HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

Bạc Nhược U sửng sốt tại chỗ. Vừa rồi có Bạc Nghi Nhàn ở đó, tuy nàng có nhìn qua, nhưng đáy lòng không có bao nhiêu dao động; dù sao, lần trước nàng đã đoán ra thân phận của Bạc Nghi Nhàn, không ngờ Hoắc Nguy Lâu lại có ý nghĩ này.

Nhìn thấy cảnh vừa rồi, nàng gần như có thể đoán được tâm tư của lão phu nhân Bá phủ và Bạc Nghi Nhàn; chỉ sợ họ đều cho rằng Hoắc Nguy Lâu có mối quan hệ không cạn với nàng.

Hoắc Nguy Lâu đã nói muốn làm chỗ dựa cho nàng. Với sự ủng hộ của Võ Chiêu Hầu quyền khuynh triều dã, nàng còn có gì phải sợ hãi trong kinh thành? Mới sáng nay, nàng còn cảm thấy ghen tỵ, nhưng giờ đây lại thấy một dòng ấm áp lướt qua trong lòng, chóp mũi cũng hơi ê ẩm.

"Hầu gia là nhìn thấy đường tỷ của dân nữ ở đó, cho nên mới làm như vậy?"

Hoắc Nguy Lâu từ khi thấy nàng nghiệm thi trên núi đã sinh lòng thương tiếc. Vừa rồi lại gặp Bạc gia đại tiểu thư, thấy cô ta ăn mặc gấm vóc, kim tôn ngọc quý. Bạc Nhược U tuy không oán trách, nhưng đáy lòng y có chút bất bình. Đến lúc lên xe ngựa, y không nhịn được mà nói:

"Không phải vì có ai ở đó, bản Hầu muốn làm gì thì làm đó."

Nghe Hoắc Nguy Lâu nói vậy, Bạc Nhược U sắc mặt hơi thay đổi. Trình Uẩn Chi từng nói, với thân phận ngỗ tác của nàng, Bạc thị không thể chấp nhận nàng. Dù nàng không coi nhẹ mình, nhưng rõ ràng Trình Uẩn Chi nói đúng. Đạo lý mà đến cả nàng cũng hiểu, Hoắc Nguy Lâu dĩ nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Hôm nay, ngay trước mặt Bạc Nghi Nhàn và lão phu nhân, Hoắc Nguy Lâu muốn cho họ thấy, mặc dù nàng chỉ là một nữ ngỗ tác nho nhỏ, nhưng vẫn là người mà Võ Chiêu Hầu coi trọng. Họ, hay bất kỳ ai khác, cũng không thể coi thường nàng.

Giọng Bạc Nhược U hơi nghẹn ngào:

"Đa tạ Hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu thấy nàng như vậy, khóe môi khẽ nhếch:

"Cảm động như vậy sao?"

Bạc Nhược U gật đầu, lời nói thành khẩn:

"Từ nhỏ đến lớn, ngoài nghĩa phụ nghĩa mẫu, không ai đối xử tốt với dân nữ như Hầu gia."

Hơi dừng lại một chút, Bạc Nhược U lo lắng nói thêm:

"Chỉ là... Hầu gia đối đãi với dân nữ như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hầu gia."

Ý cười nơi khóe môi Hoắc Nguy Lâu hơi khựng lại, y thật sự cảm thấy có chút bất đắc dĩ:

"Sao hả? nàng không sợ người bên ngoài cho rằng nàng dựa vào nhan sắc mới có thể làm việc ở trước mặt bản Hầu nữa à?"

Bạc Nhược U lại lắc đầu:

"Hầu gia đối đãi với dân nữ là ý tốt, thuật nghiệm thi của dân nữ không tệ, cũng không thực sự sợ những lời đồn đại như vậy."

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng mà có chút đau đầu, y híp mắt nói:

"Không gần nữ sắc là danh tiếng tuyệt hảo từ xưa đến nay. Bản Hầu là nam tử, chẳng lẽ thật sự phải xuất gia làm hòa thượng luôn à?"

Bạc Nhược U nghe vậy không nhịn được nhớ đến lần trước Hoắc Khinh Hoằng đã nói, nàng tha thiết nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Đúng vậy, Hầu gia sớm muộn gì cũng phải thành hôn."

Hoắc Nguy Lâu quả thực bị nàng chọc cười, nhưng lúc Bạc Nhược U nói ra lời ấy, nàng cảm thấy có chút quá phận nên không nói tiếp nữa. Nàng cũng không biết tại sao lòng lại có chút chua chát, vội vàng nói:

"Dù sao, Hầu gia đối đãi với dân nữ săn sóc như vậy, dân nữ vốn muốn báo đáp, đáng tiếc dân nữ chỉ biết thuật nghiệm thi, không thể theo Hầu gia làm tùy tùng..."

Hoắc Nguy Lâu vỗ trán:

"Nàng vẫn muốn làm thuộc hạ của bản Hầu?"

Bạc Nhược U nghe vậy lại hỏi:

"Hầu gia đồng ý để nữ tử làm thuộc hạ sao?"

Hoắc Nguy Lâu tức đến muốn cười, lại dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng, như muốn qua đôi mắt ấy nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu nàng. Bạc Nhược U bị dáng vẻ nghiêm nghị của y làm cho sợ hãi, lùi ra sau tựa vào thành xe, miệng bất đắc dĩ nói:

"Ngài xem, ngài cũng không thích nữ tử làm công vụ. Nếu không phải vì hiện giờ xảy ra án mạng, bên người ngài chỉ sợ sẽ không có bất kỳ nữ tử nào."

Hoắc Nguy Lâu muốn phản bác nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy nàng nói cũng đúng. Y giơ tay xoa xoa mi tâm, thật sự không nghĩ tới danh tiếng không gần nữ sắc sẽ khiến y khó cả đôi bề như vậy.

Nhưng rất nhanh, y lại ngước mắt nhìn Bạc Nhược U. Dù mọi người đều biết y không gần nữ sắc, Bạc Nhược U ủng hộ điều này cũng là bình thường, nhưng y đối đãi với nàng lại là đặc biệt. Nàng ngoại trừ cảm động, liệu có chút tâm tư nào khác hay không?

Thấy ánh mắt của y trở nên nghiêm trọng, sống lưng Bạc Nhược U áp sát vào thành xe cũng có chút căng thẳng. Hoắc Nguy Lâu đột nhiên hỏi:

"Nàng từ khi năm tuổi sống ở Thanh Châu, ngoài nghĩa phụ nghĩa mẫu ra, bình thường có mối quan hệ thân thiết với ai không? Có bằng hữu nào không?"

Hoắc Nguy Lâu vốn muốn hỏi có thân thiết với nam tử nào không, nhưng lại cảm thấy quá mức trắng trợn, nên mới hỏi như vậy.

Nhưng Bạc Nhược U lại lắc đầu:

"Không có."

Điều này khiến Hoắc Nguy Lâu có chút bất ngờ, nhưng đáy lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm:

"Nàng đã ở huyện Thanh Sơn hơn mười năm, mà không có bạn bè nào khác?"

Bạc Nhược U nghe vậy cười khổ:

"Khi còn bé quê nhà có nhiều ca ca tỷ tỷ cùng độ tuổi, nhưng nghĩa phụ nghĩa mẫu không cho dân nữ chơi chung với bọn họ. Sau đó, khi dân nữ lớn hơn, cũng ít kết bạn hơn."

Hoắc Nguy Lâu nghe mà nhíu mày thật chặt. Từ nhỏ y đã là người chững chạc, hiểu chuyện, cần cù khắc khổ. Nhưng dù như thế, thời niên thiếu y cũng có không ít bạn bè tri giao. Phu phụ Trình Uẩn Chi lại đối đãi với nàng vô cùng sủng ái, sao lại không cho nàng kết giao bằng hữu?

Thấy Hoắc Nguy Lâu có chút bất ngờ, Bạc Nhược U giải thích:

"Chuyện lúc đó dân nữ không nhớ rõ lắm, nhưng nghĩa phụ nghĩa mẫu hẳn là sợ dân nữ gặp chuyện ngoài ý muốn."

Nói đến đây, Bạc Nhược U lại tiếp:

"Hầu gia có điều không biết, khi dân nữ còn bé từng được một đạo sĩ bốc quẻ, nói rằng dân nữ bạc mệnh, có lẽ sống không quá 18 tuổi. Cũng chính vì vậy, nghĩa phụ nghĩa mẫu mới đặc biệt trông chừng dân nữ."

"Hoàn toàn là nói bậy!" Hoắc Nguy Lâu khẽ quát. "Trên đời nếu thật sự có đạo sĩ có thể đoán mệnh thông thiên như vậy, thì cũng sẽ không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế. Ai là người mời đạo sĩ? Có phải trưởng bối Bạc thị không?"

Bạc Nhược U gật gật đầu:

"Hẳn là vậy."

"Lòng dạ đáng chết." Hoắc Nguy Lâu lại khiển trách. "Nàng năm đó tuổi còn nhỏ, bọn họ đối đãi với nàng như vậy, thật là tâm địa ác độc không niệm tình cảm."

Bạc Nhược U nghe mà cười lên, khiến Hoắc Nguy Lâu nhíu chặt mày kiếm:

"Nàng còn cười..."

Bạc Nhược U vội nói:

"Hầu gia bất bình cho dân nữ, dân nữ rất cao hứng."

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu, mặt lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ, y cảm thấy tâm tư của nàng về chuyện nam nữ quá thuần khiết có phần do từ nhỏ chưa từng kết giao bạn bè, lại thêm chuyện đạo sĩ nói bậy đã khiến nàng mất đi cơ hội kết giao, đáy lòng y dấy lên chút tức giận với Bạc thị.

Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã vào Lan Chính phường. Bạc Nhược U vén rèm xe lên nhìn một chút, thấy sắc trời đã muộn, lo lắng nói:

"Cũng không biết có thể tìm ra manh mối từ mấy trang giấy vụn này hay không..."

Lời ấy cũng khiến Hoắc Nguy Lâu có chút không nắm chắc, đến lúc xe ngựa dừng trước Hầu phủ, họ lập tức mang theo giấy vụn đã thu thập vào trong Hầu phủ. Đến chính viện, Bạc Nhược U mở túi ra xem, chỉ thấy một đống giấy vụn lả tả giống như tuyết rơi, lại còn không ít vết bùn dính từ đống củi. Bạc Nhược U xắn ống tay áo:

"Không còn sớm nữa, mau xem lại đi."

Hoắc Nguy Lâu thấy nàng so với ai khác đều sốt ruột, lắc đầu, để Phúc công công và hai Tú Y Sứ ở bên cạnh giúp đỡ.

Đổ hết các mảnh giấy lên bàn, Bạc Nhược U lại tìm thêm mấy tờ giấy mới cùng bút mực. Nếu có thể ráp lại, vậy ráp lại thành từng đoạn; nếu không thì chỉ có thể nhận ra vài câu rồi chép lại. Thấm thoát qua nửa canh giờ, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, trong ngoài Hầu phủ thắp đèn sáng lên, mà đống giấy này cũng chỉ mới sửa sang lại được ba phần.

Bạc Nhược U chùi mồ hôi trên trán, nhìn ra ngoài một chút. Phúc công công vội hỏi:

"Muốn về nhà à?"

Việc lần này cực kỳ vụn vặt, chỉ có Bạc Nhược U đã xem qua rất nhiều bảng chữ mẫu do Ngụy Linh từng viết, am hiểu phân biệt chữ viết của nàng. Giao cho Tú Y Sứ cũng không sao, nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng. Bạc Nhược U nói:

"Có thể làm phiền công công phái một người đến nhà của con thông báo một tiếng, chỉ nói hôm nay con sẽ về nhà muộn hơn, để nghĩa phụ biết con ở Hầu phủ."

Phúc công công tất nhiên không thể không đáp ứng, rất nhanh đã phái người đến Trường Hưng phường truyền lời. Không bao lâu, Ninh Kiêu từ Hứa gia trở về.

Vừa vào cửa phòng, đã thấy Bạc Nhược U bận rộn với đống giấy vụn, hắn nhướng mày. Hoắc Nguy Lâu nghe được bẩm báo đã từ thư phòng đi ra, y hỏi:

"Sao rồi? Cứ bẩm báo ở đây đi."

Ninh Kiêu cũng đáp lời:

"Tì nữ đã tìm được rồi. Hỏi qua nàng, nàng nói Hứa Vãn Thục sở dĩ đi chợ phía Tây, là bởi vì ở gần ngõ nhỏ có một cửa hàng bán bánh ngọt, lúc mẹ đẻ của Hứa Vãn Thục còn sống thường dẫn nàng đi. Còn nói chuyện Hứa đại nhân định thân cho nàng, chính là cháu ngoại trai của vị Hứa phu nhân hiện giờ. Gã cháu ngoại trai này là thương nhân, nhưng diện mạo xấu xí lại ham thích tửu sắc, sau khi Hứa Vãn Thục biết việc này rất bất mãn, bởi vậy mới cãi nhau với Hứa đại nhân rồi bỏ nhà ra đi."

"Ngày Hứa Vãn Thục xảy ra chuyện, thị tì này đi cùng hai gã sai vặt Hứa gia ra ngoài tìm người đến am ni cô đầu tiên. Lúc đó họ đã thấy cái chết của Hứa Vãn Thục rất kỳ lạ, xà ngang tuy gãy, nhưng không phải mới bị gãy. Khi Hứa đại nhân đến nói với Hứa phu nhân rằng nàng không phải thắt cổ tự sát mà chết, lại cho rằng họ ăn nói linh tinh, nên đã đuổi hết họ đi."

"Thị tì này còn nói, Hứa Vãn Thục thường ngày cổng lớn không ra, cổng trong không bước, tham dự thi xã Lăng Tiêu cũng chỉ vài tháng mới đi một lần. Hoặc là Hứa phu nhân không cho nàng ra ngoài, hoặc là thân thể của nàng yếu ớt. Sở thích hàng ngày của nàng cũng chỉ là thơ văn thoại bản. Do thường bị cấm túc nên thoại bản truyền kỳ là thứ nàng thích nhất, đối với những điều này, Hứa phu nhân không quản lý, nàng cứ mỗi nửa tháng lại sai thị tì bên người đi mua thoại bản mới."

"Thuộc hạ hỏi kỹ càng, thư quán Sùng Văn còn có hai gian thư quán ở chợ phía Tây, các nàng đều thường xuyên ghé thăm. Thậm chí có một cửa hàng sách tên là "Vô Nhai" nằm ở chợ phía Tây, vừa ra thoại bản mới là đưa đến Hứa gia."

Bạc Nhược U nghe đến đây, ngẩng đầu khỏi tờ giấy. Thi xã Lăng Tiêu lại là cửa hàng sách, như vậy cũng phù hợp với suy đoán của nàng. Lúc này, Ninh Kiêu lại nói:

"Trong đêm Hứa Vãn Thục bỏ nhà đi, tiệm sách Vô Nhai lại đưa thoại bản mới đến nhà. Nhưng Hứa Vãn Thục đã không còn cơ hội xem nữa."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày:

"Ngay đêm đó nàng đã rời nhà, ngay cả người Hứa gia cũng không biết nàng đi đâu. Vậy hung thủ làm sao mà biết? Có đi đến mấy cửa hàng sách này hỏi thăm chưa?"

Ninh Kiêu gật đầu:

"Đã phái người đi rồi. Cửa hàng sách Vô Nhai nói là ngày đó sắc trời mới tối, đã gặp qua Hứa gia tiểu thư. Khi đó còn vô cùng kinh ngạc, hỏi tại sao nàng lại tự mình đến cửa hàng khi thoại bản vốn đã đưa đến Hứa gia. Hứa Vãn Thục biết thoại bản đã được đưa qua, thế là không mua gì mà rời đi. Cửa hàng bánh ngọt thuộc hạ cũng đã điều tra hỏi thăm qua, chưởng quỹ nhớ không rõ chuyện của một tháng trước."

Bạc Nhược U bỗng nhiên nghĩ đến vật dính bẩn đen đen còn đặt trong rương gỗ, chẳng lẽ là mảnh vụn bánh ngọt?

Ninh Kiêu lại nói:

"Thuộc hạ cũng vô cùng hoài nghi người trong cửa hàng tranh chữ này. Có điều buổi tối ngày hôm ấy, hầu như tất cả mọi người đều có nhân chứng, bao gồm cả người đưa thoại bản này, cũng có người đi cùng với hắn."

Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt im lặng suy nghĩ một lát:

"Thị tì này ngày ngày chăm sóc nàng, có hoài nghi gì không?"

Ninh Kiêu đáp:

"Nàng hoài nghi Hứa phu nhân, nói Hứa phu nhân đối với Hứa Vãn Thục vô cùng khắc nghiệt, còn nhiều lần rủa nàng nên bệnh chết sớm một chút..."

Hoắc Nguy Lâu không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu:

"Không thể nào! Nếu Hứa phu nhân hy vọng nàng chết, vậy sẽ không nghĩ đến chuyện kết thân cho cháu ngoại trai của mình. Hứa gia gả nữ nhi nhất định sẽ có của hồi môn phong phú, gia đình thương nhân cưới nữ nhi nhà quan, cũng nở mày nở mặt. Hứa phu nhân sẽ chỉ muốn tận dụng hết giá trị con người của Hứa Vãn Thục, giết chết nàng trái lại trăm hại mà không có một cái lợi."

Ninh Kiêu cũng tán thành:

"Tì nữ này suy nghĩ rất đơn giản, nàng nói ngày đó lúc đi đến am ni cô, dây thừng siết chết Hứa Vãn Thục vẫn còn nằm trên mặt đất, sau đó bị người Hứa gia lấy đi. Lúc thiêu y phục cùng đồ dùng hàng ngày trước khi chết của Hứa Vãn Thục, tất cả đều bị thiêu sạch."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, Ninh Kiêu lại nói:

"Theo miêu tả của nàng, dây thừng này không phải loại thô ráp mà thợ thủ công tầm thường hay dùng, mà rất nhỏ. Dù rằng cũng do sợi gai chế thành, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất tinh vi, không giống loại dùng để treo đồ vật hoặc cột vật nặng."

Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía Bạc Nhược U. Đúng lúc này, Bạc Nhược U cũng nhìn về phía y, hai người liếc mắt nhìn nhau. Hoắc Nguy Lâu nói:

"Xem ra nàng nói có chút đạo lý. Nếu là dây thừng đặc biệt, có lẽ có quan hệ đến nghề của hung thủ."

Nghĩ đến những lời đã nói trong xe ngựa trên đường về phủ, Hoắc Nguy Lâu nói tiếp:

"Cột giấy? Sách? Hay là bức tranh?"

Đáy mắt Ninh Kiêu hơi sáng lên:

"Xác thực phù hợp với lời của tì nữ này."

Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía Bạc Nhược U:

"Xem ra vẫn có quan hệ khá lớn với Lục Văn Hạc."

Tờ giấy trước mặt Bạc Nhược U đã chép rất nhiều chữ nhỏ, nhưng đa phần chỉ là những cụm từ nối liền, khó thành câu. Bạc Nhược U vội nói:

"Trước hừng đông, dân nữ nhất định sẽ phân biệt chép ra hết thảy chữ viết trên Sái Kim Tiên."

Sái Kim Tiên bị Ngụy Linh xé quá vụn, mà giấy vụn tích lũy qua mấy tháng, ngoại trừ vết bẩn bị thiêu hủy, còn sót lại muốn vá lại thành tờ Sái Kim Tiên trọn vẹn, gần như là không có khả năng. Bởi vậy, Bạc Nhược U bỏ qua ý niệm này, chỉ chép ra câu chữ đã phân biệt ra được. Mỗi người viết chữ đều có thói quen riêng, nếu phát hiện một ít từ ngữ không giống bình thường, là có thể biết được đại khái Ngụy Linh đã viết cái gì.

Hoắc Nguy Lâu gật gật đầu. Ninh Kiêu ở bên cạnh lại nói:

"Nha môn báo lại, thị tì Phùng gia xác thực có nhắc đến Phùng Ác Đan cùng thiếu gia Lý gia thường hay gặp mặt. Có điều, Phùng Ác Đan giấu giếm chặt chẽ, đến cả nàng cũng không biết tiểu thư nhà mình cùng Lý thiếu gia có truyền đạt qua lại với nhau. Ngoài ra, đã tìm được người của tiệm tơ lụa ở chợ phía Tây đã đưa xiêm y cho Phùng Ác Đan vào lúc nàng rơi xuống hồ năm ngoái. Lúc đó, một bộ xiêm y đã may xong, nhưng khách đặt không muốn, thế là bị chưởng quỹ thuyền hoa mua đi. Khi đó, gã sai vặt trong tiệm tơ lụa đưa xiêm y đến thuyền hoa."

Hoắc Nguy Lâu nghe rất nghiêm túc:

"Không đúng, đưa xiêm y là một nha đầu chứ không phải gã sai vặt."

Ninh Kiêu nghe vậy cũng lộ vẻ mặt phiền muộn:

"Đích thật là gã sai vặt, chưởng quỹ còn gọi ra gã sai vặt đưa xiêm y lúc đó. Bởi vì trong cửa hàng bọn họ chỉ có tú nương, người chạy chân đều là nam tử. Lúc đó thuyền hoa cần gấp, sau khi tìm ra xiêm y, là tìm gã sai vặt này chạy đi đưa. Sau đó, gã sai vặt đến thuyền hoa, giao xiêm y cho người trên thuyền hoa rồi rời đi."

"Giao cho người nào hắn còn nhớ không?"

Ninh Kiêu nói đến đây sắc mặt cũng trầm xuống:

"Hắn nói giao cho thị tì trên thuyền, còn nói thị tì trên thuyền đã chờ sẵn trên bến tàu."

Bạc Nhược U vốn còn đang viết chữ, vào lúc này lại không nhịn được ngẩng đầu lên. Lý Ngọc La nói đưa xiêm y chính là nha đầu trong tiệm tơ lụa, nhưng người từ tiệm tơ lụa đi đưa xiêm y lại là gã sai vặt. Gã sai vặt nói giao xiêm y cho thị tì trên thuyền, nhưng chưởng quỹ cùng Lý Ngọc La đều nói trên thuyền không có tì nữ.

Giọng điệu của Hoắc Nguy Lâu đã phát lạnh:

"Bỗng dưng lại có thêm một người giả mạo thị tì lên thuyền hoa, nhưng lại làm cho đám người Lý Ngọc La cho rằng đó là người của tiệm tơ lụa."

Lời này bỗng dưng khiến Bạc Nhược U cảm thấy sống lưng phát lạnh. Người này quỷ dị như vậy, nhưng khi đó tất cả mọi người thấy nàng lại không để ý lắm!

Trong đầu Bạc Nhược U lóe lên một ý niệm rất mãnh liệt, người này chính là hung thủ!

Nghĩ đến nửa năm trước hung thủ từng cùng thuyền với bọn họ, còn ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát Phùng Ác Đan thay y phục ở sau bức bình phong, đáy lòng Bạc Nhược U quả thực có chút khiếp đảm.

Nàng không nhịn được mà nói:

"Người nọ lên thuyền, phát hiện trên cánh tay Hứa Vãn Thục có nốt ruồi chu sa cũng có lẽ là nhìn thấy nốt ruồi chu sa trên người Phùng Ác Đan. Người này, vô cùng có khả năng chính là hung thủ..."

Nói đến đây, nàng lại lộ vẻ mặt do dự:

"Nhưng khi đó Phùng Ác Đan là thay y phục ở phía sau bức bình phong."

Nàng nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Hầu gia hẳn là còn nhớ, chúng ta đi qua gian phòng trên thuyền kia, trong đó ở góc Đông Bắc, xác thực có một bức bình phong."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Nếu có người đứng ở phía Đông, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình chiếu rọi trong gương. Cửa gian này mở ra ở góc Đông Nam, người đưa xiêm y không thể đứng sâu trong phòng, hẳn là đứng hầu ở gần cửa. Rất có khả năng là hắn nhìn vào gương thấy được dáng vẻ thay y phục của Phùng Ác Đan."

Bạc Nhược U hít thở có chút khó khăn. Nàng tuyệt không nghĩ tới trong tình trạng thế này lại bắt được manh mối của hung thủ.

Nhiều ngày qua, mặc dù tra được một chút manh mối, nhưng ngoài việc phát hiện nơi vụ án phát sinh, vẫn chưa khẳng định hung thủ từng xuất hiện ở nơi khác. Giờ đây lại phát hiện một khâu quan trọng như vậy, Bạc Nhược U vội vàng nhìn về phía Ninh Kiêu.

"Phó chỉ huy sứ có hỏi tì nữ này có dáng vẻ như thế nào không?"

"Hỏi rồi." Ninh Kiêu gật đầu. "Nhưng gã sai vặt này nói, tì nữ này lớn lên vô cùng tầm thường. Lúc đó hắn đi rất gấp, sắc trời lại tối, chỉ dựa vào ánh đèn bốn phía mà nhớ được người này ăn mặc áo váy hình thức thông thường may bằng vải thô màu hồng đào, tướng mạo thì hắn lại không nhớ rõ. Thuộc hạ hoài nghi người này vốn đã theo dõi người trong thi xã, vì thế mới quanh quẩn xung quanh thuyền hoa, hoặc có thể chỉ đơn thuần muốn rình coi nữ tử thay y phục."

Vô cùng tầm thường, Lý Ngọc La cũng đã nói như vậy. Hung thủ là một nữ tử trẻ tuổi có dáng vẻ tầm thường đến mức làm người khác không nhớ được...

Khuôn mặt người này vốn đã mơ hồ, giờ ngay cả người từng đối mặt qua với cô ta cũng không có một chút ấn tượng. Người này tầm thường đến mức tựa như mỗi người mà ngươi gặp thoáng qua trên đường cái. Nghĩ đến chỗ này, Bạc Nhược U vừa cảm thấy đáng sợ, lại vừa cảm thấy phiền não.

Nàng càng không nghĩ tới hung thủ lại là nữ tử.

Thấy Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U đều im lặng trầm tư, Ninh Kiêu lại nói ra một tin tức xấu:

"Xuân Phong Lâu cũng đi hỏi qua. Trước ngày Phùng Ác Đan xảy ra chuyện, Lý Tu Văn xác thực phái người đi truyền lời. Nhưng chưởng quỹ nói ngày đó văn nhân sĩ tử lui tới ra vào rất nhiều, không có người đặc biệt nghe ngóng hỏi chuyện Lý Tu Văn."

Hung thủ từng xuất hiện trên thuyền hoa, nhưng lại tựa như chim nhạn bay qua không để lại chút dấu vết. Đôi mày thanh tú của Bạc Nhược U càng nhíu chặt, một lát sau, nàng nghiêm túc xua tâm tư này ra khỏi đầu. Manh mối không đủ, nghĩ mãi cũng phí thời gian, không bằng cứ hoàn thành việc trước mắt.

Hoắc Nguy Lâu cũng nói:

"Lại đi thuyền hoa một chuyến. Người này là tình cờ đụng phải lúc thuyền hoa có chuyện, hay vốn có quan hệ gì với thuyền hoa, mặc dù không phải người hầu trên thuyền hoa, cũng sẽ biết trên thuyền hoa thuộc loại tình trạng nào. Thuyền hoa này thường chiêu đãi khách mời, còn có thi xã Lăng Tiêu, có thể bắt đầu từ tiệm rượu, tiệm tranh chữ, hay là tiệm bán giấy và bút mực xung quanh đó."

"Người lui tới Xuân Phong Lâu khá đông đảo, mặc dù không có cách nào xác định, nhưng cùng văn nhân sĩ tử ít nhiều gì cũng có quan hệ."

Hoắc Nguy Lâu nói xong, vừa nhìn về phía chồng giấy vụn trước mặt Bạc Nhược U. Văn nhân sĩ tử, đó chính là có quan hệ đến Lục Văn Hạc.

Ánh mắt liếc qua nhanh như gió, lại thấy được Bạc Nhược U vừa nãy còn đăm chiêu không có kết quả, vào lúc này đã hết sức chuyên chú phân biệt rồi ghi lại chữ viết của Ngụy Linh. Ánh đèn lờ mờ ở bàn bên cạnh tôn lên dung mạo như tranh vẽ của nàng. Hơn nữa, dáng vẻ trầm tĩnh lúc này cũng làm nỗi lòng lo lắng của y trở nên ổn định.

Cũng thật hiếm thấy, xưa nay đều là y làm an lòng người khác, hiện giờ lại có người làm an lòng y.

Hoắc Nguy Lâu lại nhìn thêm một lúc, ánh mắt tựa như đang giằng co ở trên người Bạc Nhược U. Ninh Kiêu ở một bên đáp lại Hoắc Nguy Lâu, lại thấy y không nói gì thêm. Lúc định mắt nhìn qua, lông mày nhíu lại một cái.

Theo Hoắc Nguy Lâu nhiều năm, hắn còn chưa từng thấy qua y có biểu hiện như vậy. Mặt mày ấm áp, làm cho ngũ quan vốn có chút lạnh lùng tuấn dật trở nên ôn hòa lại mấy phần. Ninh Kiêu muốn nói lại thôi, nhưng thấy dáng vẻ Bạc Nhược U vùi đầu khổ viết, rốt cuộc không nói một lời mà lui ra.

Trong phòng ánh đèn lúc tối sáng, Bạc Nhược U viết đến trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Ngụy Linh mặc dù viết rất nhiều, thỉnh thoảng còn nối liền thành từng khúc, tựa như sách, nhưng lại chưa bao giờ thấy nàng viết bất kỳ xưng hô nào, giống như sách này chỉ viết cho mình, mà chưa bao giờ đưa ra.

Bạc Nhược U có chút phát sầu. Sau khi viết xong mấy trang giấy, nàng bỗng nhiên ngưng ngòi bút lại. Nàng cầm lên một mảnh giấy vụn kia, nương vào ánh đèn mà cẩn thận phân biệt ra, rất nhanh, hai mắt nàng sáng lên.

"Hầu gia! Tìm được rồi!"

Hoắc Nguy Lâu từ trong phòng đi ra, Ninh Kiêu cũng từ ngoài đi vào. Bạc Nhược U đưa mảnh giấy vụn ra:

"Hầu gia, đây là biệt hiệu của Lục Văn Hạc. Trong thi từ cùng tranh vẽ của hắn, thường dùng hai chữ này để ký tên."

Đó là hai chữ "Minh Di". Bạc Nhược U xem qua tranh của Lục Văn Hạc, cũng xem qua tập thơ của hắn. Không ai so với nàng càng rõ ràng biệt hiệu của Lục Văn Hạc. Bạc Nhược U lại nói:

"Hiện giờ các chữ được phân biệt ra cũng đủ nhiều. Dân nữ cũng phát hiện một vài chỗ quái dị. Bên trong nội dung mà Ngụy Linh viết, thường dùng nhất là hai chữ "ngu dốt", lại còn là tự xưng, ngược lại đối với người khác thì chỉ tán thưởng rất nhiều. Mà xuyên suốt trong các tờ mà nàng viết cũng không thấy có xưng hô họ tên rõ ràng, tựa hồ là cố ý làm vậy. Hai chữ này mới lộ chút đầu mối, càng có vẻ quái lạ. Chờ dân nữ tiếp tục cẩn thận ghép lại mấy chữ trên này, có lẽ nhìn ra càng nhiều manh mối hơn-"

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng:

"Nàng cứ từ từ mà xem. Chỉ hai chữ này, đã có thể mang Lục Văn Hạc về thẩm vấn rồi."

Y xoay người lại dặn dò Ninh Kiêu:

"Đi bắt Lục Văn Hạc. Hôm nay, đã không phải là đi mời vị đại tài tử này vào phủ rồi."

Ninh Kiêu theo tiếng mà đi, đầu ngón tay Hoắc Nguy Lâu nhặt lên mấy mảnh giấy vụn. Khi quay đầu lại, quả nhiên thấy Bạc Nhược U lại vùi đầu xuống, trong miệng nàng vẫn nói lẩm bẩm, thật sự bắt đầu ghép từ soạn câu.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, bỗng nhiên gọi:

"Bạc Nhược U-"

"Hả?"

Nàng theo bản năng ngước mắt.

Hoắc Nguy Lâu nghiêng người, nhẹ nhàng lại nhanh chóng lướt qua trán nàng một cái. Y đưa tay ra cho nàng xem, thấy trên đốt ngón tay thô lệ của y có một vệt mồ hôi trong suốt của nàng, y còn nói:

"Nghỉ ngơi một chút làm tiếp."

Lời này cũng rất tầm thường, nhưng không biết Bạc Nhược U bị làm sao, trên mặt bỗng chốc lộ ra sắc hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi