HẮC THIẾU, VỢ ANH LẠI ĐANG GIẢ NGỐC

Tiền lương và đãi ngộ mà gia đình này trả nhiều hơn những gia đình khác gấp mấy lần, quan trọng nhất là môi trường làm việc cũng tốt. Thế nên, lúc nghe thấy là được giữ lại đây làm việc, dì Như có cảm giác giống như nằm mơ.

"Tôi cũng sẽ cố gắng làm việc, cố gắng phục vụ anh thật tốt..." Khương Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Hắc Lăng Tu, sắc mặt hơn đỏ ửng lên.

Hắc Lăng Tu không nhìn bọn họ thêm lần nào nữa, chỉ nói: "Người các cô cần phục vụ không phải là tôi."

Khương Thần và dì Như đều hơi mờ mịt.

"Người các cô phải phục vụ... Ở đó!" Triệu Nhật Thiên đã ra vào biệt thự hơn một tuần nay, quen cửa quen nẻo chỉ vào một chỗ.

Khương Thần và dì Như cùng nhìn sang theo hướng Triệu Nhật Thiên chỉ, nhìn thấy có một cô gái mặc bộ đồ liền thân màu hồng ngồi ở hố cát bên ngoài cửa sổ cách nhà không xa, cô gái đang cầm xẻng đào cát dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi đổ như mưa cũng không biết mệt mỏi.

Dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ, khuôn mặt của cô cực kỳ xinh đẹp. Chỉ là...

Cả dì Như và Khương Thần… đều cảm thấy cô gái này có vẻ gì đó không ổn.

"Trông chừng cô ấy." Hắc Lăng Tu liếc nhìn bóng người kia, ném lời này ra rồi rời đi.

Nếu còn không đi nữa, cô ngốc nào đó sẽ phát hiện ra anh sắp rời khỏi biệt thự, rồi lại ầm ĩ không chịu xa anh như hai ngày trước thì chết.

Hắc Lăng Tu vừa rời đi, Triệu Nhật Thiên đã lập tức đuổi theo sau.

Hai người giúp việc đều lập tức đi làm việc, bắt đầu quét dọn vệ sinh, sau đó đi đưa nước ép trái cây giải khát cho Cảnh Ngữ Hàm...

Mới đầu, hai người giúp việc và một đồ ngốc sống chung khá là hài hòa. Cho đến khi...

Dì Như thấy nhiệt độ bên ngoài quá cao, lo Cảnh Ngữ Hàm cứ tiếp tục chơi ở bên ngoài nữa sẽ bị cảm nắng, bà ấy vội dẫn cô vào trong biệt thự.

Không bao lâu sau, Cảnh Ngữ Hàm nhìn dáo dác chung quanh cũng không thấy bóng dáng của Hắc Lăng Tu đâu, cô bắt đầu nôn nóng!

"Hắc Hắc!"

Cảnh Ngữ Hàm gần như tìm kiếm khắp cả cả căn biệt thự này một lần, thậm chí còn nhấc cả tấm thảm dưới chân lên tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hắc Lăng Tu đầu, hai mắt của cô dần đỏ ửng lên.

"Hàm Hàm muốn Hắc Hắc!"

Sương mù gần ngập tràn trong đôi mắt rụt rè e sợ, chỉ chốc lát sau, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống.

"Dì Như, cháu thấy đầu óc của cô ta có vấn đề."

Thấy Cảnh Ngữ Hàm đặt mông ngồi dưới sàn nhà khóc nức nở, Khương Thần không giấu được vẻ ghét bỏ.

"Có vấn đề thì làm sao? Nếu cô ấy không có vấn đề, tiên sinh cũng sẽ không tìm người chăm sóc cho cô ấy!"

So với Khương Thần, dì Như không có thành kiến gì với Cảnh Ngữ Hàm đang vừa khóc vừa nằm lăn ra ăn vạ trên sàn nhà.

"Hàm Hàm đừng khóc nữa, cháu muốn gì thì cứ nói với dì Như, dì Như sẽ tìm giúp cháu!"

Dì Như rất trân trọng phần công việc vừa có tiền lương cao lại vừa có môi trường làm việc tốt này, thấy Cảnh Ngữ Hàm cứ khóc suốt, bà ấy kiên nhẫn nửa ngồi xổm người xuống dỗ dành.

"Muốn Hắc Hắc..." Người nào đó càng khóc lớn tiếng hơn.

Cảm giác này, rất giống đứa trẻ mờ mịt luống cuống vì không tìm được mẹ.

"Dì Như này, không biết có phải cô ta đang muốn tìm tiên sinh không?" Khương Thần nhìn người nào đó lăn lộn trên sàn nhà, nói.

"Tìm tiên sinh?" Dì Như quay sang hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi