Nhưng đúng lúc này, trong phòng vệ sinh lại truyền ra đoạn đối thoại. Những đoạn đối thoại này như bàn tay vô hình, giữ chặt lấy hai chân của Triệu Nhật Thiên, khiến anh ta không thể nào nhấc chân đi được.
"Hắc Hắc, cái này là cái gì?"
"Đinh đinh!"
Triệu Nhật Thiên buồn rầu, đinh đinh là cái thứ gì, mà làm giọng nói của Hắc Lăng Tu khàn khàn đến quyến rũ như vậy?
"Vậy đinh đinh của Hàm Hàm đâu?"
"Bỏ nhà ra đi rồi!"
Triệu Nhật Thiên đứng ở ngoài cửa nghe lén: "..."
Lái xe quá bất ngờ, không kịp đề phòng!
Không chọc nổi! Không chọc nổi!
Triệu Nhật Thiên bất ngờ bị đút cho đầy mồm thức ăn cho chó, trước khi bị đút thức ăn cho chó đến nứt bụng chết, Triệu Nhật Thiên nghĩ mình còn có thể cứu được!
Thế nên, anh ta vội vàng nhấc gót chân...
Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh được mở ra từ bên trong.
Cảnh Ngữ Hàm đứng ở cửa, mặc chiếc váy ngủ tay phồng màu trắng, trên đầu quấn khăn tắm, cả khuôn mặt nhiễm hơi nước đến phiếm hồng, làn da căng mịn bóng láng.
"Đi ra ngoài."
Cô ngốc nào đó giữ chặt lấy vạt áo của Hắc Lăng Tu, chu miệng nhỏ lên, giận dỗi ầm ĩ, không muốn tách ra với Hắc Lăng Tu.
"A Thiên!" Triệu Nhật Thiên đang định tự cứu lấy mình lại bị gọi lại.
Quay đầu lại, Triệu Nhật Thiên nhìn thấy Hắc Lăng Tu đứng ở bên cạnh Cảnh Ngữ Hàm vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ là quần áo đã ướt.
Khuôn mặt đẹp trai vô cảm nghìn năm như một của người nào đó cau lại tỏ vẻ bất mãn.
Làm anh ta cứ thắc mắc, với năng lực của Hắc Lăng Tu, sao mới khoảng mười phút đã xong chuyện được...
"Kéo cô ấy qua bên kia đi, tôi đi tắm cái!" Triệu Nhật Thiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy thâm ý, nhưng Hắc Lăng Tu không thèm quan tâm.
Sau khi nói xong, Hắc Lăng Tu đẩy Cảnh Ngữ Hàm đi ra ngoài, rồi nhanh chóng khóa trái cửa phòng vệ sinh lại.
"Hắc Hắc..."
Chờ đến khi Cảnh Ngữ Hàm nhận ra Hắc Lăng Tu lại ném mình ở ngoài cửa, cô không chỉ khóc đến kinh thiên động địa, còn đập cửa phòng vệ sinh.
Triệu Nhật Thiên có ý muốn cầu sống cực mạnh, anh ta vội vàng cưỡng ép kéo cô ngốc đang khóc lóc đập cửa rời đi, tránh cho lão đàn ông sắp tìm bất mãn nào đó hoàn toàn bùng nổ, xử lý cả hai người bọn họ.
Trong quá trình này, Triệu Nhật Thiên đã hiểu tại sao Hắc Lăng Tu gấp gáp muốn tìm người giúp việc đến vậy.
Haizzz, gia đình nào cũng có khó khăn riêng...
Anh ta sẽ cố gắng tìm người giúp việc cho bọn họ càng sớm càng tốt!
Sáng sớm ngày hôm sau, có hai khuôn mặt mới xuất hiện ở căn biệt thự Trung Hoa kiểu mới.
"Đây là dì Như, đây là Khương Thần. Cả hai người này đều là người giúp việc vàng được bên trung tâm dịch vụ giúp việc gia đình đề cử. Nếu cậu thấy ổn, có thể để bọn họ làm việc luôn hôm nay hôm nay liền có thể lưu làm việc."
Người được Triệu Nhật Thiên giới thiệu là dì Như là một người phụ nữ trung niên, mặc trang phục đơn giản chất phác.
Còn về phần người tên là Khương Thần, là một cô gái trẻ tuổi. Thực ra, cô ta không hề xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cô ta đánh son kẻ mắt.
Hắc Lăng Tu đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị tới trụ sở chính của Hắc thị dự cuộc họp.
Sau khi nghe Triệu Nhật Thiên giới thiệu ngắn gọn về hai người, Hắc Lăng Tu chỉ thoáng liếc nhìn hai người rồi nói: “Giữ lại đi."
"Cám ơn tiên sinh, tôi sẽ cố gắng làm việc, phục vụ cậu thật tốt." Dì Như biết mình có thể giữ lại công việc này, hơi kích động nói.