HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

Nắp quan tài vừa mới mở ra, một luồng mùi hôi thối gay mũi lan ra, bên trong, Hứa Vãn Thục đã qua đời một tháng, thân mặc tang phục, nằm giữa những đám giòi bọ lít nha lít nhít bò đầy khắp người nàng.

Dù Bạc Nhược U từng trải không ít, đối diện cảnh tượng này, nàng cũng không nhịn được mà cau mày. Tú Y Sứ đứng bên cạnh nhìn nhau một cách ngập ngừng, trên gương mặt lộ vẻ do dự xen lẫn đồng tình, trong khi Ninh Kiêu vẫn chỉ lạnh lùng chăm chú quan sát.

Bạc Nhược U xắn tay áo, ngậm viên hương hoàn trong miệng, che mặt bằng khăn lụa, mang đôi bao tay mà Hoắc Nguy Lâu ban thưởng, sau đó mới tiến đến nghiệm thi. Thấy đôi bao tay này, trong mắt Ninh Kiêu lóe lên một chút, rồi nhanh chóng liếc về phía Hoắc Nguy Lâu.

Phu phụ Hứa Khang đứng cách đó không xa, không dám tới gần. Hoắc Nguy Lâu thấy vậy, cũng bước tới bên cạnh Bạc Nhược U. Vừa nhìn vào tình trạng trong quan tài, đôi lông mày của y cũng không khỏi nhíu chặt.

Gió núi lạnh buốt, Bạc Nhược U đề phòng chất bẩn bắn lên người, ống tay áo xắn cao, để lộ đôi tay trắng nõn như ngó sen, trông thanh tú mảnh khảnh, làm cho người ta không khỏi nảy sinh lòng thương tiếc. Nhưng vẻ mặt nàng lại nghiêm túc, ngăn cách mọi ánh mắt từ bên ngoài.

Ninh Kiêu cùng các Tú Y Sứ tuy biết Hầu gia của mình sẽ không mang người không có tài nghệ theo bên, nhưng vì Bạc Nhược U là nữ tử nên trong lòng họ vẫn có chút hồ nghi. Khi thấy nàng kéo cổ áo tang của người chết để quan sát, vẻ mặt của họ trở nên ngạc nhiên và kính nể. Ninh Kiêu, ban đầu lạnh lùng đứng quan sát, cũng dần buông lỏng vẻ mặt.

Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U cúi người, lộ phần eo mảnh mai, những con giòi bọ bò lổm ngổm bên tay nàng. Hứa Vãn Thục đã qua đời lâu ngày, thi thể không chỉ bốc mùi khó chịu, mà còn khó nhận ra hình dáng ban đầu. Bạc Nhược U đứng gần như vậy khiến y không khỏi sinh lòng ưu tư, khó mà thờ ơ nhìn tiếp.

Hoắc Nguy Lâu hơi nghiêng người, lần đầu tiên trong lòng dâng lên chút thương tiếc. Y rất rõ, cảm xúc này không phải chỉ vì nàng là nữ tử.

Dù có thương xót cũng không thể làm qua loa. Và Bạc Nhược U hiển nhiên không có ý định đó. Suốt nửa canh giờ, nàng chăm chú nghiệm thi, mồ hôi ướt đẫm người dù đang đứng giữa gió núi lạnh lẽo. Nàng giơ tay áo lau trán, mở miệng báo cáo:

"Nguyên nhân tử vong là bị ghì chết, không phải thắt cổ tự sát."

Một lời xác nhận này xác định Hứa Vãn Thục bị mưu sát, không phải tự sát. Phu phụ Hứa Khang nghe thấy sắc mặt liền biến đổi, Hứa Khang thoáng lộ vẻ nghi hoặc. Bạc Nhược U lạnh lùng tiếp lời, bẩm báo với Hoắc Nguy Lâu:

"Vết trói trên thi thể giống hệt với người bị hại đầu tiên, vết ghì dưới xương sụn yết hầu. Nếu là thắt cổ tự sát, dấu vết sẽ không thấp như vậy. Vết trói quanh gáy hình vòng tròn, độ nghiêng lệch không cao, nếu là treo cổ, dấu dây thừng phải kéo xéo xuống chứ không hất lên. Hơn nữa, vết thương quanh cổ nàng rất nặng, tổn thương da nghiêm trọng, chảy nhiều máu. Màng mắt cũng tương tự. Nếu giải phẫu, màng não chắc chắn có dấu hiệu xuất huyết, điều này không phù hợp với trường hợp tự sát. Nếu là tự sát, tổn thương không nghiêm trọng và ứ máu không đến mức này."

Liếc vào quan tài, Bạc Nhược U tiếp tục: "Trên tay người chết có vết trầy, móng tay còn dính chất bẩn, tạm thời chưa xác định được là gì..."

Trong tay nàng là một mảnh khăn lụa, trên đó dính vài hạt bẩn màu đen, hơi dơ bẩn do nhiễm nước thi. Nàng dừng một chút rồi nói:

"Nhờ Hứa đại nhân chưa rửa sạch thân thể của Hứa cô nương trước khi chôn, nên vẫn còn nhận thấy những dấu vết này."

Người sau khi mất thường được sửa sang lại để an táng, ít nhất phải được lau rửa. Hứa gia thậm chí không buồn rửa sạch đôi tay nàng, có thể thấy rằng khi Hứa Vãn Thục bị đưa vào quan tài, mọi thứ đều qua loa đại khái.

Bạc Nhược U nói từng câu rõ ràng, giọng nói trong trẻo, không thèm nhìn đến Hứa Khang nhưng lời lẽ khiến mặt hắn đỏ bừng.

Nàng lại nói: "Khi bị hại, nàng đã giãy giụa rất dữ dội, điều này thể hiện qua máu chảy ở gáy và vết bầm trên xương quai xanh. Hung thủ có lẽ đã ra tay ở am ni cô hoặc nơi kín đáo gần đó, còn xà ngang bị gãy có lẽ là trùng hợp. Điểm này có thể hỏi nhân chứng tới hiện trường sớm nhất để xác minh... Thực ra, chỉ cần nhìn ngoại thương trên người nàng đã thấy không giống tự sát. Chỉ là Hứa đại nhân cố ý bỏ qua chi tiết này."

Sắc mặt Hứa Khang thoáng hiện nét chột dạ và lo lắng. Bạc Nhược U nói tiếp: "Ngoài ra, vết trói trên thi thể có độ nông sâu tương đồng với người bị hại trước đó. Nếu trước kia còn nghi ngờ hung thủ có phải cùng một người hay không, hiện tại có thể khẳng định, những cái chết trong vụ án này đều do một người gây ra."

"Vết thương ngoài cánh tay nàng do thối rữa quá nặng nên không phân rõ được là từ vật sắc bén nào. Nhưng vẫn có thể thấy đường cắt gọn gàng. Khi lột lớp da, không để lại vết tích dư thừa. Điều này cho thấy hung thủ có kỹ năng sử dụng đao cao, hoặc sống bằng nghề phải biết dùng đao thành thạo."

Nói xong, Bạc Nhược U cầm đao nghiệm thi trên tay làm mẫu: "Như dân nữ, cũng có thể lột ra miếng da như vậy."

Thấy nàng quá chuyên tâm, Hoắc Nguy Lâu nhíu mày: "Trước đây có nghi ngờ là đầu bếp hoặc đồ tể-"

Bạc Nhược U chưa tiếp lời, trong mắt ánh lên nét trầm tư. Rõ ràng qua mấy ngày nay nàng đã có suy nghĩ mới, nhưng còn chưa kịp nói thì Hoắc Nguy Lâu đã lên tiếng trước:

"Mấy điều này, trên đường về lại nói tiếp. Hiện giờ suy nghĩ lại, xem còn chỗ nào cần nghiệm lại không. Nếu không còn thì rửa tay đi, chúng ta nên về thành."

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, ánh sáng trở nên âm u, có dấu hiệu sắp chuyển mưa.

Bạc Nhược U cẩn thận gói lại mảnh khăn lụa dính bẩn, đặt vào rương gỗ. Sau đó nàng xem xét lại thi thể, những dấu hiệu ngoại thương để ghi nhớ những gì có thể xảy ra. Cuối cùng, nàng gật đầu để Tú Y Sứ đóng lại nắp quan tài.

Quan tài từ từ đóng lại, Bạc Nhược U nhìn Hứa Vãn Thục chìm dần dưới nắp gỗ, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Hoắc Nguy Lâu phân phó đắp lại phần mộ rồi bước đến bên cạnh nàng:

"Nàng đi theo bản Hầu."

Bạc Nhược U không biết y muốn làm gì, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều mà bước theo. Khi y đưa nàng ra khỏi góc Tây Bắc của nghĩa trang Hứa gia, nàng mới nhận ra y đang dẫn nàng vào sơn cốc. Không lâu sau, tiếng suối róc rách vọng lại, trên mặt nàng không giấu được nét vui mừng:

"Hầu gia sao biết ở đây có suối?"

Băng qua một rặng tùng, họ nhìn thấy dòng suối trong veo. Lúc này, trên mặt Bạc Nhược U vẫn còn che khăn, chỉ lộ đôi mắt, tay còn dính chất bẩn, thoáng mùi hôi. Là nữ nhi, lại yêu sạch sẽ, nên khi Hoắc Nguy Lâu còn chưa kịp trả lời, nàng đã nhanh chóng bước đến suối.

Hoắc Nguy Lâu đứng dưới bóng cây tùng xanh, đáp: "Ta đã đến đây trước, tất nhiên biết rõ."

Bạc Nhược U cẩn thận giặt sạch bao tay, sau đó tháo khăn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi. Thấy nước suối trong vắt, nàng không nhịn được lấy nước vỗ nhẹ lên mặt. Dù đầu xuân, nước suối trên núi vẫn lạnh buốt, nhưng nàng không hề bận tâm. Hoắc Nguy Lâu nhìn mà nhíu mày, định nói gì rồi lại thôi.

Sau khi rửa mặt xong, Bạc Nhược U với gương mặt ướt nhẹp đứng lên. Giờ nàng đã thả tay áo xuống, dáng vẻ dịu dàng như tiểu thư khuê các, lại thoáng chút thô ráp. Hoắc Nguy Lâu lắc đầu, rồi quay người trở về hướng nghĩa trang.

Bạc Nhược U đi theo phía sau Hoắc Nguy Lâu, vừa đi vừa nói:

"Vết trói trong hai lần bị ghì chết cơ hồ giống hệt nhau, điều này khiến dân nữ suy đoán rằng mỗi lần gây án, hung thủ đều tự chuẩn bị dây thừng từ trước, chứ không phải hành động ngẫu nhiên. Chỉ là, lúc ra tay với Nhị tiểu thư Bá phủ, không rõ vì sao hắn lại thay đổi cách thức."

Hoắc Nguy Lâu chậm bước lại:

"Ngụy Linh không có giờ giấc cố định khi ra ngoài, có lẽ ngày ấy thật sự chỉ là ngẫu nhiên."

Bạc Nhược U bước lên cạnh y, xung quanh là những hàng tùng bách cao vút tạo nên không gian có phần âm u, nhưng sự hiện diện của Hoắc Nguy Lâu bên cạnh lại khiến nàng cảm thấy an tâm hơn. Nàng tiếp tục hỏi:

"Sau khi trở về thành, Hầu gia còn định đến Bá phủ chứ?"

Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn nàng, thấy ánh mắt dịu dàng của nàng chăm chú hướng về phía mình, y thu hồi ánh mắt rồi khẽ gật đầu:

"Sẽ đến."

Trở về nghĩa trang, phần mộ của Hứa Vãn Thục đã được đắp lại. Sau khi mọi việc ổn thỏa, đoàn người tiếp tục lên đường quay về kinh thành. Lúc xuống núi Phượng Minh, Bạc Nhược U không khỏi xốc rèm xe ngựa lên, ngoái nhìn lại dãy mộ trên núi. Trên nghĩa địa ở núi Phượng Minh có rất nhiều khu mộ, các gia tộc quyền quý kinh thành cũng lựa chọn nơi đây làm chốn an nghỉ cuối cùng. Nhìn thoáng qua, nàng bỗng nhớ đến nghĩa trang của gia tộc Bạc cũng nằm trong đó.

"Vừa rồi nàng muốn nói gì về hung thủ?" Hoắc Nguy Lâu hỏi, kéo Bạc Nhược U trở lại hiện tại. Nàng xoay người đáp:

"Trước đây dân nữ từng nghi ngờ hung thủ có thể là đầu bếp hoặc đồ tể, nhưng hôm nay, sau khi xem qua nhiều thơ văn tranh vẽ của Lục Văn Hạc, dân nữ cảm thấy hung thủ không phải là đầu bếp."

"Các nạn nhân mà hung thủ chọn đều là tiểu thư nhà quyền quý, mặc đồ đỏ, và có nốt ruồi chu sa - một đặc điểm rất đặc biệt. Xuất thân gia thế của họ cũng không phải tầm thường, và họ đều từng tham dự thi xã Lăng Tiêu. Điều này khiến dân nữ nghi ngờ rằng, hung thủ không phải ngẫu nhiên chọn họ, mà là kẻ có hiểu biết văn chương, thậm chí có sự say mê kỳ quái với nốt ruồi chu sa trên cơ thể nữ tử. Điều này khiến dân nữ liên tưởng đến một số truyền thuyết ma quái về mặt nạ da người từng đọc trong thoại bản."

"Nói về những sinh vật ma quái xấu xí, thấy nữ tử dương gian có dung mạo xinh đẹp liền hóa thành người để dụ dỗ rồi sát hại, chẳng qua là muốn chiếm lấy lớp da đẹp đẽ ấy, cùng với nốt ruồi chu sa để đắp lên thân mình..."

Bạc Nhược U dừng lại, rồi tiếp tục phân tích vụ án:

"Hung thủ có kỹ năng dùng đao điêu luyện, trong mắt hắn, có lẽ lớp da của nữ tử là một bảo vật đáng để chiêm ngưỡng. Hành động của hắn tựa như người ta bỏ tiền ra mua tranh quý - là lột da để trân trọng, cất giữ. Hoặc bản thân hắn có khuyết tật nên sinh ra lòng đố kỵ, muốn chiếm đoạt những gì mình không có."

Bạc Nhược U nói xong, trong giọng nói đã không còn đơn thuần như những suy đoán ngày đầu, mà đã phác họa được phần nào tâm lý của hung thủ. Phương thức và động cơ dù tàn nhẫn đến khó tin, nhưng dưới cách phân tích của nàng lại dường như hợp lý.

Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn nàng khiến Bạc Nhược U có chút lúng túng:

"Dân nữ có phải đã tưởng tượng quá xa rồi không? Trên đời này có những người tuy bề ngoài học rộng tài cao, nhưng phẩm chất không tốt, hoặc dù trông đạo mạo, nhưng trong lòng đầy ma quỷ, chỉ vì chút ham muốn riêng mà sinh tâm hại người..."

"Bản Hầu nào nóinàngi không đúng?" Hoắc Nguy Lâu tựa vào thành xe, trầm giọng nói.

"Bản Hầu cảm thấy khả năng phán đoán của nàng rất tốt, nghiệm thi cũng hiệu quả, và lối suy nghĩ này, dù không hợp lẽ thường, lại chạm đúng vào động cơ gây án của hung thủ."

Bạc Nhược U nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Nguy Lâu lại nói tiếp:

"Nếu có liên hệ đến văn chương và hội họa, rất nhiều nghề cũng cần dùng đao, như bồi tranh, khắc ngọc, nặn tượng, làm đồ sứ, đóng sách bán trong tiệm, hoặc cắt giấy trong các cửa hàng. Những nghề này đòi hỏi kỹ năng sử dụng đao điêu luyện, người làm việc này thường ít nhiều giao tiếp với các nghệ thuật phẩm thanh nhã."

Cách thức gây án của hung thủ tuy tàn ác, nhưng lột da lại khéo léo tinh tế, tạo cảm giác như người từng tiếp xúc với những thú vui thanh nhã. Nghe Hoắc Nguy Lâu nhận xét, Bạc Nhược U cảm thấy lòng vững tin hơn. Lúc này, Hoắc Nguy Lâu vén rèm xe, dặn dò Ninh Kiêu:

"Ngươi đến Hứa gia xem xét tình hình thẩm vấn, và nhất định phải tìm ra tì nữ kia. Bản Hầu sẽ đi Bá phủ."

Ninh Kiêu bên ngoài đáp lệnh. Khi đoàn người trở lại kinh thành, đường phân nhánh, họ chia đường mà đi. Hoắc Nguy Lâu dẫn Bạc Nhược U tiến về hướng Trung Cần Bá phủ. Đến cổng Bá phủ, người giữ cửa thấy Hoắc Nguy Lâu tự mình tới, lập tức kinh hoàng đi thông báo.

Chưa kịp vào chính viện, lão phu nhân đã đích thân ra đón:

"Là Hầu gia đích thân đến sao?"

Hoắc Nguy Lâu trước tiên an ủi lão phu nhân, sau đó mới nói:

"Án này vốn do Ninh Kiêu tiếp quản, nhưng hôm nay ta có thời gian nên cũng muốn hỏi thêm đôi chút. Ta đến quý phủ là để tra hỏi kỹ hơn."

Lão phu nhân vừa trò chuyện với Hoắc Nguy Lâu, vừa kín đáo liếc nhìn Bạc Nhược U đi bên cạnh. Đáy mắt bà thoáng kinh ngạc, nhưng gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh:

"Hầu gia bận trăm công ngàn việc mà vẫn đến đây, án này có lẽ sắp phá được rồi. Hầu gia muốn hỏi gì xin cứ hỏi."

Vào chính đường, nước trà vừa dâng lên, Hoắc Nguy Lâu hỏi đến việc Ngụy Linh muốn mời tiên sinh dạy thơ văn. Lão phu nhân đáp:

"Đúng là nàng từng nói qua chuyện này, chúng ta rất ủng hộ sở thích của nàng. Chỉ là nàng chưa nói rõ muốn mời ai. Khi đó, ta còn định mời một vị đồng môn của Lục Tế Tửu..."

Đồng môn của Lục Tế Tửu lớn tuổi hơn Lục Văn Hạc, và khi Ngụy Linh không được Lục Văn Hạc đồng ý, nàng cũng không nhắc đến tên hắn. Hoắc Nguy Lâu lại hỏi thêm vài câu, lão phu nhân bày tỏ rằng mình chưa từng nghe qua người nào tên Lục Văn Hạc. Y tiếp tục:

"Ta muốn xem qua khuê phòng Nhị tiểu thư."

Dấu vết sinh hoạt của một người thường để lại ở nơi nàng sinh sống nhiều nhất. Lần trước Bạc Nhược U đến chỉ để nghiệm thi, nhưng chưa vào khuê phòng của Ngụy Linh. Ninh Kiêu cũng chỉ mang đi một vài quyển sách mà tì nữ nhắc đến. Lão phu nhân nghe vậy, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói:

"Vậy cứ đi xem thôi, nhưng chỉ e là không tìm ra gì, thường ngày Linh Nhi cũng chỉ thích một vài thứ đó mà thôi."

Hoắc Nguy Lâu tạm thời không nhắc đến chuyện nàng ngưỡng mộ Lục Văn Hạc. Khi tới viện của Ngụy Linh, Ngụy Quân vừa nghe tin đã chạy tới, thấy Hoắc Nguy Lâu đích thân đến đây, vội vàng hành lễ. Đi theo phía sau Ngụy Quân là một người khác.

Bạc Nhược U nhìn thoáng qua, lại nhận ra Bạc gia đại tiểu thư mà nàng đã gặp trước đó.

Hoắc Nguy Lâu thấy vẻ mặt Bạc Nhược U hơi khác thường, cũng nhìn theo. Lão phu nhân thấy vậy liền giải thích:

"Hầu gia, đây là Bạc gia đại tiểu thư Nghi Nhàn. Mấy ngày nay, cô ấy thường xuyên đến đây giúp đỡ Quân nhi."

Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu không có biến đổi gì, y xoay người đi về phía khuê phòng của Ngụy Linh. Bạc Nhược U tập trung tinh thần đuổi theo, vừa vào cửa, nàng chỉ kịp đánh giá sơ bộ trong phòng một phen, rồi đi về hướng Đa Bảo Các phía sau thư phòng.

Ngụy Linh thực sự rất thích thơ từ và tranh chữ. Ngoại trừ số sách đã bị mang đi, trên giá sách trong thư phòng vẫn chất đầy các loại sách. Trên bàn dài là bút, mực, giấy, nghiên, cùng với một số thư pháp và thiệp mời mà nàng thường ưa thích. Mặc dù đã bị mang đi một vài quyển, nhưng ở một góc bàn dài vẫn còn một chồng sách rất dày.

Mọi người đã xem qua số sách bị mang về Hầu phủ, giờ đây tự mình tìm kiếm ở hai bên bàn dài. Ngụy Quân đỡ lão phu nhân đứng ở cửa, trong khi Bạc Nghi Nhàn cũng đứng phía sau tò mò thăm dò, thỉnh thoảng nàng cũng liếc nhìn Bạc Nhược U với ánh mắt hiếu kỳ.

Rất nhanh, Bạc Nhược U phát hiện trên giá sách có hai chồng Sái Kim Tiên.

Chúng ở gia đình quyền quý là điều hết sức bình thường, nhưng điều làm Bạc Nhược U thấy kỳ lạ chính là số lượng hai chồng Sái Kim Tiên này. Một chồng cao, một chồng thấp, rõ ràng đã bị Ngụy Linh sử dụng không ít. Nàng không nhịn được hỏi:

"Không biết những chồng Sái Kim Tiên này thường được Nhị tiểu thư dùng để làm gì?"

Ngụy Quân biết Bạc Nhược U là ngỗ tác, liền đáp:

"Để viết thiệp mời."

Bạc Nhược U giơ tay đếm số lượng Sái Kim Tiên, lại hỏi:

"Vậy Sái Kim Tiên này được mua khi nào?"

Ngụy Quân suy nghĩ một chút:

"Là trước Tết, vào khoảng cuối tháng Chạp, đã mua thêm hai trăm tấm."

Bạc Nhược U khẽ nhíu mày:

"Từ cuối tháng Chạp đến sau Tết, Nhị tiểu thư viết hơn năm mươi tấm thiệp mời?"

Hơn năm mươi tấm là nàng đã đếm ra. Nói vừa dứt, Ngụy Quân không nhịn được tiến lên:

"Sau Tết, quý phủ chỉ tổ chức yến hội một lần, nàng chỉ mời bốn, năm người bạn, không thể dùng hơn năm mươi tấm thiệp được, chuyện này...."

Dù có viết sai nhiều đến đâu, dùng hơn mười tờ cũng đã là quá nhiều. Nhưng hiện tại lại chỉ còn lại khoảng bốn mươi tờ Sái Kim Tiên, không biết Ngụy Linh đã sử dụng chúng vào việc gì?

Hoắc Nguy Lâu lập tức hiểu ý của Bạc Nhược U, y trầm giọng hỏi:

"Thường ngày nàng vứt đi những tờ giấy thừa ở đâu?"

Ngụy Quân chần chừ một lát, rồi lập tức gọi Lục Tụ, người mà họ đã gặp trước đây, vào đây. Lục Tụ vừa nghe liền vội vàng đáp:

"Tiểu thư thường vứt các giấy vụn vào sọt rác. Sau khi tiểu thư mất, nô tì đã thu dọn gian phòng và quăng đi những tờ giấy vụn đó."

"Giấy vụn?" Bạc Nhược U nhạy cảm hỏi.

Lục Tụ gật đầu:

"Tiểu thư viết rồi bỏ, đều phải xé hết, và còn xé rất vụn nát."

Hơi do dự, nàng tiếp tục:

"Tiểu thư trước đây không có thói quen như vậy, hẳn là từ mùa hè năm ngoái mới bắt đầu."

"Mùa hè năm ngoái?" Ngụy Linh lần đầu gặp Lục Văn Hạc chính là trong hội văn ở Trung Nghĩa Bá phủ vào tháng sáu năm ngoái.

Bạc Nhược U cùng Hoắc Nguy Lâu liếc mắt nhìn nhau, Bạc Nhược U sốt ruột hỏi:

"Những mảnh giấy vụn kia hiện giờ ở đâu? Có thể tìm lại không?"

Lục Tụ bị hỏi đến mà sắc mặt kinh hoàng:

"Đã vứt hết! Những trang giấy và các thứ linh tinh không cần thiết trong thư phòng đều bị vứt đi hết, phần lớn là đến đống củi trong nhà bếp... Thường ngày đều dùng để nhóm lửa."

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng ra lệnh:

"Dẫn đường!"

Lục Tụ không dám chậm trễ, mấy người lão phu nhân cũng hơi biến sắc. Họ đều hiểu rằng Ngụy Linh có khả năng giao thiệp với ai, và người đó có thể liên quan đến cái chết của nàng. Lão phu nhân tràn đầy lo lắng, mang theo Ngụy Quân đi theo.

Khi bước vào sân nhỏ trong bếp của Bá phủ, nhìn thấy đống củi, Bạc Nhược U nhíu mày. Đống củi chất cao ngất, còn Lục Tụ nói về những thứ linh tinh ngoài giấy vụn, còn có một số giấy bỏ đi lớn nhỏ lẫn lộn với cành khô lá khô. Nhìn vào, nàng chỉ thấy thoáng qua một ít bột phấn màu vàng lấp lánh trên một vài mảnh giấy vụn. Đám người lão phu nhân đang cảm thấy khó khăn, còn Hoắc Nguy Lâu đã ra lệnh cho Tú Y Sứ tiến lên thu thập.

"Bất luận có chữ viết hay không, chỉ cần là Sái Kim Tiên bị xé nát, đều gom hết về."

Trong lúc Tú Y Sứ đi thu gom, Hoắc Nguy Lâu lại hỏi Lục Tụ:

"Khi tiểu thư nhà ngươi tập viết chữ, có điều gì bất thường không?"

Lục Tụ suy nghĩ một chút:

"Tiểu thư không cho nô tì hầu hạ trước mặt người."

Ngụy Quân cùng lão phu nhân nghe thấy mà cau mày. Lão phu nhân hỏi:

"Sao ngươi không sớm nhắc tới chuyện này?"

Lục Tụ gần như sắp khóc:

"Tiểu thư nói ngài thích yên tĩnh, nô tì không cảm thấy có gì lạ. Nhiều lần vào cửa đều thấy tiểu thư ném đi rất nhiều giấy bỏ, nô tì... nô tì còn tưởng là tiểu thư đang chăm chỉ luyện viết."

Lão phu nhân tức giận giậm giậm cây gậy trong tay. Cùng lúc đó, Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U đã hiểu rõ. Lão phu nhân còn muốn hỏi thêm thì Hoắc Nguy Lâu tiếp tục nói:

"Nàng xác thực có quen biết một người bên ngoài, nhưng hiện giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng. Lão phu nhân hãy bình tĩnh, nếu nàng thật sự bị hại, chuyện lớn nhỏ ta nhất định sẽ báo cho lão phu nhân biết."

Nghe Hoắc Nguy Lâu nói vậy, lão phu nhân không thể làm gì khác hơn là thở dài. Sau nửa canh giờ tìm kiếm, họ không tìm thấy Sái Kim Tiên mới nhất, nhưng trong đống cành khô đã lục ra rất nhiều mảnh giấy bẩn nắm ở dưới cùng, có lẽ là lúc hạ nhân nhóm lửa, những mảnh giấy nhỏ vụn đã bị rơi xuống.

Hoắc Nguy Lâu đương nhiên phải mang những thứ này đi. Đến lúc cáo từ, lão phu nhân tự mình đưa y đến cửa Bá phủ. Khi thấy họ sắp đi, lão phu nhân bỗng nhiên hỏi:

"Mẫu thân ngài dạo này khỏe không?"

Trên mặt Hoắc Nguy Lâu không có biểu cảm gì:

"Hôm nay đã bình tĩnh nhiều, làm phiền lão phu nhân quan tâm."

Bá phủ lão phu nhân thở dài, không nói thêm gì, chỉ nhìn theo bọn họ rời đi.

Hoắc Nguy Lâu dẫn Bạc Nhược U tới bên cạnh xe ngựa. Thường ngày, y đều lên xe trước, nhưng lần này y leo lên, không lập tức cúi người vào trong xe mà lại xoay người, vươn tay ra với Bạc Nhược U:

"Đưa tay cho ta."

Bạc Nhược U lưng hướng về phía nhóm người lão phu nhân, kinh ngạc trừng lớn mắt. Tay nàng đang nhấc bỗng chậm lại, hiển nhiên theo bản năng nàng thuận theo, nhưng không hiểu vì sao phải như vậy. Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng hiện sự bất đắc dĩ, y nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại, sau đó nắm chặt eo nàng, đưa nàng vào trong xe ngựa, sau đó bản thân mới chui vào theo.

Tình huống này không chỉ khiến ba người lão phu nhân đứng bên cửa Bá phủ ngỡ ngàng, mà còn khiến người đánh xe và Tú Y Sứ cưỡi ngựa cũng có phần bối rối. Khi xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu từ từ chuyển động, Ngụy Quân mới kinh ngạc lên tiếng:

"Vị này không phải là cô nương làm ngỗ tác trong phủ sao? Sao... sao lại..."

Bạc Nghi Nhàn hơi nhíu mày:

"Không phải nói Võ Chiêu Hầu không gần nữ sắc sao? Thấy ra, chắc là dung mạo chưa đủ xinh đẹp."

Lão phu nhân cũng nhìn theo hướng xe ngựa rời đi mà nhíu mày. Lúc này, Ngụy Quân lại nói:

"Tôi quên nói với muội, cô nương ngỗ tác này cũng mang họ Bạc. Hôm đó nàng lướt qua trước mặt muội, nghe có người gọi họ của muội, cũng thấy hơi ngạc nhiên."

Bạc Nghi Nhàn trừng mắt nhìn:

"Ồ, trong kinh thành còn có một Bạc thị khác à?"

Ngụy Quân bật cười lắc đầu:

"Biết rồi biết rồi, chỉ có một nhà ba Thượng thư Bạc thị các ngươi. Cô nương kia hình như không phải là người ở tại kinh thành."

Trong xe ngựa, Bạc Nhược U nghi ngờ nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Hầu gia sao lại làm như vậy?"

Hoắc Nguy Lâu giơ tay gõ nhẹ lên mi tâm nàng, giọng điệu chỉ tiếc mài sắt không thành kim:

"Sau này,nàngi không phải muốn về Bạc thị lấy lại những thứ thuộc về mình sao? Vậy hôm nay lên bản Hầu làm chỗ dựa cho nàng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi