị tra hỏi, hôm nay lại đến lượt hắn?

Lộ Thanh vội vàng nói: "Đương nhiên không phải, mong Hầu gia minh giám! Tiểu nhân tuy ái mộ Tống tỷ tỷ, nhưng trong lòng tỷ ấy biết rõ Lý Ngọc Sưởng sẽ không bao giờ buông tha, nên chưa từng hứa hẹn gì với tại hạ cả."

Lộ Thanh nói xong, gương mặt dần trở nên khổ sở.

"Lý Ngọc Sưởng vốn không quá nghiêm khắc với vai nam trong đoàn. Trước đây, đã có người chuộc thân mà rời đi. Tống tỷ tỷ chỉ mong tiểu nhân sớm tích đủ bạc để rời khỏi Ngọc Xuân Ban, chứ tỷ ấy sẽ không đi đâu."

"Nhưng trước đó, nàng từng gây gổ với Lý Ngọc Sưởng, nói muốn chuộc thân kia mà."

Lộ Thanh cười khổ: "Những điều đó đều là giả... Tống tỷ tỷ chẳng qua không muốn tiếp tục lên sân khấu nữa, cho nên mới nhiều lần chọc giận Lý Ngọc Sưởng. Nhưng dù hắn có coi trọng tỷ ấy, cũng không cho phép tỷ ấy nghỉ hát."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu sắc bén: "Vậy giọng hát của cô ta bị hỏng là thật hay giả?"

Lộ Thanh do dự một lát, suy nghĩ rồi đáp: "Tống tỷ tỷ sinh ra đã có chất giọng rất tốt, nhiều năm qua cũng rất tỉ mỉ bảo dưỡng. Người khác qua tuổi 23, 24 giọng thường mất đi vẻ trong trẻo, nhưng tỷ ấy lại không vậy. Nếu muốn, tỷ ấy vẫn có thể tiếp tục hát..."

Lộ Thanh nói đến đây, vẻ mặt lộ ra sự si mê. Ai cũng có thể nhận ra rằng hắn không chỉ ái mộ Tống Mị Nương mà còn khâm phục tài năng thiên bẩm của nàng. Với hắn, Tống Mị Nương không chỉ là sư phụ mà còn là người trong lòng, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập niềm say mê.

"Nếu vậy, vì sao cô ta lại nhảy sông?" Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng cười một cái. "Xem ra ngươi đối với cô ta là tình sâu ý trọng, nhưng cô ta với ngươi lại chỉ là tầm thường. Nếu trong lòng có ngươi, tất nhiên sẽ không vì tức giận mà nhảy sông."

Lộ Thanh không hề tức giận, chỉ cười khổ: "Điều này tiểu nhân đã biết từ lâu. Tiểu nhân trong lòng Tống tỷ tỷ, thậm chí còn không sánh được với Nguyệt Nương. Nhưng tiểu nhân cũng chẳng để tâm, dù tỷ ấy chẳng hề đáp lại, tiểu nhân vẫn ngưỡng mộ tỷ ấy như cũ."

Nói đến đây, gương mặt hắn chợt hiện lên chút phẫn nộ.

"Sở dĩ tỷ ấy nhảy sông, là vì Lý Ngọc Sưởng ép buộc. Mọi chuyện này đều phải trách hắn..."

Hoắc Nguy Lâu nhìn Lộ Thanh, giọng nói có phần nghiêm khắc hơn.

"Nhưng ngươi vừa nói rằng giọng của cô ta không hỏng, cũng chẳng còn muốn lên sân khấu. Đêm đó, cô ta nhảy sông, trong mắt người ngoài là vì Lý Ngọc Sưởng không trọng dụng, làm nhục cô ta trước mọi người. Giờ nghe ngươi nói, mọi chuyện này chẳng phải là điều cô ta mong muốn sao?"

Lộ Thanh chưa từng nghĩ đến điều này, nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi, hắn chợt bối rối và hối hận, thốt lên:

"Tỷ ấy... tỷ ấy..."

Hắn tựa hồ cũng không hiểu rõ lý do thực sự khiến Tống Mị Nương nhảy sông, ánh mắt đảo liên tục mà vẫn không tìm được lời giải thích hợp lý. Hoắc Nguy Lâu lại hỏi:

"Đêm hôm ấy, ngươi có thật sự nhìn thấy Tống Mị Nương không?"

Lộ Thanh vừa hé môi định trả lời thì giọng của Hoắc Nguy Lâu chợt lạnh đi.

"Ngươi tốt nhất nên nói thật. Bản Hầu thấy ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, trước đây có nói dối thì có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng từ bây giờ, nếu còn một chữ giả, bản Hầu sẽ không dễ dàng tha thứ nữa."

Lộ Thanh ngập ngừng, rồi cúi đầu, lưng dần khom lại vài phần.

"Đúng vậy... Tiểu nhân chưa từng thấy Tống tỷ tỷ, chỉ nói chuyện với Nguyệt Nương đôi câu. Khi ấy, Nguyệt Nương nói Tống tỷ tỷ đã ngủ rồi, nên tiểu nhân mới rời đi."

Việc chưa từng gặp Tống Mị Nương khiến giả thiết rằng nàng cố tình tạo ra một nhân chứng càng thêm đáng tin. Hoắc Nguy Lâu cho người tạm giam Lộ Thanh, rồi hỏi về tình hình đêm qua của Liễu Tuệ Nương.

Lộ Kha đáp: "Liễu Tuệ Nương nửa đêm hát hí khúc ê a, còn Tống Mị Nương và Nguyệt Nương thì vô cùng yên tĩnh."

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm một lát, rồi nói: "Đưa Nguyệt Nương xuống lầu một và canh gác trước mặt Tống Mị Nương."

Lộ Kha hiểu dụng ý của Hoắc Nguy Lâu, lập tức tuân lệnh rời đi.

Hoắc Nguy Lâu thấu hiểu lòng người, quan hệ giữa Tống Mị Nương và Nguyệt Nương vốn đã thân thiết, nhưng nếu chỉ là tình tỷ muội, thì Nguyệt Nương không thể quan trọng đến vậy. Nếu thực sự là mẹ con, không gì có thể so với việc bảo vệ nữ nhi. Kế sách giết người tâm can, lần này là để đánh vào trái tim người mẹ của Tống Mị Nương. Mặc dù có phần tàn nhẫn, nhưng trong vụ án thiếu chứng cứ này, chỉ có cách đó mới có thể khiến nàng lộ sơ hở.

Chẳng mấy chốc, Lộ Kha trở về, bẩm: "Tống Mị Nương thấy Nguyệt Nương bị mang đi, sắc mặt liền căng thẳng, bước tới hỏi thăm nhưng thuộc hạ vẫn chưa đáp lời."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, phân phó: "Mang Liễu Tuệ Nương tới."

Sắc trời đã sáng rực, gió thổi nhẹ trên mặt sông, sương mù dần tan, thuyền lâu đi càng chậm lại. Xa xa là bến đò Trường Phong, nếu không có gì bất thường trong án này, giờ khắc này mọi người trong Ngọc Xuân Ban đã xuống thuyền.

Khi Liễu Tuệ Nương bước vào, nét trang điểm trên mặt không khác gì hôm trước. Nàng bị tạm giam suốt đêm, nhưng gương mặt không chút vẻ mệt mỏi, thậm chí còn khe khẽ ngâm một đoạn hí khúc.

"Dân nữ bái kiến Hầu gia."

Hành lễ xong, nàng ngẩng đầu, cười nhạt, nhìn Hoắc Nguy Lâu với vẻ kiêu ngạo, không một chút sợ hãi.

Hoắc Nguy Lâu không nói gì. Y không thường xử lý án mạng, nhưng từng tiếp xúc với không ít vụ của các quan lại triều đình. Những người này, nhiều kẻ lọc lõi trên quan trường, y đều đối phó được. Giờ đây, Liễu Tuệ Nương mang đến cho y cảm giác của một kẻ kiêu ngạo, chẳng sợ sống chết.

Một lúc sau, Hoắc Nguy Lâu lạnh nhạt nói:

"Xem ra ngươi chắc mẩm mình sẽ không bị kết tội."

Liễu Tuệ Nương cười mỉm: "Dân nữ không hiểu Hầu gia đang nói gì. Đêm đó dân nữ ngâm nga hí khúc, ai cũng biết. Lão gia rơi xuống sông bên thuyền khác, trừ phi dân nữ có thuật phân thân, nếu không thì cái chết của lão gia và dân nữ chẳng liên quan gì."

"Vậy ngươi nghĩ hung thủ có thể là Tống Mị Nương không?" Hoắc Nguy Lâu không tỏ vẻ giận dữ, ngược lại bình tĩnh hỏi.

Liễu Tuệ Nương lắc đầu, mặt đầy vẻ khinh thường, giọng nói phảng phất ý châm chọc Tống Mị Nương.

"Ai mà biết? Cô ta không được lão gia sủng ái, biết đâu lại sinh lòng sát nhân? Dân nữ chẳng dám nói bừa, Hầu gia và các đại nhân cứ điều tra."

Lộ Kha thấy vẻ mặt này của nàng, không khỏi nhíu mày, cảm giác như nàng chắc chắn họ không phá được vụ án.

Hoắc Nguy Lâu khẽ híp mắt, tựa hồ đang cân nhắc điều gì. Lúc này, Bạc Nhược U lạnh nhạt nói:

"Đêm đó, cô trông thấy Lý Ngọc Sưởng từng bước đi đến mép thuyền, sau đó rơi xuống sông, cũng là biểu hiện thế này sao?"

Liễu Tuệ Nương nhìn Bạc Nhược U, nét mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

"Cô nương nói gì vậy? Lúc lão gia chết, ai cũng biết ta đang làm gì..."

"Tất cả mọi người đều nghĩ cô đang ngâm hí khúc trong phòng." Bạc Nhược U gật đầu, bỗng chuyển chủ đề. "Nhưng nếu thật sự người ngâm hí khúc trong phòng cô đêm đó căn bản không phải là cô thì sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi